Thứ Nữ Công Lược

chương 483: tiến cung chúc tết (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Tuyền Beta: Hạ Thập Nhất Nương thử ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý, khẽ gật đầu.

Từ Lệnh Nghi thấy vậy liền cười vuốt tóc của nàng: “Thời gian không còn sớm, nhanh đi ngủ thôi! Ngày mai là giao thừa, còn phải thức đêm nữa đấy.”

Thập Nhất Nương cười đem thư đưa cho Thu Vũ, sai nàng giao cho Bạch tổng quản, nghĩ biện pháp đưa đến Dư Hàng. Sau đó cùng Từ Lệnh Nghi trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau là giao thừa, cửa chính của Từ phủ mở rộng ra, môn thần*, câu đối, treo biển đều bố trí tốt rồi.

(*)Tranh hoặc tượng hộ pháp dán, đặt ở cửa chính

Từ Lệnh Nghi ăn sáng xong thì đi ngõ Tứ Tượng, giữa giờ tỵ mới trở lại.

“Ta đã nói chuyện với Tử Thuần rồi.” Hắn thay quần áo chuẩn bị đi đến chỗ Thái phu nhân, “Nhìn bộ dạng của Tử Thuần, quả đúng là không biết. Chuyện này, cứ để hai vợ chồng họ đóng cửa nói chuyện thì tốt hơn. Đừng để chuyện lọt đến tai Vương gia sẽ khiến cho dì Thập Nhị không ngẩng mặt lên được.”

Thập Nhất Nương bất ngờ.

Ở trong lòng của nàng, Ngũ Nương sở dĩ biến thành bộ dạng như bây giờ, nguyên nhân bởi vì gả cho Tiễn Minh.

Nghĩ đến chuyện này, có lẽ nàng đã hơi chút thiên vị......

Trong đầu Thập Nhất Nương liền hiện ra thư phòng của Ngũ Nương ở Dư Hàng —— Là một gian phòng lớn, chỉ đặt một cái án(1) sơn màu đen to dài được chạm trổ, trên đó để chồng chất các cuốn pháp thiết(2) của các danh nhân. Một chiếc giường quý phi sơn màu đen, trải trên giường là một chiếc đệm gấm không cũ không mới.

(1)Án: cái bàn dài

(2)Pháp thiết: những cuốn sách nói về các chuẩn mực đạo đức, lễ nghi, phép tắc. Ví dụ: cuốn “Nữ tắc”, … (Hạ: nhớ mỗi cuốn này ^^)

Ăn xong cơm tất niên, Thái phu nhân dẫn mọi người đến từ đường giỗ tổ. Cẩn ca nhi còn nhỏ, nên được Cố ma ma bế trở về chính phòng. Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ, Từ Tự Kiệm, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới do Từ Lệnh Khoan trông nom, ở trong sân đốt pháo hoa.Trinh tỷ nhi, Hâm tỷ nhi thì cùng mẫu thân, đi theo Thái phu nhân ở trong phòng ăn bánh chẻo, đón giao thừa.

Thái phu nhân đã cao tuổi, miễn cưỡng chống đỡ được đến giờ tý, thì trở về phòng nghỉ ngơi. Nhị phu nhân trở về Thiều Hoa Viện, Ngũ phu nhân thì bế Hâm tỷ nhi ngủ say giao cho Thạch ma ma, còn mình thì lôi Trinh tỷ nhi đi xem nhóm người Từ Lệnh Khoan đốt pháo hoa. Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi nhớ thương Cẩn ca nhi, nên về phòng trước.

“Ngày mai phải làm sao bây giờ?” Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi thương lượng hành trình cụ thể ngày mai, “Con đi theo chàng hay là đi theo thiếp?”

“Đi theo nàng đi!” Từ Lệnh Nghi nói, “Chúng ta đứng ở ngoài đan trì* đợi…, Nếu con đói bụng hoặc đi tiểu hay phải bú sữa, ngay cả chỗ đi tiểu cũng không có.. Ngược lại các nàng lại ít ở thiên điện, lại đều là nữ quyến.” Lại nói, “Ở trong cung ta đã chuẩn bị tốt rồi. Nếu như Hoàng hậu nương nương bảo mọi người vào chính điện chúc mừng thì nhất định sẽ tuyên đến gặp, vậy thì dễ nói rồi. Chỉ sợ ngày đó Hoàng hậu nương nương bề bộn nhiều việc, đối với việc mọi người ở chính điện chúc mừng sẽ tuyên đến gặp sau. Mà có thể đi vào chính điện cũng đều có phẩm cấp, Cố ma ma nhất định sẽ không thể đi vào. Đến lúc đó tự có thái giám dẫn Cố ma ma cùng Cẩn ca nhi đến noãn các nghỉ ngơi. Còn nàng sau khi từ chính điện lui ra ngoài, thì cùng con ở noãn các chờ là được.”

(*) Đan trì: trên mặt thềm các vua chúa ngày xưa đều dùng son láng mặt thềm gọi là đan trì ( thềm son), dùng đá ngọc lát thềm gọi là ngọc trì (thềm ngọc)

Thập Nhất Nương đáp “vâng”, rạng sáng ngày hôm sau mặc cung trang, bế theo Cẩn ca nhi, để Đỗ ma ma ở nhà lo liệu chuyện, đoàn người dập dìu vào cung.

Thái giám bên cạnh Hoàng hậu là Lôi công công đã đứng đợi ở cửa cung từ sáng sớm.

“...... Nói rằng trời lạnh, sợ Lục thiếu gia bị rét cóng. Nên bảo Thái phu nhân cùng phu nhân Vĩnh Bình hầu vừa tiến cung thì bế theo thiếu gia đến Từ Ninh cung gặp nương nương ngay ạ.”

Thật đúng ý với hai vợ chồng Thập Nhất Nương.

Cố ma ma bế Cẩn ca nhi, Thập Nhất Nương dìu Thái phu nhân, đi gặp Hoàng hậu nương nương.

Bên trong, các mệnh phụ đang ở điện ngoài chờ gặp Hoàng hậu nương nương để chúc mừng, Thập Nhất Nương dẫn theo con vào, các phi tần đều hướng bên này nhìn sang, còn có người nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy chưa, người khoác áo choàng gấm hoa màu phấn hồng, chính là phu nhân của Vĩnh Bình hầu đấy.”

Trong cung có nhiều quy định, Thập Nhất Nương cũng không dám quay đầu lại, để Cố ma ma ở bên ngoài chờ…, bế Cẩn ca nhi cùng Thái phu nhân vào noãn các.

Hoàng hậu nương nương mặc lễ phục ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa*, cung nữ, đang hầu hạ Hoàng hậu uống cháo tổ yến.

(*)bảo tọa: ghế ngồi dành cho hoàng hậu, thái hậu, thái tử. ghế Vua chúa thì gọi là ngai vàng.

Thấy Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương đi vào, cũng không đợi hai người hành lễ, Hoàng hậu đã đứng lên.

“Mau đưa đứa nhỏ cho ta ôm nào.” tiếng ngọc bội leng keng va vào nhau vang lên một trận.

Hoàng cô cô vội vàng cười tiến lên ôm lấy Cẩn ca nhi đang được áo choàng da sóc bao lấy, Thái phu nhân và Thập Nhất Nương nhân cơ hội hành Lễ, bên cạnh liền có cung nữ đỡ hai người đứng dậy, bê ghế gấm lại.

“Đứa nhỏ này, lớn lên giống Tứ đệ như khuôn đúc.” Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng mà xoa mái đầu đã cắt tóc của Cẩn ca nhi, ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương cười nói, “Sợ con cũng lớn. Một đường tới thẳng đây như vậy, thế mà tuyệt đối không sợ hãi, còn ngủ say sưa nữa chứ.”

Thập Nhất Nương có chút xấu hổ.

Tối ngày hôm qua nàng cùng Từ Lệnh Nghi vừa nằm xuống, Cẩn ca nhi liền ngủ rồi. Nàng cố gắng không cho phép mình ngủ, Từ Lệnh Nghi và con cùng nhau chơi đến tận giờ dần mới nghỉ.

“Có chút khờ thôi.” Nàng vội cung kính nói, “Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.”

“Lúc này mới vừa đầy tháng mà, chính là tuổi ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.” Hoàng hậu nương nương cười, thì có thái giám đi vào bẩm, “Hoàng thái tử phi đến.”

“Mau để Thái tử phi vào.” Hoàng hậu nương nương cười phân phó thái giám, sau đó nói với Thái phu nhân và Thập Nhất Nương, “Phương tỷ nhi hiện đã có bầu được sáu tháng rồi.” Bộ dạng rất là vui mừng.

“Đây là phúc khí của Hoàng hậu nương nương.” Thái phu nhân vừa nói xong, thì Phương tỷ nhi đã nâng cao cái bụng mang thai được cung nữ dìu đỡ đi đến.

Phương tỷ nhi đội mũ phượng tứ bình, mặc lễ phục màu xanh ngọc thêu chim đa đa. Có thể là do mang thai, nên người đẫy đà không ít, mặt tròn trịa, ánh mắt an bình, cử chỉ trầm ổn, vô cùng đoan trang.

Trong đầu Thập Nhất Nương toát ra cụm từ “Mặt như trăng rằm” này.

Hoàng hậu nương nương miễn lễ cho nàng, sai cung nữ bưng ghế gấm hầu hạ nàng ngồi xuống, lúc này nàng mới hướng Thập Nhất Nương cười cười —— ánh mắt chợt lóe một cái, liền thấy vẻ giảo hoạt thường ngày.

Không biết tại sao, Thập Nhất Nương nhìn thấy thế thì thở phào nhẹ nhỏm.

Hoàng hậu nương nương liền hỏi Phương tỷ nhi chuyện ăn uống sinh hoạt mấy ngày qua, khi biết mọi chuyện đều tốt, thì gật đầu cười, đang muốn nói gì, thì Lôi công công đi vào: “Hoàng hậu nương nương, đã đến giờ rồi!”

Thập Nhất Nương biết đây là tới thúc dục Hoàng hậu nương nương thăng tọa, nàng liền cùng Thái phu nhân và Phương tỷ nhi đồng loạt đứng lên.

Hoàng hậu nương nương do dự một chút, rồi nói với Thập Nhất Nương: “Để nhũ nương bế Cẩn ca nhi sang noãn các nghỉ ngơi đi!”

Thập Nhất Nương quỳ xuống tạ ơn, rồi dìu Thái phu nhân, đi theo Hoàng hậu nương nương cùng Phương tỷ nhi đến phía sau đại điện.

Đầu tiên là nội mệnh phụ hành lễ với Hoàng hậu nương nương, sau đó là ngoại mệnh phụ triều kiến, nghi lễ hoàn tất, thì đã đến đầu buổi trưa. Tất cả mọi người có chút mỏi mệt không chịu nổi. Thái phu nhân đã lớn tuổi, thân thể của Thập Nhất Nương lại yếu, càng cảm thấy phải cố hết sức. Sắc mặt hai người đều có chút trắng bệch. Nhưng vẫn một mực cố đi đến noãn các bế Cẩn ca nhi.

Ngũ phu nhân bèn đỡ Thái phu nhân: “Con đưa mọi người tới cửa.”

Thập Nhất Nương cảm kích nhìn Ngũ phu nhân một cái, một phải một trái dìu Thái phu nhân đi noãn các.

Cẩn ca nhi đã được Hạ công công bế đi gặp Hoàng thượng rồi.

Hoàng hậu nương nương cười nói: “Không ngờ so với ta còn nóng lòng hơn.” Thưởng trà bánh cho Thái phu nhân và Thập Nhất Nương. “ Dù sao cũng phải lo cho cái bụng đã.”

Thái phu nhân uống liền hai chén trà nóng mới từ từ hồi phục, Thập Nhất Nương thì không khách khí ăn hai miếng oản đậu hoàng.

Phương tỷ nhi nhìn thấy thì mím môi cười.

Tam hoàng tử cùng Đại công chúa vội tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

“Đây là Thái phu nhân Vĩnh Bình Hầu phủ, đây là phu nhân Vĩnh Bình Hầu phủ.” Hoàng hậu nương nương liền ôm công chúa chỉ vào Thái phu nhân và Thập Nhất Nương, “Thái phu nhân là bà ngoại của con, phu nhân là mợ của con. Con nhớ rõ chưa?” Giọng nói rất là mềm nhẹ.

Đại công chúa đã được ba tuổi, biết điều gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng thuật lại lời của mẫu thân: “Thái phu nhân là bà ngoại con, phu nhân là mợ con.” Sau đó nháy mắt nhìn Hoàng hậu nương nương, “Vậy có phải họ sẽ cho con tiền lì xì không?”

Tất cả mọi người nở nụ cười.

Hoàng hậu nương nương vừa cười vừa nhéo nhéo má của nữ nhi: “Cái này là học theo ai vậy? Cả người không phóng khoáng chút nào! Con là công chúa đó!”

Đại công chúa Tuyết Tuyết kêu đau, nhưng ánh mắt lại lòe lòe tỏa sáng, vừa nhìn đã biết là quỷ nghịch ngợm.

Thái phu nhân nhanh chóng lấy ra một hầu bao đã chuẩn bị từ trước, một phong bao lì xì được trang trí kim quả tử đưa cho công chúa: ” Là muốn mừng lì xì cho công chúa.” Sau đó lại mừng một bao lì xì cho Ngũ hoàng tử vẫn luôn cười thở dài đứng ở bên cạnh, “Đây là một chút tâm ý của lão phụ*.”

(*) Người phụ nữ đã già.

Tam hoàng tử năm nay đã mười bốn tuổi, cao bằng Từ Tự Dụ, anh em bà con lớn lên lại giống vô cùng, chẳng qua là Từ Tự Dụ nhìn qua thư sinh nho nhã, Tam hoàng tử nhìn qua thì cao quý.

Tam hoàng tử cười nhận bao lì xì.

Thập Nhất Nương cũng giở hà bao mừng tuổi ra.

Đại công chúa hoan hô một tiếng, chạy tới bên cạnh Phương tỷ nhi: “Hoàng tẩu, còn hoàng tẩu nữa!”

Phương tỷ nhi cười xoa đầu của Đại công chúa, cũng lấy một bao lì xì đi ra.

Đại công chúa cầm lấy liền bỏ chạy: “Con đi tìm phụ hoàng —— Người còn chưa cho con bao lì xì nào!”

“Phúc Vinh, ” Hoàng hậu nương nương gọi tên của Đại công chúa, Đại công chúa quay đầu hướng về phía mẫu thân cười cười, lại tiếp tục hướng ra ngoài chạy đi.

“Mẫu hậu đừng lo lắng.” Tam hoàng tử vội vã hành lễ, đuổi theo Đại công chúa ra khỏi noãn các, “Con theo hoàng muội qua đó. Sẽ không để cho hoàng muội gây họa.”

Hoàng hậu nương nương bất đắc dĩ thở dài, nói với Thái phu nhân: “Đứa nhỏ này, bị làm hư rồi!” Trong giọng nói lại chứa nhiều cưng chiều.

Đại công chúa là sau khi Ngũ hoàng tử mất mới có được, nên đã được nhận lấy tất cả áy náy của Hoàng hậu nương nương đối với Ngũ hoàng tử, tự nhiên cũng sủng ái nhiều hơn.

Thái phu nhân cười nói: “Đại công chúa thông minh lanh lợi, hoạt bát khả ái, người nào thấy đều thích. Hoàng hậu nương nương sủng ái nhiều, cũng là lẽ thường tình mà thôi.”

Hoàng hậu nương nương liền cùng Thái phu nhân và Thập Nhất Nương nói chuyện về Đại công chúa, sau đó vừa cẩn thận hỏi chuyện của Cẩn ca nhi.

Nói dông nói dài hồi lâu, lại không thấy Đại công chúa cùng Tam hoàng tử quay trở lại, cũng không thấy cung nữ bế Cẩn ca nhi quay về.

Mọi người không khỏi có chút nóng lòng, Hoàng hậu nương nương liền lệnh cho Hoàng cô cô: “Đi xem một chút. Đều đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.”

Hoàng cô cô lên tiếng đi ra ngoài, nhưng rất nhanh liền quay trở lại.

“Hầu gia sai thái giám bên cạnh Hoàng thượng tới đây truyền lời, nói Hầu gia và Lục thiếu gia đã ở ngoài cửa đông đợi rồi ạ. Bảo Thái phu nhân và phu nhân Vĩnh Bình Hầu ra khỏi Khôn Ninh Cung thì đi sang cửa đông.”

Hoàng hậu nương nương hơi mở to mắt há miệng: “Sao mà không tới đây chào hỏi, cứ thế là bế Cẩn ca nhi đi!” Lại nói, “Lễ ra mắt và tiền mừng tuổi của ta còn chưa mừng mà!”

Thái phu nhân và Thập Nhất Nương cũng hai mặt nhìn nhau.

Thập Nhất Nương thì suy đoán, chẳng lẽ Từ Lệnh Nghi cùng Hoàng thượng ra về chẳng vui, cho nên ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không muốn gặp mặt, nên bế con ra cung?

Thái phu nhân cũng không biết xảy ra chuyện gì, bà chỉ muốn gặp con trai nhanh một chút thôi. Nghe vậy liền đứng lên nói: “Qua Tết Nguyên Tiêu, mới coi là đã qua năm mới. Hai ngày nữa Thập Nhất Nương sẽ dẫn Cẩn ca nhi tới chúc tết Hoàng hậu nương nương và Hoàng thái tử phi.”

Lễ nghi trong cung nhiều hạn chế, Cẩn ca nhi lại nhỏ, tiến cung đã là một trận giày vò quá sức. Ngộ nhỡ có chuyện gì….

Hoàng hậu nương nương cũng không muốn vì nhỏ mất lớn.

Nàng cười phân phó Hoàng cô cô: “Đem đồ ta chuẩn bị cho Cẩn ca nhi đưa qua đó đi!”

Ngụ ý không phải lại tiến cung nữa.

Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương đều thở phào nhẹ nhỏm.

Phương tỷ nhi thấy thế cũng sai người bên cạnh: ” Đem đồ ta chuẩn bị cho Cẩn ca nhi cũng đưa qua đi!”

Nữ quan kia cung kính đáp “Dạ”.

Thái phu nhân và Thập Nhất Nương không thể thiếu một phen nói lời tạ ơn, lúc này mới ra khỏi Khôn Ninh Cung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio