Tô Sách nhìn nam nhân kia nhanh chóng đi về phía mình, kìm lòng không đậu mà lùi ra sau.
Phản ứng này cùng lần đầu tiên nhìn thấy sư tử cực kì tương tự… Nhưng mà! Bạn đâu thể nào yêu cầu một viên chức bình thường làm việc trong một văn phòng bình thường thấy một tình huống quái dị như vậy mà hoàn toàn không có phản ứng đi?
Sư tử biến thành nam nhân, lúc nhìn thấy phản ứng của Tô Sách thì lộ ra biểu tình ủy khuất.
Đúng vậy, ủy khuất.
Tô Sách đẩy đẩy gọng kính: “…Ngươi là sư tử hay là người?”
Nam nhân hưng phấn nhào tới, đứng ngay trước mặt Tô Sách khoảng một thước.
Gió thổi thật mạnh a…
Tô Sách đưa tay túm lấy cái khăn tắm sắp bị thổi bay của mình, hỏi lại lần nữa: “Ngươi là cái gì vậy?”
Nam nhân cười hắc hắc: “”@¥&%¥¥@@!”
Tộc độ nói chuyện cực nhanh.
Tô Sách hơi nhíu mày, cậu cảm thấy ngôn ngữ này tuy không thông dụng nhưng bản thân cậu tựa hồ rất quen thuộc.
“Chậm một chút, nói lại lần nữa.” Tô Sách nghiêm túc nói.
Nam nhân nghiêng đầu, thực hiển nhiên nghe không hiểu.
Tô Sách quỷ dị nhớ tới đầu sư tử vừa nãy… Quả nhiên không phải ảo giác, ngay cả động tác cử chỉ đều giống như đúc.
Vì thế Tô Sách quyết định dùng động tác biểu thị.
Đầu tiên, Tô Sách chỉ chỉ một tảng đá, nam nhân kia có chút kì quái nhìn cậu, sau đó nói ra một âm tiết, Tô Sách gật gật đầu, lại chỉ cây đại thụ bên cạnh, nam nhân lại phát ra một âm tiết khác.
Tô Sách xác định, ngôn ngữ nam nhân này nói cậu quả thực có biết.
Nó hẳn là một loại ngôn ngữ có tên là ‘tiếng lạp ô’, lúc Tô Sách đồng ý đi tắm suối nước nóng với học trưởng, quyển sách cậu cầm trong tay chính là viết bằng loại văn tự này, lúc còn học đại học có một khoảng thời gian Tô Sách rất mê loại văn tự hi hữu trong thư viện này, ở đó cậu quen biết một thầy giáo, hai người đều có sở thích đặc biệt đối với văn tự hi hữu, vì thế qua lại cũng khá thân.
Mà Tô Sách cũng có được phần tư liệu ngôn ngữ từ vị thầy giáo kia.
Nghe nói là những loại văn tự từ rất xa xưa, hiện giờ đã không còn sưu tầm được tung tích các bộ tộc sử dụng các văn tự này, ở trong đó có một loại văn tự có nhịp điệu cổ xưa rất kì lạ, Tô Sách bị ngôn ngữ này hấp dẫn, liền chọn nó để tiến hành nghiên cứu cùng học tập, sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Sách cũng thông hiểu giao tiếp cơ bản của tiếng lạp ô. Tuy sau đó công việc bận rộn nhưng hễ có thời gian rãnh, Tô Sách sẽ mua một ít sách viết bằng ngôn ngữ lạp ô về xem. Không ngờ ở căn cứ nghiên cứu này lại nghe một sư tử biến thành nam nhân nói ra loại ngôn ngữ này.
Nói thật, nếu không phải Tô Sách tin tưởng hai mắt cùng phán đoán của mình, cậu sẽ nghĩ nam nhân nói tiếng lạp ô trước mắt chính là giấc mơ do chính cậu tưởng tượng ra vì quá yêu thích ngôn ngữ này. Hơn nữa thực rõ ràng, nếu là mộng thì nơi bị vỏ cây cào bị thương khi nãy cũng không bỏng rát đau đớn thế này.
Vì thế Tô Sách cho rằng phỏng đoán oanh liệt của mình lúc trước là chính xác—— cái thứ không biết sư tử hay nhân loại này hẳn là sản phẩm chuyển gen.
Chẳng lẽ là sản phẩm dung hợp từ nhân loại cùng dân tộc có ngôn ngữ lạp ô sao…
Không biết người chuyển gen này có tỷ lệ gen người lớn hơn hay sư tử lớn hơn, Tô Sách thực hoài nghi vấn đề trí lực của người này, nếu là vế sau thì hẳn chỉ số thông minh căn bản không thể lý giải những thứ quá phức tạp, như vậy, hiện giờ Tô Sách muốn câu thông, mấu chốt chính là phải làm người này nói chuyện chậm một chút… phải làm thế nào mới tốt đây…
Tô Sách quyết định tiên phát chế nhân, cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó dùng ngữ điệu không mấy trôi chảy nói ra tiếng lạp ô: “Ngươi, hảo, có thể, nói chuyện, chậm một chút không?”
Người đối diện chớp chớp mắt một chút, lập tức dùng sức gật đầu: “Được a. Ta, gọi là Thản Đồ. Ngươi tên gì?”
Tô Sách cũng chớp mắt: “Tô Sách.”
Nam nhân biến từ sư tử cẩn thận hỏi: “Ta có thể, gọi ngươi A Sách, không?”
Cách gọi giống như học trưởng sao… nghĩ tới chuyện mình còn muốn tìm hiểu chút tin tức ở nơi này từ người kia, Tô Sách biết mình nên thân thiết với đối phương hơn: “Đương nhiên.”
Người này thoạt nhìn cũng không có tính toán mỗi người một ngả với cậu, trước hết tốn chút thời gian để thích ứng ngôn ngữ, sau đó từ từ hỏi rõ tình huống.
Thản Đồ thực cao hứng.
Đầu tiên giống cái đối với ngoại hình của y tựa hồ không có gì không hài lòng, ngược lại biểu hiện ra có vẻ rất hứng thú, sau đó còn cùng y trao đổi… Được rồi, tuy giống cái nói chuyện không trôi chảy lắm, nhưng ít nhất cũng nói rồi đi? Này đại khái chứng minh bộ lạc giống cái rất hẻo lánh, nhưng không bí ẩn đến mức như y tưởng. Mà lúc Thản Đồ biểu đạt ý tưởng muốn tiến thêm một bước tiếp xúc với giống cái—— trên đại lục khảm đạt, trừ phi được giống cái đồng ý, nếu không giống đực không thể tự tiện gọi tên thân thiết của giống cái, mà bình thường nếu giống cái đồng ý thì hơn phân nửa là không có ác cảm với giống đực—— theo ước định đã thành quy củ của bộ lạc, này có thể xem là cho phép giống đực theo đuổi.
Giống cái dễ nhìn này không bài xích y… Đây là tin tức tốt cỡ nào a!
Hơn nữa giống cái không thông thuộc ngôn ngữ thông dụng trên đại lục, dọc theo đường đi, y có thể bồi cậu luyện tập một chút, này không thể nghi ngờ chính là lợi thế làm giống cái tăng hảo cảm, y phải hảo hảo lợi dụng!
Thản Đồ âm thầm quyết định trong lòng, sau đó một lần nữa phóng tầm mắt lên người giống cái, lần này, y đột nhiên phát hiện ra một thứ rất tệ.
Giống cái cư nhiên bị thương!
Trên phần da thịt mền mại lộ ra ngoài của giống cái, rõ ràng có rất nhiều vết bầm ứ máu cùng trầy da, Thản Đồ nhớ lại, lúc nãy giống cái suýt chút nữa từ trên cây rơi xuống! Càng miễn bàn tới chuyện nhãn báo tử tập kích… trời ạ, y rốt cuộc đã làm gì!
Thản Đồ phi thường hối hận, y không nên để giống cái một mình ở đây mà đi săn, hi vọng giống cái không vì chuyện này mà tức giận.
Thản Đồ thực sự rất thích Tô Sách, muốn cậu sinh đứa nhỏ cho mình.
Trong lòng yên lặng cổ vũ mình một phen, sau đó Thản Đồ sáp qua, khom thắt lưng để tầm mắt mình ngang với giống cái—— rất nhiều giống cái có tự tôn rất cao, nếu giống đực dám dùng cằm đối diện với mình, họ sẽ tức giận. Thản Đồ đương nhiên không muốn mạo hiểm.
Thanh thanh yết hầu, Thản Đồ dùng ánh mắt chờ mong nhìn giống cái, hỏi: “A Sách, ngươi muốn ta giúp ngươi liếm liếm không?”
Liếm… cái gì?
Chữ này ở trong đầu quay một vòng, Tô Sách cúi đầu, nhìn vết thương trên thắt lưng cùng cánh tay…. là liếm mấy cái này sao? Cậu nhớ ra nam nhân này không hẳn là nam nhân, trong thế giới động vật, liếm vết thương kì thực là chuyện rất bình thường. Thoạt nhìn, gen sư tử cùng nhân loại của người này dung hợp khá tốt, hẳn là một sản phẩm thành công đi…
Cảm thấy mình đã hiểu rõ mọi chuyện, Tô Sách lạnh nhạt lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”
Sau đó Tô Sách nhìn thấy trong ánh mắt người đối diện tựa hồ có chút thất vọng.
Sự thực thì, Thản Đồ thật sự thất vọng.
Nếu giống cái đáp ứng thì chứng tỏ bọn họ lại tiến thêm một bước a… Xem ra giống cái vẫn tức giận vì mình không bảo vệ tốt, y phải cố gắng hơn mới được. Tuyệt, đối! Không thể để giống cái cứ vậy mà loại mình ra…
Vì thế thực tự nhiên, những ngày sau đó, Thản Đồ phi thường nhiệt tình trao đổi với A Sách yêu quý của mình, muốn dùng cơ hội này gia tăng chút ấn tượng với đối phương, mà lúc đi săn cũng thập phần cố gắng—— Thản Đồ rút kinh nghiệm mang giống cái theo, thuận tiện cũng triển lãm một chút nhanh nhẹn cùng vũ lực dũng mãnh của mình.
Tô Sách phát hiện sư tử biến thành nam nhân tên là ‘Thản Đồ’ này thực huyên náo, rất thích nói chuyện, hơn nữa luôn cố ý dùng ngôn ngữ lạp ô, thong thả lặp lại những thứ xung quanh, giống như đang dạy cậu nói… Có lẽ thật là đang dạy đi?
Không thể không nói, hành động này của thản đồ làm Tô Sách nhanh chóng quen thuộc ngôn ngữ này, phải biết tuy trước kia có thể chậm rãi đọc sách, chính là đối với việc dùng ngôn ngữ này giao tiếp thì vẫn có chút vấn đề. Này giống như việc học tiếng Anh, những người có thiên phú ngôn ngữ thường lấy được điểm cao trong bài thi viết, nhưng nó không đại biểu lúc xem phim Anh Mỹ, họ có thể hiểu hết tất cả mà không cần xem phụ đề.
Đồng dạng mấy ngày nay ở chung, Tô Sách cũng phát hiện mình tựa hồ được Thản Đồ chăm sóc rất cẩn thận.
Này tuyệt đối không phải ảo giác.
Thứ nhất, nam nhân tên Thản Đồ này vẫn đi săn, bất quá sẽ mang cậu theo bên cạnh, mà thức ăn làm ra nhất định sẽ để cậu ăn trước. Tuy Tô Sách vẫn không thể cắn nổi.
Thản Đồ nghĩ ra các biện pháp để Tô Sách có thể ăn một chút thịt—— này không thể trách y, cho dù Tô Sách không để ý tới việc nướng con thú còn da lông lẫn nội tạng thì thịt vẫn quá dai như cũ—— Tô Sách thử cắn một ngụm, sau đó cậu nghe thấy âm thanh răng mình đang rên rỉ.
Mặc dù nam nhân còn từng nghĩ ra một ít biện pháp khác lạ, tỷ như nhai nát uy Tô Sách… Được rồi, Tô Sách biết nhóm động vật hoang dã sẽ thường làm vậy để uy ấu thú, nhưng này không có nghĩa là một nhân loại thuần chủng như cậu có thể không chút khúc mắc ăn một thứ hỗn tạp trộn lẫn nước bọt như vậy.
Thẳng đến lúc Tô Sách thấy nam nhân gấp tới độ xoay mòng mới bảo nam nhân dùng móng vuốt xé thịt thành vụn nhỏ, sau đó cậu tự mình dùng tảng đá bọc lá cây giã nhuyễn.
Làm ra rất nhiều suy luận cùng phủ định, Tô Sách quyết định hỏi thẳng.
Một lần sau bữa cơm chiều, Tô Sách kéo tay nam nhân: “…Ngươi vì sao lại đi theo ta?”
Thản Đồ đỏ mặt.