Chính giữa nhà có bàn thờ ba thước vuông, thờ pho tượng Quan Thế Âm đang ngồi trên bảo tọa, với ba cái lư hương bằng kim loại, thắp ba cây trầm hương.
Lượn lờ khói hương, Quan Thế Âm Bồ Tát đang dùng ánh mắt từ ái xót thương nhìn chăm chú vào chúng sinh.
Nghe nha hoàn bẩm báo, nói Thập Nhất Nương tự mình đến tặng guồng chỉ đánh, hai vị di nương tay trong tay cùng đến.
Đại di nương hé ra biểu tình ôn hòa tươi cười vô cùng thân thiết, cao giọng phân phó Thải Hà: “Mau, mau dâng trà cho thập nhất tiểu thư!”
Trên gương mặt gầy gò của Nhị di nương cũng lộ ra vài ý cười, chỉ vào chiếc ghế bành bên cạnh: “Ngồi xuống nói chuyện đi!”
Thập Nhất Nương cười hành lễ với hai vị di nương, ngồi nhẹ xuống ghế bành, bảo Hổ Phách đem tráp giao cho hai vị di nương, khiêm tốn nói:” Cũng không biết có hợp ý hay không?”
Tay Đại di nương nhận tráp, chưa xem đã cười nói:” Hợp ý, hợp ý, như thế nào lại không hợp ý!”
Các nha hoàn đến dâng trà, đại di nương cười trong suốt nói: “Sớm hôm nay ta đi Lục Quân Lâu, nghe nói ngươi đang đánh guồng chỉ, nên không có quấy rầy, mà đi đến chỗ Thập tiểu thư.”
Chính mình nếu đã tự mang guồng chỉ đưa tới, là muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng một việc. Bên kia nếu không gì kiêng dè, thì cứ nói thẳng, ám chỉ nữa cũng đâu có ý tứ.
Quanh co, liền có vẻ kiểu cách.
Thập Nhất Nương hơi cười: “Nghe nói ngài đi chỗ Thập Nương, ta liền cho Đông Thanh đi mời, ai biết ngài đã đi rồi. Ta nghĩ sau khi guồng chỉ làm xong sẽ đưa lại đây, nên liền không cho nàng đuổi theo.”
Đại di nương tươi cười hiền lành: “Ta đi qua chỗ ngũ tiểu thư.”
Thập Nhất Nương nhịn không được kinh ngạc trong lòng, khóe miệng khép lại, suy nghĩ xem nói gì cho tốt, thì đại di nương đã thở dài: “Các ngươi tuổi trẻ, việc trước kia đều không biết. Nhà chồng Đại tỷ các ngươi là Vĩnh Bình hầu Từ gia, tổ tiên ở Hà Bắc, nhân theo vua có công, được thừa kế tước vị đời đời, bình hầu mười vị tướng dựng nước được thờ trong thái miếu. Giữa lúc thái bình, Từ gia bị cuốn nhập vào ‘vụ án trịnh an vương mưu nghịch’ bị đoạt tước, sau đó thì được phục tước, nhưng thanh thế lại suy giảm, dù vẫn rất phú quý. Lão thái gia lúc ở trong kinh làm quan, cùng Từ gia lão Hầu Gia có giao hảo, liền đem đại tỷ ngươi hứa gả cho Từ gia.
Khi đó, Từ gia nhị tiểu thư chỉ là một Giản Vương phi không có quyền không có thế, cô gia đọc sách không nhiều lắm, trên có ca ca dưới có đệ đệ, ở trong cấm vệ quân chỉ làm thị vệ thất phẩm, đại thái thái quả thật không quá nguyện ý.
Ai biết, thời thế thay đổi.
Trước là ca ca cô gia chết bệnh, cô gia thừa hưởng tước vị, Đại tiểu thư trở thành Vĩnh Bình Hầu phu nhân. Sau đó Giản vương đăng cơ làm hoàng đế, phong nhị tiểu thư Từ gia làm hoàng hậu. Cô gia trước sau lại bình định Miêu cương cùng bắc cương, được thăng làm Đại tướng quân, rồi làm đề đốc chính tam phẩm. Vận mạng phú quý như vậy, không phải người nào cũng có thể hưởng được.”
Nói tới đây, trong mắt đại di nương có mấy phân lãnh ý.
” Thai thứ nhất của Đại tiểu thư bị đẻ non, lão phu nhân Từ gia đã làm chủ, đem hai cái nha đầu thông phòng của cô gia, trước khi Đại tiểu thư vào cửa là Tần thị cùng Đông thị ngừng dược, sau đó vì cô gia nạp Văn gia Đại tiểu thư Dương Châu làm thiếp. Sang năm thứ hai, thì Tần thị sinh con, được nâng làm di nương; Văn di nương tuy không có may mắn như Tần thị, nhưng cũng sinh nữ nhi. Mà Đại tiểu thư nhà chúng ta, mấy năm cũng không có một chút động tĩnh nào. Liền đem tỳ nữ Thu La bên người thu phòng. Thật vất vả, Thu La cũng có bầu, sang năm thứ hai sinh con trai, nhưng đứa nhỏ sinh không đủ tháng liền chết yểu.
Vì việc này, đại thái thái chúng ta không biết cầu bao nhiêu thần, bái bao nhiêu phật, Đại tiểu thư tìm không biết bao nhiêu bí phương, ăn không biết bao nhiêu thang thuốc, rốt cục ở năm thứ tám sau khi thành thân cũng có tin vui. Ai biết, đứa nhỏ mang đến tháng thứ bảy, thì sinh non, một đứa con trai ôm yếu ngay cả khóc vài tiếng cũng không có khí lực, kêu là Truân ca.”
Thập Nhất Nương không khỏi nhẹ nhàng ” A” một tiếng.
Ở trong mắt người hầu kẻ hạ La gia, trong mắt các tỉ muội, La Nguyên Nương vẫn là người thần bí xa xôi.
Tướng mạo xuất chúng, tài tình hơn người, gả cho quyền quý đương triều, lại sinh con trai…… Thế gian có thể nghĩ ra cái gì là hạnh phúc, thì đều có thể tìm được ở trên người nàng. Nhưng không nghĩ tới…… Càng làm nàng không có nghĩ đến chính là, Văn gia được xưng là một trong tứ đại thương gia của Giang Nam, thế nhưng đồng ý cho nữ nhi làm thiếp thất của Vĩnh Bình Hầu.
Nàng lại nhớ đến ngày đó Nhị di nương nói,” Truân ca là con trai, nhưng cũng không là thế tử”, có phải là có tin tức gì hay không?
Thập Nhất Nương cảm thấy được tiếng trong miệng phát ra, muốn hỏi, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
” Rốt cuộc vẫn là sinh không đủ tháng, còn sống được là nhờ vào nhân sâm tổ yến, rốt cuộc không thể so với con của Tần thị sinh, hoạt bát khỏe mạnh không nói, còn rất thông minh. Ba tuổi có thể nhận biết chữ, năm tuổi có thể làm văn, bảy tuổi luận sách, hiện giờ vừa mới chín tuổi, nói là sang năm sẽ đi thi tú tài.” Nói xong, đại di nương liếc mắt thật sâu nhìn Thập Nhất Nương một cái,”Cho nên, Đại tiểu thư chúng ta vài năm nay quả thực là cuộc sống không bình an…… Thân thể tự nhiên cũng sẽ không tốt lắm.”
Từ gia thật sự là phức tạp……
Thập Nhất Nương dưới đáy lòng cười khổ. Trầm ngâm nói: “Văn gia, như thế nào lại đáp ứng đem nữ nhi để cho người khác làm thiếp…… Việc này cũng mất mặt quá đi!”
Vẫn còn chưa nói tiếng nào thì Nhị di nương lạnh lùng ” Hừ” một tiếng, giọng điệu châm chọc nói:” Mặt mũi thì tính cái gì? Là có thể ăn, là có thể uống sao. Văn gia nhờ có tầng quan hệ này, năm nay mới bắt được việc kinh doanh đồ sứ của nội vụ phủ. So với lợi nhuận đồ sứ, mặt mũi thì đáng gì?”
Thập Nhất Nương muốn nói lại thôi.
Đúng như lời Nhị di nương nói, mặt vừa không có thể ăn, lại không thể uống, nhưng vào thời điểm mấu chốt, nó lại có thể làm cho người ta thẳng sống lưng làm người, vượt qua quẫn cảnh đói khát.
Nhưng nàng không phải đến để tranh luận cùng hai vị di nương, cũng không muốn thay đổi quan niệm ý tưởng của người khác.
Nàng cười ảm đạm, nói:”Nói như vậy, Thu La của phủ chúng ta có Văn gia tiểu thư làm bạn, cũng không tính cô đơn!”
Trên thực tế là uyển chuyển hỏi đại di nương, vì Vĩnh Bình Hầu sinh qua đứa nhỏ Thu La ra sao?
Đại di nương cũng là người thông minh, lập tức cười nói:” Tần thị là từ nhỏ được dạy dỗ ở bên người Từ gia lão phu nhân, Văn thị là trưởng nữ, Thu La chúng ta tuy xinh đẹp, nhưng nếu nữ nhân chỉ cần xinh đẹp là được, thì sao lại có câu ‘môn đăng hộ đối’ đâu?” Nói xong, liền che miệng cười, đuôi chân mày trên khóe mắt còn có mấy phân quyến rũ.
Nói cách khác, Thu La ngay cả di nương cũng chưa tới tay!
Sắc mặt Thập Nhất Nương khẽ biến.
Hai vị di nương này tuy tuổi tác đã già, dung nhan tiều tụy, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn toát ra vẻ phong tình nhưng cũng đủ cho nàng đoán được nhưng năm tháng đó các nàng xinh đẹp như thế nào. Ngay cả các nàng đều rơi xuống kết cục như vậy, đây chính là minh chứng tốt nhất cho luận điệu” Nữ nhân không thể chỉ trông vào xinh đẹp” sao?
Nàng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
” Đối với những người là nhà làm quan như La gia, nhiều thế hệ văn hương, lão thái gia làm đến chức nội các đại học sĩ, không phải một thế đại thương gia như Văn gia có thể sánh bằng.” Thập Nhất Nương tiến từng bước trong việc chứng thực,” Kéo dài sinh mệnh, cũng không phải là chuyện Phật vẫn làm bình thường sao?”
” Không nghĩ tới, ngươi còn biết điển tích trường mệnh đăng.” Vẫn nghiêm sắc mặt, trong mắt Nhị di nương lúc này còn có nồng đậm ý cười,”Vị Tiền lại bộ thị lang lúc ở Thiểm Tây làm tham chính, từng có ngoại thất vợ con đề hều, tiên đế còn khen hắn‘ làm quan tốt, phẩm chất tốt’. Huống chi các ngươi cả ba đều chưa có vào gia phả đâu!”
Cái này, Thập Nhất Nương rốt cuộc không che dấu được trong lòng rung động, sắc mặt” Bá” một chút trở nên tái nhợt.
” Chưa vào gia phả?”
Nàng cho tới bây giờ vẫn không biết mình còn chưa có vào gia phả.
Đại di nương thở dài một hơi, ánh mắt nhìn nàng còn có mấy phân thương xót: “Lúc các ngươi mới từ Phúc Kiến trở về, nhị lão gia, tam lão gia cũng mang theo gia quyến từ chỗ nhận chức trở về, trong nhà việc vốn nhiều, vừa lúc ngươi lại bị ngã…… Đại thái thái có thể quên đi!”
******
Tâm tình Thập Nhất Nương phức tạp khi về tới Lục Quân Lâu.
Thập Nương còn không có trở về.
Nàng cho Đông Thanh đi tìm hiểu một chút tin tức, Bách Chi nói, Thập Nương từ buổi chiều, sau khi rời khỏi đây liền chưa có trở về.
Thập Nhất Nương nghe xong lẳng lặng trầm mặc nửa ngày, cho Hổ Phách đem thư pháp của Ngũ Nương đã làm xong đưa cho Đông Thanh xem.
” Ta cho ngươi một đêm, ngươi dùng giấy mỏng can một bức.”
Tuy không biết Thập Nhất Nương muốn làm cái gì, Đông Thanh vẫn giống như trước kia cung kính đáp lời.
Thập Nhất Nương không nói gì nữa, cho Hổ Phách hầu hạ đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đông Thanh mang đôi mắt đen thui gấu mèo đem giao ngay bức tranh chữ cho nàng tránh hỏng việc.
Thập Nhất Nương nhìn kỹ nửa ngày, sau đó gật đầu cười nói: “Kỹ thuật vẽ của Đông Thanh ngày càng tốt. Ngày hôm qua vất vả, nhanh đi nghỉ ngơi đi!”
Đông Thanh trả lời rồi lui xuống, Thập Nhất Nương viết một phong thư, sau đó đem thư cùng tờ can bỏ vào phong thư niêm phong tốt giao cho Thu Cúc: “Ngươi đem thư này đưa đến chỗ Giản sư phó Hàng Châu phủ.” Lại bảo Hổ Phách đưa nàng năm lượng bạc,” Vạn vạn không thể để cho người khác biết.”
Vào tháng mười một, Giản sư phó liền hồi Hàng Châu để qua năm mới, tháng ba sang năm mới trở về La phủ.
Thu Cúc tiếp nhận thư cất ở trong lòng ngực: “Tiểu thư là vì việc thêu bình phong hướng Giản sư phó thỉnh giáo sao? Ta nhất định sẽ không nói cho người khác.”
Nàng có ca ca ở chuồng ngựa làm sai vặt, cùng với thuyền phu vận chuyển hàng hóa cho La gia quan hệ phi thường tốt.
Thập Nhất Nương không có giải thích nhiều, cười cười đi đến chỗ đại thái thái.
” Ngày hôm qua buổi tối ngủ cho đầy đủ, đợi lát nữa trở về liền phải bắt đầu thêu bình phong.”
Hôm nay nàng cố gắng đến sớm hơn so với ngày hôm qua, nhưng nàng vẫn nhìn thấy Ngũ Nương.
Đại thái thái lập tức sai người ta mang sữa dê cho nàng, đợi nàng uống hết, lại bảo nàng an tâm thêu bình phong, buổi tối không cần đến thỉnh an, còn cường điệu: “Đem bình phong kia thêu cho tốt đó mới chính là hiếu thuận.”
Lần trước đại thái thái cũng nói qua như vậy, xem ra, đại thái thái thật suy nghĩ như vậy mà không phải giả ý.
Thập Nhất Nương suy nghĩ xong, liền cười đáp, cùng đại thái thái tán gẫu sơ sơ vài câu, liền trở về Lục Quân Lâu, bắt đầu tập trung tinh thần thêu bình phong.
Qua mấy ngày, đại thái thái phái người đến làm y phục xuân cho Thập Nhất Nương.
Đông Thanh ngạc nhiên.
Làm y phục mùa xuân, là có định chế, phải sau mùng hai đầu tháng hai.
Hiện tại, còn chưa hết năm?
Thập Nhất Nương biết chỉ ngẩng đầu hỏi một câu:”Là chỉ làm cho ta? Hay tất cả mọi người đều có?”
Người may đo cười nói:” Tự nhiên là mỗi người đều có. Bất quá, đại thái thái nói, thập nhất tiểu thư năm nay cao lớn hơn nhiều, cho chúng ta làm thêm mấy bộ.”
Thập Nhất Nương nghe xong, còn có chút không yên lòng gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục thêu bình phong.
Hổ Phách nghe xong cũng rất bất an, kéo Tân Cúc:” Thừa dịp bên người tiểu thư có Đông Thanh hầu hạ, chúng ta đi đến chỗ Ngũ tiểu thư đi– ta trước kia ở chỗ đại thái thái, cùng Tử Vi và Tử Uyển ở chung không nhiều lắm. Hiện tại ta đã ở trong phòng thập nhất tiểu thư, cùng người trong phòng của các vị tiểu thư vẫn nên thân cận nhiều hơn mới tốt.”
Tân Cúc đối cách nói của nàng vẫn luôn đồng ý, nên cùng Hổ Phách đi đến chỗ của Ngũ Nương.