Dung nhan tuấn mĩ gần trong gang tấc, hương bạc hà như có như không truyền đến mũi, Ngọc Linh Lung lại hoàn toàn không muốn thưởng thức khuôn mặt anh tuấn trước mắt, chỉ thầm nghĩ đẩy nhanh cái tên đang giam cầm mình trong ngực này.
Cánh tay bị hắn nắm chặt ra đằng sau, muốn thoát cũng không thoát nổi, Ngọc Linh Lung dưới tình thế cấp bách, nâng chân lên hung hăng đạp xuống!
Khuôn mắt tuấn nhã bởi vì đau đớn mà nhăn mày: “Nàng mỗi lần đều phải dùng sức như vậy sao?”
Ngọc Linh Lung rất không quen với loại khoảng cách này, nàng cố gắng ngẩng đầu, nhìn nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: “Sợ đau, buông ta ra!”
Lông mày Húc Vương dần dần giãn ra, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt: “Ta không buông!”
“Ngươi —–”
Trong lúc hai người đang giằng co, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh ngạc đến chói tai: “Các ngươi đang làm gì?”
Ngọc Linh Lung nghe tiếng nhìn lại, trông thấy một tiểu cô nương mặc xiêm y màu xanh lá mạ đứng dưới hàng liễu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng đang đứng gọn trong lòng Húc Vương.
Mày ngài của Ngọc Linh Lung nhíu lại, nữ tử này là…Ngọc Thiên Kiều?
Mày ngài: Lông mày dài và thanh
Xem ra linh dược giải độc của Ngọc tướng quân đem từ Bắc Cương trở về dùng khá tốt, Ngọc Thiên Kiều thời gian trước còn bệnh đến mức chết đi sống lại, hiện tại đã có thể đi đi lại lại được rồi.
Hơn nữa, còn có tâm tình xem náo nhiệt.
Thấy có người đến, Húc Vương rốt cuộc cũng phải buông, phủi phủi áo dài trên người, hắn bình tĩnh nói: “Chúng ta đang làm gì, không ngươi cũng nhìn thấy rồi sao?”
Ngọc Thiên Kiều nhìn quần áo Húc Vương lộn xộn, lại nhìn thấy mái tóc của Ngọc Linh Lung hoàn toàn xõa tung, tầm mặt sau cùng rơi vào đai lưng của Húc Vương nằm gọn trên mặt đất.
Ngọc Thiên Kiều tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải không biết gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Linh Lung: “Thật không biết xấu hổ!”
Ngọc Linh Lung nhíu mày. Ồ? Với thanh danh hiện tại của mình tại Ngọc phủ, lại còn có người dám mắng nàng sao?
Mặc dù biết một màn vừa rồi của mình và Húc Vương quả thật rất dễ khiến người khác hiểu lầm, nhưng Ngọc Linh Lung cũng không phải người nghe kẻ khác nhục mạ bản thân mà không cãi lại.
“Chuyện của ta, đến lượt ngươi quản à!?” Môi lạnh như đóa hoa phun ra một câu, vẻ mặt Ngọc Linh Lung đầy khinh thường nhìn Ngọc Thiên Kiều, ánh mắt tràn đầy miệt thị.
Nếu không phải do con nha đầu này, Ngọc Linh Lung trước cũng không chết dưới nọc độc của bọ cạp? Món nợ này còn chưa tính, con nha đầu này còn dám chọc nàng?
Tâm tình nàng lúc này cực kì không tốt, tiểu nha đầu này còn chủ động dâng lên cửa để cho nàng hết giận! Thật đúng là “chăm sóc” đủ nha!
Ngọc Thiên Kiều là đích nữ duy nhất của Ngọc phủ, là hòn ngọc quý trên tay Mộ thị. Sống ở Ngọc phủ nhiều năm như vậy, đều được mọi người sủng ái, nào đã bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, bị Ngọc Linh Lung mắng một câu, Ngọc Thiên Kiều tức giận bước đến trước mặt Ngọc Linh Lung, ngón tay nhỏ bé chỉ vào Ngọc Linh Lung, kêu: “Ngươi không phải là thứ nữ mới vào phủ không lâu kia? Có phải ngươi bắt nạt nương của ta hay không!? Trong mắt ngươi có tôn ti trật tự không? Ta phải thay nương giáo huấn ngươi ——”
Lời nói còn chưa dứt, trên mặt Ngọc Thiên Kiều đã sớm ăn một cái tát vang dội!
“Ngươi muốn giáo huấn ai!?” Ngón tay xanh miệt của Ngọc Linh Lung chỉ thẳng vào mũi Ngọc Thiên Kiều, “Tôn ti cái con mẹ ngươi, để chị đây dạy ngươi cái gì là tôn ti!?”
Ngọc Thiên Kiều ôm khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh, vẻ mặt không dám tin: “Ngươi, ngươi dám đánh ta?”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Đánh ngươi thì sao?”
Ngọc Thiên Kiều tức giận đến mức mắt ngấn nước: “Ta đi nói cho mẫu thân, bảo người giáo huấn ngươi!”
Ngọc Linh Lung nhịn không được bật cười. Mộ thị? Mộ thị chỉ sợ lúc này đang quỳ dưới gối Ngọc tướng quân cầu xin tha thứ đi? Còn có tâm tình quan tâm tới chuyện vớ vẩn này?
Mà cho dù Mộ thị đến đây, cũng không dám đối đầu với Ngọc Linh Lung!
“Nói cho nàng? Ngay cả nàng ta cũng đánh!”
Ngọc Thiên Kiều nổi khùng giậm chân: “Ta đi nói phụ thân, kêu người lấy gia pháp trừng trị ngươi!”
Ngọc Linh Lung khinh thường: “Muốn đi thì đi nhanh lên, bản thân ta muốn xem, hắn có dám không?”
Tiểu nha đầu này có phải bị bệnh nên hồ đồ rồi không, bản thân mình đã đem một đôi Mộ thị và Ngọc tướng quân đánh cho một trận, thế mà nàng lại muốn gọi bọn họ dùng gia pháp đối phó với mình? Đầu óc cháy rồi à!
Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Ngọc Thiên Kiều cả người run rẩy vì tức giận, cảm thấy mấy tiểu cô nương thời cổ đại sống thật khổ sở. Ngọc Thiên Kiều bị đánh chỉ biết tìm cha mẹ, Hinh Lâm quận chúa bị khi dễ cũng chỉ biết đi tìm hoàng hậu nương nương làm chủ, nếu các nàng có một chút chí khí, phản kháng với Ngọc Linh Lung nàng một chút, Ngọc Linh Lung sẽ đánh giá các nàng cao hơn một chút, biết đâu còn có thể hạ thủ lưu tình.
Chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào người khác thì có thể làm nên chuyện gì?
Mấy tiểu nha đầu kiểu này, còn muốn đấu với nàng? Các nàng căn bản không phải là chỗ đứng tốt sao?
Húc Vương đứng một bên xem trò vui hồi lâu, lúc này rốt cuộc cũng từ từ đi tới.
Ngọc Thiên Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nhìn về phía Húc Vương như xin giúp đỡ. Nàng là đích nữ có thân phận cao quý, lại bị thứ nữ như Ngọc Linh Lung đánh, phần ủy khuất này nàng sao có thể chịu đựng được? Nếu Húc Vương vì nàng đứng ra làm chủ…
Ngọc Thiên Kiều còn chưa kịp mở miệng, lời nói của Húc Vương đã như một thùng băng đổ ập xuống, giội tắt hoàn toàn ảo tưởng của nàng.
“Còn chưa cút, đợi ăn thêm cái tát nữa sao?”
Ngọc Thiên Kiều ngây người nhìn Húc Vương tuấn mĩ trước mắt nói ra một câu cay nghiệt như vậy, như thể không dám tin vào lỗ tai mình.
“Không nghe thấy sao?” Húc Vương kiên nhẫn với một Ngọc Linh Lung không có chút nữ tính nào như vậy, mà giờ hắn nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn Ngọc Thiên Kiều, “Bổn vương không trách tội ngươi quấy rầy nhã hứng của bổn vương, ngươi còn đứng chỗ này, chờ ăn tát thêm sao?”
Ngọc Thiên Kiều lá gan có lớn đến mấy, cũng không dám không rời đi, nàng ủy khuấy hành lễ: “….Thần nữ biết tội, thần nữ cáo lui.”
Húc Vương xoay người, hoàn toàn không để ý tới Ngọc Thiên Kiều, khuôn mặt nhìn Ngọc Linh Lung thoáng chốc đã dịu dàng trở lại: “Linh Lung, chúng ta tiếp tục đi.”
Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà, không chút nghĩ ngợi, nhấc chân bước đi.
Nàng hiện tại chỉ muốn cách xa cái nguồn gây tai họa này càng sớm tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không thấy!
“Này, nàng đừng đi a!” Húc Vương vội vã đuổi theo, “Linh Lung, đợi ta với!”
Ngọc Thiên Kiều ngây người nhìn hai bóng người trước mắt dần biến mất, vẻ mặt kinh ngạc từ từ biến thành oán hận.
Ngọc Linh Lung, ngươi dám đánh ta, ta nhất định không tha cho ngươi!
——————————————
Ngọc tướng quân vừa vào cửa, liền xoay người hướng đám nha hoàn vú già rống to: “Cút hết ra ngoài cho ta!”
Chuyện xảy ra ở từ đường đã truyền khắp toàn bộ Ngọc phủ, mọi người đương nhiên biết Ngọc tướng quân tại sao lại tức giận như vậy, lập tức nhanh chóng im lặng lui ra ngoài.
Ngọc tướng quân nhìn Mộ Thị, cả giận nói: “Quỳ xuống!”
Biết Ngọc tướng quân đang nổi nóng, Mộ thị vội vàng ngoan ngoãn quỳ gối trên đất, vẻ mặt đầy oan ức ủy khuất: “Lão gia….”
Chỉ tiếc rằng Mộ thị đã quên, nàng đã không còn là một cô nương trẻ trung xinh đẹp động lòng người nữa, đã qua bốn mươi lại còn muốn ra vẻ điềm đạm đáng yêu, sẽ chỉ làm cho người khác thấy ghê tởm.
Ngọc tướng quân mấy ngày gần đây vì chuyện Mai di nương bất mãn với với Mộ thị, hôm nay còn nghe thấy Mộ thị thừa dịp hắn không ở nhà, hại chết tiểu thiếp Lan di nương mà hắn thương yêu, chắn chắn lúc này hắn sẽ lên cơn, lửa giận ngập trời như mang theo thuốc nổ trong người, áp lực chịu đựng ở từ đường cả nửa ngày, giờ phút này hoàn toàn bùng nổ.
“Ngươi nói, Lan Nhi có phải do ngươi hại chết hay không!?” Ngọc tướng quân trừng mắt nhìn Mộ thị, ánh mắt đó, tựa như thể chỉ hận đem Mộ thị ăn tươi nuốt sống.