Tô Mặc nhìn như hôn mê kỳ thật cũng không thật sự tính là hôn mê.
Cậu đang thăng cấp hệ thống và đổi mới gói tư liệu.
Không sai! Đại thần xuyên việt đã cho cậu sức mạnh thế đó! Trực tiếp cho luôn gói thăng cấp!
Tô Mặc kiểm tra.
Gói ngôn ngữ, cái này nhất định phải có! Không cần phải học thêm một ngôn ngữ nữa thật sự là quá sướng! Năm đó cậu học tiếng Anh thôi cũng đã muốn chết rồi! Học hơn mười năm mà khi gặp người nước ngoài chỉ biết nói mỗi câu “Nice to meet you” rồi cứ không ngừng mỉm cười gật đầu mỉm cười gật đầu, hoàn toàn là cái quá khứ đen tối không bao giờ muốn nhắc tới lần hai!
Gói bối cảnh thế giới, nhanh chóng xem sơ qua.
Quả nhiên đúng với những gì cậu nghĩ, giống đực có thể biến thân, giống cái thì sinh con, giống đực rất chân chó, giống cái rất trân quý.
Cực kỳ tốt!
Còn có, gói thăng cấp thể chất.
Tô Mặc nhìn giới thiệu vắn tắt, cảm thấy đau khổ không thôi.
Thăng cấp thể chất, nghĩa là tố chất cơ thể sẽ trở nên tương tự như giống cái của thế giới này – mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, tuổi thọ dài hơn, cùng với…cái trọng yếu nhất – khả năng sinh con.
(╯‵□′ )╯︵┻━┻! Cái cuối cùng này hoàn toàn không cần! Sinh con gì đấy chết hết đi! Vấn đề là toàn bộ gói thăng cấp là bắt buộc, không thể lựa chọn được! Đúng là điều kiện Bá Vương []! Thế nhưng nếu không thăng cấp thì hoàn toàn không thể sống sót nổi ở cái thế giới này!
( [] ý chỉ những người thô lỗ, ép buộc, chuyên quyền)
Nổi điên một hồi, Tô Mặc đành lựa chọn thăng cấp.
Dù thế nào thì sống sót quan trọng hơn.
Sinh con quái gì chứ…dù sao cậu cũng là công, không bị làm thì tất nhiên sẽ không mang thai!
Cho nên…Tô Mặc nắm tay lại…nhất định phải đẩy ngã tên Husky kia! [tác giả : aiya, sao lại thấy khẩu vị có hơi nặng~] Trái tim mỹ công bừng cháy, khí thế hừng hực gần như muốn đốt cháy luôn băng vải quấn trên người cậu!
Cùng lúc đó, tộc trưởng đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Hassan.
“Sao cậu có thể ngốc như vậy chứ?! Hả? Sao có thể ngốc như vậy?! Tiểu giống cái đó ghét cậu, thế thì sao! Cậu nên nói rõ ra chứ! Cậu ta đi một mình lại còn bị thương, không dựa vào sự bảo hộ của cậu thì còn có thể dựa vào ai?! Chỉ cần cậu nói rõ ràng, tiểu giống cái nhất định sẽ trở về cùng cậu! Hơn nữa cậu chăm sóc cậu ta cho tốt, đi chầm chậm kéo dài nhiều ngày thì không phải có thể bồi dưỡng tình cảm sao! Sao cậu có thể…sao có thể biến mọi chuyện thành như vầy chứ?!”
“Nhưng, nhưng em ấy bị thương.” Hassan nhỏ giọng giải thích.
Tiểu giống cái bị thương đương nhiên phải nhanh chóng đưa về bộ lạc để trị liệu rồi.
“Cậu……ai~!” Tộc trưởng còn định nói cái gì nữa nhưng cuối cùng lại thở dài nuốt xuống.
Hắn ta vốn muốn nói tiểu giống cái bị thương thì đó càng là cơ hội tốt để cậu ra tay mà! Kiểm tra này, bôi dược này, người thường xuyên qua lại chẳng phải là cậu sao! Đối với giống cái trong bộ lạc đương nhiên không thể làm vậy, nhưng giống cái đi một mình trong rừng rậm…tiên hạ thủ vi cường [] đi chứ!
( [] : trích trong binh pháp Tôn Tử, vế đối của nó là “hậu thủ vi tai ương”, ý là giành được lợi thế trước thì sẽ chiến thắng, là kẻ mạnh, ra tay sau thì sẽ gặp nhiều bất lợi, tai ương)
Nhưng nhìn vẻ mặt vẫn còn đang lo lắng cho tiểu giống cái của Hassan, tộc trưởng lại không thể nói ra những lời này được.
Thật ra Hassan là một giống đực tốt! Nhưng giống đực tốt nhiều như thế, không dùng chút thủ đoạn thì giống cái sao có thể để ý tới chứ!
“Cậu ép buộc giống cái như vậy, lại còn là tiểu giống cái vị thành niên, vốn nên bị phạt nặng.” Tộc trưởng thở dài, đưa mắt nhìn Hassan cả người co rúm, tiếp tục nói, “Thế nhưng, dù sao cậu cũng là vì muốn đưa tiểu giống cái về để trị thương, là có mục đích tốt.”
Hassan lộ vẻ khẩn trương, nín thở chờ câu tiếp theo.
“Cho nên, cậu tới chỗ y sư chờ đi! Đợi cho tiểu giống cái tỉnh lại rồi giải quyết theo ý nguyện của cậu ấy.” Tộc trưởng vẫn muốn cho Hassan một cơ hội nữa.
Kỳ thật Hassan rất anh tuấn, tính tình lại thành thật, nói không chừng tiểu giống cái nhất thời mềm lòng bỏ qua cho Hassan thì sao? Bỏ qua mấy thứ khác không nói tới thì chung quy người là do Hassan mang về, chỉ cần tiểu giống cái không phản đối thì Hassan vẫn có quyền ưu tiên, có thể trở thành người thủ hộ của tiểu giống cái.
Tiếp sau đó, sáng tối ở cùng nhau thêm vài năm nữa, tiểu giống cái nhất định sẽ hiểu được Hassan là một giống đực tốt cực kỳ đáng tin cậy!
Tính toán tốt như vậy, tộc trưởng bảo Hassan tới chỗ y sư.
Không nghĩ tới Lucca vừa nghe đã nổi giận.
“Để chính tiểu giống cái xem xem xử lý cậu thế nào? Mấy người nghĩ hay quá ha! Khi dễ cậu ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện sao, hay là thấy cậu ấy có một mình không có ai làm chỗ dựa? Một cậu nhóc như cậu ấy thì biết cái gì? Cậu ấy sẽ biết là loại hành vi này của cậu lẽ ra nên bị quất một trăm roi ngay trước mặt mọi người sao?”
Mặt mày Hassan trắng bệch, cả người khẽ run rẩy.
“Tôi không hề muốn bắt nạt cậu ấy.
Tôi, tôi chỉ là muốn nhanh chóng đưa cậu ấy về để trị thương thôi.
Tôi…” Hắn không nói được nữa.
Tộc trưởng nói rất đúng, anh vốn nên nói cho rõ ràng, ép buộc rồi gây kinh hoảng cho tiểu giống cái như vậy là lỗi của anh.
Nhưng mà… “Không muốn phạt trước mặt mọi người đâu.” Như vậy sẽ khiến ba và a cha xấu hổ, “Hai trăm ba trăm roi cũng được, nhưng đừng ở trước mặt mọi người……” Anh cầu xin Lucca.
Lucca hừ lạnh một tiếng.
Nếu nói Hassan cố ý bắt nạt tiểu giống cái, ngay cả chính y cũng không tin.
Thế nhưng tiểu giống cái còn nhỏ như vậy, bị thương trông đáng thương như thế, còn bị Hassan làm cho kinh sợ, nếu không để cậu ấy xả giận thì sợ là sau này đều sẽ sợ giống đực, không cách nào sống một cuộc sống bình thường được!
“Được rồi, cậu về trước đi.
Đợi tiểu giống cái khỏe lại rồi, tự cậu tới nhận tội với cậu ấy.
Nếu cậu ấy đồng ý tự mình ra tay quất cậu một trăm roi thì tôi sẽ kết thúc mọi chuyện trong viện này, không nói với ai khác.
Nếu cậu ấy không chịu ra tay…thì tự cậu tới quảng trường nhận hình phạt đi!”