Thứ Nữ Công Lược

chương 470: chuyện vụn vặt (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Y Chính vâng vâng dạ dạ đáp. Thập Nhất Nương nghẹn đỏ mặt, khó nói lên lời.

“Mặc Ngôn.......” Từ Lệnh Nghi nhíu mày.

Thập Nhất Nương nghiêng mặt đi, nhỏ giọng nói, tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Từ Lệnh Nghi nghe không rõ, nhưng nhìn thấy cả cổ Thập Nhất Nương cũng đỏ ửng, hắn không khỏi ôm lấy mặt nàng, đôi tay nóng ấm.

“Có thể nói với ta không?” Từ Lệnh Nghi cười nhìn Thập Nhất Nương, nét mặt dịu dàng.

Thập Nhất Nương cụp mắt: “Chàng, chàng để người khác tới hỏi thiếp đi.”

Từ Lệnh Nghi sửng sốt.

Tại sao?

Ý niệm trong đầu chợt lóe, có tư vị khác lạ trong lòng.

“Tại sao không thể là ta?” Hắn chăm chú nhìn Thập Nhất Nương, vẻ mặt có chút nghiêm trang, giọng nói thuần hậu lại trầm thấp làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Bởi vì quá xấu hổ!

Thập Nhất Nương có chút không biết nên nói như thế nào cho hắn hiểu, đành phải nói: “Dù sao, chàng để người khác tới hỏi thiếp thì tốt hơn!”

Vẻ mặt mang theo sự nũng nịu.

Ánh mắt Từ Lệnh Nghi nhìn sâu hơn, nhanh chóng đứng lên: “Vậy, ta gọi Tống ma ma tới nhé!”

Thập Nhất Nương nghĩ hồi lâu, quyết tâm nói: “Vậy hãy để Tống ma ma tới hỏi đi!”

Từ Lệnh Nghi cười, nhẹ nhàng ôm nàng: “Ngốc quá!”

Đầu ngón tay xẹt qua sống lưng, xương sống lưng nhô ra, có chút vướng tay.

“Mặc Ngôn......” Hắn hơi sững sờ.

Từ khi nào, Thập Nhất Nương lại trở nên như vậy!

Từ Lệnh Nghi cảm thấy cổ họng hơi nghẹn, không biết nên nói cái gì cho phải.

Người khác tới hỏi, mặc dù có chút không tiện, nhưng cũng không giống như Từ Lệnh Nghi hỏi nàng, làm cho nàng cảm thấy tay chân lúng túng, khó xử vạn phần. So sánh hai người với nhau, nàng tình nguyện để Tống ma ma hỏi hơn. Có lẽ bởi vì hai người là phu thê, thì càng không muốn những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống rơi vào trong mắt đối phương!

Thập Nhất Nương bị Từ Lệnh Nghi ôm có chút không thở được. Nàng nhẹ nhàng đẩy Từ Lệnh Nghi, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Lưu Y Chính còn đang ở bên ngoài cửa!”

Từ Lệnh Nghi chậm rãi buông nàng ra.

Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.

Từ Lệnh Nghi lại đột nhiên cúi người hôn má nàng một cái, rồi lại đem những lời Lưu Y Chính vừa nói lúc nãy hỏi lại nàng một lần.

“Hầu gia.......” Thập Nhất Nương kinh ngạc.

Sao lại thay đổi chủ ý rồi.

Ánh mắt Từ Lệnh Nghi nhìn nàng có chút sâu xa.

“Đừng làm cho ta lo lắng!” Hắn nhẹ nhàng nói, “Cẩn ca nhi còn nhỏ như vậy!”

Thập Nhất Nương đột nhiên nước mắt tràn mi.

Nàng nghĩ tới Nguyên Nương bị bệnh qua đời, nghĩ tới Truân ca ốm yếu......

Thập Nhất Nương lại gần bên tai Từ Lệnh Nghi, nhỏ giọng trả lời câu hỏi của Lưu Y Chính.

Từ Lệnh Nghi liền cười, ôm Thập Nhất Nương vào trong lòng: “Nhắm mắt lại, sẽ không thấy thẹn thùng nữa.”

“Là rong huyết!” Lần này Lưu Y Chính trả lời rất chắc chắn. “Trước tiên dùng ích trung ích khí thang, nếu như vẫn không được, lại thêm phụ tử.”*

(*)Thuốc đông y

Từ Lệnh Nghi đã trấn định lại. Hắn suy nghĩ một chút nói: “Tình hình của nàng như thế, có thể châm cứu hay không?”

Lưu Y Chính giật mình kinh sợ, một hồi lâu sau mới nói: “Nếu như dùng châm cứu, cần châm cứu ở tỳ giới, ẩn bạch, bách hội, khí hải, túc tam lý........”*

(*) Các huyệt trên cơ thể người.

Tỳ giới ở bụng, ẩn bạch ở chân, bách hội ở trên đầu, khí hải ở bụng, túc tam lý ở bắp chân.

Từ Lệnh Nghi không do dự, chỉ hỏi “Có hiệu quả hay không?”

Lưu Y Chính vừa giải thích y nghĩa của những huyệt đó với Từ Lệnh Nghi, nói: “Tất nhiên so với dùng thuốc thì nhanh và hiệu quả hơn.”

“Vậy thì dùng châm cứu.” Thái độ của Từ Lệnh Nghi kiên quyết nói: “Chỗ phu nhân, ta sẽ nói.”

Lưu Y Chính nhìn ánh mắt của Từ Lệnh Nghi thận trọng hơn nhiều, cung kính nói: “Xin Hầu gia phái người tới phủ ta lấy kim châm cứu. Ta đây sẽ châm cứu cho phu nhân ngay lập tức.”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, vào trong phòng Thập Nhất Nương.

Nàng nhìn Từ Lệnh Nghi, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Ta biết thế này có chút kinh hãi thế tục.” Từ Lệnh Nghi sợ nàng không đồng ý, liên tục khuyên nàng, “Nhưng mà con còn quá nhỏ, rong huyết lại là chứng bệnh vô cùng nguy hiểm. Vì con, nàng hãy thử một lần nhé.” Lại cầm tay nàng, “Lương y như từ mẫu, ở trong lòng thầy thuốc, bệnh nhân cũng như con mình, không phân biệt nam nữ. Huống chi trong lúc Lưu Y Chính châm cứu, ta cũng ở đó. Nếu như nàng thật sự ngại ngùng, ta sẽ bảo Lưu Y Chính cho nàng uống một thang thuốc, đến khi nàng ngủ rồi mới châm cứu!”

“Không cần đâu ạ!” Thập Nhất Nương cười yếu ớt, buông tay Từ Lệnh Nghi, “Thiếp nghe lời Hầu gia là được mà.”

Từ Lệnh Nghi như trút được gánh nặng, nhìn thời gian không còn sớm, sai người đến phủ Lưu Y Chính lấy kim châm cứu, mời Lưu Y Chính đến phòng khách chính phòng uống trà, còn cẩn thận hỏi xem bệnh tình của Thập Nhất Nương thì cần phải chú ý những gì.

“Tuy bệnh của phu nhân mắc phải là do sinh nở, nhưng bệnh này, tối kỵ là phải suy nghĩ lo nghĩ nhiều.” Lưu Y Cchính nói, “Lại hay cảm thấy buồn ngủ không còn chút sức lực nào, lười biếng chỉ muốn nằm. Hầu gia nên khuyên phu nhân nghỉ ngơi nhiều, ít quan tâm đến những chuyện khác, châm cứu và uống thuốc đầy đủ, ta tin là rất nhanh sẽ khỏe lại.”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, lại hỏi về chuyện ăn uống nên chú ý những thứ gì.

Hai người nói chuyện hơn nửa canh giờ, gã sai vặt mang hộp kim châm cứu đến.

Lưu Y Chính có chút do dự.

Từ Lệnh Nghi không chần chừ chút nào, đứng dậy đi đến nhĩ phòng.

Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi Từ Lệnh Nghi: “Quần áo cũng phải cởi sao?”

“Nàng từng thấy ai châm cứu qua quần áo chưa?” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Chỉ để lại một cái yếm thôi.”

Được rồi! Coi như là đi bơi thôi mà.

Thập Nhất Nương cởi xiêm y, nằm quay mặt vào bên trong.

Từ Lệnh Nghi nhìn dáng người gầy yếu đơn bạc kia, không khỏi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên lưng nàng.

Giống như cánh bướm, mặc dù nhẹ nhàng, nhưng lại lưu lại cảm giác khó quên, giống như bàn ủi, rất nóng làm cho người ta có cảm giác đau.

Nàng hơi run rẩy.

Tay của Lưu Y Chính không chạm vào da thịt của Thập Nhất Nương, lại có thể châm cứu chính xác. Hơn nữa sau khi kim châm cứu tiến vào cơ thể, nơi được châm cứu rất nhanh liền không có cảm giác nhức mỏi, sau đó chậm rãi khuếch tán, có cảm giác thư thái như được ngâm mình trong suối nước nóng vậy.

Mặc Ngôn lúc trước cũng từng học trung y, nàng biết mình đã gặp được cao thủ, cả người đều thư giãn, lại càng thêm có lòng tin với việc khỏi bệnh.

Nàng nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi.

Lưu Y Chính đầu đầy mồ hôi.

Lúc trước hắn còn lo lắng chuyện phải châm cứu cách quần áo, không ngờ tới...... Như vậy thì, châm cứu cũng chính xác hơn.

Lưu Y Chính thở phào.

Châm cứu sợ nhất là sợ người bệnh khẩn trương, không chỉ không đạt hiệu quả, mà còn rất dễ mắc lỗi.

Từ Lệnh Nghi lại lo lắng.

Hắn vẫn cẩn thận đánh giá sắc mặt của Thập Nhất Nương, thấy lúc đầu thấy vẻ mặt nàng còn có chút cứng nhắc. Rất nhanh sau đó, nét mặt liền giãn ra, tiến vào giấc mộng, liền nhẹ giọng hỏi “Thế nào rồi?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Lưu Y Chính cầm kim châm cứu, “Ngủ thì tốt hơn.”

Từ Lệnh Nghi không hỏi gì nữa, đợi Lưu Y Chính châm cứu xong, để Hổ Phách ở lại hầu hạ, còn hắn thì cùng Lưu y chính ra khỏi nhĩ phòng

Có bà tử đến, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi, vội vàng tránh sang một bên, đứng sát vào tường.

“Là ngày nào cũng châm cứu sao? Hay là cách ba ngày châm cứu một lần?” Từ Lệnh Nghi vừa nói chuyện với Lưu Y Chính, vừa đi về phía chính phòng.

“Tốt nhất là ngày nào cũng châm cứu!” Lúc này Lưu Y Chính đã khôi phục lại sự nhanh nhạy linh hoạt thường ngày, “Nếu không cách ba ngày châm cứu một lần cũng được!”

Từ Lệnh Nghi cười: Vẫn là ngày nào cũng châm cứu đi!” Vừa nói, quay đầu lại muốn gọi nha hoàn đi truyền lệnh cho phòng bếp, lại nhìn thấy bà tử kia đi vào phòng Thập Nhất Nương.

Chuyện trong nhà đều do Thái phu nhân lo liệu, vì muốn để cho Thập Nhất Nương có thể dưỡng sức, Thái phu nhân thậm chí còn mang Từ Tự Giới đến ở cạnh mình. Nhĩ phòng cũng chỉ còn có mấy nha hoàn Thập Nhất Nương thường dùng....... Bà tử này đi vào làm gì? Lại nghĩ tới Lưu Y Chính nói Thập Nhất Nương không thể lo nghĩ.. Chỉ vào bà tử này: “Có chuyện gì?”

Những nha hoàn hầu hạ trong chính phòng vội vàng cung kính nói: “Là người phu nhân sai đi nhắn tin cho ngõ Cung Huyền.”

Là vì hôn sự của Thập Nhị Nương sao?

Từ Lệnh Nghi không hỏi nhiều, sau khi tiễn Lưu Y Chính, gọi Hổ Phách.

Hổ Phách chưa được Thập Nhất Nương căn dặn, tất nhiên là khó nói: “Chỉ nói là gọi Tứ cữu phu nhân tới một chuyến. Những chuyện khác, nô tỳ cũng không biết rõ.”

Tính tình của Thập Nhất Nương như thế, càng là chuyện gấp gáp, lại càng bảo trì bình thản.

Từ Lệnh Nghi khẽ khoát tay, đi đến nhĩ phòng.

Cẩn ca nhi vừa tắm rửa xong, Thập Nhất Nương đang dỗ bé chơi.

Nhìn thấy Từ Lệnh Nghi, nàng cười chỉ Từ Lệnh Nghi: “Nhìn kìa, phụ thân tới!”

Đôi mắt đen lúng liếng của Cẩn ca nhi nhìn chằm chằm vào Từ Lệnh Nghi.

Trong lòng Từ Lệnh Nghi mềm nhũn, xoa đầu Cẩn ca nhi, nhẹ giọng hỏi bé: “Con đã ăn no chưa?”

Cẩn ca nhi mắt cũng không chớp, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Từ Lệnh Nghi cười thơm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bế Cẩn ca nhi ngồi xuống bên giường: “Cảm giác khỏe hơn chưa?”

“Lúc châm cứu cảm thấy rất thoải mái.” Thập Nhất Nương cười nói, “Những cái khác, đều không cảm thấy gì.” Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Cẩn ca nhi nằm trong chăn lắc lắc người. “Mau, mau, mau.” Nàng vội bế Cẩn ca nhi, “Cẩn ca nhi đòi đi tiểu.” Vừa nói, vừa cởi dây buộc tã lót của bé.

Chất lỏng màu vàng vẽ thành một đường cong trong không trung, rơi xuống nền đá xanh bóng loáng.

“Nhóc con này!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Rất thông minh!” Trong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần khoan thai.

Thập Nhất Nương không khỏi cười: “Con như vậy là tốt hay không tốt?”

“Làm sao có thể?” Từ Lệnh Nghi ôm lấy Cẩn ca nhi, “Ta nhìn thằng bé nhà Thuận vương gia, sinh được nửa tháng mới mở mắt, một trăm ngày còn đi tiểu loạn lên. Nào có được thông minh như Cẩn ca nhi nhà chúng ta!”

Quả nhiên con trai của mình là giỏi nhất!

Từ Lệnh Nghi hứng thú chơi đùa cùng con. Cẩn ca nhi cũng không chịu nghe theo, ngáp một cái, chu cái miệng nhỏ nhắn ngủ thiếp đi.

Thập Nhất Nương nhìn thấy,vén chăn: “Đặt Cẩn ca nhi xuống đi, cứ bế như vậy, cẩn thận thành thói quen, một khi không có ai bế, lại khóc.”

Từ Lệnh Nghi có chút bất ngờ: “Con ngủ với nàng sao?”

Thập Nhất Nương không trực tiếp trả lời, mà cười nói: “Thiếp không nỡ xa con!”

Từ Lệnh Nghi nhớ đến lần đó Thập Nhất Nương ngủ thiếp đi. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cẩn ca nhi: “Thật giống sư tử mẹ, có người chạm vào sư tử con sẽ vươn móng sắc nhọn.......”

Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng đặt Cẩn ca nhi vào trong chăn, nghiêng người phân phó Thu Vũ: “Gọi tiểu nha hoàn múc nước mang vào đây cho ta súc miệng!”

Trong phòng đột nhiên yên lặng.

Điền ma ma gấp đến độ nháy mắt liên tục với Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cũng cảm thấy có chút không tiện. Nếu như hắn nghỉ buổi tối ở đây, thì Cố thị làm thế nào bây giờ? Cảnh thị không có ở đây, Cẩn ca nhi nửa đem thức giấc thì phải làm sao bây giờ. “Hầu gia! Cẩn ca nhi nửa đêm phải tỉnh giấc vài lần, làm cho……”

Có phải vì việc này, cho nên Thập Nhất Nương vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, người ta sinh con xong đều mập lên, chỉ có nàng, càng ngày càng gầy!

“Ta bây giờ nhàn rỗi ở nhà, lại không cần vào triều sớm.” Từ Lệnh Nghi không đồng ý nói, “Nếu buổi tối con làm ầm ĩ, ta sẽ giúp nàng chăm sóc con!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio