Đến ngày chấp hành tiên hình, đối mặt với Hassan để trần nửa thân trên, cả người bị cố định trên hình giá hình chữ X, Tô Mặc đã hoàn toàn không còn cảm giác áy náy khi sắp phải đánh ân nhân cứu mạng nữa, ngược lại còn thấy có hơi ngượng ngùng.
Này, vừa quen chưa được bao nhiêu ngày đã trực tiếp chơi play quất roi tình thú, đột nhiên thấy siêu tốt nha! Tuy cậu trước đó cũng có chơi với người khác vài ngày như thế này vào lần đầu gặp mặt nhưng đó chỉ là chơi đùa thôi! Hassan lại là người mà cậu nhận định, ngay cả tay còn chưa nắm đã trực tiếp…trực tiếp…
Lucca mỉm cười nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ, đầu quay đi không dám nhìn Hassan của Tô Mặc, lại nhìn Hassan vì Tô Mặc quay lưng đi nên không thấy gì mà khẩn trương mím chặt môi, trong lòng cảm thấy cái đôi này thú vị ghê!
“Được rồi, chọn cái roi vừa tay cậu đi, xem như quà ta tặng cho cậu.” Lucca ôm vai Tô Mặc dẫn cậu đến trước một cái tủ.
Tủ vừa mở ra, Tô Mặc liền thấy chói mù mắt.
Một cái tủ đầy…đầy roi! Kích cỡ dài ngắn, trơn nhẵn có gai, nhìn sơ khoảng chừng mấy chục cái! Chẳng lẽ Lucca thật ra là mở cửa hàng bán đồ chơi tình thú sao? Hay là…giống đực nhà Lucca, rốt cuộc đã phải sống những ngày như thế nào rứa!
“Đây đều là roi mới đó, tự mình chọn đi.” Lucca vô cùng hào phóng, “Lấy mấy cái thử xem, dù sao Hassan cũng ở ngay đây, vừa lúc có thể xem xem có vừa tay không.”
Tô Mặc 囧 uyển chuyện cự tuyệt lời đề nghị của Lucca, trực tiếp chọn lấy cái có cùng kích thước với cái mà mình từng dùng lúc trước, nắm trong tay quất thử hai cái, lại cảm thấy có hơi nhẹ.
À đúng rồi, thể chất cậu thăng cấp rồi mà.
Tô Mặc nghĩ nghĩ một lúc, cầm lấy cái khác lớn hơn một cỡ, vung thử, quả nhiên rất vừa tay.
Nhìn cái roi Tô Mặc chọn, Lucca mỉm cười khen, “Tiểu Mặc có mắt nhìn tốt thật! Roi này rất tốt, làm bằng gân long thú, mềm dẻo rắn chắc lại còn co dãn! Hassan nhất định cũng sẽ rất thích!”
Tô Mặc thiệt muốn quỳ lạy y.
Gân long thú nghe là đã thấy rất trâu bò rồi, tại sao lại đem đi làm roi tình thú chứ hả! Còn nữa, Hassan cũng thích là cái quái gì, nghe vào tai là đã thấy dâm đãng rồi đó biết không hả!
Mắt thấy mặt của tiểu giống cái lại dần dần phiếm hồng, Lucca nén cười đẩy cậu ra phía sau Hassan.
“Mau bắt đầu đi! Ta không biết lúc nào sẽ có bệnh nhân đến đâu.”
Được rồi! Bắt đầu thì bắt đầu! Tô Mặc cắn răng, nâng tay quất một roi xuống.
Roi phát ra tiếng rít gió trong không khí, khi thật sự quất xuống lưng Hassan thật ra lại không ảnh hưởng mấy.
Dẫu sao thì roi đầu tiên chỉ là đánh thử, bất kể Lucca có nói giống đực da dày thịt béo sức chịu đựng cao thế nào thì Tô Mặc cũng không có khả năng đánh mạnh tay ngay từ đầu.
Nhưng với Hassan thì sức lực vốn đã nhỏ của giống cái nay lại còn giảm xuống một nửa này, quất rồi cũng chỉ để lại cảm giác ngưa ngứa, đầu roi lại vừa vặn xẹt qua eo hắn, khiến hắn nhịn không được mà khẽ hừ một tiếng.
Tô Mặc nghe thấy tiếng rên của hắn, trái lại còn thấy hoảng sợ, cậu có dùng sức đâu! May mà không dùng toàn lực như Lucca nói, quả nhiên vẫn nên để bản thân làm thử mới khống chế lực đạo chính xác được.
Vì thế Tô Mặc tiếp tục giảm lực đạo lại, mấy roi kế cái sau nhẹ hơn cái trước, khi tiếp xúc với thắt lưng Hassan thì lại như đang bị một bàn tay nghịch ngợm gãi ngứa.
Loại ngứa ngáy này, còn khó nhịn hơn cả bị thương nữa!
Hassan rất muốn nhịn xuống, bất kể là đau hay ngứa thì đều là trừng phạt mà tiểu giống cái dành cho hắn.
Thế nhưng, hơn mười roi qua đi, Hassan thật sự không thể nhịn được nữa, thân hình treo trên hình giá thoáng giãy giụa.
Đánh vào lưng không nói, đừng có đụng vào eo ta a a a a a ……
Tô Mặc vội vàng dừng tay, nhìn Lucca cầu cứu.
Đây là bị sao vậy, cậu thật sự đánh nhẹ lắm mà! Nhẹ tới nỗi quất mà roi không vung lên luôn này!
Lucca đứng một bên nhìn đến suýt bật cười, hai cái người này thiệt sự quá thú vị! “Đã nói cậu phải dùng hết sức mà! Dùng sức lực lớn nhất mà cậu có! Nhìn này, ngay cả chút dấu hồng hồng còn không có, cậu định gãi ngứa sao!”
Tô Mặc xấu hổ.
Cư nhiên không phải quá nặng, mà là quá nhẹ sao? Cậu lại tăng lực đánh lên, quất xuống, “Thế này sao?”
Hassan khẽ run rẩy, vẫn còn rất ngứa!
Lucca xem kịch đến vui vẻ.
“Hassan, hỏi cậu đấy! Thấy thế nào?”
Hassan xấu hổ cúi đầu.
Đây là hình phạt hắn vốn phải chịu, tại sao phải để ý hắn thấy thế nào chứ? Tiểu giống cái muốn thế nào thì như thế đó thôi không phải sao?
Nhưng hắn không trả lời, tiểu giống cái liền chậm chạp không đánh tiếp.
Do dự một chốc, Hassan chỉ có thể nhỏ giọng đáp, “Mạnh hơn một chút.”
Tô Mặc lại tăng thêm lực đánh, lần nữa quất xuống.
Hassan khẽ run rẩy, thở dốc nói, “Mạnh…mạnh hơn chút nữa.”
Trai cơ bắp trần nửa người, thân mình thì bị trói chặt, lại liên tục rên rỉ “mạnh hơn nữa”…thiệt muốn xịt máu mũi mà! Hai má Tô Mặc đỏ bừng, quất liền tù tì mười roi, lần này thật sự là dùng hết sức lực.
“A…đúng, như thế…a…mạnh nữa!” Hassan chỉ cảm thấy quá tuyệt vời, cảm giác hơi đau đớn thoải mái hơn là bị ngứa nhiều!
Tô Mặc quẳng roi đi, yên lặng ngồi xổm xuống!
Phát ra âm thanh cùng lời thoại như vậy…quá phạm quy! Tô Mặc khóc không ra nước mắt.
Rên gợi cảm đến mức…cậu cương luôn rồi!