Cung Tường Ninh.
Thái hậu cầm một cây kim trong tay đưa về phía ánh nến xâu chỉ. Bà khép hờ mắt, tay hơi run, xâu chỉ hồi lâu mà vẫn chưa qua được. Bà tức giận cắm chiếc kim trong tay vào gối cắm kim trong giỏ: “Ta không xâu được, việc xe chỉ luồn kim này thật không muốn để người ta sống mà! Nếu ai gia trẻ lại vài tuổi sẽ không đến mức bị cái việc nhỏ nhặt này làm khó, mệt muốn chết.”
Kiều ma ma lắc đầu cười cầm chiếc kim bị cắm trong giỏ lên, xâu một sợi chỉ đỏ qua thật nhanh, động tác nhanh nhẹn như một tiểu cô nương trẻ tuổi. Bà cầm kim đã được xâu chỉ đưa cho Thái hậu nói: “Thái hậu, ngài đừng quan tâm những chuyện lung tung này nữa. Những chuyện này tự nhiên có cung nữ làm rồi, ngài hăng hái bận tâm vớ vẩn làm gì?”
“Kiều Tú, đây là việc duy nhất ai gia có thể tự mình làm cho cháu trai bảo bối.” Thái hậu thở dài, lại cầm kim chỉ tiếp tục vùi đầu thêu mãng bào đen đỏ chưa xong trên đầu gối. (Lễ phục quan lại thời nhà Thanh, TQ)
Bà thêu được vài mũi, lại ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy áy náy và bất đắc dĩ: “Ngươi cũng biết, từ sau khi mẹ hắn qua đời, hắn không hề cười nữa. Thật vất vả mới cười trở lại thì…” Lại trở nên ngu dại như vậy, ngay cả mắt cũng không thể nhìn được nữa. Nếu không phải khi xưa bản thân cố chấp làm theo ý mình muốn mẹ hắn gả vào thâm cung, mẹ con bọn họ sẽ không phải chia cách.
Sau khi Mạc Liễm Sâm trở lại từ viện của Dịch Cẩn Ninh lập tức chạy đến cung Tường Ninh, hắn muốn thuyết phục Thái hậu hạ chỉ, hắn muốn Dịch Cẩn Ninh làm Vương phi của hắn. Trong tay hắn chống một cây gậy, trước khi đến cung Tường Ninh hắn thả chậm cước bộ, dùng cây gậy kia gõ xuống mặt đất phát ra từng tiếng vang.
“Cộp cộp cộp…”
Thái hậu vui mừng ngẩng đầu: “Thanh Nhi đến rồi!”
Người chưa vào cửa âm thanh đã tới trước, giọng nói Mạc Liễm Sâm như giọt rượu nguyên chất mát lạnh vang lên bên tai Thái hậu, mang theo chút hưng phấn: “Bà nội, con lại tới thăm người đây!”
Thái hậu buông kim chỉ trong tay xuống, vui vẻ cong môi cười: “Thanh Nhi đến đây, ngồi cạnh bà nội!”
“Được!” Mạc Liễm Sâm mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhưng trong mắt hắn không có tiêu cự. Tay hắn chống gậy mò mẫm đi vào, lại mò mẫm đến cạnh Thái hậu.Nhưng không ngờ đi gấp quá đụng phải một chiếc ghế, suýt thì ngã xuống.
Kiểu ma ma đau lòng đỡ hắn dậy lẩm bẩm: “Ngài đấy, Thái hậu ngồi ở kia sẽ không đi mất. Chậm một chút thì có sao, đi từ từ thôi!” Nói xong bà đỡ hắn từng bước một đến ngồi cạnh Thái hậu.
Thái hậu cũng giận trách: “Thanh Nhi lại bướng bỉnh, bà nội đã nói bao nhiêu lần rồi, không thể đi quá nhanh! Vậy mà con vẫn không vâng lời, nên phạt.”
Bà cầm một chiếc thước gỗ trong giỏ may vá, nhẹ nhàng đánh lên tay hắn vài cái. Bà không dám đánh nhiều, cũng không đám đánh đau, vậy là được rồi. Vừa có thể khiến hắn nhớ kĩ, lại vừa không làm tổn thương tâm hồn non nớt của hắn. Bà biết, trong lòng đứa nhỏ này từng bị tổn thương mới có thể lựa chọn phong tỏa tất cả ký ức của mình, thậm chí tự giam mình trong thế giới tuổi thơ vững chắc. Như thế cũng tốt, đỡ phải ngày ngày ầm ĩ, quên cũng được, bà cũng không muốn hai bà cháu không vui. Chỉ là, ánh mắt hắn… Thái hậu than nhẹ trong lòng, hiện tại chuyện Thanh Nhi bị mù là chuyện bà áy náy nhất, bà nợ mẹ con hắn quá nhiều.
Mạc Liễm Sâm mím môi lầm bầm: “Bà nội ức hiếp người, Thanh Nhi thật lòng đến thăm người, hu hu… Thanh Nhi muốn đi, bà nội không thương Thanh Nhi nữa rồi!”
Hắn đứng dậy chống gậy ra vẻ muốn đi, Thái hậu vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao, đành lôi kéo tay hắn, vừa dỗ dành vừa hỏi: “Thanh Nhi ngoan, sao tổ mẫu có thể ức hiếp con? Có phải vừa rồi đánh đau con không? Bà nội thổi thổi cho con một chút sẽ hết đau!”
“Không phải!” Mạc Liễm Sâm phất tay áo, suýt chút nữa hất Thái hậu ngã xuống.
Kiều ma ma thấy vậy nhanh chóng đỡ lấy, oán giận nói: “Thanh Vương, Thái hậu nhiều tuổi, ngài phải cẩn thận một chút!”
“Thật xin lỗi, bà nội!” Hắn mím môi, nước mắt đọng trên hàng mi dài dường như không rơi hết: “Là người không đúng, lần trước người nói cưới Nhị tiểu thư Tướng phủ cho con. Nhưng người gạt con, đã lâu vậy mà vẫn chưa cưới nàng làm vợ cho con!”
“À…” Thái hậu nâng trán: “Nàng không thích hợp, nàng là con gái của kỹ nữ, không xứng làm Vương phi của con!”
“Con gái kỹ nữ là cái gì? Chơi có vui không?”
Trong đôi mắt ngây thơ của Mạc Liễm Sâm không chứa một tia tạp chất, lúc hắn nhìn Thái hậu nhưng tiêu cự lại hướng về phía Kiều ma ma bên cạnh: “Con cũng muốn chơi, ừm, con còn muốn cùng chơi đùa với nàng!”
Thái hậu và Kiều ma ma đều bị sặc, Kiều ma ma cướp lời nói, cố gắng dùng lời nói mà Mạc Liễm Sâm chỉ có chín tuổi này có thể hiểu để giải thích: “Điện hạ Thanh Vương, con gái của kỹ nữ không phải là đồ vật, điều này nghĩa là Nhị tiểu thư Tướng phủ là con gái do nữ nhân xấu xa sinh ra!”
“Nàng là nữ nhân xấu xa?” Mạc Liễm Sâm nghẹo đầu: “Giống Dao phi à?”
Dao phi là phi tử được phụ hoàng hắn sủng ái nhất bây giờ, Huyền Vương là con trai ruột của bà ta. Huyền Vương này lớn hơn hắn hai tuổi, là một người bề ngoài nhìn có vẻ phong lưu nhưng thực ra là một tên hồ ly khuôn mặt tươi cười nội tâm xảo trá. Thường ngày hắn lưu luyến bụi hoa, không khác gì hoa hồ điệp chọc ghẹo nữ nhân, nhưng thật ra che giấu dã tâm bừng bừng. Phụ hoàng sủng ái Dao phi, nếu không phải vì tình cảm thâm hậu với tiên Hoàng hậu, e rằng đã sớm lập Huyền Vương làm Thái tử.
Thái hậu kinh ngạc nhìn hắn: “Đứa nhỏ này, nói nhảm gì vậy!”
“Dao phi là hồ ly tinh, bà ta là kỹ nữ còn tới quyến rũ phụ hoàng, chẳng lẽ không phải là nữ nhân xấu xa sao?” Lại một câu nói nữa của Mạc Liễm Sâm làm Thái hậu thực sự sợ hãi.
“Con nghe ai nói?” Không phải Thanh Nhi không nhớ sao, sao hắn có thể biết chuyện Dao phi kia? Thái hậu nghi ngờ nhìn hắn, nhưng không tìm được gì khác từ trong đôi mắt hồn nhiên trong sáng của hắn.
Đương nhiên Mạc Liễm Sâm sẽ không nói cho bà biết chuyện này là chính bà nói với hắn, hắn lắc lư tay Thái hậu ngây thơ nói: “Bà nội, Dao phi là nữ nhân xấu, chẳng lẽ người không nghe nói sao? Trong cung, Tiểu Đức Tử và Quế Trúc tỷ tỷ đều nói vậy, còn có một vị cung nữ tỷ tỷ tên là Nhạc Nhạc nói!”
Tiểu Đức Tử này là trợ thủ đắc lực do Huyền Vương an bài cạnh ph, cọc ngầm này hắn đã muốn nhổ từ lâu rồi, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay vừa đúng lúc có cớ đổ hắn lắm mồm. Quế Trúc là trợ thủ hại chết mẫu thân hắn, năm xưa Dao phi hạ độc ám hại mẫu thân hắn cũng là do Quế Trúc này suy nghĩ biện pháp giúp Dao phi, còn làm cho hắn bị phụ hoàng ngờ vực. Cung nữ Nhạc Nhạc kia là một người thích nói huyên thuyên, người lắm mồm sống không lâu được, đây là mẫu phi nói với hắn trước khi đi.
“Xem ra cần thay đổi quy củ trong cung!” Dung nhan được Thái hậu bảo dưỡng cực tốt vì tức giận mà xuất hiện vài nếp nhăn, diện mạo vốn hiền lành cũng trở nên uy nghiêm, thêm mấy phần sắc bén.
“Bà nội, bà nội!” Mạc Liễm Sâm tiếp tục lắc lư cánh tay thái hậu, hơi nhíu đôi mày kiếm đẹp: “Bà nội, có phải nữ nhân xấu không thể cưới về làm Vương phi? Vậy nếu thật nhu đã nói, con sẽ không có vợ rồi!”
Thái hậu vỗ vỗ tay hắn: “Đứa nhỏ ngốc, sao con có thể không có vợ? Có rất nhiều người muốn lấy con, còn sợ không kiếm được một người làm Vương phi sao? Đừng nóng vội, bà nội tuyển chọn cho con một người tốt hơn Dịch Cẩn Ninh!”
Ai ngờ, Mạc Liễm Sâm kêu to một tiếng: “Con không cần, con muốn Dịch Cẩn Ninh!” Thái hậu có ý gì, muốn tìm giai nhân khác cho hắn sao? Hắn mới không thèm, khó khăn lắm mới chiếm được chút tình cảm của Dịch Cẩn Ninh, nếu bị lời đồn đó làm hỏng, hắn còn không buồn bực muốn chết sao?
“Bà nội, xin người thương xót, con chỉ muốn Dịch Cẩn Ninh! Nàng không phải nữ nhân xấu, lần trước tại thưởng hà yến, con đi nhà xí bị lạc đường, đều là nàng đỡ con trở lại, những người khác đều không quan tâm đến con!” Mạc Liễm Sâm vẫn bĩu môi, dùng sức lắc lư cánh tay Thái hậu.
Tại thưởng hà yến, quả thật Dịch Cẩn Ninh có giúp đỡ một người. Nhưng người đó là một đại thẩm lớn tuổi chứ không phải hắn! Từ lúc hắn nghe bà nội nói muốn cưới Dịch Cẩn Ninh làm Vương phi cho hắn, hẵn vẫn luôn lặng lẽ chú ý đến nàng, còn đặc biệt phái A Trúc đi tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến nàng, cũng nhiều lần âm thầm trợ giúp nàng. Cô gái này, bên ngoài có vẻ dịu dàng như nước nhưng lại là một người trong cứng ngoài mềm. Nàng thiện lương lại giả vờ làm như vô tình, nàng kiên cường lại giả vờ như yếu đuối. Nàng có gan đánh tỳ nữ, dạy dỗ di nương, lên án phụ thân, hắn nhìn thấu trong lòng nàng có thù hận nhưng lại không giống tỷ tỷ nàng ngầm hại người. Cô gái như vậy sẽ khiến người khác bị hấp dẫn sâu đậm ngay ánh nhìn đầu tiên của nàng. Giống như lần đầu tiên đối diện với đôi mắt như Thải Phượng của nàng trên cái cây trong Tướng phủ kia vậy, chỉ trong phút chốc đã bị luân hãm.
“Hả? Vậy nàng có biết thân phận của con không? Nàng giúp con có phải có ý đồ gì không?” Điều đầu tiên Thái hậu nghĩ đến chính là Dịch Cẩn Ninh là một nữ nhân ham hư vinh. Nếu là một cô nương khuê các, thấy một nam tử mắt mù xa lạ chỉ có thể yên lặng tránh ra, sao có thể tốt bụng giúp đỡ!
“Con nói với nàng con chỉ là con trai một thương nhân!” Mạc Liễm Sâm cẩn thận, chỉ sợ Thái hậu vẫn phản đối đến cùng. Nếu Thái hậu không làm chủ, hôn sự giữa hắn và Dịch Cẩn Ninh liền đi đời.
Thái hậu suy nghĩ một lúc mới thở dài nói: “Được rồi, con đã thích như vậy ra sẽ suy nghĩ một chút!”
Thái hậu có thể nhường nhịn đến mức này đã là rất tốt rồi, Mạc Liễm Sâm vui vẻ gật đầu một cái. Hưng phấn lắc lắc cánh tay Thái hậu, lắc đến mức cánh tay của bà bị tê dại.