Thản Đồ hơi khựng một chút, thực nghi hoặc nói: “Chính là, này là Tạp Mạch Nhĩ nói a.”
Tô Sách đã không biết nên phản ứng thế nào, cậu ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “…Tạp Mạch Nhĩ nói?”
Thản Đồ gật gật đầu: “Đúng vậy, mới nãy Tạp Mạch Nhĩ tới xem cho ngươi!” Y đột nhiên nhớ tới trước kia A Sách từng nói tới chuyện cậu không thể sinh đứa nhỏ, nghiêm nghị nói: “A Sách, ta đã nói mà, giống cái sẽ sinh đứa nhỏ.”
Tô Sách có chút hoảng hốt, tay cậu chậm rãi đặt lên bụng mình, nhất thời mất đi tiếng nói.
Này là thật sao… cậu vẫn không thể tin được.
Cậu rõ ràng mỗi năm đều nghiêm túc tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, cậu có thể xác định mình một trăm phần trăm là đàn ông, tuyệt đối không phải loại bề ngoài đàn ông nhưng bên trong lại có khí quan phụ nữ…
Kia vì sao lại?
Chính là Thản Đồ sẽ không nói dối mình.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy chính là vẻ mặt tràn đầy vui sướng—— thậm chí có thể nói là mừng như điên, cậu chậm rãi lấy lại tinh thần, vừa định nói gì đó nhưng lại không biết biểu tình của cậu hiện giờ làm Thản Đồ có bao nhiêu đả kích.
Trong mắt Thản Đồ, gương mặt Tô Sách lại càng tái nhợt hơn, còn có bàng hoàng trước giờ chưa từng có.
A Sách có phải… không thích ấu tể…
Thản Đồ nghĩ vậy, bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi.
Đối với thú nhân mà nói, kéo dài chủng tộc là phi thường quan trọng, mà ấu tể để thú nhân ngày càng đông đúc là bộ phận quan trọng nhất—— A Sách, A Sách không thích ấu tể… này phải làm sao đây?
Ấu tể là đặc ân độc nhất vô nhị mà thần thú tặng cho giống cái, mỗi giống cái đều tràn đầy vui sướng đón nhận, Thản Đồ chưa từng nghĩ tới, ấu tể tồn tại sẽ làm A Sách luôn ôn nhu cùng bình tĩnh bị dọa tới mức này! Rốt cuộc… phải làm sao bây giờ?
Thản Đồ gấp tới mức hoang mang lo sợ.
Mà Tô Sách, trong đầu không biết đã xoay chuyển bao nhiêu suy nghĩ.
Nếu thật là mang thai, như vậy chứng minh cơ thể cậu đã biến hóa rất lớn—— không chỉ là cơ thể mạnh khỏe hơn như cậu nghĩ trước đó, thậm chí ngay cả thể chất cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Làm cậu càng giống giống cái ở thế giới này hơn…
Nếu vậy có thể có một giả thuyết, chính là nhân loại vốn có hai bộ phận sinh dục, nam tính thì lộ rõ ra ngoài, mà nữ tính thì ẩn bên trong, nhưng trải qua tiến hóa cùng không ngừng hoàn thiện liền phân chia thành đàn ông cùng phụ nữ, bộ phận nam tính của phụ nữ trực tiếp suy thoái rồi biến mất, trở thành thuần nữ tính như hiện tại, mà bộ phận sinh dục nữ tính bên trong đàn ông thì suy thoái, hoàn toàn không còn chút ảnh hưởng nào, chỉ còn sót lại bên trong cơ thể.
Giả định giả thuyết này là thật, như vậy nói không chừng cậu vì hoàn cảnh nơi này kích thích nên một bộ phận nữ tính trong cơ thể đã sống lại, dần dần phát triển tương tự như giống cái ở nơi này. Giống cái thú nhân trong thế giới này càng tiếp cận loài người địa cầu nguyên thủy, giống đực có thể là một loài khác tiến hóa… Cùng phương thức phân chia nam nữ ở địa cầu hoàn toàn bất đồng… Đại khái bởi vì hoàn cảnh nơi này càng nguy hiểm hơn đi.
Lại nói tiếp, thời đại địa cầu nguy hiểm nhất nhân loại vẫn chưa hình thành… Không, có lẽ đã bị diệt sạch vài lần… Lúc hoàn cảnh địa cầu ổn định, nhân loại không còn nguy hiểm như vậy nên mới bắt đầu tiến hóa…
Nếu thật sự là vậy, cũng không có gì phải sợ.
Mà nếu năng lực sinh dục của cậu cũng giống giống cái ở nơi này, có lẽ, cậu cũng sẽ sống lâu hơn——
Đúng rồi, đúng rồi.
Nếu phỏng đoán của cậu không sai thì nhất định là vậy.
Cơ thể biến hóa hoàn toàn… Kia cậu có lí do gì không nghi ngờ tuổi thọ của mình cũng sẽ biến hóa?
Cậu có lẽ thật sự giống như giống cái bình thường cùng bầu bạn với Thản Đồ tới sinh mệnh cuối cùng—— không cần lưu lại y một mình cô độc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Sách cũng kiềm không được mà sinh ra một niềm vui sướng.
Tuy, tuy đây chỉ là phỏng đoán, nhưng so với trước kia không có chút hi vọng nào thì tốt hơn nhiều lắm!
Mong chờ về tương lai làm Tô Sách thực tự nhiên tiếp nhận sự thật mang thai, cậu hơi lộ ra nụ cười, ngẩng mặt, muốn nói chuyện với Thản Đồ.
Chính là sắc mặt Thản Đồ lại làm cậu có chút không hiểu được.
Sợ hãi.
Có chuyện gì làm Thản Đồ sợ sao?
Thản Đồ thậm chí giống như quên đi hết thảy, lâm vào tình tự khó có thể kiềm chế.
Tô Sách giống như cảm nhận được, ngay giây sau đó y sẽ bật khóc——
Cậu nhíu nhíu mày, cố hết sức giơ tay vỗ nhẹ một chút lên mặt Thản Đồ.
Thản Đồ run bắn, thoáng chốc bừng tỉnh.
“…A Sách?” Y mở miệng thăm dò.
Tô Sách thở dài: “Ngươi nghĩ gì đó, ta có ấu tể, ngươi mất hứng sao?” Vừa nãy bộ dáng rõ ràng rất vui vẻ, trong nháy mắt lại biến thành như vậy. Cũng không biết là vì sao.
Thản Đồ ngây ngẩn cả người.
…Mất hứng không phải là A Sách sao?
Vì thế y hỏi: “A Sách, ngươi có vui không?”
Một người đàn ông lại mang thai, nếu là ở địa cầu, đừng nói cao hứng, khẳng định là hận tới mức muốn chết đi cho rồi——
Nhưng trong thế giới này, đứa nhỏ có máu thịt của cậu.
Nói đúng ra, trừ bỏ Thản Đồ, cậu có thêm một sự ràng buộc mới. Mà cũng vì thế, nó chính là sự liên hệ làm cậu cùng Thản Đồ càng thắt chặt với nhau hơn…
Làm thế nào… lại mất hứng cơ chứ?
Thản Đồ người này, rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung gì a…
Tô Sách lộ ra nụ cười mỉm: “Ta đương nhiên rất vui.”
Nó là con của chúng ta a. Những lời này có chút buồn nôn, cậu cũng không nói ra, nhưng cậu tin tưởng Thản Đồ có thể hiểu được.
Quả nhiên, Thản Đồ liền thở phào một hơi.
A Sách thích đứa nhỏ này, thật sự tốt quá.
Thản Đồ gãi gãi đầu, ngốc hề hề cười: “A Sách, hắc hắc, chúng ta có đứa nhỏ.”
Tô Sách gật gật đầu: “Ân, đúng vậy.”
Thản Đồ lại cười càng ngốc hơn: “Tạp Mạch Nhĩ nói, hắn chưa từng thấy bầu bạn sớm mang thai ấu tể như chúng ta.” Y cẩn thận cúi xuống hôn lên trán Tô Sách một cái: “A Sách, ngươi quả nhiên là tốt nhất.”
Tô Sách có chút mệt, nằm trên khuỷu tay Thản Đồ chậm rãi nghe y lải nhải.
Trong lòng lại suy nghĩ, cậu có thể nhanh mang thai như vậy, dựa theo những gì cậu suy luận, chẳng lẽ vì cơ thể mới vừa cải tạo thành công, bộ phận bên trong bị kích thích sống lại đang trong trạng thái tốt nhất… Nếu đúng vậy thì càng về sau sẽ càng chậm, cuối cùng khả năng sinh dục sẽ tương đương với giống cái bản thổ…
Dần dần, âm thanh nói chuyện của hai người biến mất. Lúc ánh mắt Tô Sách khép lại, hô hấp cũng bắt đầu đều đều, Thản Đồ chậm rãi đặt cậu nằm xuống, chính mình thì cầm những ghi chú Tạp Mạch Nhĩ ghi lại trên các mảnh trúc, đốt đèn lên, thong thả mà cẩn thận đọc.
Ngày hôm sau, Tô Sách mới vừa mở mắt liền nhìn thấy Thản Đồ ngồi chồm hổm trước mặt mình.
Được rồi, kì thực ngày nào cũng vậy.
Bất quá, lúc này bên cạnh Thản Đồ còn có một chậu nước bốc hơi nóng—— này từ khi Tô Sách trưởng thành chưa từng được hưởng thụ qua.
Hôm nay… Tô Sách hơi nhíu mi.
Hành động nhỏ này của cậu toàn bộ bị Thản Đồ xem trong mắt.
Biểu tình Thản Đồ thoáng chốc trở nên có chút ủy khuất—— y biết Tô Sách chịu không nổi bộ dáng này.
Quả nhiên, sau khi y lộ ra vẻ mặt này, sắc mắt Tô Sách cơ hồ liền dịu xuống.
Thản Đồ cọ cọ kéo góc áo Tô Sách một chút: “Tạp Mạch Nhĩ nói, lúc mang thai không thể để ngươi mệt mỏi…”
A. Nghĩ tới.
Tô Sách sửng sốt một chút. Cậu mang thai.
Ở địa cầu, phụ nữ mang thai cũng nằm vào danh sách động vật quý hiếm cần được bảo vệ, hiện tại đến phiên cậu… Loại cảm giác này, nói thế nào cũng có chút là lạ.
Bất quá, nếu không tiếp thụ vẫn thực lo lắng đứa nhỏ sẽ xảy ra vấn đề a.
Tô Sách tuy không biết phụ nữ mang thai có cảm giác gì, còn cậu tuy không cảm nhận được sự tồn tại của đứa nhỏ, nhưng lại có một cảm giác thực vi diệu… Rõ ràng phôi thai còn nhỏ tới mức không có bất cứ cảm giác tồn tại nào lại có thể làm người ta… Ân, cảm giác thực tràn đầy.
Ở trong bụng có một sinh mệnh đang dần lớn lên… Chỉ cần nghĩ như vậy liền cảm thấy thực kì diệu.
Thản Đồ thực nghiêm túc giúp Tô Sách lau mặt, sau đó ôm cậu từ lầu hai nhảy xuống—— cầu thang gỗ an vị trong phòng cũng đã thật lâu không được sử dụng.
Tô Sách không thể cự tuyệt, mà cậu phát hiện ra động tác của Thản Đồ so với trước kia lại càng dịu dàng hơn.
Thản Đồ đã làm cơm xong, món ăn có lượng độc tính hoặc dược tính tương xứng có tác dụng bồi bổ cơ thể. Thản Đồ tay chân vụng về bắt cước những món Tô Sách làm trước kia, hơi kém một chút nhưng hương vị cũng không tệ lắm.
Tô Sách có chút cảm động, có lẽ liên hệ tới việc mang thai đứa nhỏ, tâm tình của cậu so với bình thường lại càng mềm mại hơn…
Sau khi ăn xong, Thản Đồ một mực nhắm mắt theo đuôi Tô Sách, một phút cũng không rời.
Sau khi ăn xong phải đi dạo, Thản Đồ cẩn thận đi cùng, còn có những lời chúc mừng của các thú nhân đi ngang, y đều tươi cười tiếp nhận, cả người thoạt nhìn ngốc hề hề.
Muốn rửa chén? Không được, Thản Đồ giành làm hết.
Tô Sách không thể cự tuyệt.
Muốn nấu cơm trưa? Không được, Thản Đồ nấu.
Tô Sách không thể cự tuyệt.
Muốn trồng trọt? A, hẳn là nên đi, nhưng Thản Đồ trồng, Tô Sách chỉ ngồi bên cạnh nhìn. Nghĩ muốn giúp một tay? Không được, một mình Thản Đồ là đủ rồi.
Tô Sách không thể cự tuyệt.
Giặt quần áo trong nhà, Thản Đồ giặt. Sau đó công việc phơi quần áo? Cũng không được. Đều là công việc của Thản Đồ.
Tô Sách không thể cự tuyệt.
Buổi tối còn phải rửa xương cốt, làm cơm, quét dọn nhà cửa, làm một ít thịt khô… Mọi việc Thản Đồ đều ôm lấy làm một mình. Đương nhiên, lúc tắm rửa, Tô Sách cũng không thể ngâm mình quá lâu, hơn nữa cũng không được phép tự mình, là Thản Đồ ôm cậu tắm. Hơn nữa vì hai người da thịt trần trụi dán lên nhau, cho dù kích thích tới đỏ mắt Thản Đồ cũng ráng nhịn xuống.
Bởi vì Tạp Mạch Nhĩ nói, đoạn thời gian gần nhất không thể làm, trừ phi tình huống ổn định hơn một chút——
Thản Đồ có đôi khi thực cố chấp, ý muốn chiếm hữu cùng bảo hộ của giống đực dành cho giống cái sau khi Tô Sách mang thai y lại càng bày ra càng nhuần nhuyễn hơn, mà sự phản đối mỏng manh của Tô Sách đã bị y dùng《 những hạng mục cần chú ý khi giống cái mang thai》mà Tạp Mạch Nhĩ để lại gạt bỏ toàn bộ.
Tô Sách toàn bộ… không thể cự tuyệt.