Thứ Nữ Song Sinh

quyển 1 chương 32: chất vấn tỷ tỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về đến phủ, xuống xe ngựa. An Mộng Nhi vẫn nghĩ chuyện Long Ngân, Dịch Cẩn Ninh nói chuyện với bà bà cũng chưa hồi hồn trở lại, lúc xuống xe còn suýt bị hụt chân ngã khỏi xe ngựa.

“Mẫu thân, người sao vậy?” Dịch Cẩn Ninh đỡ bà, lo lắng hỏi.

Lúc này An Mộng Nhi mới hồi hồn: “Đến nơi rồi?”

Lúc trước sư thái Tuệ Hải nói với bà, trong mệnh của bà có hai nam nhân thực lòng đối đãi. Mặc dầu thủ đoạn của Dịch Trường Hoa không chính đáng, nhưng dù sao cũng yêu bà, coi như là nói trúng một trong hai nam nhân trong lời sư thái Tuệ Hải. Về người thứ hai, An Mộng Nhi từng nghĩ tới vô số khả năng có thể, nhưng không nghĩ tới lại là Long Ngân.

Long Ngân bị lưu đày đến phương Bắc nhiều năm, lúc mới bắt đầu bà vẫn không quen, sau đó vì Dịch Trường Hoa tham dự vào mà dần dần biến mất trong cuộc sống của bà. Bà cho rằng, chỉ cần Long Ngân không quay trở lại, bọn họ sẽ không xuất hiện một chỗ cùng lúc. Nhưng bà sai lầm rồi, Long Ngân đi rồi, nhưng bóng dáng đã sớm in vào trong lòng bà. Dẫu bà đã lập gia đình nhiều năm, giọng nói và dáng dấp ông vẫn luôn tiềm ẩn trong lòng bà, mãi đến ngày hôm nay đi chùa Phổ Ninh mới lộ ra. Trong lòng bà thấp thỏm không yên, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai trái, cảm giác thật có lỗi với Dịch Trường Hoa, lại hưng phấn không cách nào trấn định, giống như thiếu nữ lần đầu yêu, chờ đợi Long Ngân đến lần nữa.

“Vâng, đến nơi rồi.” Dịch Cẩn Ninh đỡ bà vào cửa, tới cổng chính thấy bà vẫn còn thất thần, nàng giận trách: “Mẫu thân, cẩn thận bậc cửa!”

Thế này mới kéo An Mộng Nhi từ trong suy nghĩ tở lại thực tế, bà lắc đầu muốn xoá bỏ ý nghĩ mình vẫn yêu Long Ngân, tự nói với mình rằng ông đã từng là một giấc mộng, bọn họ không quay trở lại được nữa.

Dịch Cẩn Ninh đỡ An Mộng Nhi vào trong phủ, thấy tinh thần bà không tốt, trực tiếp đỡ bà lên giường để bà nằm xuống nghỉ ngơi, dặn dò Khả ma ma chăm sóc bà thật tốt.

Vừa về đến Trúc Uyển, Tiểu Như tới báo: “Tiểu thư, Đại tiểu thư về rồi. Nàng mang về rất nhiều trái cây đang thịnh hành, bây giờ đang ở chỗ lão phu nhân!”

“Đã biết!” Sắc mặt Dịch Cẩn Ninh đạm mạc đáp lại một câu, rồi để Tiểu Như lui xuống.

Tiểu Đào rót cho nàng ly trà: “Tiểu thư, Đại tiểu thư về rồi, chúng ta có đi thăm nàng ta hay không?” Nàng hiểu nhất là nhìn mặt nói chuyện, tiểu thư không biến sắc, như vậy chứng tỏ nàng lại có việc cần làm rồi.

“Đợi lát nữa chờ ta rửa mặt chải đầu, trước đi thỉnh an bà nội, rồi đến Cúc Uyển của tỷ tỷ.” Dịch Cẩn Ninh nhấp trà, chợt nói: “Tiểu Đào, có tin tức của Mạc Liễm Sâm chưa?”

Tiểu Đào đỡ nàng ngồi xuống ghế, xoa bóp bả vai cho nàng: “Tiểu thư, sư phụ rất bận, sao nhanh thế được? Hắn nói rồi, nhanh nhất cũng mất một ngày. Em nghĩ, tối mai sẽ tra được tin tức về người kia. Tiểu thư cứ yên tâm chờ là được, chân của Đại thiếu gia nhất định sẽ tốt lên.”

“Hi vọng là vậy!” Dịch Cẩn Ninh vỗ tay nàng: “Ngươi cũng đừng xoa bóp nữa, mệt mỏi thì đi nghỉ đi, lát nữa có việc sẽ gọi ngươi.”

Tiểu Đào đáp lời rồi lui xuống, Nô Nhi chưa trở lại, Dịch Cẩn Ninh đợi trong chốc lát rồi lên giường nằm chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Đúng lúc này, Nô Nhi đi vào. Nàng cười với Dịch Cẩn Ninh: “Tiểu thư, có tin tức rồi!”

“Như thế nào?” Dịch Cẩn Ninh quên cả mệt mỏi, hai mắt phát sáng: “Có tìm được không?”

Nô Nhi thần thần bí bí nói: “Tiểu thư, người đoán xem người đó đang ở đâu?”

Đang ở đâu? Không phải là hẻm Liễu Thụ sao? Chẳng lẽ không phải? Dịch Cẩn Ninh liếc nàng: “Ngươi lại thừa nước đục thả câu!”

“Hì hì, tiểu thư người không biết đâu, không ngờ thánh thủ Điệp Cốc này lại ở ngay sát vách Tướng phủ!”

Một câu nói kích động hàng ngàn lớp sóng, Dịch Cẩn Ninh mở to hai mắt: “Ngươi nói ông ta… Ông ta ở ngay sát vách chúng ta? Không phải ông ta ở hẻm Liễu Thụ sao?”

“Hẻm Liễu Thụ là chỗ ở trước kia.” Nô Nhi cong môi nói: “Ông ấy thường xuyên chuyển nhà, nơi ở bất định, chính là vì né tránh những người tới cửa cầu y. Aizz, thật không hiểu nổi ông ấy. Có thứ tốt nên chia sẻ cùng mọi người, trốn trốn tránh tránh là sao chứ!”

Xem ra Mạc Liễm Sâm cũng biết ông ta ở nơi đó, Dịch Cẩn Ninh phỏng đoán tối hay hắn sẽ tới đây. Trong lòng nàng mơ hồ mong đợi, nàng vội vỗ đầu, trộm nghĩ: “Gặp quỷ!”

“Đi, chúng ta đi thỉnh an bà nội.” Dịch Cẩn Ninh tự soi gương trang điểm, rồi nói với Nô Nhi đang ăn đậu phộng ở một bên.

Tiểu Đào vén rèm bước vào cười nói: “Tiểu thư, người muốn bỏ lại em à!”

“Không có, đang định bảo Nô Nhi đi gọi ngươi!” Dịch Cẩn Ninh xoa đầu nàng.

Chủ tớ cùng đi thỉnh an lão phu nhân, Dịch Cẩn Ninh ăn một đống trái cây tươi mới, cảm thấy cả người bớt nóng không ít. Giữa ngày hè như này, khó có được trái cây tươi ngon để ăn.

Dịch lão phu nhân cười nói: “Tỷ tỷ An nhi của con lần này đến điền trang cực khổ hái trái cây rồi! Thân thể bà nội cứ đến ngày hè là cần ít hoa quả tươi ngon mới có thể giải nhiệt!”

“Bà nội nói gì vậy, tiểu bối chúng con làm ít chuyện vì bà nội là hiển nhiên!” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, đưa cho Dịch lão phu nhân một quả trái cây đã bóc vỏ. Thịt quả tươi ngon đưa vào trong miệng, Dịch lão phu nhân ăn kêu ngọt một tiếng.

“Đứa nhỏ này, thật hiểu chuyện!” Đứa nhỏ đáng thương từ nhỏ đã không có mẹ ruột nhưng lại không thất lễ. Dịch lão phu nhân thầm nghĩ Tứ di nương nuôi dạy tốt, trong lòng đang suy nghĩ thì Dung nhi tới thỉnh an, bà đưa ít trái cây cho nàng mang đi.

Lúc này trái cây hiếm có, trong điền trang thu hoạch cũng không tốt. Năm nay lại là năm hạn hán bất lợi, nạn châu chấu suýt nữa hủy đi cả điền trang. Trái cây cũng chỉ đậu được vài quả, trừ chỗ của lão phu nhân và Dịch Trường Hoa, tất cả các nhà khác đều không chia phần. Từ hôm đó sau khi Dịch Cẩn Dung trở lại liền bị phạt quỳ ở từ đường, hôm nay mới được thả ra. Tứ di nương cũng bị giam, Dịch lão phu nhân có thể chia cho, đủ thấy bà khoan dung mức nào.

“Bà nội, Ninh nhi mới trở lại từ chùa Phổ Ninh, hơi mệt một chút, Ninh nhi muốn đi nghỉ ngơi rồi.” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, khom người nói với Dịch lão phu nhân.

“Đi đi, chú ý nghỉ ngơi, trời nóng bức như này quả thực dễ mệt mỏi.”

Từ trong viện Dịch lão phu nhân đi ra, Dịch Cẩn Ninh lập tức mang theo Tiểu Đào và Nô Nhi chạy thẳng tới Cúc Uyển.

Lúc này Dịch Cẩn An đang nằm trên giường giả vờ ngủ say, Tiểu Hà thấy Dịch Cẩn Ninh tới vội nói: “Nhị tiểu thư, ngài tới tìm tiểu thư nhà nô tỳ sao?”

“Đúng vậy, ta có việc muốn thỉnh giáo tỷ tỷ, ngươi ra ngoài trước đi!” Dịch Cẩn Ninh khép mắt phượng, trong đôi mắt hẹp dài ánh lên tia sáng lạnh.

Vị tỷ tỷ này tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài, có thể nàng ta đang che giấu một bí mật lớn. Bằng không, sao nàng ta có thể không để ý đến danh dự của mình, tự tiện tung tin đồn? Còn có nữ nhân áo đen kia, nàng ta có quan hệ gì với Dịch Cẩn An!

“Muội muội đến đây, ngồi đi!” Dịch Cẩn An đứng dậy sửa sang lại y phục, Tiểu Hà bưng lên hai chén ô mai ướp lạnh. Dịch Cẩn An nói: “Muội muội uống tạm đi, tỷ tỷ không có gì tốt, thứ này giải nhiệt, hi vọng muội muội đừng ghét bỏ!”

Dịch Cẩn Ninh bưng lên nhấp một ngụm ô mai rồi để xuống, nàng sâu xa mở miệng: “Rốt cuộc tỷ tỷ là ai?”

“Hả?” Dịch Cẩn An đang định uống liền bị câu hỏi này ngăn lại. “Muội muội nói mê sảng rồi!”

“Có phải mê sảng hay không trong lòng tỷ tỷ hiểu rõ.”

Nếu tỷ tỷ là thân tỷ của nàng thật, vì sao phải hại nàng? Nàng không cam lòng, nhất định phải hỏi rõ ràng. Nàng chưa từng quên mọi chuyện trong kiếp trước, nàng hận vị tỷ tỷ này, mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều có xúc động muốn giết người. Nhưng nàng không thể, nhất định nàng phải biết rõ một chuyện. Vì sao vị tỷ tỷ này phải hại nàng?

Kiếp trước không hỏi vấn đề này, kiếp này lại quẩn quanh trong mộng của nàng, xua đi không được. Nàng rất kỳ quái, trước mười tuổi vị tỷ tỷ này luôn lặng lẽ yêu thương bảo vệ nàng, sau mười tuổi lại trở nên thần thần bí bí, và lại luôn thích các vị tỷ muội khác ức hiếp nàng. Hiện tại nàng hơi hiểu ra, vị tỷ tỷ trước mắt này rất có thể không phải thân tỷ của nàng, mà là… Giống như cảnh tượng đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng – bị thay thế.

Nhưng mà, nếu thực sự bị thay thế thì sao dung mạo hai người lại giống nhau đến vậy? Nếu bị thay thế thật, tỷ tỷ thực sự của nàng bị đưa đến nơi nào?

“Muội muội, đừng nghe người khác nói huyên thuyên. Tỷ tỷ biết muội còn tức giận chuyện lời đồn kia, ta cũng rất tò mò rốt cuộc là ai bội nhọ tỷ muội chúng ta!” Dịch Cẩn An cau mày, ra vẻ đăm chiêu.

Dịch Cẩn Ninh dễ bị lừa như vậy sao? Nàng cười cười, khẽ nâng mày: “Trong lòng tỷ tỷ hiểu, rốt cuộc người bịa đặt là ai, không cần muội muội nhiều lời tỷ tỷ cũng biết. Nếu ngày nào đó muội muội tìm được chứng cớ, nhất định khiến người hại ta sống không bằng chết.”

Hôm nay nàng không muốn nói quá nhiều, chỉ cần cảnh cáo nàng ta là được. Coi như ngày sau nếu tra ra vị tỷ tỷ này là thật, nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Dịch Cẩn Ninh híp mắt, nhìn vị tỷ tỷ này một lúc lâu, mới uống vài hớp hết chén ô mai, đứng dậy cáo từ.

Dịch Cẩn An nhìn bóng lưng nàng rời đi, cũng hơi híp mắt, vẻ mặt kia và vẻ mặt vừa rồi của Dịch Cẩn Ninh giống nhau như đúc.

Có phải thật hay không, ngươi vĩnh viễn cũng không tra được! Trừ phi… Người đó trở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio