Thập Nhất Nương trầm ngâm nói:” Biết gã sai vặt kia gọi là gì sao? Biết không?” Hổ Phách nói,” Kêu Tiểu Lộc Tử, bộ dáng chín, mười tuổi. Dương Huy Tổ mượn cớ xông đến trong phòng Tiểu Lộc Tử nhìn. Dáng người trắng bạch sạch sẽ, nói chuyện tư văn có lễ, còn giống như có thể nhận ra mấy chữ.”
Diện mạo đoan trang, cử chỉ có lễ, còn có thể nhận mấy chữ…… Rõ ràng là làm gã sai vặt bên người lại chọn như vậy!
Thập Nhất Nương mỉm cười, hỏi Tần di nương:”…… Có động tĩnh gì sao?”
” Nghe tiểu nha hoàn bên người Tần di nương nói, Tần di nương mấy ngày nay khẩu vị không tốt, ngủ cũng không an. Bên người nàng nha hoàn Hạnh Hoa từng nhờ người đến Từ Nguyên Tự cầu nước bùa về uống.”
” Uống nước bùa?” Thập Nhất Nương không khỏi mở to ánh mắt.
Hổ Phách gật đầu:” Tần di nương thập phần tin tưởng Tể Trữ sư thái kia, hàng năm đều quyên tiền dầu vừng cho Từ Nguyên Tự.” Thập Nhất Nương thầm cười. Trong nhà người không nhiều lắm, tín ngưỡng thật nhiều.
Nàng đem việc Lâm gia muốn nàng giúp đỡ chỉ điểm một chút Tuệ tỷ nhi về tú hồng nói cho Hổ Phách:” Hai nhà chúng ta trụ cách vách, trong nhà khẳng định các mama lớn tuổi cùng người bên kia có lui tới, giúp đỡ hỏi thăm một chút về chuyện Tuệ tỷ nhi, đến lúc đó chúng ta cũng có cái chuẩn bị.” Còn nói đến chuyện ngõ Kim Ngư bên kia,”Mau sắp qua năm, ngươi cho người ta mang năm mươi lượng bạc đi. Mang theo một câu, cho bọn họ an tâm qua năm, có việc gì đợi tuyết ngừng rồi nói tiếp.” Sau đó dặn Hổ Phách,” Ngày mai giờ sửu ngươi kêu ta dậy.”
Hổ Phách gật đầu, ghi nhớ, ngày hôm sau giờ sửu đến kêu Thập Nhất Nương rời giường.
Giữa mùa đông, nửa đêm canh ba, Thập Nhất Nương ở chăn cọ xát nửa ngày mới đứng lên, thu thập tốt, nằm ở kháng ăn một trái táo cũng không có thấy bóng dáng Từ Lệnh Nghi.
Nàng không khỏi kỳ quái, sai Hổ Phách đi nhìn.
Chỉ chốc lát, Hổ Phách trở về, biểu tình là lạ:” Kiều di nương bên kia hầu hạ Hầu Gia ăn đồ ăn sáng, tiểu nha hoàn hỏi ta chuyện gì, ta chỉ nói là đến xem Hầu Gia đã lâm triều rồi hay không. Mặt khác đều không có nói.”
Mấy nha hoàn bên cạnh mỗi người cúi đầu nín thở nơm nớp lo sợ, trong phòng không khí nhất thời trở nên có chút ngưng trọng.
Không nghĩ tới Từ Lệnh Nghi căn bản không tính toán đến……
Thập Nhất Nương không khỏi ngượng ngùng.
Bên kia Hổ Phách muốn nói lại thôi.
Mất mặt đến chỗ này, cũng không sợ cái gì.
Thập Nhất Nương hỏi nàng:” Còn có chuyện gì?”
Hổ Phách tiến lên, thấp giọng nói:” Nghe nói ngày hôm qua Hầu Gia ở Kiều di nương nơi đó quá đêm.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Nếu muốn người không biết, trừ phi đừng làm.
Huống chi nàng nơi này, chỉ sợ ba vị di nương sớm phái người chú ý nhất cử nhất động. Đến phiên Kiều Liên Phòng thị tẩm, không phải Từ Lệnh Nghi có việc, chính là không tâm tình. Ngày hôm qua mới vừa mới ở nơi đó quá đêm, mình sáng sớm hôm nay phái nha hoàn đắc lực đi tìm hiểu động tĩnh, chuyện này nếu dừng ở trong mắt người có tâm…… Chuyện này xem như thế nào nói a! Nàng ngay tại trong lòng thầm oán Từ Lệnh Nghi.
Không phải nói hôm nay hầu hạ ăn sáng, như thế nào có thể nói chuyện không tính toán gì hết! Trong lòng lại biết không thể trách Từ Lệnh Nghi.
Ngày hôm qua mình nói như vậy, Từ Lệnh Nghi lúc ấy cũng bảo trở về, cho mình không cần sớm như vậy dậy. Như thế nào liền phạm sai lầm như vậy! Hoặc là, sợ đắc tội hắn! Ýniệm hiện lên trong đầu.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm gật đầu. Không sai, nói hôm nay hầu hạ hắn ăn điểm tâm, lúc ấy hoàn toàn chột dạ bởi vì cự tuyệt hắn. Cho nên hôm nay mới có hành động như vậy — cảm thấy hắn để cho mình hầu hạ ăn điểm tâm, cũng không tính là tha thứ mình không hợp lễ nghĩa khi cự tuyệt, cho mình trở nên an tâm một chút thôi. Nghĩ đến đây, thái dương nàng không khỏi có mồ hôi. Mình có phải thật cẩn thận quá hay không.
Không có quy củ nào vi phạm. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Chuyện nhà này mình nói mới tính. Ở trong phòng ai nghỉ bao ngày, tuy nhiên là mình đề nghị, hắn cũng là đồng ý. Một khi đã như vậy, có cái gì không tốt.
Nghĩ nghĩ, nàng liền hít hơi thật sau, cảm thấy được trong lòng thư sướng không ít!
Mà Hổ Phách nhìn thấy nàng nửa tiếng không có trả lời, hai gò má ửng đỏ ngồi ở nơi đó, còn tưởng rằng nàng phiền não, vội cười nói:” Buổi sáng hôm nay phòng bếp dùng đông trùng hạ thảo nấu canh gà ác, ta sai người mang cho ngài một chén đến đây đi!”
” Tốt a!” Thập Nhất Nương gật đầu,” Ngươi thuận tiện đem hòm xiểng nhỏ đựng tú phẩm của ta lấy quá đây, ta nhìn xem có cá tú phẩm xinh đẹp lại đơn giản hay không, Trinh tỷ nhi đến đây cũng có cái cho nàng xem.”
Hổ Phách thấy nàng dần dần khôi phục thần sắc thong dong hào phóng, trong lòng cao hứng, làm sao còn dám nói chuyện Hầu Gia, Kiều di nương, đồ ăn sáng linh tinh, vội cười ứng, một mặt kêu tiểu nha hoàn đi bưng đồ ăn sáng, một mặt mang theo hai cái tiểu nha hoàn đi đem hòm xiểng tú phẩm Thập Nhất Nương lấy ra.
Thập Nhất Nương uống bát canh gà, ngồi xuống chọn đồ. Nghĩ đến nếu ngộ nhỡ Trinh tỷ nhi đến chỗ nàng nơi này, Truân ca nhi hơn phân nửa la hét muốn tới, đến lúc đó muốn tìm biện pháp đem hắn hấp dẫn đến trong phòng mình chơi mới được. Đầu óc không ngừng xoay chuyển.
” Ngươi có biết tiểu nam hài đều thích chơi cái gì không?” Nàng hỏi Hổ Phách.
Hổ Phách giật mình, suy nghĩ nửa ngày lắc đầu:” Không biết!” Dừng một chút, nhẹ giọng hỏi:” Ngài là chuẩn bị cho Truân ca nhi đến chơi sao?”
Thập Nhất Nương thở dài:” Đồ vật ta chơi giống như đều không quá thích hợp Truân ca nhi.”
Hổ Phách suy nghĩ, nói:” Nếu không, ta đi hỏi!”
” Ân.” Thập Nhất Nương nói,” Ngươi đi hỏi, đợi buổi tối trở về liền báo ta.”
” Đang nói, Nam Vĩnh nương tử đến đây. Thấy Thập Nhất Nương sớm ngồi ở Lâm Song đại kháng, lắp bắp kinh hãi.
Thập Nhất Nương hơi có chút giấu đầu lòi đuôi giải thích nói:” Nga, hai ngày tới Đại phu nhân Lâm gia cách vách, có thể mang nữ nhi Tuệ tỷ nhi đến trong nhà nhờ ta giúp đỡ chỉ điểm thêu thùa may vá, đem đồ vật ngày xưa lấy ra nhìn. Xem có thích hợp hay không, đến lúc đó cấp nàng làm kiểu dáng.”
Nam Vĩnh nương tử nghe xong liền lộ tươi cười:” Ngài có khách đến đây sao? Muốn ta giúp đỡ cắt dán mấy song hoa hay không, sắp qua năm, cũng có hỉ khí.” Nói xong lại có chút ngượng ngùng nói,” Ta thủ nghệ bình thường, chỉ biết cắt một đường thăng cao cùng hàng năm bội thu. Đỗ mama bên người Thái phu nhân, cái gì đều cắt được– không cần ở trên giấy hồng vẽ kiểu, cầm đao là có thể cắt. Nghĩ muốn bộ dáng gì đều có thể cắt ra bộ dáng ấy!”
” Thật sự!” Thập Nhất Nương thật đúng là không có nghĩ đến chuyện này, cười nói,” Bất quá ngươi so với ta còn giỏi hơn một ít, ta chỉ biết vẽ chữ ‘song hỉ’. Ngày nào đó thỉnh Đỗ mama đến nói cho chúng ta như thế nào cắt song hoa.”
Nam Vĩnh nương tử nghe lộ ra kinh ngạc: ” Ta cũng tham gia……”
Thập Nhất Nương nghĩ đến nàng còn có đứa nhỏ phải chiếu cố, vội hỏi:” Nếu ngươi có việc, liền đi chuyện của ngươi.”
Nam Vĩnh nương tử nghe xong liên tục phất tay:” Ta không có việc gì, ta không có việc gì.” Có chút ngượng ngùng cười nói,” Ta cũng rất muốn đi theo Đỗ mama cắt song hoa. Chính là không dám mở miệng.”
Thập Nhất Nương cười nói:” Ngươi nếu nghĩ muốn học đến lúc đó đi theo cùng học là được. Nếu lo lắng Nữu Nhi không có ai chiếu cố, liền đem nàng đến. Dù sao trong viện ta còn nhiều tiểu nha hoàn, cho các nàng giúp đỡ nhìn là được.”
Tiếng cười đứa nhỏ là thanh âm nghe động lòng người nhất trên thế giới!
Nam Vĩnh nương tử nghe xong cười thập phần thoải mái.
Thập Nhất Nương liền thương lượng nàng:” Ngươi búi cho ta mẫu đơn kế, tựa như lúc ta hồi nhà mẹ đẻ vậy, bất quá đừng cao như vậy, búi cao, có vẻ ta giống như đại nhân ……” Lại,vừa nhỏ tiếng nói thầm,” Tuy ta vốn là đại nhân!”
Nam Vĩnh nương tử nghe xong mân miệng cười, cùng Thập Nhất Nương đi đến bàn trang điểm, búi tóc so với mẫu đơn kế bình thường đều áp thấp đi một chút, không có giống như bình thường cài trâm, mà là cài hai thanh lược bán nguyệt hình đồi mồi san hô đeo bong tai đinh hương hoa đong đưa.
Bên trong mặc áo lăng trắng, bên ngoài hoa bối tử lụa xanh nhạt hoa văn chìm mai lan cúc trúc, phía dưới mặc tống quần xanh biếc thuê viền màu xanh biếc, dáng vẻ yêu kiều, lịch sự thanh nhã.
Thập Nhất Nương cũng thấy không tồi, cười kêu Hổ Phách lấy vòng bích tỉ ngọc đeo tay.
Đỏ thẫm hoa mai toàn tâm túi lưới chính giữa có con bướm ngọc bằng hai cái móng tay cái, phía dưới là tua cờ màu đỏ thật dài màu đỏ lưu tô, giơ tay nhấc chân toàn đỏ thẫm chuyển sang xanh nhạt, hoặc dừng ở xanh biếc, cả người nhờ vào điểm này trở nên quyến rũ.
” Tứ phu nhân thực xinh đẹp!” Nam Vĩnh nương tử nhìn thấy lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Thập Nhất Nương đem lộng hai con bướm ngọc, cười nói:” Người dựa vào xiêm y ngựa dựa vào yên cương thôi.”
Nam Vĩnh nương tử nhìn nàng đánh mặt ngọc, ánh mắt ngọc, cảm thấy so với tua cờ kia còn xinh đẹp hơn, nhưng vốn không phải người biết nói chuyện, chính là nhìn Thập Nhất Nương cười. Mà Thập Nhất Nương nhìn thấy lúc này không còn sớm, mang theo Hổ Phách đi chỗ thái phu nhân nơi đó.
Thái phu nhân đã sớm dậy, thấy Thập Nhất Nương, ánh mắt sáng ngời, cười nói:” Người đeo trang sức vẫn thật là tốt.”
Thập Nhất Nương cười xem bối tử trên người mình:” Là đồ nương thưởng tốt!” Đây là một bộ bảy món do thái phu nhân thưởng.
Thái phu nhân xem hơi gật đầu. Có mama mang kháng bàn tiến vào. Thập Nhất Nương hầu hạ thái phu nhân ăn sáng. Thái phu nhân kéo nàng cùng nhau ngồi xuống.
Thập Nhất Nương mân miệng cười:” Ta dùng một chút mật cao…… Ăn cơm mới tới được. Lúc nàng đến gần, thái phu nhân liền phát hiện khuôn mặt nàng trơn, so với người bình thường có vẻ trong suốt sạch sẽ, giờ phút này nghe nàng nói, cẩn thận đánh giá, lúc này mới phát hiện nàng tô mi, môi đỏ mọng có trong suốt sáng bóng. Thái phu nhân ha ha cười ha hả:” Ngươi này quỷ tinh linh.”
Thập Nhất Nương hơi cười, đáy lòng lại âm thầm thở một hơi.
Nàng hy vọng có thể cùng thái phu nhân bảo trì quan hệ tốt, cũng hy vọng thái phu nhân có thể tiếp nhận phương thức sống của mình, chính là thích trang điểm sơ ăn mặc nhã nhặn…… Cảm giác thái phu nhân cũng không phải loại người cổ hủ, sau đó lúc này thử– hoàn hảo thái phu nhân không phản cảm, thuận lợi qua cửa.
Suy nghĩ, nàng nghe được thái phu nhân cười phân phó Đỗ mama,” Đi, cho phòng bếp làm trứng rán đến.”
Thập Nhất Nương biết, đó là món ăn làm từ trứng gà, dùng khuôn làm thành hoa mai, ăn, dễ dàng tiêu hóa, người lớn tuổi ăn cũng tốt lắm.
Đỗ mama liếc mắt xem Thập Nhất Nương một cái, cười trả lời mà đi. Thập Nhất Nương bị nhìn có chút không hiểu. Thái phu nhân đã cười nói:” Rốt cuộc là tuổi trẻ, chỉ biết yêu xinh đẹp ăn chút trứng gà dằn bụng đi!” Trong mắt có trêu tức.
Nguyên lai là vì mình làm! Thập Nhất Nương buổi sáng uống bát canh gà, còn ăn hai mã đề cao, hai khối túc tử cao (*), căn bản là không đói, cũng không nghĩ muốn phật ý tốt của thái phu nhân, lại thấy thái phu nhân hưng trí tốt, nheo ánh mắt cười nói:” Đây là nương trước kia dùng quá đi? Bằng không, trứng gà nhà chúng ta như thế nào có nhiều khuôn như vậy?”
Thái phu nhân chính là cười ha hả. Thập Nhất Nương xem trong lòng hiểu được, chọc thái phu nhân cao hứng, giận dữ nói: “Hóa ra là ta bắt chước người khác.”