Một trận mưa xuân qua đi, Địch Nãi liền chuẩn bị trồng trọt. Làm người đầu tiên tiến hành hanh các trong xã hội nguyên thủy, Địch Nãi hiển nhiên chỉ có thể lần mò thử nghiệm. Tuy cậu tới từ xã hội hiện đại, nhưng làm ruộng cũng chỉ hiểu biết một chút ytri thức cơ bản, càng miễn bàn tới chuyện không có kinh nghiệm thực tế.
Bất quá, thực tiễn sẽ chỉ ra tri thức chính xác nhất, Địch Nãi cũng không sợ thất bại. Sáng sớm cậu đã cầm cuốc đá đi dọc theo hai bờ sông tìm kiếm mảnh đất thích hợp để khai khẩn. Cậu nghĩ, đất gần sông khá ẩm ướt để thực vật sinh trưởng, cũng tiện lấy nước tưới. Bất quá, xem xét nửa ngày, đất gần bờ sông đều là sạn.
Sạn đương nhiên không thích hợp để cây cối sinh trưởng, cậu muốn tìm nơi có đất bùn.
Cũng may, so với thế giới cũ, nơi này không thiếu nhất cũng chính là đất. Cho nên, Địch Nãi vẫn tìm được vài nơi thích hợp. Bởi vì cách sơn động khá xa, không tiện chăm sóc, sau khi xem xét nhiều lần, Địch Nãi chọn một khoảng đất dốc trống trải, cũng khá gần.
Địch Nãi quy hoạch mảnh đất kia một chút, chuẩn bị chia thành bốn mảnh, phân biệt trồng lúa hoang, ngô, bông, cùng khoai lang. Đương nhiên, Địch Nãi không biết thời điểm nào thích hợp nhất để gieo trồng. Bất quá, cày bừa chia thành hai vụ xuân thu, đây là quy luật cơ bản. Hơn nữa, Địch Nãi tính toán chỉ dùng một nửa hạt giống, nếu cả bốn thửa đều thất bại thì vẫn còn cơ hội làm lại.
Địch Nãi theo phái thực tiễn, nghĩ phương pháp xong liền bắt đầu bửa đất. Hôm nay Phất Lôi vừa vặn là ngày Phất Lôi đi xem xét bộ lạc, Hách Đạt cùng Mã Cát đi săn nên Địch Nãi chỉ có một mình.
Dựa theo quy hoạch, trước tiên dùng cuốc đá đào bờ ruộng để tạo hình cơ bản, sau đó trồng trụ ở bốn góc, dùng dây cột thành hai đường song song, cuối cùng ở bên trong bắt đầu bửa đất.
Thể lực Địch Nãi không tồi, nhưng cậu chỉ là tay ngang trong chuyện làm nông, thế nên bửa không bao lâu, trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Cuốc đá ở thời nguyên thủy quả thực quá nặng, cũng không đủ bền chắc, Địch Nãi mới đào tầm mười phút đã phải đóng lại cán vài lần.
Lúc cán cùng lưỡi cuốc một lần nữa tách rời, Địch Nãi đặt mông ngồi xuống đất. Phun chút nước vào lòng bàn tay, chà chà một chút để giảm bớt cảm giác đau đớn phồng rộp trên tay.
Lúc này, Địch Nãi vô thức bội phục nhóm người nguyên thủy đầu tiên tiến hành gieo trồng. Bọn họ rốt cuộc dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể kiên trì cày cuốc a!
Địch Nãi thở dài một hơi, đang định đứng dậy tiếp tục phấn đấu thì đột nhiên nghe thấy tiếng dực hổ điên cuồng gào lên ở cách đó không xa. Địch Nãi có chút kinh ngạc, tiếng gầm này có chút kỳ quái, không giống tiếng gầm lúc đánh nhau, tựa hồ giống như đang truyền tin hơn.
Địch Nãi còn đang nghi hoặc thì chợt nghe thấy trong bộ lạc không ngừng có tiếng gầm của nhóm dực hổ. Từng tiếng từng tiếng nối tiếp như đang truyền tin. Sau đó rất nhiều dực hổ từ trong sơn động bay ra, chạy về phía phát ra tiếng gầm đầu tiên.
Địch Nãi biết khẳng định đã có chuyện xảy ra. Cậu vội vàng quăng cuốc chạy về sơn động, túm lấy cung tiễn, đi theo nhóm dực hổ chạy tới hướng khe núi.
Chạy được nửa đường, Địch Nãi thấy Mã Cát đang ngồi trên lưng Hách Đạt, vội vàng hướng bọn họ phất tay. Mã Cát cùng Hách Đạt đại khái vừa săn thú trở về, trong miệng Hách Đạt còn ngậm con mồi. Hách Đạt bay tới chỗ Địch Nãi, buông con mồi cùng Mã Cát xuống, không kịp nói chuyện đã vội vàng theo sát đoàn người bay đi.
Địch Nãi vội vàng lôi kéo Mã Cát: “Làm sao vậy? Các thú nhân đi đâu?”
Mã Cát cũng có chút lờ mờ, lắc đầu: “Ta cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, bất quá, khẳng định đã xảy ra chuyện cực kỳ nguy hiểm. Chúng ta nhanh chóng quay về sơn động thôi!”
Địch Nãi giơ giơ cung tiễn, nói: “Ta muốn giúp bọn họ một tay.”
Mã Cát vội vàng giữ chặt cậu: “Không được, ngươi không thể đi. Địch Nãi, ta biết ngươi rất lợi hại. Chính là, có một số việc ngươi không thể giúp nổi đâu.”
Địch Nãi nhướng mi, cảm thấy có chút khó chịu. Mình vốn là bộ đội đặc chủng, sao lại không giúp được?
Mã Cát thấy vẻ mặt Địch Nãi, liền hiểu cậu đang nghĩ gì, liền vội vàng giải thích: “Bộ lạc gần nhất không phải thường xuyên có dực long tới quấy phá à? Ta đoán, có thể lần này tới rất nhiều dực long. Cung tiễn của ngươi đối phó với đám thú nhỏ thì được, nhưng đám dực long kia thì căn bản không có tác dụng gì cả. Ngươi cũng không bay được, đến khi đó ngay cả trốn cũng không kịp.”
Địch Nãi suy nghĩ một chút, quả thực là vậy. Trong tay cậu không có vũ khí có tính sát thương lớn như súng hay đại pháo, đối mặt với loại quái thú thời tiền sử như dực long, quả thực không có chút sức chiến đấu nào.
Mã Cát thấy Địch Nãi nghĩ thông suốt, liền nhanh chóng kéo cậu chạy về. Trên đường chạy ngang qua sơn động của tiểu thú nhân Lý Áo, Mã Cát liền kéo Địch Nãi xông vào trong. Mã Cát rất thông minh, biết mình là giống cái không thể bay lượn, vì thế phương pháp tránh né tốt nhất là tiến vào sơn động. Nếu cứ chạy loanh quanh bên ngoài thì rất có thể sẽ trở thành mục tiêu công kích của phi thú. Đương nhiên, nó là bản năng sinh tồn của nhân loại.
Lý Áo đại khái vừa tỉnh ngủ, đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng hô làm bừng tỉnh, đang định chạy ra ngoài xem xét thì bị Mã Cát túm lại, kéo vào trong.
Địch Nãi tiến vào sơn động, cầm cung tiễn đứng ngoài cửa cảnh giác chăm chú quan sát động tĩnh, phòng bị tình huống nguy hiểm có thể phát sinh.
Mã Cát biết nếu thật sự có dực long tìm tới thì chỉ có mình Địch Nãi có thể tạm thời chống cự một lúc, thế nên cũng không nói gì thêm. Hắn ôm chặt Lý Áo ngồi trên giường đá, nhẹ giọng trấn an.
Lý Áo là tiểu thú nhân, trời sinh có tính hiếu chiến, nếu không phải bị Mã Cát ôm, nó đã sớm lao ra ngoài. Chính là, nó còn quá nhỏ, không có sức mạnh đối kháng với dực long, chạy ra ngoài cũng chỉ trở thành miếng mồi ngon cho bọn chúng.
Địch Nãi nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, phát hiện mình ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng gầm rống của các thú nhân. Nó không giống tiếng truyền tin, mà là tiếng gầm phẫn nộ của dã thú khi chiến đấu. Tiếng rống này ẩn ẩn có xu thế ngày càng gần, xem ra các thú nhân tạm thời bị vây trong tình thế bất lợi, nhóm dực long rất có thể sẽ vọt vào bộ lạc. Tình huống thật sự có chút không ổn!
Địch Nãi nghĩ, Phất Lôi làm tộc trưởng hẳn đã nhận được tin đuổi qua bên kia chiến đấu. Cậu thực muốn có thể cùng y sóng vai chiến đấu. Chính là đối với đối thủ cường thế như dực long, cậu sẽ trở thành trói buộc của Phất Lôi. Nghĩ tới đây, Địch Nãi thở dài một hơi, siết chặt nắm tay.
Kỳ thực từ lúc đụng phải dực long trên đường lấy muối, lại liên tục xảy ra chuyện dực long công kích tộc nhân. Nếu gặp phải một con dực long thì tốt, các thú nhân có thể hợp sức liều mạng. Nhưng nếu là vài con, cho dù nhóm dực hổ có đồng bạn thì cơ bản cũng là lưỡng bại câu thương. Có vài thú nhân đơn độc ra ngoài đi săn ngay cả xương cốt cũng không còn.
Phất Lôi không thể không thông tri tộc nhân, mỗi lần ra ngoài săn bắn nhất định phải là nhiều thú nhân cùng hành động. Mặc khác, y nghe theo đề nghị của Địch Nãi, thành lập đội tuần tra. Đội tuần tra mỗi ngày sẽ tiến hành tuần tra xung quanh bộ lạc, thấy dực long lập tức tiêu diệt.
Cừu hận của dực long cùng dực hổ đại khái cũng vì thế mà trở nên gay gắt. Địch Nãi cảm thấy vì hoàn cảnh sinh tồn mà dực long cùng dực hổ đã trở thành thiên địch. Địch Nãi sớm dự cảm sẽ có một trận đại chiến, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Địch Nãi nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, cách đó không xa đã có dực long bay tới, lập tức có một nhóm dực hổ xông lên ngăn chặn. Chính là, dực long quả thực quá cường tráng, số lượng cũng rất nhiều, rất nhanh đã có dực long đột phá phòng tuyến, bắt đầu lượn vòng quanh tìm kiếm con mồi mới.
Địch Nãi cảnh giác quan sát động tĩnh ở các sơn động xung quanh thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai. Kia tuyệt đối là âm thanh của phi thú nhân.
Mã Cát hiển nhiên cũng nghe thấy, hắn buông Lý Áo ra đi tới bên cạnh Địch Nãi, khẩn trương hỏi: “Ngươi có nghe thấy không? Là ai hét lên vậy? Có phải có phi thú nhân gặp nguy hiểm không? Trời ạ, phải làm sao bây giờ?”
Địch Nãi thầm nghĩ, nếu trong tay ông có súng máy, nhất định lao ra cho chúng nó biết tay. Chỉ là hiện giờ trong tay chỉ có tên tre có lực sát thương yếu ớt, chỉ đành cố trấn an: “Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không có việc gì.
Mã Cát tâm phiền ý loạn xoay vòng vòng trong sơn động, Địch Nãi vội vàng ngăn cản: “Suỵt, đừng lộn xộn. Cẩn thận bị dực long phát hiện.” Lúc này Mã Cát mới chịu ngồi xuống giường, ôm lấy Lý Áo.
Địch Nãi nhìn thấy ở bên ngoài có một con dực long đang bay khá thấp, lượn một vòng rồi bay đi, cậu thở phào một hơi. Lúc này, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền tới một tiếng ‘cứu mạng’. Vừa ló đầu ra, Địch Nãi liền thấy một phi thú nhân nghiêng ngả lảo đảo liều mạng chạy về phía này. Một con dực long đã phát hiện, từ phía sau lao tới.
Địch Nãi quay đầu lại hướng Mã Cát hô một tiếng: “Ở im đó đừng nhúc nhích, ta đi cứu người!” Nói xong, cậu lao ra khỏi sơn động, vội vàng chạy tới chỗ phi thú nhân kia. Chạy được nửa đường thì móng vuốt dực long đã sắp chạm tới đầu phi thú nhân.
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Địch Nãi giương cung ‘véo’ một tiếng bắn về phía con ngươi dực long. Khoảng thời gian này, Địch Nãi không có việc gì làm nên đã cải tiến cung tên, lúc này mũi tên càng sắc bén hơn, tốc độ cũng bay nhanh hơn. Cho nên, một tên này xé gió bay tới, cắm thẳng vào mắt dực long. Con dực long nọ đau đớn điên cuồng gào lên một tiếng, vươn vuốt lên gạt bay mũi tên tre cắm trong mắt.
Địch Nãi nhân cơ hội ngắn ngủi này chạy tới kéo phi thú nhân đã sợ tới phát run chạy vào sơn động bọn họ đang ẩn thân. Phi thú nhân bị kinh hách quá lớn, thở hồng hộc nói không nên lời. Địch Nãi bất chấp trấn an, một tay giao hắn cho Mã Cát đang đứng ở cửa hang quan sát, sau đó chui vào cảnh giác nhìn ra ngoài.
Mã Cát vội vàng kéo phi thú nhân kia tới giường ngồi xuống, vỗ vỗ lưng đối phương an ủi: “Ni Khắc, không có việc gì. Đừng sợ, không có việc gì.”
Lý Áo cũng ra vẻ người lớn nói: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ni Khắc run run chảy nước mắt, nấc lên nói: “Các thú nhân không ngăn được đám quái vật này, chúng nó vọt vào rồi. Tác Lan bị một con quái vật cắn chết, ta thấy hắn bị cắn chết. Ta không có cách nào cứu hắn, Tác Lan, Tác Lan chết rồi…”
Mã Cát chảy nước mắt an ủi: “Ni Khắc, không phải lỗi của ngươi. Cho dù ngươi chạy tới cũng không cứu được. Ngươi yên tâm, các thú nhân sẽ giết đám quái vật kia. Bọn họ sẽ báo thù cho Tác Lan, để bọn nó biết thế nào là nợ máu phải trả bằng máu.”
Địch Nãi nhìn chằm chằm bên ngoài. Cậu nhìn thấy con dực long kia nhịn đau rút tên trong mắt ra, tiếp đó luống cuống rống một tiếng, đập đập cánh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng đám Địch Nãi. Bởi vì mất đi một con mắt nên ánh mắt có chút mơ hồ, bất quá vẫn nhanh chóng phát hiện sơn động mà bọn họ đang ẩn núp.
Địch Nãi cảnh giác giương cung, hướng nhóm Mã Cát nói: “Cẩn thận, con dực long kia đang tới, các ngươi trốn trước đi.”
Mã Cát vội vàng kéo Ni Khắc cùng Lý Áo trốn ra sau giường đá. Ni Khắc lạnh run cả người, Mã Cát ôm chặt lấy hắn, an ủi.
Con dực long kia đại khái muốn thăm dò tình huống nên lao tới sơn động mà bọn họ. Địch Nãi thấy nó tới gần, liền bắn tên. Đáng tiếc lần này nó có đề phòng, lập tức ngẩng cao đầu, mũi tên không bắn trúng con mắt còn lại. Mà tên tre đụng vào các bộ phận khác của dực long, cơ bản đều bị lớp da dày cản trở.
Dực long cảm thấy tên bắn vào người không có cảm giác gì, lá gan liền biến lớn, nháy mắt bổ nhào tới cửa sơn động.
Mà lúc này, tên trên người Địch Nãi đã dùng hết.
Không có thú nhân phát hiện bọn họ gặp nguy hiểm. Huống chi trong tình thế nguy cấp này, cho dù có hô ‘cứu mạng’ thì thú nhân cũng không chạy tới kịp. Tánh mạng bọn họ đang nằm trên sợi chỉ mỏng manh.
…
Hoàn Chương .