Thứ Nữ Sủng Phi

chương 26: lễ mừng năm mới (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ Ninh cùng bởi vì có ba vị phi tử vừa đến, trong điện tạm thời lâm vào một mảnh yên lặng.

Chỉ thấy ba người này nhất tề hướng Thái hậu chủ vị, dập đầu bái kiến: “Ti thiếp khấu kiến thái hậu nương nương, nương vạn phúc kim an”

Thái hậu khẽ mỉm cười, ung dung nói: “Nay thật đúng lúc a! Cả ba ngươi đều đã tới”

Lý Viên khẽ ngưng thần, lắng nghe các nàng nói chuyện, đứng ở giữa, nàng có thể thấy được thái độ của thái hậu với ba vị phi tử vẫn tương đối hòa ái.

Trong ba người này, Đức phi, Cảnh phi hai vị này Lý Viên cũng không quen thuộc, nhưng An phi cùng nàng đi Nam Dương thì vô cùng quen thuộc, nàng giương mắt nhìn về phía An phi, chỉ thấy nàng một thân váy gấm thêu bách hoa cùng hồ điệp, trên đầu tóc vấn thành Loan Yên Vân búi tóc, giống như trước kia là một thân đầy thư hương khí chất, bất quá…..

Lý Viên nhíu mày, xem ra trong cung đồn đại An phi thân thể có bệnh cũng không phải chỉ là lời nói bóng gió, khuôn mặt tái nhợt như trang giấy kia dù có dùng phấn tốt nhất cũng không thể che dấu được thân thể đơn bạc cùng bệnh khí, không khỏi thấy rõ mức độ hư nhược thân thể của nàng.

Chẳng lẽ là bởi vì Nam Cung Nhu kia hạ độc nàng?

Trong lúc Lý Viên đang suy nghĩ lung tung, một thanh âm thanh thúy mềm mại đột nhiên vang lên: “Mẫu hậu thứ tội, Thiến Nhi đến muộn”.

Theo sau tiếng nói này, hai nữ tử trẻ trung cùng bước đến.

Đi ở bên trái chính là Liễu quý phi, một thân váy áo đỏ rực cùng các loại cung trang dành cho đại lễ của quý phi, bên ngoài khoác áo gấm lông chim phỉ thúy, tóc vấn thành hoàn lạc búi tóc, trên đầu đeo trâm vàng chạm trổ hình phượng, theo mỗi bước chân nàng liên tục phát ra tiếng kêu leng keng, leng keng, càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng, phảng phất như thần tiên phi tử.

Lý Viên cũng là không ngăn được than thở, Liễu quý phi này ngày thường luôn bày ra diện mục nhu nhược thanh cao, hiếm khi mặc trang phục tươi sáng,diễm lệ như hôm nay, lại càng lộ ra vẻ mỹ lệ trời sinh, thân phận cao quý của nàng.

Nhưng nàng là Liễu quý phi, không phải là cái Thiến Nhi kia, càng không có khả năng gọi thái hậu là mẫu hậu, Lý Viên chuyển ánh mắt sang cánh tay Liễu Thanh Tuyết đang dắt theo một cô gái.

Nàng xem chừng số tuổi không lớn, bộ dạng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một đôi mắt xếch đặc biệt sáng, nàng mặc váy vàng thêu song điệp vân, tóc vấn thành búi tóc Phi Thiên Ngắm Tiên mỹ lệ quý khí, trên trán buông thõng một viên Hồng Bảo Thạch hình thoi, vừa vặn làm nàng trở nên một thân vừa xinh đẹp vừa hoạt bát kiều mị.

Thái hậu nhìn thấy hai người này đi đến, khuôn mặt luôn hiện lên vẻ nhàn nhạt liền biến thành thần thái phi dương, nàng thanh âm dâng trào nói: “Ngươi a tiểu khỉ này, nếu biết ai gia có trách tội, sao không sớm đi đến đây?”

Cái cô gái tên Thiến Nhi này đối với thái hậu giả vờ giận hoàn toàn lơ đễnh, chỉ thấy hai người nàng cùng Liễu quý phi, mỗi người một bên ngồi xuống bên cạnh thái hậu, nàng thân mật ôm cánh tay thái hậu cười duyên cầu xin tha thứ: “Mẫu hậu thứ tội, mẫu hậu thứ tội, Thiến Nhi cũng không dám nữa mà”.

Lý Viên nghe nàng mở miệng kêu một tiếng mẫu hậu, tâm tư hơi đổi, lúc này cũng hiểu được thân phận của cô gái này.

Cô gái tên Thiến Nhi này chẳng phải là——–Thuận vương phi sao.

Ở cả triều đại Đại Chu này có thể gọi Liễu thái hậu là mẫu thân tổng cộng có hai người, một đương nhiên là đương kim Thánh thượng Phong Thành Vũ, mà người còn lại là Thuận vương gia – con trai ruột của đương kim thái hậu.

Thái hậu, hoàng thượng cùng Thuận vương gia lúc trước có một đoạn chuyện cũ không thể nói.

Năm đó lúc tiên đế hấp hối, từng nhiều lần triệu kiến thái sư, đưa ra ý chỉ truyền ngôi cho Tứ thái tử Phong Thành Vũ lúc ấy mới có mười hai tuổi.

Phong Thành Vũ tuân theo di chiếu của tiên đế kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, danh chính ngôn thuận, mà bấy giờ Liễu thái hậu năm đó là Liễu hoàng hậu ngày thứ ba sau khi tiên đế băng hà, đột nhiên té xỉu trong tẩm cung của mình, cuối cùng trải thái y chẩn đoán Hoàng hậu nương nương đã có thai hai tháng.

Sét đánh, tuyệt đối là tình thiên phích lịch ( ý chỉ: sấm sét giữa trời quang).

Đem cả triều đình Đại Chu một phen rúng động, rung chuyển bất an.

Quan viên triều đình nhanh chóng chia làm hai phái, một phái ủng hộ Phong Thành Vũ, cho là Tứ hoàng tử thiên tư sáng suốt, lại là người thừa kế chính thống đích thân tiên hoàng chỉ định.

Còn bên kia, lấy Liễu gia làm đại biểu chống lại, cho rằng hài tử trong bụng hoàng hậu là con trai trưởng, mới là người kế thừa danh chính ngôn thuận của Đại Chu, song phương đấu qua đấu lại, từ viết sớ phê phán cho đến động tay động chân, cả triều đình biến thành một mảnh hỗn loạn.

Song, nước không thể một ngày không có vua, hơn nữa ai biết được hài tử trong bụng hoàng hậu là nam hay nữ a!

Cho nên Phong Thành Vũ trong trạng thái lập lờ lúng túng này đăng cơ làm Hoàng Đế, trở thành vị Hoàng Đế thứ chín của triều Đại Chu.

Lý Viên nghĩ tới đây không khỏi thoáng thở dài, nói vậy tình cảnh người nam nhân kia năm đó nhất định vô cùng khó khăn a!

Đang lúc tâm tư nàng phập phồng, thái giám chưởng quản Từ Ninh cung khom người đi tới, nói: “Hồi bẩm thái hậu, giờ nghênh phúc đã đến”.

Thái hậu nghe vậy dừng lại tiếng cười nói cùng Thuận vương phi, gật đầu hướng về phía chúng tần phi, nói: “Các ngươi cũng cùng đi nghênh phúc luôn”.

Chúng tần phi nhất tề dứng dậy, nhẹ nhàng thưa: “Dạ”.

Chỉ thấy lúc này Từ Ninh cung bao gồm cửa điện, nguyệt môn, nghi môn, cửa phòng, nội môn, cửa nhỏ ở bên trong, tất cả cửa đều mở thực rộng.

Liễu quý phi vừa nhấc ngọc thủ, nhìn xuống cười nói: “Mời các vị muội muội đi theo bổn cung”.

Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Chúng tần phi cùng đi đến ngoài phòng, dựa theo phẩm cấp của riêng mình rối rít quỳ xuống, Lý Viên quỳ sau Hiền phi, đem đầu cúi xuống thật sâu.

“Rầm rầm rầm———” tiếng pháo rung trời từ xa vang lên.

Chỉ nghe vang lên ước chừng một khắc đồng hồ sau, mới có một đội nghi trượng từ từ đi tới, dẫn đầu chính là đại nội tổng quản Lý Đại Hải.

Hắn đứng lại phía trước chúng tần phi, mở ra thánh chỉ màu vàng, tuyên chỉ: “Hoàng thượng ban phúc cho chúng tần phi hậu cung, gồm bạc trắng một vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám lạng, kim ngân một ngàn tám trăm tám mươi tám nén, Đông Hải minh châu sáu mươi sáu viên, áo khoác lông chồn hai mươi tấm, gấm đỏ hai mươi xấp, Thiên Tầng Sa bên trong các loại bốn mươi xấp, điểm tâm phúc như Đông Hải, bánh vạn sự như ý, các loại tám mươi tám hộp, táo, vải, cam sành, dứa, lê, hồng, chuối, dưa Cáp Mật, các loại một trăm lẻ tám hộp.”

“Chúng tỷ muội nô tỳ tạ ơn hoàng thượng chúc phúc, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Liễu quý phi hai tay nhận lấy thánh chỉ, cúi người quỳ gối.

Chúng tần phi ngay ngắn khấu đầu.

Đợi đến sau khi nghi thức nghênh phúc dài dòng qua đi, chúng tần phi lần nữa trở lại Từ Ninh cung, dựa theo phẩm cấp từng người dập đầu hành lễ và chúc thái hậu năm mới cát tường.

Đợi đến sau khi từng nhóm đi xuống, thời gian cũng đã đến buổi trưa, thái hậu chỉ lưu lại Thuận vương phi, Liễu quý phi, Hiền phi, Đức phi, Cảnh phi, Lệ phi, An phi, mấy người ở lại Từ Ninh cung dùng cơm, những người còn lại không thể làm gì khác ngoài lưu lại ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ, liền hồi cung.

“Chủ tử, người khỏe chứ”, sau khi trở lại Lâm Lang các, Cẩm Tú nhìn sắc mặt Lý Viên càng ngày càng tái nhợt, không khỏi gấp giọng nói: “Nô tỳ đi truyền thái y.”

“Không cần, ta không sao”, Lý Viên nằm co lại trên giường nói: “Cẩm Tú ngươi đi lấy cho ta hai bình nước nóng, không biết chuyện gì đang xảy ra——–”, nàng đem bàn tay nhỏ bé đặt trên bụng của mình: “Cảm giác, cảm thấy nơi này có chút đau”.

“Không phải là chủ tử kinh nguyệt muốn tới đi”, Cẩm Tú nghi ngờ hỏi.

Lý Viên suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đây tháng này đã muộn hơn mười ngày rồi, có lẽ là vậy”.

“Nếu không để cho thái y xem một chút xem sao?”, Cẩm Tú vẫn là không yên tâm nói.

“Không cần”, Lý Viên lắc đầu nói: “Bất quá chỉ là đau bụng một chút, không nên làm phiền thái y, có thể hôm nay có chút lạnh, một lúc liền ổn”.

“Vậy nô tỳ mang cho chủ tử cốc sữa nóng uống cho ấm áp thân thể nhé”.

“Ừ”.

Sau khi Cẩm Tú rời khỏi đây, Lý Viên nằm nghiêng người trên giường, nàng dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, có chút phiền lòng nghĩ: “Ta chẳng lẽ là bị bệnh đau bụng kinh, nghe nói cái bệnh này rất chi là hành hạ người…”. Vừa nghĩ tới sau này mỗi tháng đều đau bụng như thế này, nàng liền sâu sắc cảm thấy được, làm nữ nhân thật là một chuyện phiền toái.

Uống xong cốc sữa, dùng xong bữa trưa, Lý Viên thấy thân thể vẫn còn chút không thoải mái, liền khoác áo ngủ, lắc mình đi tới.

Ngâm mình trong ôn tuyền nóng hổi, Lý Viên chậm rãi kêu lên hai tiếng, nước suối nóng hổi làm một thân hàn khí cùng co rút đau đớn trong bụng thỉnh thoảng truyền đến đều không thấy.

Lý Viên nghiêng đầu một cái, gục ở bên cạnh ao, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi nàng mở mắt lần nữa trăng đã treo trên giữa bầu trời, nến đỏ chập chờn.

“Chủ tử, trong cung thưởng xuống cho chúng ta”, Cẩm Tú dẫn Xuân Hoa cùng cung nữ thái giám đang cầm một đống đồ lớn đi tới.

“Nga, mau lấy tới đây cho ta nhìn một chút”.

Cẩm Tú mở ra một bao lớn thêu ngũ phúc lâm môn, từ đó lấy ra hai kiện áo da, cười nói: “Chủ tử, người xem, quả là da chồn tía”.

Lý Viên ánh mắt thoáng chốc sáng ngời, buổi sáng nghe trên chiếu thư một đống lớn đồ, nàng đặc biệt chú ý “áo khoác lông chồn”, không nghĩ tới thật đúng là được phân đến.

Lý Viên yêu thích không nỡ buông tay, vuốt ve lông chồn mềm mại, ánh mắt cũng cười híp lại thành một đường nhỏ.

“…….Bạc trắng tám trăm lượng, kim ngân một trăm nén,…..” Cẩm Tú hoàn toàn không chú ý tới chủ tử nhà nàng đang chìm trong mộng tưởng màu hồng.

“Đây mới thật là áo khoác ngoài lông chồn a! Wow! Ta lại được mặc y phục cao cấp như vậy! A……… Thật hạnh phúc a…

Đợi đến khi nàng báo cáo xong, đã thấy chủ tử khoác chiếc áo choàng lông chồn tía đó, vẻ mặt vui thích nhìn nó.

Chủ tử, ngài hiện tại dầu gì cũng là Thần tần nương nương, xin lấy ra khí thế cùng uy nghiêm của một vị cung chủ a! Trong nháy mắt Cẩm Tú là cỡ nào muốn đem những lời đó nói ra khỏi miệng a!

“Khụ khụ… Chủ tử mặc cái áo khoác này vào, quả thật là quý khí mười phần, vừa sang trọng, vừa quý phái”.

“Có thật không?”, Lý Viên ánh mắt sáng rực, nói: “Đêm hôm nay, ta muốn đắp ở trên chăn”.

“A?”, Cẩm Tú giật mình.

Hừ…. Tư vị tốt đẹp khi ngủ được đắp trên người vài chục vạn nhân dân tệ, Cẩm Tú tỷ tỷ chính là không hiểu được đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio