Đảo mắt một cái đã tới ngày đến Trường Đình Hầu phủ dự tiệc, từ sáng sớm đã có hạ nhân trong Ngọc phủ đến Phẩm Lan Uyển chuyển lời của Mộ thị: “Phu nhân nói, đã chuẩn bị xe ngựa cho Tứ tiểu thư rồi, mời Tứ tiểu thư đi sớm.”
Dù sao Ngọc Linh Lung xuất môn cũng là thay mặt cho Ngọc phủ, Mộ thị dù không nguyện ý, cũng phải đặt thể diện của Ngọc phủ lên trước.
Hai người Huyên Thảo và Linh Nhi sáng sớm hôm nay đem Ngọc Linh Lung lăn qua lăn lại một vòng, rốt cuộc đem nàng đổi mới hoàn toàn. Ngọc Linh Lung đem gương qua nhìn thử, chỉ thấy chính mình trong giương, mái tóc dài uốn lượn bồng bềnh như thác nước mùa thu, lông mày như làn khói nhạt, cái mũi thanh tú xinh đẹp, hai má ửng hồng, đôi môi đỏ tươi như hai cánh hoa, vẻ mặt vui cười óng ánh như ngọc, làn da trắng sáng như băng tuyết, đôi mắt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng lấp lánh như ánh trăng rực rỡ.
Ngay cả Linh Nhi bình thường vẫn không thích nói chuyện, cũng nhịn không được thốt lên: “Tiểu thư đúng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương.”
Ngọc Linh Lung đứng dậy, chiếc áo dài bằng gấm sa tinh màu đỏ mân côi thêu hoa lựu chậm rãi lay động, khuôn mặt vốn có chút trẻ con giờ phút này tăng thêm vài phần khí chất cao quý, khiến cho người đối diện không cách nào rời mắt.
Huyên Thảo bận rộn từ sáng sớm, vẻ mặt lúc này cũng hưng phấn không thôi: “Tiểu thư, cũng đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.”
Ngọc Linh Lung đưa tay sờ trâm hoa Hỉ Tước trên đầu, cảm giác có chút không quen, lại thêm một đống xiêm y trang sức phiền phức như áo giáp trên người, thật đúng là rườm rà.
Sửa lại cổ tay áo một chút, Ngọc Linh Lung thờ dài: “Đi thôi!”
Nếu muốn có một cuộc sống tốt ở cổ đại, có một số việc, vẫn là không thể không làm quen.
Vừa ra đến cổng trong, một đám nha hoàn vú già đang canh giữ bên ngoài trông thấy Ngọc Linh Lung đi ra, vội vàng quỳ xuống, một người đi đầu trong số họ đứng ra cung kính nói: “Nô tỳ Bảo Lương Gia, thỉnh an Tứ tiểu thư.”
Ngọc Linh Lung có chút buồn bực, Huyên Thảo ở bên cạnh thấp giọng nói: “Những người này là do phu nhân an bài cho tiểu thư, là hạ nhân đi theo hầu hạ tiểu thư xuất môn.”
Ngọc Linh Lung mỉm cười, xem ra Mộ thị hiện tại rốt cuộc cũng đối đãi tử tế với mình, mấy vị tiểu thư nhà giàu phô trương những gì, đều chuẩn bị thỏa đáng cho mình.
“Đứng hết lên đi!” Môi anh đào hé mở, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói.
Đám người Bảo Lương Gia đứng lên, kính sợ cúi đầu. Đối với vị Tứ tiểu thư trong truyền thuyết đánh cha mắng mẹ cả bưu hãn vô cùng này, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt một cái, chỉ sợ không cẩn thận chọc giận chủ tử, chính mình lại gặp xui xẻo.
Ngọc Linh Lung lập tức đi ra ngoài, mọi người vội vàng đi theo sau. Một hàng mười mấy người, mà ngay cả thở mạnh cũng không ai dám thở một tiếng.
Ngoài cửa lớn, đã có một chiếc xe ngựa đứng đợi. Huyên Thảo đưa bọc đồ trong tay cho Bảo Lương Gia, bước tới đỡ Ngọc Linh Lung lên xe: “Tiểu thư, từ từ một chút.”
Ngọc Linh Lung nhấc váy, chậm rãi lên xe, cái loại cảm giác gióng trống khua chiêng này, cũng đã rất lâu rồi nàng không có trải qua.
Ngoái đầu nhìn lướt qua cửa chính của phủ Ngọc tướng quân, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười lạnh, bước vào trong xe.
Xa phu bên ngoài thấp giọng hét lớn một tiếng lái xe đi, Huyên Thảo ôm bọc đồ ngồi bên cạnh, vẻ mặt vừa chờ mong vừa bất an: “Tiểu thư, phủ Trường Đình Hầu có phải rất lớn hay không? Hầu phu nhân liệu có dữ không?”
Ngọc Linh Lung nhịn không được khẽ cười: “Em sợ à?”
Huyên Thảo liều mạng lắc đầu: “Không sợ! Em đi theo tiểu thư, cái gì cũng không sợ!”
Sợ cái gì mà sợ? Tiểu thư nhà nàng lợi hại vô cùng nha!
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, cũng không nói tiếp nữa, đôi mắt khẽ nhắm lại.
Cho đến bây giờ, nàng còn chưa rõ lý do tại sao phu nhân của Hầu Trường Đình lại chỉ mang thiệp mời đến cho một mình nàng, nàng cũng đã sai Huyên Thảo mà Mã Trường Canh đi nghe ngóng tin tức từ mấy người hạ nhân quen biết trong phủ, mới biết được phủ Trường Đình Hầu cùng phủ Ngọc tướng quân vốn không thường xuyên qua lại, đại khái cũng chỉ được gọi là quen biết xã giao. Một gia đình như vậy, vì sao bỗng dưng mời nàng qua?
Xe ngựa cồng cộc lăn, bất tri bất giác đã đến phủ Trường Đình Hầu.
Bảo Lương Gia bước tới trước xe ngựa, cẩn thận nói: “Khởi bẩm Tứ tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi.”
Ngọc Linh Lung vừa xuống xe ngựa, liền nghe thấy một thanh âm ngạo mạn từ đằng sau truyền đến: “Xe ngựa nhà ai vậy? Cản đường của Quận Chúa nhà ta! Còn không mau cút đi!”
Không đợi xa phu của Ngọc phủ lên tiếng trả lời, vài người bộ dáng có vẻ giống mấy bà tử sai vặt đã bước tới, xô đẩy đám người Bảo Lương Gia, một người không kiên nhẫn còn quát lên: “Lỗ tai điếc rồi sao, mau tránh ra.”
Huyên Thảo trông thấy thế, vội vàng nhảy xuống xe, cao giọng nói: “Làm gì vậy? Không nhìn thấy tiểu thư chúng ta cũng vừa xuống xe sao?”
“Tiểu thư?” Thanh âm ngạo mạn vừa rồi khúc khích cười, chỉ thấy một nha hoàn dáng người cao cao, cặp mắt vô lễ đánh giá Ngọc Linh Lung: “Đây là tiểu thư nhà nào?”
Huyên Thảo tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cứng rắn nói: “Đây là Tứ tiểu thư của phủ Ngọc tướng quân!”
Nha hoàn kia ra vẻ khinh thường dời mắt đi: “Ngọc tứ tiểu thư? Chưa từng nghe qua!”
Con mắt Ngọc Linh Lung hơi nheo lại, nha hoàn nhà nào đây? Lợi hại thật! Chỉ cần nhìn nha hoàn này, cũng biết chủ tử của nàng cũng không phải là một kẻ dễ bắt nạt!
Lại nghe nha hoàn kia cao giọng nói: “Các ngươi cản đường của Quận Chưa nhà ta! Nhanh cút đi! Nếu không ta đập vỡ xe ngựa của các ngươi!”
“Ồ!” Sau một lúc lâu không lên tiếng, Ngọc Linh Lung mỉm cười, bước lên vài bước: “Ngươi đập thử xem!”
Nha hoàn kia bị khí thế sắc bén của Ngọc Linh Lung làm cho cứng miệng, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, miệng lại không hề chịu thua: “Vị tiểu thư này, ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian, làm lỡ chuyện của Quận Chúa chúng ta, chỉ sợ ngươi bồi không được!”
Lời còn chưa dứt, trên mặt nha hoàn kia sớm đã ăn một cái tát!
“Ngươi——–” Nha hoàn kia theo bản năng ôm mặt, ánh mắt nhìn Ngọc Linh Lung đầy ngạc nhiên. Nàng không thể ngờ tới, Ngọc tứ tiểu thư vô danh này lại dám đánh nàng!
“Chủ tử của ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là lễ phép sao?” Đôi mắt lạnh lẽo của Ngọc Linh Lung khẽ nhíu lại, nhìn cũng không thèm nhìn nha hoàn phía sau một cái đã vén màn xe lên: “Vậy đi về học quy củ một chút đi rồi hãy ra đường.”
Nha hoàn kiêu ngạo ngang ngược kia bị đánh trợn mắt há hốc mồm, muốn nói lại không thể nói ra lời.
Ngọc Linh Lung xoay người, đang định dẫn đám người Huyên Thảo bước lên bậc thầm, đã nghe thấy một thanh âm lạnh lùng phía sau: “Dám đánh nha hoàn của ta, ngươi thật to gan!”
Ngọc Linh Lung dừng lại, chậm rãi ngoái đầu lại, đôi mắt xinh đẹp khẽ chuyển động, nhìn về phía nữ tử vừa bước xuống xe ngựa đằng sau.
Nữ tử trẻ tuổi mặc một bộ cung trang thêu hoa cúc màu đỏ bạc, búi tóc như ý chải cao, bộ trang sức vàng ròng quý hiếm khiến khuôn mặt đoan trang xinh đẹp thêm vài phần khí thế cao quý lanh lợi.
Bất quá cũng chỉ là một cô gái tầm mười ba mười bốn tuổi, ánh mắt lại tràn đầy địch ý, thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Linh Lung.
Nha hoàn bị đánh nhìn thấy chủ tử ra mặt, lập tức khôi phục vẻ kiêu ngạo: “Đây là quận chúa Hinh Lâm của chúng ta, còn không mau hành lễ!”
Ngọc Linh Lung trông Hinh Lâm quận chúa trước mắt nhìn mình bằng nửa con mắt, gương mặt tú lệ có chút không kiên nhẫn.
Lại là một nha đầu thích bới lông tìm vết!