Nhặt hạt dưa bỏ vào miệng, Ngọc Linh Lung nói: “Kêu mấy người Tiểu Thanh lại đây.”
Nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn không lên tiếng, mấy nha hoàn này có lẽ đã xem nàng như một kẻ dễ lừa!
Bốn người Tiểu Thanh quỳ trên mặt đất, ai nấy đều cúi đầu, chờ Ngọc Linh Lung phân phó.
Ngọc Linh Lung đưa tay chỉ người đứng ngoài cùng bên trái nói: “Bắt đầu từ ngươi, từng người một nói tên họ của mình, mấy ngày nay làm cái gì trong viện của ta, lần lượt nói hết ra.”
Nha hoàn đầu tiên dập đầu nói: “Hồi bẩm tiểu thư, nô tỳ tên là Lục Vân, trước kia là nha hoàn thêu thùa may vá trong viện của phu nhân. Mấy ngày nay nô tỳ đều ở trong viện, không hề ra cửa.”
Ngọc Linh Lung nói: “Đi lấy đồ ngươi thêu mấy ngày nay lại đây.”
Lục Vân đi ra ngoài, nha hoàn thứ hai bắt đầu nói: “Nô tỳ tên Tiểu Anh, phụ trách quét sân, tưới nước hoa cảnh mỗi ngày.”
Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn Huyên Thảo một cái: “Là em bảo nàng quét sân?”
Huyên Thảo vội nói: “Mấy tiểu nha hoàn chúng ta mua về tuổi đều còn nhỏ, làm việc không được gọn gàng. Hôm trước Tiểu Anh dạy các nàng quét tước thế nào, em nhìn thấy mấy tiểu nha hoàn kia nghe lời của Tiểu Anh, liền để các nàng theo Tiểu Anh.”
Ngọc Linh Lung không nói gì chỉ gật gật đầu, chuyển hướng nhìn về phía Tiểu Thanh. Tiểu Thanh đã từng bị Ngọc Linh Lung giáo huấn, vội cung kính nói: “Nô tỳ nhiều ngày đã không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng làm túi lưới.”
Nói xong liền rút từ trong ngực ra một cái bọc bằng khăn tay, nàng vội mở ra rồi đưa tới trước mặt Ngọc Linh Lung: “Tiểu thư, người nhìn thử xem.”
Chỉ thấy bên trong hiện ra một chiếc túi lưới màu hồng đào, một chiếc màu xanh thiên thanh, một chiếc xanh lá đậm, cái nào cái đấy được tết rất khéo léo tinh xảo, rõ ràng là đã tốn không ít công sức.
Tiểu Thanh cười lấy lòng nói: “Mấy ngày nữa là đến tết Đoan Ngọ rồi, nô tỳ nghĩ tiểu thư có lẽ sẽ muốn dùng nên làm thử mấy cái.”
Ngọc Linh Lung đơn giản gật gật đầu, không hề để ý nói: “Ngươi rất chu đáo.”
Tiểu Thanh đang quỳ gối trên mặt đất lập tức như trút được gánh nặng.
Nha hoàn cuối cùng cúi thấp đầu, không nhìn rõ được mặt, rụt rè nói: “Mấy ngày nay nô tỳ giúp việc trong phòng bếp… Kia, nô tỳ gọi là Đồng Hoa.”
Có lẽ là vô cùng sợ Ngọc Linh Lung, thanh âm của Đồng Hoa càng lúc càng nhỏ, còn có chút cà lăm.
Ngọc Linh Lung không thấy nàng, Đồng Hoa cũng không dám nói nữa, quỳ trên mặt đất lúng túng không biết phải làm sao.
Lúc này, Lục Vân trở lại, vừa vào phòng liền dâng lên hai chiếc khăn lụa gấp gọn xếp chồng lên nhau: “Tiểu thư, đây là đồ mấy ngày nay nô tỳ thêu, còn có một cái chưa xong.”
Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua, ý bảo Huyên Thảo nhận lấy, chỉ thấy một chiếc màu xanh nhạt thêu trúc, một chiếc màu trắng thêu hoa lan, hoa văn mặc dù có chút đơn giản nhưng đường thêu lại tỉ mỉ khéo léo mà tinh tế.
Ngọc Linh Lung buông mắt nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Người kêu Tiểu Anh tiếp tục quỳ, những người khác đứng cả lên.”
Ngọc Linh Lung đặt chén trà xuống, trầm giọng nói: “Mấy người các ngươi, từng người tát Tiểu Anh một cái cho ta.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc, Linh Nhi phản phản ứng đầu tiên, bước về phía trước Tiểu Anh tát một cái thật mạnh vào miệng nàng!
Huyên Thảo chần chừ một lát rồi mới tiến lên, nhưng cũng không do dự đưa tay tát Tiểu Anh một cái!
Ba người Tiểu Thanh đưa mắt nhìn nhau, không biết là nên đánh hay không đánh!
Tiểu Anh bị đánh liên tiếp hai cái, vừa xấu hổ vừa tức giận, không hề nghĩ ngợi liền há mồm nói: “Tiểu thư, vì sao lại đánh nô tỳ, nô tỳ đã làm sai chuyện gì?”
Ngọc Linh Lung mỉm cười, diễm quang tứ phía lại mang theo chút hàn ý: “Bổn tiểu thư muốn làm gì, đến phiên ngươi hỏi sao?”
Ánh mắt rét lạnh đảo qua đám người Tiểu Thanh, ba nha hoàn kia lập tức cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tiểu Thanh cuối cùng bất chấp bước lên trước, cho Tiểu Anh một cái tát không nặng không nhẹ.
Thấy Tiểu Thanh cùng được phân tới lại ra tay tát mình, Tiểu Anh đương nhiên bị kích động, đôi mắt đầy ủy khuất và bất bình nhìn về phía trước: “Xin tiểu thư có chết cũng hãy cho nô tỳ biết nguyên nhân, rốt cuộc nô tỳ đã làm sai chuyện gì?”
Bàn tay nhỏ bé của Ngọc Linh Lung vừa nhấc lên, thẳng tắp chỉ vào Tiểu Anh, thanh âm không cao lại tràn ngập khí thế uy nghiêm: “Kéo nàng ra ngoài bán cho ta, ngay lập tức!”
Tiểu Anh vừa kinh vừa sợ, ánh mắt tức khắc trừng thật lớn: “Tiểu thư, người không thể bán nô tỳ! Cả nhà nô tỳ đều sống trong Ngọc phủ, cha mẹ đều làm việc cho Ngọc phủ ——”
Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung khẽ nhíu lại: “Nói lời vô nghĩa làm gì!? Mau kéo nàng ra ngoài!”
Linh Nhi và Huyên Thảo không dám chậm trễ, mỗi người một bên, kéo Tiểu Anh ra ngoài.
Ngọc Linh Lung ngồi ngay ngắn trên ghế, ba nha hoàn đứng giữa đầy ngạc nhiên và nghi ngờ, không ngừng trao đổi ánh mắt, mà một câu cũng không dám nói.
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Lời của Tiểu Anh các ngươi đều nghe thấy rồi? Không sai, gia đình các ngươi đều ở đây, thân nhân đều là nô tài của Ngọc phủ. Nhưng các ngươi nên nhớ kỹ, mặc kệ các ngươi có bao nhiêu thân nhân trong Ngọc phủ, các ngươi vẫn chỉ là nô tài của Ngọc phủ mà thôi!”
Ánh mắt lạnh lùng quan sát các nàng, đám người Tiểu Thanh chỉ cảm thấy cơn lạnh từ lòng bàn chân trền đến khắp người, lạnh đến mức các nàng không ngừng run rẩy.
“Phu nhân đem các ngươi đến cho ta, khế ước bán mình của các ngươi đều nằm trong tay ta. Từ giờ trở đi, ta mới là chủ tử duy nhất của các ngươi.”
Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng thổi nước trà, hơi nước chậm rãi bốc lên, khiến cho gương mặt xinh đẹp của nàng càng thêm tàn nhẫn: “Ai dám làm gì có lỗi với ta, ta sẽ cho các ngươi thèm muốn được bán đi như Tiểu Anh ngày hôm nay!”
Thâm ý trong lời nói, dù là ai cũng có thể nghe ra, huống chi là ba nha hoàn vốn đang chột dạ này.
Tiểu Anh bị bán đi mà là kết cục tốt sao? Vậy nếu đắc tội với vị Tứ tiểu thư này, bản thân mình rốt cuộc sẽ thế nào!?
Chỉ mới suy đoán thôi mà đã khiến các nàng không rét mà run!
Ba người Tiểu Thanh không kìm được đồng loạt quỳ xuống, thanh âm không ngừng run run mà kính cẩn: “Nô tỳ nhất định hầu hả tiểu thư thật tốt, tuyệt đối không dám hai lòng.”
Sau khi đám người Tiểu Thanh lui xuống, trong phòng nhất thời lại rơi vào lặng im.
Ngay cả Linh Nhi thường ngày vốn hoạt bát hay cười cũng không lên tiếng, yên lặng cùng Huyên Thảo dọn dẹp bàn.
Ngọc Linh Lung nhìn bộ dáng rầu rĩ của hai người các nàng, trầm giọng nói: “Hai người các ngươi có phải cảm thấy ta không phân biệt được đúng sai?”
Huyên Thảo nghĩ nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Nô tỳ không cảm thấy vậy, chẳng qua mấy ngày Tiểu Anh đến đây, đều làm việc rất chăm chỉ, quan hệ với nha hoàn trong viện cũng không tồi….” Thanh âm của nàng dần dần nhỏ đi, cuối cùng vẫn không chịu được bồi thêm một câu: “Chúng nô tỳ đều là người của tiểu thư, tiểu thư nói thế nào thì phải nghe thế ấy.”
Khác với Huyên Thảo, Linh Nhi lại thẳng thắn nói: “Tiểu Anh tỷ tỷ bình thường đối với Linh Nhi rất tốt, mấy ngày trước dẫn đám tiểu nha hoàn đi mua đường, còn cố ý mua cho nô tỳ một chiếc túi lớn. Nô tỳ không hiểu, Tiểu Anh tỷ tỷ rốt cuộc làm sai chuyện gì, tiểu thư bảo bán liền bán?”