Trầm Lăng im lặng chọc chọc cái thứ gì đó trước mặt, màu đỏ nhìn rất là quỷ dị, hình dáng lại giống như con người, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, nhìn Thác Bạt há mồm cắn một đầu, ăn giống như một thứ rất ngon.
Chất lỏng màu đỏ từ trong miệng Thác Bạt tràn ra, bên tai giống như truyền đến một trận rên rỉ, thứ đó còn sống sao? Trầm Lăng luống cuống tự hỏi, nhìn cái thứ mềm mại gì đó trong lòng bàn tay, nhịp tim đập đột nhiên gia tốc, giống như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, khóe miệng co rút, động, thứ này thực sự cử động!
“A! Quái vật.”
Thân mình mạnh mẽ bật lên, lui nhanh ra sau nhìn chằm chằm vào cái thứ gì đó vừa bị ném xuống đất, mắt to trợn tròn, phút chốc rút ra chủy thủ ở bên hông, nửa quỳ xuống đất, thử chọc chọc vài cái
Thác Bạt chà lau cái tay vài cái, nghi hoặc nhìn động tác của Trầm Lăng, huyết quả là thực vật mà tộc nhân Ám Dạ tộc chuẩn bị, Huyết quả là thứ có sinh mệnh, nếu không chọn loại quả đã trưởng thành, sẽ bị Huyết thụ ăn thịt, nếu không phải là người biết rõ, Ám Dạ tộc tuyệt đối sẽ không lấy nó ra chiêu đãi khách nhân
Huyết quả nhảy nên đáp xuống vài cái, liền phát ra một tiếng ‘bẹp’ yếu ớt, hai phiến lá bên trên run rẩy bảo vệ thực quả đỏ tươi bên dưới, bộ dáng e lệ đó, giống như thiếu nữ vừa mới kết hôn, ngượng ngùng kiều mỵ.
Chọc chọc cánh tay Huyết quả một chút, cổ họng liền câm nín, thiếu chút nữa là trực tiếp đứt hơi, đây là cái thế giới gì vậy? Đến cả hoa quả cũng thành tinh, hắn nhất định là hoa mắt đi! Một phen kéo vạt áo Thác bạt, chỉ vào Huyết quả gầm lên “Vừa rồi là ta hoa mắt đi! Thứ này như thế nào có khả năng tự mình cử động, nhất định là ta hoa mắt có phải hay không?”
Trà mâu hiện lên tiếu ý, cầm tay Trầm Lăng, cười nói “Lăng, đừng kích động, thoải mái chút đi. Huyết quả là thứ có sinh mệnh, biết cử động chỉ là chuyện bình thường”
Thác Bạt cười cười, đem Huyết quả nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay, lấy chủy thủ của Trầm Lăng qua, nhẹ nhàng chọc vào Huyết quả vài cái, tiếng thét chói tai trong nháy mắt vang lên. Hai phiến lá bên trên run rẩy dữ dội hơn, màu sắc của Huyết quả cũng dần dần sẫm hơn.
“Các ngươi bình thường đều ăn thứ quỷ này, không chết người sao?”
“Ám Dạ tộc khác với các tộc nhân khác, chúng ta cần hút máu, Huyết quả chính là thực vật tốt nhất cho chúng ta, lúc vừa mới vào đây chắc ngươi hẳn đã thấy cây cối bốn phía ở nơi này đều là Huyết thụ, bình thường bọn ta cứ bảy ngày pải ăn một Huyết quả để bổ sung thể lực.”
“Nếu không ăn thì sẽ thế nào?”
Sắc mặt Trầm Lăng hơi tối lại, như thế nào cảm giác giống như quỷ hút máu, tò mò bóp lấy Huyết quả trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xé bỏ lá cây bên trên, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi, vừa lòng nghe Huyết quả phát ra âm thanh rên rỉ, xốp xốp, mềm mại, thật chơi tốt nha, xoay tròn chủy thủ trong tay, hận không thể đem thứ Huyết quả này ra giải phẫu.
“Thân thể sẽ suy kiệt, nếu suốt ba tháng không hút máu, sẽ không còn thần chí và biến thành đọa lạc giả”
“Đọa lạc giả là gì?”
“là bị thú tính khống chế, chỉ dùng bản năng để sinh tồn, giống như một cái xác không hồn, một khi biến thành Đọa lạc giả sẽ bị trục xuất khỏi bộ tộc, trở thành đối tượng bị săn bắn, đương nhiên giới hạn này chỉ đối với tộc nhân Ám Dạ tộc nhân bình thường, còn các dũng sĩ trong tộc sẽ không bị ảnh hưởng”
Nếu ngay cả bản năng cũng không thể khống chế tốt, kẻ như thế sao có thể xứng làm dũng sĩ. Thác Bạt bíu môi mang theo vẻ trào phúng, hít ngửi mùi máu tươi thản nhiên trong không khí, dừng lại ở phương xa, trong đôi mắt màu trà chượt lóe lên sầu lo.
Thân thủ nắm lấy tay Thác Bạt, chạm vào mạch đập trên cổ tay trái, sau nửa ngày trên mặt liền hiện lên một tia kinh ngạc, khát máu có lẽ cũng chỉ là một chứng bệnh, im lặng không nói, sắc mặt trở lên có chút trầm trọng
“Như thế nào?”
“Không có gì, không phải ngươi nói muốn dẫn ta đi tìm đoàn người của Vũ Linh tộc sao?”
“Trước cứ nghỉ ngơi, bọn họ có hơn phân nửa còn chưa tiến vào trong tộc, lúc trước là ta đưa ngươi đi theo đường tắt”
Xuyên qua ngã tư, ở hai bên sườn có dựng rất nhiều các căn nhà gỗ vững chắc, rất sạch sẽ chỉnh tề, rất có quy luật, thỉnh thoảng ở bên cạnh có không ít những thú nhân đi qua, gương mặt xa lạ, diện mạo khác biệt, làm cho Trầm Lăng hơi hơi cảm thấy mất tự nhiên. Tóc đen mắt đen dường như rất hiếm gặp, nên khi mỗi người trông thấy hắn, đều không khỏi nhìn lại vài lần, mang theo biểu tình kinh diễm
Vừa bước vào Ám Dạ tộc, Đông Hoàng nhẹ nhàng kích thích cánh mũi, hướng tới mọi hướng trong không trung ngửi ngửi, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt toát ra biểu tình mừng như điên, Huyền Minh đang quấn trên người Đông Hoàng, giống như cũng hiểu được, lắc lắc đuôi rắn, ở trên vai Đông Hoàng lắc lư, cặp mắt vàng lóe lên vui sướng.
Tầm mắt hai người vừa giao nhau, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, đạt thành chung nhận thức. Loan Phượng im lặng nhìn hành động ngây thơ của hai kẻ này, biểu tình rõ ràng như vậy, thực nghĩ rằng bọn họ sẽ không nhìn ra sao.
Quay đầu nhìn gương mặt âm trầm của Huyền Hàn, Loan Phượng toát ra biểu tình cười mà không cười, xà đồng (con ngươi rắn) hung ác nham hiểm mang theo lạnh lẽo kia, Huyền Minh thưc cho rằng hắn (ám chỉ Huyền Hàn) cái gì cũng không biết sao, bất quá chỉ là một cái giống cái, có tất yếu khiến cho Huyền Minh để ý như vậy không, nếu như hắn nhớ không lầm, Đông Hoàng dường như cũng là giống đực của giống cái đó, từ lúc nào Huyền Minh lại lưu lạc tới mức phải cùng chung giống cái với kẻ khác?
Đợi cho mọi người an bài tốt xong, Đông Hoàng cùng Huyền Minh lặng lẽ ly khia nơi Dực Xà tộc nghỉ ngơi, hướng thẳng tới phía Đông, bộ pháp mạnh mẽ mang theo sự khẳng định cùng kiên quyết.
Nhìn căn nhà gỗ trước mắt, sau khi nhận thấy không có kẻ khác, xác nhận xung quanh cũng không có ai, động tác lưu loát nhanh nhẹn đi vào, nhìn Trầm Lăng nằm nghiêng trong căn nhà gỗ, cúi đầu vùi vào cổ Trầm Lăng, si mê ngửi mùi hương thơm ngát tự nhiên trên người Trầm Lăng, thân rắn mảnh mai của Huyền Minh một đường triền lên, xà tín (lưỡi rắn) liếm liếm môi Trầm Lăng.
Đông Hoàng phát cuồng, thật nhanh đem Trầm Lăng giam cầm lại, đã gần một tháng không nhìn thấy Trầm Lăng, khiến y nhanh phát điên, ngửi thấy hơi thở xa lạ trên mình Trầm Lăng, con ngươi đen của Đông Hoàng dần dần hóa vàng, lộ ra sát ý thú tính tàn bạo, thoáng chốc hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xé xác những kẻ đã chạm vào Trầm Lăng.
“Ân! Ai….”
Trầm Lăng giãy dụa thân mình, mở hai mắt nhìn Đông Hoàng ở trên người, còn có Huyền Minh đang quấn quanh cổ, khóe miệng chậm rãi mở nụ cười, vừa định nói một chút gì đó, thân mình đột nhiên bị Đông Hoàng ôm vào trong ngực, đẩy cửa ra, chỉ trong vài bước đã biến mất khỏi ngôi nhà gỗ, tiến vào khu rừng cây ở sau Ám dạ tộc.
“Lăng, nhớ ta không?”
Huyền Minh quấn quít lấy cổ Trầm Lăng, xà tín không ngừng liếm lên cổ, vội vàng nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng, hừ! Y nhất định phải đem hương vị của kẻ khác trên người Trầm Lăng tiêu trừ sạch sẽ, hai tay ôm lấy Đông Hoàng, da thú dưới thân vì chạy vội mà hơi hơi mở rộng, khiến cho cảnh xuân bên dưới như ẩn như hiện, cần cổ bạch ngọc lộ rõ, có một loại mê hoặc không nói thành lời.
Hơi hơi trượt hầu kết, đem Trầm Lăng thả xuống, từ trên cao nhìn xuống Trầm Lăng trong lòng, biểu tình mang theo bất mãn, khi mà y đụng tới Trầm Lăng, giống như kẻ chết khát tìn ra được nguồn nước, liều lĩnh muốn đem người trước mắt này nhu tiến vào lòng, hô hấp thô suyễn, mãnh liệt phun lên cổ Trầm Lăng.
Bất đồng với Bác Nhã ấm áp, Đông Hoàng đủ ổn trọng đủ cường thế, làm cho Trầm Lăng nhịn không được cảm giác muốn ỷ lại, dựa vào lồng ngực to lớn, vuốt qua thân rắn của Huyền Minh, nhẹ nhàng vuốt ve thân rắn lạnh lẽo, nhịn không được để sát lên môi hôn vài cái, Huyền Minh đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, giống như một khối thịt bị kim đâm vào, có cảm giác rất thương tiếc
“Ân, rất nhớ Huyền Minh.”
Gật mạnh đầu vài lần, cúi đầu tiến đến trước mặt Huyền Minh, đối với đầu cùng thân rắn hôn vài cái, vừa lòng nhìn thân rắn màu ngân bạch của Huyền Minh phủ một tầng hồng nhạt
Thấy thế, Đông Hoàng cũng cúi người tới trước mặt Trầm Lăng, nhẹ nhàng hôn xuống Trầm Lăng, rất nhẹ, thực nhu, lại bao hàm tình yêu vô tận, Trầm Lăng ngây người khi thứ mềm mại đó chạm tới, cảm thấy toàn thân như mất đi khống chế, ám áp mềm mại cùng lo lắng của hai người từ hai phiến môi lan đi, hướng tới tứ chi.
Có cảm giác đau đớn, làm cho Trầm Lăng nhịn không được nhắm mắt lại, Đông Hoàng nhẹ nhàng phác thảo đôi môi hoa củaTrầm Lăng, cũng không hề làm thêm động tác gì khác, hơi thở giao triền cùng một chỗ, ái muội mà ấm áp. Đến cả không khí lo lắng xung quanh cũng chậm rãi mất đi, không biết là hô hấp của ai đang chậm rãi nặng thêm.
Đặt Trầm Lăng nằm dưới thân, tâm trạng lo âu của Đông Hoàng chậm rãi được lấp đầy, nhìn hai gò má phiếm đỏ, khiến cho sự trầm ổn của Đông Hoàng không khỏi vội vàng bỏ chạy, Trầm Lăng mềm mại như vậy, làm ngón trỏ của y đại động, tim đập gia tốc, vùi đầu ma sát với cổ Trầm Lăng
Rõ ràng còn chưa tới thời kì phát tình, nhưng dục niệm so với thời kì phát tình kia còn làm cho y cảm thấy gian nan hơn, có lẽ đối với y mà nói, sự tồn tại của Trầm Lăng so với dục niệm trong kì phát tình còn mãnh liệt hơn, làm cho người ta không thể cự tuyệt nổi
Trầm Lăng ôm lấy Đông Hoàng, quay đầu nhìn Đông Hoàng, con ngươi đem sâu thẳm kia mơ hồ ẩn chứa một sắc vàng, bị nhìn chằm chằm như vậy, hắn muốn thối lui cũng không thể lui, nói cho cùng hắn cũng không có chán ghét Đông Hoàng, cảm thụ được thân rắn lạnh lẽo của Huyền Minh đang xoay trên ngực, khẽ liếm, thân mình của hắn không khỏi run rẩy.
Những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu bắt đầu tích tụ trên gương mặt tuấn lãng của Đông Hoàng, rơi tới hai má, cảm giác nóng bỏng làm cho Trầm Lăng trong nháy mắt thất thần, từ khi nào hắn đã bắt đầu quyến luyến sự ấm áp của bọn Đông Hoàng, hắn là nam nhân, không tất yếu cần phải trung trinh, mặc kệ là Đông Hoàng hay Bác Nhã, hắn cũng không có cảm giác chán ghét
Ý định để cơ thể hưởng thụ dục vọng cứ như vậy mà lớn dần lên, trong khoảng thời gian bị Bác Nhã ép buộc, thân mình đã sớm hình thành thói quen với tình dục, nếu như Đông Hoàng mà biết được suy nghĩ của Trầm Lăng lúc này, chỉ sợ sẽ hận không thể trực tiếp giết chết cái tên vô tâm vô phế dưới thân này.
Giống như bị nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng Trầm Lăng dẫn dụ, cúi đầu hàm trụ đôi môi khêu gợi, bàn tay xé bỏ lớp da thú, thân hình trắng nõn trong nháy mắt đã trần trụi, những đường cong mềm dẻo thanh thoát làm cho người ta mê muội không thôi
Một tháng tu dưỡng, mái tóc ngắn đã dài tới vai, mềm mại bóng mượt làm cho Đông Hoàng thập phần lưu luyến, trước ngực đã bị Huyền Minh chiếm cứ, nhìn Trầm Lăng thất thần, hoàng mâu (cặp mắt vàng) của Huyền Minh chợt lóe lên nụ cười giả tạo rồi biến mất, đối với Đông Hoàng điểm nhẹ đầu rắn, cái thân rắn chỉ nhỏ bằng hai ngón tay, nháy mắt hóa lớn, vòng quanh thân mình Trầm Lăng, cùng Đông Hoàng một tả một hữu ( trái phải)
Đuôi rắn lạnh lẽo theo đùi chậm rãi hướng lên trên, tiến tới dũng đạo phía sau, nhẹ nhàng phác thảo, làm cho Trầm Lăng trong nháy mắt bừng tỉnh, con ngưoi đen trừng trừng nhìn hoàng mâu của Huyền Minh, đôi mắt ngờ vực nhìn đến chỗ vòng eo đang phồng lên của Huyền Minh kia, khóe mắt hiện lên kinh hoàng, nói đùa à, cái thứ ở phiá sau kia là ‘thứ đó’, thực sự là ‘thứ đó’ à!
Nhìn ánh mắt trợn tròn của Trầm Lăng, Đông Hoàng cười khẽ thành tiếng, Trầm Lăng như vậy thực sự rất khả ái, lòng bàn tay xẹt qua da tịt, mềm dẻo trơn nhẵn, làm cho người ta mêm muội không thôi, bàn tay như có ý thức ở trên người Trầm Lăng du tẩu, vừa lòng nhìn thân mình trắng nõn kia, chậm rãi nhiễm một màu đỏ ửng, tiếng thở dốc rồn rập bắt đầu xuất hiện
“Này, ân a! Đông Hoàng…… Dừng tay, Huyền Minh……”
Trầm Lăng ngửa đầu, đầu ngoán tay run rẩy, trừng mắt nhìn hai kẻ vô hại trước mặt, nhân thú, hai chữ này nháy mắt ùa vào trong đầu Trầm Lăng, run lẩy bẩy, vừa định ngăn cản Đông Hoàng, lại một chữ cũng không ra khỏi miệng, vừa mở miệng, lại nhịn không được ngâm nga, cắn chạt đôi môi, muốn giãy dụa.
Nhìn Trầm Lăng đến cả cổ đều trưor thành màu hồng nhạt, Huyền Minh thấy thú vị mười phần, cuốn lấy một chân Trầm Lăng, đem hai chân mở rộng ra, tiện cho Đông Hoàng hành động, ghé sát vào bên tai Trầm Lăng cắn cắn cái khuyên tai nói “Ta cũng rất muốn Lăng, nhưng ta còn chưa thể biến hình, Lăng sẽ không cự tuyệt ta đi! Dực xà cùng các thú nhân khác bất đồng, chúng ta có thể tự do chuyển đổi hình thú lớn nhỏ, ta cũng sẽ thỏa mãn Lăng, như vậy Lăng sẽ không muốn đi tìm kẻ khác.”
Xà tín (lưỡi rắn) linh hoạt xâm nhập khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi Trầm Lăng, đem khoang miệng quét qua một lượt, hơi thở ấm áp phun ra, làm suy tư của Trầm Lăng hỗn loạn, hoàn hảo miệng của Huyền Minh không có mùi tanh, bằng không hắn thực sự muốn tự sát, chưa từng nhĩ tới chuyện mình sẽ bị xà áp, sau khi tiếp nhận hơi thở ấm áp kia, thân mình hắn không khỏi nhẹ nhàng run lên.
Con ngươi đen của Đông Hoàng lưu chuyển dục niệm, nhìn thân mình Trầm Lăng run rẩy, thân mình màu bạc của Huyền Minh câu quấn lấy Trầm Lăng, nhìn một màn loạn này, khiến hô hấp của Đông Hoàng nháy mắt tăng nhanh, nhẫn thực sự vất vả, thân thể mỗi một chỗ đều đang kêu gào khát vọng được đụng chạm Trầm Lăng, nghĩ tới đến cả tâm cũng bắt đầu rung động.