Bất tri bất giác, đêm đã buông xuống từ lúc nào.
Trong Phẩm Lan Uyển, Huyên Thảo nhìn hoàng hôn mà đứng ngồi không yên, vừa rồi đầu bếp nữ mới tới làm xong đồ ăn, mời Huyên Thảo nếm thử hương vị, nàng cũng không biết vị thế nào.
Tiếng khóc đêm qua như quỷ mỵ không biết từ đâu mà đến, vẫn cứ quanh quẩn trong đầu nàng, làm cho nàng càng thêm sợ hãi, nhìn đến bộ dáng không thèm để ý của Ngọc Linh Lung, khiến cho nàng muốn hỏi mà không dám mở miệng, trong lòng lại càng không yên.
Mắt thấy đêm tối vắng lặng một lần nữa bao phủ Phẩm Lan Uyển, bất an trong lòng Huyên Thảo cũng đạt tới cực hạn.
Đêm nay, tiếng khóc khủng bố kia sẽ không đến chứ!?
Trời vừa tối, Ngọc Linh Lung cho gọi tất cả mọi người trong Phẩm Lan Uyển tụ tập lại, ban ngày Huyên Thảo ra ngoài mướn vài nữ đầu bếp, giờ phút này tất cả đều đã ở chính sảnh.
Ngọc Linh Lung ngồi trên ghế, chậm rãi thổi thổi ly nước trà ấm áp, nàng lúc này đã thay sang một bộ xiêm y bằng gấm thêu một đôi Mộc Lan xanh, khuôn mặt thanh tú hiện ra dưới ánh nến, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người đối diện không khỏi sinh ra lòng sợ hãi.
Vài nữ đầu bếp mới tới không rõ tính tình của chủ tử mới, lại không biết khuya như vậy chủ tử gọi các nàng tới làm gì, nhất thời không dám cất tiếng.
Ngọc Linh Lung uống ngụm trà, mới chậm rãi mở miệng: “Các ngươi nếu theo ta, làm việc cho tốt, ta tuyệt đối không bạc đãi các ngươi. Bất quá nếu có người hai lòng, đừng trách ta không khách khí!”
Nhóm đầu bếp nữ mới cũng có chút kinh nghiệm, hiểu được khi theo một chủ tử mới, đều có thể bị đánh nếu không làm tốt, vội vàng cung kính đáp lời.
“Cũng khéo, đêm nay vừa vặn ta muốn dùng người, để xem các ngươi có chịu tận lòng hay không.”
Nói xong, Ngọc Linh Lung đưa mắt nhìn Huyên Thảo đứng bên cạnh, Huyên Thảo liền rút ra hai đĩnh bạc đặt lên bàn. Dưới ánh đèn cầy, đĩnh bạc phát ra tia ngân quang nhàn nhạt, nhóm nữ đầu bếp trong phòng đồng loạt mở to hai mắt nhìn.
“Chịu! Nô tỳ chịu!” Một nữ đầu bếp nóng vội mở miệng cười, “Tứ tiểu thư có chuyện gì xin cứ việc phân phó, nhóm nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực!”
Ngọc Linh Lung mỉm cười, nhìn về phía người vừa nói: “Ngươi tên gì?”
Nữ đầu bếp kia đáp: “Hồi bẩm Tứ tiểu thư, nô tỳ tên Mã Trường Canh.”
Mã Trường Canh? Có chút thú vị.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu: “Được, về sau cho ngươi coi quản phòng bếp.”
Mã Trường Canh nhất thời thụ sủng nhược kinh, vài nữ đầu bếp còn lại không khỏi âm thầm hối hận chính mình không mở miệng trước.
Cũng chỉ là tiên phong biểu đạt lòng trung thành thôi, lại được làm quản sự phòng bếp, phải biết rằng đây chính là một cái chức vụ béo bở nha!
Đem thần tình phức tạp của từng người vào trong mắt, Ngọc Linh Lung ung dung thản nhiên rũ mi mắt xuống.
Nàng vừa mới bước tới cổ đại, trừ bỏ Huyên Thảo, cũng không có một người có khả năng làm việc cho nàng. Toàn bộ hạ nhân trong Ngọc phủ, một người nàng cũng không tin. Nếu muốn bồi dưỡng thế lực của mình, thì phải bắt đầu từ giờ.
Tựa như vừa rồi, tuy là nàng cho Mã Trường Canh làm quản sự, nhưng là nhắn nhủ cho mọi người một điều: người nào nguyện ý làm việc cho nàng, nàng sẽ không bạc đãi.
Chỉ có thưởng phạt phân minh, mới có thể cho người khác cam tâm tình nguyện trung thành với mình, mới có thể củng cố địa vị của chính mình.
Ngọc Linh Lung hắng giọng một cái nói: “Đêm nay, đại khái sẽ có người đến Phẩm Lan Uyển của chúng ta làm khách, mọi người vất vả một chút, chiêu đãi người ta một chút.”
Hóa ta chỉ đơn giản như vậy, nhóm nữ đầu bếp yên lòng, Mã Trường Canh lại càng lớn tiếng: “Tiểu thư yên tâm, nhóm nô tỳ nhất định xuất toàn lực, chiêu đãi khách quý của tiểu thư thật tốt.”
“Không cần như vậy” Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lộ ra tia hào quang khiến người khác rét lạnh, “Các ngươi chỉ cần làm một chuyện, canh giữ tất cả các góc trong viện, đem khách quý của chúng ta vào đây.”
Mã Trường Canh càng nghe đầu càng mờ mịt: “Ý của tiểu thư là…”
Ngọc Linh Lung lãnh đạm vuốt ve đĩnh bạc trong tay, chậm rãi mở miệng: “Ta nói, đêm nay, các ngươi canh giữ ở các góc tối, trông thấy người lạ liền mang vào đây cho ta. Vô luận là ai, cũng không được buông tha!”
Chuyện ma quái trong sân nếu là do người, như vậy người khởi xướng nhất định sẽ đến xem kết quả, việc nàng cần làm, chính là ôm cây đợi thỏ.
Nàng cũng không tin, không bắt được kẻ cố ý làm ra vẻ huyền bí này!
“Ai bắt được, hai mươi lượng bạc này chính là của người đó!”
Gương mặt của nhóm nữ đầu bếp trong phòng lập tức lộ ra tia kinh hỉ. Hai mươi lượng bạc nha, đây chính là tiền công nhiều năm của các nàng!
Có trọng thưởng, tất có dũng phu (hiểu nôm na là người dũng cảm, tận tâm tận sức), tất cả mọi người đều nóng lòng muốn thử, Mã Trường Canh lại liên tục trả lời: “Tiểu thư yên tâm, nhóm nô tỳ nhất định mở mắt thật to, chỉ cần kẻ kia dám đến, nhóm nô tỳ tuyệt đối không để ả chạy mất!”
Ngọc Linh Lung gật gật đầu: “Tốt! Bắt được, lập tức dẫn vào đây cho ta!”
Thân ảnh tao nhã đứng dậy, Ngọc Linh Lung đi vào phòng trong.
Buổi tối còn có một trận quan trọng, nàng phải giữ sức, thu thập kẻ trốn trong tối kia thật tốt.
Đêm, càng lúc càng khuya.
Trong lúc mơ ngủ, tiếng khóc mơ hồ kia không biết từ khi nào lại truyền đến, như hình với bóng tiến vào trong tai, như thế nào cũng thoát không được. Thanh âm kia khi thì u oán, khi thì sắc nhọn như ma quỷ, dày đặc bao phủ Phẩm Lan Uyển.
Trong phòng ngủ, Ngọc Linh Lung đã sớm tỉnh, đôi mắt sáng ngời. Huyên Thảo canh giữ bên cạnh vẫn không dám mở mắt giờ phút này gắt gao cắn chặt môi, sợ chính mình hoảng sợ kêu lên thành tiếng.
Bên ngoài sân, bỗng vang lên tiếng kêu thật lớn của Mã Trường Canh: “Kẻ nào!?”
Ngay sau đó liền truyền đến một loạt những tiếng bước chân hỗn loạn, Ngọc Linh Lung phút chốc xoay người bước xuống giường đi ra ngoài, Huyên Thảo vội vàng cầm lấy áo ngoài của Ngọc Linh Lung, theo sát phía sau nàng.
Chẳng lẽ thật sự có người giả thần giả quỷ?
Ngọc Linh Lung vừa bước đến chính sảnh, liền nghe thấy thanh âm hỗn độ từ ngoài sân truyền đến: “Bắt được rồi, bắt được rồi!”
Mã Trường Canh thở hồng hộc chạy vào phòng: “Tiểu thư thật đúng là thần cơ diệu toán, đám người nô tỳ canh giữ hơn nửa đêm, quả nhiên bắt được một nha đầu lạ mặt!”
Ngay sau đó, vài nữ đầu bếp túm tay có, nắm bả vai cũng có, ngay cả dây đai lưng cũng kéo, lôi một nữ tử trẻ tuổi một thân mặc y phục nha hoàn bước vào.
Ai cũng nhanh mồm nhanh miệng kể công: “Hồi bẩm Tứ tiểu thư, là nô tỳ phát hiện trước!”
“Là nô tỳ bắt được đầu tiên!”
“Không phải nô tỳ cho nàng một bạt tai, nàng đã sớm chạy —-”
Ngọc Linh Lung khoát tay, mọi người lập tức im lặng, khuôn mặt háo hức mong chờ được thưởng công.
“Yên tâm, ai cũng được thưởng.” Nói xong, tầm mắt của Ngọc Linh Lung rơi vào trên người nha hoàn vừa bị kéo vào vẫn đang cúi đầu.
“Thế nào, dám làm lại không dám nhận sao?”
Dưới ánh nến, đôi mắt Ngọc Linh Lung khẽ lưu chuyển, tựa như nước trong hồ trong veo và gợn sóng, mang theo cơn khí rét lạnh: “Nói! Ngươi là ai?”
Nghe được thanh âm lạnh thấu xương của Ngọc Linh Lung, nha hoàn kia đột nhiên quỳ rạp xuống đất, thanh âm run run cất lên: “Tứ tiểu thư tha mạng, nô tỳ là bị chủ tử phái tới xem thử một chút, nô tỳ cái gì cũng không biết.”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên!”
Nha hoàn đang quỳ kia run rẩy nâng mặt, người xung quanh còn chưa kịp lên tiếng, Huyên Thảo đứng một bên bỗng nhiên kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
“Là ngươi!?”