Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn lại, người tới một thân áo ngoài xanh thẫm thêu hoa, khuôn mặt tròn tròn tràn đầy ý cười, rõ ràng là Thi Huệ Thư từng gặp một lần ở phủ Trường Đình Hầu.
Thi Huệ Thư thoải mái ngồi xuống cạnh bàn, vẫy tay ý bảo hai nhà hoàn đi theo nàng đi xuống, vừa cười vừa hướng Ngọc Linh Lung nói: “Ta thay các nàng cầu tình với ngươi một cái, là ta không nên tự mình vào, không quan hệ tới các nàng a!”
Ngọc Linh Lung sắc mặt không đổi: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Một đám đều trực tiếp chạy vào trong viện của nàng, đem chỗ của nàng thành cái chợ sao? Ai cũng có thể đến?
Thi Huệ Thư oán trách liếc mắt nhìn Ngọc Linh Lung một cái: “Không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi sao? Lần trước gặp ngươi, vẫn chưa thể nói chuyện tử tế. Gửi nhiều thiếp mời như vậy cho ngươi, ngươi một lần cũng không chịu đi. Nếu ta không trực tiếp xông tới, chỉ sợ ngươi còn không chịu gặp ta đâu!”
Ngọc Linh Lung thản nhiên nói: “Ta với ngươi lại không quen.”
Thi Huệ Thư cười nói: “Ai nói không quen? Gặp nhau vài lần sẽ thành quen!”
Nói xong lại đè thấp thanh âm, vẻ mặt hưng phấn: “Ngươi biết không? Lần trước ngươi hắt rượu lên mặt Hinh Lâm quận chúa, mọi người trong thâm tâm đều rất bội phục ngươi!”
Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung giương lên, bội phục nàng?
Thi Huệ Thư che miệng cười: “Hinh Lâm quận chúa kia, ỷ vào mình là nghĩa nữ của Hoàng Hậu nương nương, nhìn người bằng nửa con mắt, bộ dáng luôn ra vẻ cao cao tại thượng. Hừ, còn coi mình thật sự là hoàng thân quốc thích, kỳ thật còn không phải chỉ giống chúng ta sao! Tất cả mọi người đều dám giận mà không dám nói, ngày đó ngươi trừng trị nàng, xả giận thay nhiều người nha!”
Khó trách thiệp mời của các vị tiểu thư danh gia như tuyết bay tới, hóa ra là vì chuyện lần trước, khiến cho mọi người đối với Ngọc Linh Lung tràn ngập hảo cảm và tò mò.
Ngọc Linh Lung cũng không có lộ ra sắc mặt vui mừng, một lần nữa cầm đũa lên: “Không có chuyện khác, ngươi về đi, ta còn muốn ăn điểm tâm…”
Mà miếng thịt ngan còn chưa đưa đến miệng, Thi Huệ Thư đã đưa tay đoạt lấy đũa của nàng: “Ăn cái này có gì ngon! Ta dẫn ngươi đến một chỗ, cam đoan ngươi ăn một lần sẽ không quên! Mau đi cùng ta!”
Ngọc Linh Lung nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, vô luận là kiếp này hay kiếp trước, dám đoạt đũa của nàng, Thi Huệ Thư này vẫn là người đầu tiên.
Không đợi nàng phục hồi tinh thần, cổ tay đã bị Thi Huệ Thư nắm lấy, không ngừng kéo nàng ra cửa.
Ngọc Linh Lung trong chốc lát liền cảm thấy dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu này đúng là từ trước đến nay đã quen như vậy, hết lần này tới lần khác cứ nhiệt tình như lửa, khiến cho người ta không thể nổi giận.
Thi Huệ Thư không nói hai lời, lôi kéo Ngọc Linh Lung ra ngoài. Ngọc Linh Lung chỉ kịp kêu một tiếng “Linh Nhi!”, đã bị túm ra đến đại môn.
Linh Nhi vội vàng cầm túi tiền, nhanh nhẹn đuổi theo Ngọc Linh Lung ra cửa.
Mãi cho đến khi bị Thi Huệ Thư kéo lên xe ngựa, Ngọc Linh Lung mới lên tiếng: “Ngươi dù sao cũng nên nói cho ta biết, muốn dẫn ta đến chỗ nào đi?”
Thi Huệ Thư cười nói: “Ngươi cả ngày nằm dí ở nhà, có cái gì thú vị? Ta mang ngươi đến một chỗ tốt hơn.”
Nói xong liền phân phó nha hoàn: “Bảo xa phu đánh xe nhanh một chút, chúng ta đi chùa Phổ Độ.”
Thấy Ngọc Linh Lung vẻ mặt khó hiểu, Thi Huệ Thư nói: “Đồ ăn chay ở đó vô cùng ngon, ta đã sớm sai người đặt một bàn, lúc này đi vừa kịp.”
Ngọc Linh Lung nhìn sắc trời bên ngoài. Sáng sớm ngày ra, đi ăn chay sao?
Thi Huệ Thư đắc ý cười: “Chúng ta đi thắp hương bái Phật trước, sau đó đi ăn chay. Ta còn mời các vị tiểu thư, các nàng nếu biết ta mời được ngươi, nhất định sẽ rất bội phục ta!”
Ngọc Linh Lung không nói gì, nàng không nghĩ tới bản thân mình mới đến cổ đại một thời gian ngắn, lại có thể trở thành nhân vật phong vân như vậy.
Xe ngựa đi một hồi, Ngọc Linh Lung liền hiểu tại sao Thi Huệ Thư sớm như vậy đã đi mời mình. Giao thông thời đại này không thuận tiện, chùa Phổ Độ lại nằm trên một ngọn núi cách xa ngoại thành, nếu muốn đi thắp hương dùng cơm chay, rõ ràng phải tận lực xuất phát sớm một chút.
Dọc đường đi, Thi Huệ Thư không ngừng lải nhải mấy chuyện mới mẻ của các nhà, mà đường núi gập gềnh, xe ngựa xóc nảy, khiến Ngọc Linh Lung choáng váng đầu óc.
Đúng lúc nàng cảm thấy buồn ngủ, Thi Huệ Thư bỗng nhiên hưng phấn kêu lên: “Mau tỉnh lại, ngay đằng trước là đến rồi!”
Ngọc Linh Lung miễn cưỡng mở mắt ra, nhấc mành xe nhìn ra ngoài. Chỉ thấy ở cuối đường hiện ra một ngôi chùa theo phong cách cổ xưa sừng sững nguy nga, từ ngoài vào trong theo thứ tự là ba tấm hoành phi đồ sộ, mặt trên điêu khắc đủ các loại dị thú, khiến lối vào càng tăng thêm không ít khí thế hùng hồn.
Thi Huệ Thư vịn tay nha hoàn bước xuống xe ngựa nói: “Chúng ta đi từ nơi này lên, thắp hương xong là có thể đến quán trọ phía sau.”
Ngọc Linh Lung cũng vịn tay Linh Nhi xuống xe, hồi lâu không ra khỏi cửa, nhìn thấy cảnh sắc mới mẻ trước mắt này, tinh thần Ngọc Linh Lung bất giác có chút phấn chấn.
Chùa Phổ Độ ở trong núi, thanh lương mà vắng lặng. Gió núi thổi tới, mang theo hơi thở mới mẻ của núi rừng, hòa cùng hương hoa xông vào mũi, làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
Nhìn bộ dáng thưởng thức cảnh sắc của Ngọc Linh Lung, Thi Huệ Thư cười nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ thích. Đi thôi, chúng ta đi vào trước đã.”
Lúc này không phải là mùa cúng bái trong năm, du khách trên núi cũng không nhiều, Ngọc Linh Lung cùng Thi Huệ Thư lên vài bậc thang, lập tức đã vào điện Quan Âm.
Trước phật tượng, có tiểu hòa thượng nhẹ nhàng gõ mõ, miệng không ngừng tụng niệm kinh văn, không khí trong đại điện thập phần trang nghiêm. Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi, tâm tình cũng không biết vì sao bất giác thanh tịnh đi rất nhiều.
Thi Huệ Thư lôi kéo Ngọc Linh Lung quỳ gối trên đệm cói, ngửa đầu nhìn phật ượng, thành kính cụng đầu, sau đó hai tay tạo thành hình chữ thập cúi đầu cầu khẩn.
Ngọc Linh Lung quỳ gối trên đệm cói, bỗng dưng có một loại cảm giác kỳ dị. Nàng vốn luôn không tin mấy chuyện sinh tử luân hồi, nhưng mà lại xuyên đến thời đại này, một lần nữa có được nhân sinh mới, tựa như nàng từng tin tưởng tình yêu như thế. Vận mệnh lại cùng nàng mở ra một trò đùa tàn nhẫn đến dường vậy.
Cái gì nên tin, cái gì không nên tin? Qua hai đời làm người, giờ phút này nàng có một loạt cảm giác mờ mịt.
Ngọc Linh Lung buông mắt ngồi chồm hỗm trên đệm cói, không dập đầu, cũng không cầu chúc cái gì. Cho dù trên đời này thật sự có thần tiên, nàng cũng không nguyện ý đem vận mệnh của mình giao phó cho thần phật lúc có lúc không này.
Mà nàng giờ phút này, một thân xiêm y màu ngọc bích, ngồi yên lặng, tựa như đóa sen chậm rãi nở rộ trong đại điện u tĩnh.
Sự thanh tĩnh trong đại điện, thanh âm gì cũng thật rõ ràng, Ngọc Linh Lung còn chưa đứng dậy, cảm giác có người ở phía sau, nàng còn tưởng là một nữ tín đồ đến thăm viếng Quan Âm. Ai ngờ ngay sau đó, dưới chân của nàng đột nhiên căng thẳng, thế nhưng lại bị người nào đó nắm lấy.
Ngọc Linh Lung phản ứng cực kì nhanh, lập tức mau lẹ giãy bàn tay kia ra, phút chốc đứng dậy.
Thi Huệ Thư đứng bên cạnh cũng lập tức bật dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn đám người phía sau.
Cầm đầu là một vị công tử trẻ tuổi mặc áo dài đỏ thẫm, dáng người trung bình không cao không thấp, mặt như thoa phấn, đôi mắt hoa đào không hề kiêng nể đánh giá Ngọc Linh Lung, vẻ mặt có chút cợt nhả: “Mỹ nhân khá lắm, chỉ tiếc chân cũng không đủ khéo léo.”
Thi Huệ Thư chỉ dẫn theo vài nha hoàn bên người, thấy thế cũng không khỏi khiếp đảm lui về phía sau vài bước, thân thủ lặng lẽ lôi kéo Ngọc Linh Lung, thấp giọng nói: “Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi trước đi.”
Mắt đẹp của Ngọc Linh Lung khẽ híp lại, phát ra tia hàn quang sắc bén. Tiểu tử này ăn gan hùm mật gấu sao? Cũng dám đùa giỡn nàng!?