Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

chương 104: hứa thị không an phận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit:..LamThiên..

Hạ Thính Ngưng khẽ chớp chớp mắt “Không phải còn có chàng ở đây sao!.” Nàng nhưng vẫn là nguyện ý làm một tiểu nữ nhân.

Bách Lí Dung Cẩn thấp giọng cười khẽ, hàm dưới trơn bóng để ở trên trán Hạ Thính Ngưng. May mắn nàng đã gả cho hắn.

Hạ Thính Ngưng khẽ nhích nhích thân thể nói “Dung Cẩn, quan hệ giữa chàng và biểu đệ tựa hồ rất tốt?”

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ giọng trả lời “Ừ, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cảm tình tất nhiên là bất đồng với người khác.”

Nghĩ nghĩ, hắn lại tiếp tục bổ sung thêm “Bốn tháng trước hắn rời khỏi kinh thành, lần nữa đi tìm bái phỏng danh y,cho nên mới không kịp uống rượu mừng của chúng ta.” Chỉ là kết quả sau khi tìm danh y không nói cũng biết.

“Chân của hắn?” Hạ Thính Ngưng chần chờ hỏi.

Bách Lí Dung Cẩn cúi đầu thở dài “Hắn đã bái phỏng qua không biết bao nhiêu danh y, dùng hết không biết bao nhiêu dược liệu chân quý, nhưng vẫn không thể trị khỏi chân của hắn. Lần này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.” Kể từ lần bị ngã đó, đến bây giờ cũng đã năm năm.

Nghe ra ảm đạm trong giọng nói của Bách Lí Dung Cẩn, Hạ Thính Ngưng nghi hoặc hỏi “Chân của hắn, thật sự rất nghiêm trọng sao?”

Ở đây là cổ đại, chỉ cần không phải đã gãy vụn xương thì sau khi trải qua trị liệu, hẳn là không đến mức nghiêm trọng đến không đứng được.

Bách Lí Dung Cẩn dừng động tác một chút, sau đó mới tiếp tục nói “Kỳ thật chân của Cảnh Uyên cũng không nghiêm trọng giống như bên ngoài đồn đãi hoàn toàn không đứng được, chỉ là hắn vừa đứng đứng lên hai chân đều sẽ vô lực, trừ phi dựa vào tường hoặc nhờ người đỡ, bằng không một mình hắn căn bản không chống đỡ được.”

Nói như vậy, thì phải là cơ lực vấn đề. Hạ Thính Ngưng cúi đầu suy nghĩ nói “Kia có thể là do xung quanh thần kinh bị tổn thương, hẳn là sau lần ngã ngựa đó mà thần kinh bị tổn thương không thể tự mình phát triển tốt cho nên dẫn đến vấn đề cơ lực, hắn mới có thể xuất hiện loại tình huống này.”

Nếu thật sự là loại tình huống này, kia, cũng không phải là không thể chữa trị.

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy liền cúi đầu, có chút kinh hỉ nói “Nàng có thể chữa trị sao?” Tuy rằng hắn không biết cái gì là tổn thương thần kinh, nhưng Ngưng Nhi đối vơi cái này tựa hồ rất quen thuộc. Có lẽ nàng có thể trị cũng không nhất định.

Hạ Thính Ngưng trầm ngâm một hồi, mới nói “Có thể thử một lần, chiếu theo lời chàng vừa nói, hắn bị thương cũng không phải thật sự nghiêm trọng.” Ít nhất chưa đến mức hoàn toàn tê liệt. Hẳn là thuộc về tình trạng cơ lực cấp ba.

Bách Lí Dung Cẩn kinh hỉ nói “ Vậy sáng sơm mai ta liền dẫn hắn tời đây, nàng giúp hắn nhìn một chút. Nếu thực sự không thể chữa trị, nàng cũng đừng miễn cưỡng bản thân.”

Hạ Thính Ngưng gật đầu đáp ứng, sau đó lại lập tức hỏi “Chân của hắn cũng không nghiêm trọng đến như vậy, kia, thế nào lại tuyên bố với bên ngoài hắn không đứng lên được đây?”

Bách Lí Dung Cẩn vươn tay lướt qua gương mặt Hạ Thính Ngưng, nhẹ giọng nói “Lúc trước chuyện Cảnh Uyên vô ý ngã ngựa, kỳ thật cũng không phải là do ngoài ý muốn. Dượng tra ra là có người động tay động chân trên ngựa, sau này được thái y chẩn trị, chân của Cảnh Uyên mặc dù không thể nói là hoàn toàn không thể đứng thẳng, nhưng đến cùng vẫn là tàn tật. Cho nên dượng liền phong tỏa tin tức, dứt khoát tuyên bố với bên ngoài Cảnh Uyên không thể đứng lên được. Hắn muốn cho địch nhân trong tối lơ là mất cảnh giác, miễn cho Cảnh Uyên lại rơi vào ám toán lần nữa.”

Hạ Thính Ngưng hiểu rõ gật đầu, tiếp tục nói “Biểu đệ rất được hoàng thượng sủng ái sao?” Bằng không làm sao lại có người muốn ám hại hắn.

Bách Lí Dung Cẩn cười nhẹ “Dượng quả thật rất sủng ái biểu đệ, thậm chí cố ý muốn lập hắn làm thái tử, điểm này đã sớm được quyết định nội bộ.”

Quyết định nội bộ? Trách không được có người muốn xuống tay với hắn, bị một khối đá lớn chặn đường, nếu không trừ bỏ hắn làm sao có thể lộ diện được đây. Trong đám hoàng tử kia có người nào mà không nghĩ muốn hoàng đế.

Hạ Thính Ngưng lắc lắc đầu, nhìn phía Bách Lí Dung Cẩn nói “Nói như vậy, chàng sẽ phụ tá biểu đệ sao?”

Kỳ thật cho dù không hỏi nàng cũng biết đáp án, hoàng hậu là thân dì của Dung Cẩn, quan hệ giữa biểu đệ và Dung Cẩn cũng vô cùng tốt, phụ vương lại trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng muốn người kế vị là biểu đệ, một tầng tầng quan hệ đi xuống, Dung Cẩn không phụ tá Tiêu Cảnh Uyên mới là lạ đâu.

Bách Lí Dung Cẩn khẽ gật đầu “Biểu đệ sẽ là một quân vương tốt.”

Được rồi, hắncó phải là quân vương hay không cùng nàng không có quan hệ. Hạ Thính Ngưng lạnh nhạt gật đầu, lập tức lại nghĩ tới một chuyện, nói “Đúng rồi, lần trước chàng đề cập qua, thân mình của nhị thẩm, ta đến bây giờ vẫn chưa tìm được cơ hội xem mạch cho nàng.”

Nàng chính là nghĩ, vẫn nên bất động thanh sắc giúp đối phương bắt mạch trước, chờ sau khi xác định được có thể trị hay không lại nói cho người ta. Nếu có thể trị, vậy nàng sẽ nói một tiếng, nếu không thể trị, vậy dứt khoát không nói, miền cho người ta hi vọng rồi lại tự tay đánh vỡ.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng nhíu mày nói “Chờ thêm vài ngày nữa xem có thể tìm được cơ hội hay không.” Chuyện của nhị thẩm chuyện cũng rất trọng yếu, dù sao chuyện này quan hệ tới vấn đề nhị thúc có thể kéo dài hương hỏa hay không.

“Tốt, ta sẽ chú ý nhiều một chút.” Hạ Thính Ngưng vừa nói vừa nhắm mắt lại.

Bách Lí Dung Cẩn nhìn bộ dáng mềm mại của nàng, trong ánh mắt lóe lên quang mang, có vẻ vô cùng ôn nhu lưu luyến.

Hạ Thính Ngưng nhắm mắt lại muốn ngủ, đột nhiên cảm thấy trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, nàng mở mắt ra nhìn lên, chỉ thấy Bách Lí Dung Cẩn đang hôn nhẹ nàng, trong ánh mắt còn mang ý cười nhè nhẹ.

Ánh mắt Hạ Thính Ngưng chợt lóe đang muốn nói cái gì đó, đã thấy Bách Lí Dung Cẩn đem chăn gấm kéo nhẹ đắp lên hai người.

Một đêm triền miên.

Ngày kế sau khi thức dậy, Hạ Thính Ngưng nháy nháy ánh mắt vẫn còn buồn ngủ lấy ra mấy chục viên kẹo vừa làm ngày hôm qua bỏ vào trong một cái túi gấm màu lam cẩn thận đeo ở bên hông Bách Lí Dung Cẩn, phân phó nói “Dung Cẩn, đây là kẹo đường ta vừa mới làm hôm qua, nếu chàng cảm thấy choáng váng hoặc mệt mỏi, liền nhanh chóng ăn vài viên.”

Chứng bệnh tụt huyết áp này của hắn cũng không dung khinh thường. Nên bổ sung nhiều đường mới tốt.

Bách Lí Dung Cẩn nhìn nhìn túi gấm tinh xảo đeo bên hông, cười yếu ớt nói “Ta sẽ, nàng tới ngủ thêm một chút đi. Bữa sáng, đợi sau sau khi ta về triều liền cùng nàng dùng.”

“Được.” Hạ Thính Ngưng lung tung gật gật đầu, sau khi đưa Bách Lí Dung Cẩn ra cửa, liền lại trở về trên giường lớn khắc hoa tinh xảo ngủ bù.

Thu Viện, hứa thị ngồi ở trong phòng nhất bút khổ sở sao chép Kinh Phật nhàm chán vẻ mặt ẩn nhẫn, nàng tuy có nghĩ tới để tỳ nữ viết giùm, nhưng hai tỳ nữ hầu hạ bên người nàng,lúc trước,sau hôm náo loạn ngày đó liền bị Hạ Thính Ngưng xử trí đã sớm bị đánh bản tử bán ra khỏi phủ.

Vương gia không muốn gặp nàng, nên vẫn luôn không cho nàng vài người tỳ nữ mới tới sai sử, nha đầu vẩy nước quét nhà bên ngoài, nàng lại không thể đem các nàng cả ngày nhốt ở trong phòng thay nàng sao chép Kinh Phật. Hơn nữa chữ nàng viết như thế nào, ít nhiều vương gia vẫn là có chút để ý.

Nha đầu vẩy nước quét nhà bên ngoài lại không được đi học, sợ là ngay cả bút bộ dạng ra sao cũng không biết được chứ đừng nói bắt chước chữ nàng.

Nàng nào dám ở tại lúc quan trọng này gây chuyện, khiến vương gia càng thêm chán ghét mà vứt bỏ nàng đâu.

Hứa thị vốn xuất thân là tỳ nữ ti tiện nên một chữ cũng không biết. Vẫn là sau này theo Tĩnh Vương Gia, mới có cơ hội nhận biết. Nhưng đến cùng cũng là không học qua, không mất vài năm khổ luyện, sao có thể viết được ra chữ gì ngay ngắn.

Mặc dù mặt ngoài nàng xem như ổn trọng, nhưng đối với chuyện viết chữ chép sách, chính là không được tao nhã. Mười mấy năm nay, mỗi khi nhìn thấy khí chất tao nhã của Tĩnh Vương Phi, nàng cũng sẽ không tự giác học, nhưng chung quy nàng cũng chưa từng được chỉ dạy tốt, luôn có loại ý tứ hàm xúc mặc long bào cũng không giống thái tử, bản chất hẹp hòi từ trong xương càng không thể nào mất được.

Thời điểm Hứa thị đang sao chép đến vô cùng không kiên nhẫn, ngoài cửa liền có thanh âm truyền đến, có người ở ngoài cửa nhỏ giọng nói “Hứa di nương, ngươi ở đâu?”

Hứa thị vừa nghe, vội vàng buông bút trong tay xuống nói “Ta ở đây, mau vào.”

Cửa nhanh chóng bị đẩy ra, một ma ma vội vàng tiến vào, sau đó lại lập tức quay lại đóng chặt cửa.

Hứa thị vội vàng hỏi người mới tới “Trần ma ma, thế nào, bên ngoài có tin tức gì sao?”

Nàng bị nhốt ở trong phòng đã vài ngày, tỳ nữ bên người bị đuổi đi, Hiên nhi lại bị phụ vương hắn ra lệnh cưỡng chế không cho đi lại. Mỗi ngày, tỳ nữ đến đưa cơm lại là một bộ dáng không nói nửa điểm tin tức, nha đầu vẩy nước quét tường trong viện cũng là vừa vừa hỏi liền không biết, khiến nàng vội muốn chết.

Trần ma ma vội vàng nói “Việc hôn sự của đại tiểu thư giống như còn chưa quyết định, ta ở bên ngoài chú ý vài ngày cũng không có gặp qua người nào tới cửa cầu thân. Nghĩ đến hẳn là còn chưa có định xuống.”

Hứa thị nghe vậy nhất thời buông một nửa tâm xuống, may mắn còn chưa có định, vậy nàng vẫn còn có cơ hội vì nữ nhi vãn hồi chuyện này.

Nghĩ vậy, Hứa thị tán thưởng nhìn Trần ma ma nói “Vất vả ma ma.”

Trần ma ma này là cơ sở ngầm nàng xếp vào trong phủ, nàng là thân thích ở nhà mẹ đẻ nàng, đối với nàng vẫn luôn thật sự trung thành, nàng vẫn luôn đều ở trong phủ coi chừng Viện Môn. Có rất nhiều chuyện, nàng đều giao cho đối phương đi làm. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Trần ma ma khoát tay nói “Này thì có cái gì, đều là ma ma ta nên làm.” Sau lại chần chờ nói “Bất quá, di nương, sáng nay bên kia có người tới đây.”

Hứa thị vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống, vô cùng tức giận nói “Cái lão bất tử kia lại muốn bao nhiêu, vẫn còn chưa xong sao, quả thực chính là để tiền trong mắt đi.”

Trần ma ma đánh cái thủ thế nói “Năm vạn lượng.”

Hứa thị thiếu chút nữa liền chụp bàn dựng lên, cắn chặt răng nói “Năm vạn lượng? Lão bà kia thế nào không đi cướp, nhiều năm nay bà ta đào đi từ trong tay ta không biết bao nhiêu bạc, lúc này càng là công phu sư tử ngoạm, một lần liền năm vạn lượng. Ta lấy đâu ra nhiều như vậy bạc, chính là tiền lời của thôn trang, hàng năm bất quá cũng chỉ được mấy ngàn lượng bạc, này coi như là đã thu hoạch tốt.”

Trần ma ma thấy thế vội vàng rót chén trà đưa cho Hứa thị,để nàng uống ngụm thuận khí.

Hứa thị thuận khí, nắm chặt khăn tay nói “Ngươi quay lại nói cho người bên kia, muốn năm vạn lượng, không có cửa. Đây là hai ngàn lượng bạc, muốn lấy thì thu, không cần thì thôi. Nếu thực chọc ta nóng nảy, cùng lắm thì cá chết lưới rách, các nàng cũng không được cái gì tốt.”

Hứa thị nói xong liền xoay người đi đến trước giường, đem ngân phiếu giấu ở bên trong giường lấy ra, rút lấy hai ngàn lượng đưa cho Trần ma ma.

Đem ngân phiếu trắng bóng ném đi ra ngoài, tâm nàng quả thực chính là đang rỉ máu. Đây chính là vốn riêng nàng thật vất vả mới có, lại phải lần lượt cấp tiểu nhân lòng tham không đáy kia.

Hừ, chờ Hiên nhi đi lên thế tử vị, nàng còn nhiều biện pháp thu thập những người này.

Trần ma ma sau khi tiếp nhận ngân phiếu, đang muốn lui ra, lại bị Hứa thị cấp gọi lại “Đợi chút, Trần ma ma. Ngươi đưa lỗ tai qua đây, ta có lời muốn nói.”

Trần ma ma vội vàng để sát vào một chút, Hứa thị thấp giọng ở nàng bên tai phân phó vài câu, sau đó mới nói “Nhớ kỹ, liền chiếu theo lời ta nói mà làm.”

Trần ma ma liên tục gật đầu, nói “Ta nhớ kỹ, nhất định đem việc này làm thỏa đáng. Di nương, ta đi về trước, miễn cho một hồi lại bị người khác nhìn thấy.” Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

“Được, vậy ngươi đi nhanh đi, cẩn thận một chút.” Hứa thị khoát tay.

Đợi sau khi Trần ma ma ra cửa, Hứa thị mới đau lòng nhìn ngân phiếu còn dư lại trong tay, âm thầm nói, chờ một chút, chờ chuyện kia làm xong, nàng lo gì còn không có bạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio