Đã từ lâu rồi, Phẩm Lan Uyên không có náo nhiệt như lúc này, Ngọc tướng quân vừa trở về liền gióng trống khua chiêng muốn dạy bảo lại thứ nữ Ngọc Linh Lung đang vô cùng nổi bật trong thời gian gần đây. Trò hay này, đương nhiên chẳng ai muốn bỏ qua.
Kết quả là, trong hậu viện của Ngọc phủ hiện tại hiện ra một cảnh tượng như thế này: “Ngọc tướng quân cầm trong tay một chiếc roi da hùng hổ đứng giữa sân ở Phẩm Lan Uyển, hướng thẳng về phía cửa phòng vẫn đang đóng chặt phẫn nộ rống to. Mộ thị và Ngọc Thiên Liễu theo sát phía sau vẻ mặt mang biểu tình xem kịch vui, lại mang theo cả đám ma ma nha hoàn hầu hạ hai người đi đằng sau, cộng thêm nhóm vú già nửa đường gia nhập vào, tính đi tính lại thế mà cũng được mấy chục người.
Sau mấy lần gào thét liên tục của Ngọc tướng quân, cánh cửa gian nhà chính của Phẩm Lan Uyển cuối cùng cũng chịu mở.
Ngọc Linh Lung mặc một bộ áo dài bằng lụa mỏng thêu hoa màu khói bạc, tóc trên đầu được búi gọn gàng thành hình xoắn ốc, chiếc trâm kim phượng tinh xảo cài trên đầu lộ ra ba dải dây kết làm bằng mã não , theo cước bộ chậm rãi của nàng, dây kết khẽ đung đưa, càng khiến cho khuôn mặt xinh đẹp trắng sáng như ánh trăng mùa thu, mà lạnh lẽo như băng tuyết.
Ngọc tướng quân đột nhiên nhìn thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, nhất thời ngơ ngẩn trong chốc lát. Khuôn mặt này lại quen thuộc đến như vậy, bất tri bất giác nhớ về chuyện mười mấy năm trước.
Chẳng qua, đoạn quá khứ ấm áp ngắn ngủi kia vừa mới mơ hồ hiện lên, đã bị một tiếng quát lanh lảnh chói tai cắt đứt.
“Kêu cái gì mà kêu, muốn chết à!”
Ngọc Linh Lung đầy khinh miệt nhìn đám người trong sân, ánh mắt sắc lạnh vừa đảo qua Ngọc tướng quân đang phẫn nộ giương nanh múa vuốt như sử tử, nháy mắt liền rời đi, như thể người nàng vừa nhìn đến cũng chẳng khác một hạ nhân là bao.
Thật thú vị, Ngọc Bằng muốn đánh nàng, lại có nhiều người đến đây xem náo nhiệt như vậy.
Ngọc tướng quân hồi phục tinh thần lại, cả giận nói: “Láo xược, lão tử gọi ngươi, ngươi dám không ra!?”
Mộ thị từng bị Ngọc Linh Lung đánh nên đã tạo thành bóng ma tâm lý, mặc dù lúc này là đến cùng với Ngọc tướng quân, nhưng bả vai theo bản năng vẫn co rúm lại, giả nhân giả nghĩa khuyên nhủ Ngọc tướng quân: “Lão gia đừng nóng giận, Linh Lung không hiểu chuyện, chúng ta từ từ dạy bảo…”
Nàng thật sự rất sợ Ngọc Linh Lung, mặc kệ Ngọc tướng quân có trừng trị được Ngọc Linh Lung hay không, dù sao thì nàng cũng phải để cho mình một đường lui, không để mất lòng Ngọc Linh Lung thì tốt hơn.
Ngọc tướng quân gạt cánh tay đang giả vờ ngăn cản của Mộ thị ra, vung roi da chỉ vào Ngọc Linh Lung: “Con nha đầu chết tiệt kia, còn không mau cút lại đây!”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Ngươi muốn cái gì, dám nói chuyện với ta như vậy?”
Một lời vừa nói, người xung quanh tức khắc hít phải một ngụm khí lạnh.
Ở trong Ngọc phủ, Ngọc tướng quân là một người chủ gia đình việc nào cần làm thì phải làm, đừng nói là Ngọc Linh Lung, ngay cả Mộ thị cũng không dám nói chuyện như vậy với hắn a!
Ngọc tướng quân tức giận ngập trời quát: “Con nha đầu không biết quy củ này, ngay cả ta mà cũng dám chửi!?”
Ngọc Linh Lung chậm rãi bước xuống cầu thang, khuôn mặt thanh diễm thoát tục lộ ra vẻ khinh thường: “Chửi thì sao?”
Ngọc tướng quân giận tím mặt, lập tức vung roi da lên: “Nha đầu chết tiệt kia, xem ta có đánh chết ngươi không!”
Roi da sắc bén mang theo tiếng gió chạm vào không khí, đầy hung tận quất về phía Ngọc Linh Lung!
Đám người vây xem, có nha hoàn nhát gan sợ hãi bưng kín mắt, không dám nhìn cảnh kế tiếp.
Ngọc tướng quân xuất thân từ nhà võ, lực đạo trên tay mạnh mẽ vô cùng, một roi vừa nhanh vừa mạnh ấy mà rơi xuống, một cô nương yếu ớt như Ngọc Linh Lung có thể chịu được sao?
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của nữ tử mà mọi người đoán trước lại không hề vang lên, chỉ thấy bàn tay Ngọc Linh Lung giương lên, chuẩn xác bắt lấy đuôi roi, vẻ mặt nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng: “Ngươi dám đánh ta?”
Phụ thân chưa một lần gặp này, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, lại muốn lấy roi đánh nàng!?
Nếu nàng chỉ là một Ngọc Linh Lung yếu đuối như trước kia, sao có thể chịu được một đòn hung ác như này, chỉ sợ lúc này đã bị một roi kia của Ngọc tướng quân đánh cho bất tỉnh!
Không phân tốt xấu đã đi đánh người, Ngọc Bằng này đâu có nửa phần nhớ đến thứ tình cảm cha con? Uổng phí Y Lan ôm ảo tưởng đối với hắn, còn muốn Ngọc Linh Lung trở về tìm phụ thân nương tựa sau khi mình qua đời!
Phụ thân như vậy, có nhận hay không cũng thế!
Đôi mắt rét lạnh của Ngọc Linh Lung thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Bằng, ánh mắt lạnh lẽo như hàn đao, khiến người đối diện không rét mà run.
Ngọc tướng quân không đoán được Ngọc Linh Lung dám phản khánh, nhất thời nổi giận mắng: “Nha đầu bất hiếu này, mau buông tay!”
Vừa nói, cánh tay hắn vừa tăng thêm lực, muốn đoạt lại chiếc roi đang bị Ngọc Linh Lung nắm chặt. Không ngờ, chiếc roi da mới vừa rồi bị Ngọc Linh Lung túm chặt, không nhúc nhích, nháy mắt một cái liền thả ra. Ngọc tướng quân bị bất ngờ, mất lực, không tránh được khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.
Ngọc Linh Lung thu tay về, lạnh như băng nhìn Ngọc tướng quân đang chật vật dưới đất, trong ánh mắt đã tràn ngập uy hiếp: “Ngươi tốt nhất đừng có lần thứ hai!”
Vừa rồi nàng không hề đánh trả lấy một cái, coi như cho phụ thân thân sinh Ngọc Bằng của cơ thể này một chút mặt mũi, nhưng còn có lần sau, nàng nhất định không khách khí như vậy nữa đâu!
Ngọc tướng quân thẹn quá hóa giận, gót chân vừa đứng vững vàng đã xông lên, tập trung toàn bộ sức lực vào chiếc roi da trong tay, quất mạnh về phía Ngọc Linh Lung!
“Lão tử đánh chết con nha đầu ngỗ nghịch bất hiếu nhà ngươi!”
Thân thể nhỏ nhắn linh hoạt lách một cái, chiếc roi da trong tay Ngọc tướng quân tức khắc quất vào hư không. Ngọc Linh Lung nghiêng người, hóa tay thành đao, hung hăng chặt xuống cổ tay Ngọc tướng quân!
Ngọc tướng quân sao có thể nghĩ ra được, một cô gái mảnh mai lại có khí lực lớn như vậy, liền bị bất ngờ không kịp phòng bị, chiếc roi da nháy mắt đã rời khỏi tay.
Ngay sau đó, chiếc roi da đã được nắm chặt trong tay Ngọc Linh Lung.
“Con mẹ nhà ngươi —–” Ngọc tướng quân cổ tay đau nhức, lại bị cướp mất vũ khí, lập tức chửi ầm lên.
Chẳng qua, tiếng thét của hắn liền bị chặt đứt ngay sau đó.
Ngọc Linh Lung vừa cầm lấy roi, lập tức vung tay, roi da đánh vào mặt Ngọc tướng quân “ba” một tiếng rõ mạnh.
“Ngươi không phải muốn đánh chết ta sao!?” Ngón tay xinh xắn trắng nõn nắm chặt roi, hung hăng quất qua lại trước mặt Ngọc tướng quân, “Có bản lĩnh, đứng ra đây đánh ta!”
Chiếc roi nặng nề ở trong tay Ngọc Linh Lung lập tức linh hoạt vô cùng, chạm vào không khí phát ra tiếng gào thét sắc bén, mơ mơ hồ hồ hướng về phía Ngọc tướng quân!
Ngọc tướng quân kêu rên vài tiếng, thoáng chốc đã bị đánh ngã trên đất. Nhưng dù sao thân thể hắn cũng rắn chắc, sau khi trúng vài roi, chẳng những không kêu đau còn cắn răng xoay người, cố gắng đứng lên.
Ngọc Linh Lung chiếm thế thượng phong, sao có thể để hắn có nửa phần cơ hội phản kích, liền liên tiếp vung roi, đánh vào Ngọc tướng quân như gió táp mưa sa, cái sau nhanh hơn cái trước, lại càng mạnh hơn!
“Lão gia!”
“Phụ thân!”
Mộ thị và Ngọc Thiên Liễu đến xem náo nhiệt nhìn thấy Ngọc tướng quân người đầy vết thương, cùng một lúc kêu lên đầy đau xót.
Ngọc tướng quân lúc đầu còn có khí lực giãy dụa vài cái, nhưng sau khi bị Ngọc Linh Lung tấn công như tia chớp, rốt cục không dậy nổi nữa.
Trong tiếng gào thét của roi da, quần áo trên người hắn thấm đẫm máu tươi, từng mảnh tung bay khắp nơi, người xung quanh đến xem đều cảm thấy ghê người.
Ngọc tướng quân bị đánh nằm úp trên mặt đất, lại nghiến răng nghiến lợi kêu: “Người đâu, bắt con nha đầu chết tiệt kia lại cho ta!”