Long Hưng năm hai mươi bảy, đầu tháng ba, canh ba giờ Tỵ .
Kinh thành.
Trong một gian phòng của Hàn gia, chén bát vỡ vụn còn ghế đổ ngã trên mặt đất , những cái hòm bị mở toang, y phục đều vứt bỏ tùy ý trên mặt đất. Mấy trang giấy rơi tứ tán trong phòng, một trận gió thổi vào, theo gió bay đi. Nước mực bị hất vào trên vách tường, theo tường rơi xuống trên mặt đất, tụ lại thành một bãi mực nước.
Một nữ nhân yên tĩnh nằm ở trên giường, tựa hồ như không thấy ngực phập phồng còn cánh tay lộ ra ở bên ngoài chăn. Nữ nhân này dung mạo cũng chỉ hơn hai mươi, thế nhưng đã có tóc bạc. Tay thì khô héo như cành cây, không khác mấy so với bà lão tám mươi.
Nàng nghe được động tĩnh bên ngoài, gian nan mở mắt ra. Nha đầu Lệ Chi vội vội vàng vàng đi vào gian phòng giữa viện, bà tử giữ cửa làm như không thấy được nàng. Chờ sau khi Lệ Chi đi qua, “Hừ” một tiếng khinh miệt, bà tử không chút nào che giấu khinh bỉ và chán ghét đối với đôi chủ tớ này. Hàn phủ trên dưới ai cũng ước gì phu nhân trong phòng kia chết sớm một chút, đỡ phải xui xẻo.
Lục Cẩn Nương nhìn thấy Lệ Chi tiến vào liền kích động, thế nhưng nàng như đèn dầu sắp tắt, vô pháp chống đỡ thân thể. Chỉ có thể lo lắng nhìn Lệ Chi, gian nan hỏi: “Thế nào rồi?”
Lệ Chi gương mặt trắng bệch, mắt đỏ bừng, khóc nói: “Phu nhân, không có chuyện gì, tất cả đều tốt.”
“Nói!” Lục Cẩn Nương nghĩ rằng chính mình mặc dù sắp chết, cũng muốn chết một cách minh bạch. Bây giờ nàng lo lắng nhất đó là tình cảnh của Lục gia.
Lệ Chi không lay chuyển được nàng, nếu phải nói chỉ sợ là phu nhân chết không nhắm mắt. Lệ Chi khóc ròng nói: “Lão gia và đại thiếu gia, còn có tam thiếu gia bị đem đi chém đầu thị chúng. Toàn gia đày đi lưu vong nơi biên ải.”
“A ——” Lục Cẩn Nương liền phun ra một ngụm máu, tại sao có thể như vậy? Lục gia sao có thể cứ như vậy là xong? Chém đầu thị chúng? Rốt cuộc là tội danh gì phải đem phụ thân cùng huynh đệ của nàng chém đầu?
Trong mơ hồ, có một đám người vọt vào, đem Lệ Chi ấn ở trên mặt đất. Nàng muốn hô to, muốn Hàn gia tha cho Lệ Chi một mạng. Lệ Chi chỉ là một nha đầu, thế nhưng trong miệng toát ra tất cả đều là máu. Từ ngày theo gả cho Hàn Thịnh làm làm vợ kế trở đi, nàng chính là vật mà Hàn gia bày biện. Mãi cho đến chết, cũng chưa từng thay đổi. Ngay cả nha đầu trung thành nhất của mình cũng không giữ được.
Long hưng, năm thứ hai mươi, đầu tháng ba, thời tiết âm u lạnh lẽo.
Đã qua canh ba, tại phòng khách Lục gia vẫn sáng đèn như trước. Đại lão gia Lục Trường Trung chau mày lo lắng, thê tử Tần thị ngồi ở đối diện cũng âm thầm thở dài theo, mới mười ngày ngắn ngủi mà lão gia như già đi mười tuổi.
Tần phu nhân liền hỏi “Lão gia, chuyện này thật không có biện pháp sao?”
Lục Trường Trung than thở: ” Nếu có biện pháp, ta cần gì phải như thế này”
“Thế nhưng nhà chúng ta như vậy, làm sao có thể đưa nữ nhi đi làm thiếp?” Dù gì cũng là nhà dòng dõi thư hương, đây chẳng phải khiến cho người khác chê cười sao.
“Ý tứ của phu nhân làm sao mà ta không rõ. Chẳng qua bây giờ đã tới bước này rồi”. Nếu có biện pháp, hắn hà tất phải để nữ nhi vào vương phủ làm thiếp, để cho người ta phỉ nhổ.
Nguyên quán Lục gia ở phủ Hàng Châu, Chiết Giang. Tổ tiên nhiều đời là tá điền, đến thế hệ tổ phụ của Lục Trường Trung, nhờ vào đặt mua hơn mười mẫu ruộng nước liền trở thành trung nông rồi đem phụ thân của Lục Trường Trung bồi dưỡng, cũng chính là Lục lão thái gia. Sau khi Lục lão thái gia đỗ tú tài và đỗ luôn hai bảng tiến sĩ thì Lục gia đã là thế gia vọng tộc. Lục Trường Trung lúc đó được di truyền từ Lục lão thái gia, cũng sớm thi đậu tú tài, về sau thi cử nhân và tiến sĩ cũng rất thuận lợi, tuổi còn trẻ đã có hai bảng tiến sĩ. Hơn nữa Lục Trường Trung cùng với em ruột là Lục Trường Xuân làm ăn rất được nên Lục gia càng ngày phồn thịnh. Sau này Lục lão thái gia cùng với Tần đại nhân cũng là tiến sĩ cùng khoa kết thông gia với nhau. Vì Tần gia cũng thuộc dòng dõi thư hương nên Lục Trường Trung có thể lấy được Tần thị, Lục lão thái gia cũng cảm thấy an ủi. Lúc này thì Lục gia cũng bắt đầu có phong thái thư hương.
Từ khi Lục gia trở nên giàu có, nhất là sau khi Lục Trường Trung đậu Tiến sĩ, Lục gia liền tự xưng là phần tử trí thức. Thế nhưng trong mắt những thế gia chân chính ở kinh thành, Lục gia không khác nào nhà giàu mới nổi. Điều này Lục lão thái gia cùng Lục Trường Trung cũng rất rõ ràng, do đó phụ tử hai người cũng vô cùng quan tâm đến thanh danh Lục gia. Để nữ nhi vào vương phủ làm thiếp, thật sự là đem mặt mũi tổ tiên vứt xuống. Nếu Lục lão thái gia còn sống trên đời, sợ rằng sẽ xách theo quải trượng đánh chết Lục Trường Trung.
Tần thị vẻ mặt lo lắng “Tuy Cẩn Nương không phải do thiếp sinh nhưng mà ̣nhiều năm như vậy nhìn nàng lớn lên, dung mạo và phẩm chất không dám so bì với các tiểu thư khuê các khác nhưng cũng không thua kém bất kì ai. Lão gia cam lòng để Cẩn Nương đi làm thiếp cho người ta sao? Đây…” Thật tình mất hết thể diện mà.
“Phu nhân cũng nhìn thấy đó, hôm nay ta ra ngoài đưa tiền mà không ai dám lấy. Nếu như chúng ta không nhanh chóng tìm ra biện pháp, chỉ sợ một nhà già trẻ lớn bé cũng đều không gánh nổi. “
Tần phu nhân ưu sầu: “Lão gia, chẳng lẽ không có biện pháp sao? Tuy rằng việc xây đê lần đó, lão gia cũng tham dự. Thế nhưng chuyện này cũng không phải là ông chủ trương. Vì sao lại tính đến trên đầu chúng ta?”
Lục Trường Trung hừ lạnh một tiếng ” Vì sao à? Đô đốc khi ấy bây giờ đã là Lễ bộ Thượng thư, ta bất quá chỉ là cái bia ngắm.” Lục Trường Trung hận những người đó sâu sắc, vậy mà đem hắn làm ma chết thay. Ba năm trước đây trong lần xây đê trên sông Hoàng Hà, hắn tuy là tham dự nhưng cũng không phải là tổng chỉ huy, bất quá chỉ là một chân làm việc vặt. Năm nay lũ mùa xuân tới sớm hơn so với những năm qua, vậy mà con đê lại sụp đổ làm ngập cả hai huyện, việc này tự nhiên không giấu được. Hoàng đế nổi giận đùng đùng muốn lôi người có liên quan ra chém mà Công bộ Thượng thư cùng với Thị lang liền đem hắn còn có hai người khác đẩy ra làm kẻ chết thay.
Hai kẻ kia bởi vì trong nhà không có tiền để thu xếp quan hệ nên đã bị bắt đến đại lao Hình bộ. Lục Trường Trung nhờ có đệ đệ là Lục Trường Xuân đút lót quan trên nên lúc này mới miễn tai ương tù tội. Thế nhưng nếu vẫn tìm không ra biện pháp thì kết cục của hắn khẳng định cũng là đại lao Hình bộ, thậm chí bêu đầu. Toàn bộ Lục gia nói không chừng phải đối mặt với việc tịch thu tài sản còn bị đày đi lưu vong. Để tự cứu mình và cũng là vì Lục gia, Lục Trường Trung lúc này mới nghĩ ra biện pháp đưa nữ nhi vào vương phủ làm thiếp. Chỉ cần Ngũ vương gia thu nhận Cẩn Nương, vậy thì có nghĩa là Ngũ vương gia sẽ ra mặt giải quyết việc này.
Tần phu nhân nhíu mày: “Lão gia phải làm thế sao? Để Cẩn Nương làm thiếp, thiếp thật sự là không đành lòng. Lão gia, không phải Hàn đại nhân cũng đang tìm vợ kế sao? Hàn đại nhân quan hệ rộng rãi, lại có họ hàng cùng Đại học sĩ , với xuất thân của Cẩn Nương, chúng ta sẽ thêm của hồi môn nhiều một chút, làm vợ kế của Hàn đại nhân cũng được rồi, không bằng chúng ta đi tìm Hàn đại nhân đi. Nếu như hai nhà kết tình thông gia Hàn đại nhân phải xuất thủ giúp lão gia một tay để vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”
“Chuyện này tuyệt đối không được, Hàn Thịnh là kẻ thất phu làm sao tương xứng với chúng ta được.” Lục Trường Trung không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Lão gia đây là tại sao? Làm vợ kế dù sao vẫn là chính thất, chẳng lẽ Cẩn Nương không phải là con gái lão gia? “
“Phu nhân hiểu lầm rồi. Năm đó ta cùng Hàn đại nhân cùng làm quan ở Tuyền Châu, hắn còn là quan trên của ta. Ta làm sao có thể không biết tính tình của hắn, Hàn Thịnh này rất là hung ác. Nếu như để Cẩn Nương gả cho hắn, không thể nghi ngờ chính là đem dê vào miệng cọp. Chúng ta không chỉ phải đưa một nữ nhi còn phải đưa thêm một số bạc đáng kể, Hàn Thịnh mới có thể ra tay. Chẳng qua là lần này ra mặt xong, nếu như tương lai sau này ta lại gặp rắc rối hắn nhất định là khoanh tay đứng nhìn. Nếu đúng là có lợi cho hắn chỉ sợ còn phải chịu bị đạp thêm một cước. Người này tuyệt đối không thể làm bạn, huống chi là kết thân, trăm triệu lần không thể.”
Tần phu nhân kinh hãi “Thế sao nghe nói Hàn đại nhân thanh danh rất tốt. Hoàng thượng hình như cũng rất coi trọng hắn.”
“Hừ! Mua danh trục lợi thì có, Phu nhân còn nhớ năm đó Tô đại nhân ở Tuyền Châu không?”
” Đương nhiên là nhớ rồi”
Lục Trường Trung có phần cảm khái nói: “Tô đại nhân là một người có bản lĩnh, thế nhưng có mắt như mù, tin lầm người. Năm đó Tô đại nhân cùng Hàn Thịnh quan hệ rất tốt, hai người cùng khoa lại cùng chức vị còn có ý tứ kết làm thông gia. Thế nhưng sau này ra sao? Hàn Thịnh lại đạpTô đại nhân để bò lên, bây giờ Tô đại nhân vẫn còn ở Lĩnh Nam kìa “
Lần đầu nghe Lục Trường Trung nói đến chuyện này, Tần phu nhân lại càng hoảng sợ “Lần trước xuất môn gặp phải Hàn thái phu nhân, nàng rất yêu mến Cẩn Nương. Thiếp thấy ý của nàng hình như là nhìn trúng Cẩn Nương. Sau đó lão gia gặp chuyện không may, chuyện này cũng liền quên mất”
“Phu nhân nói chuyện này để làm gì?! Phu nhân yên tâm đi, ta đã hỏi thăm rõ ràng. Ngũ vương gia tính khí nhân hậu khoan dung, mấy năm nay nữ nhân vào vương phủ đều không tệ lắm. Nếu Cẩn Nương vào đó nói không chừng còn có chút tiền đồ quay về”
Tần phu nhân lắc đầu, nói: “Lão gia nói đơn giản quá, vương phủ kia sao người bình thường có thể ở lại. Cẩn nương vào đó nếu vận khí tốt thì thôi, nếu như vận khí không tốt sớm sẽ thất sủng, vậy phải làm thế nào? Nói không chừng chết ở góc nào không ai hay biết “
“Phu nhân hà tất nói những đều xui ” Lục Trường Trung sờ trán, hắn cũng cảm giác được mấy ngày này lại thêm không ít nếp nhăn.
Tần phu nhân lau khóe mắt nói: “Lão gia cũng biết rõ tính tình thiếp, Cẩn Nương tuy rằng không phải là thiếp sinh, thế nhưng cho tới bây giờ thiếp luôn luôn không có ý xấu. Đối với thứ nữ hay thứ tử cũng đều như nhau. Tóm lại Lục gia chúng ta giàu có, hà tất gì phải hà khắc với con cái. Cẩn nương nha đầu này cũng là một đứa có hiếu, trong lòng thiếp thật tâm mong muốn nàng được tốt. Thế nhưng bây giờ lão gia đột nhiên muốn cho Cẩn Nương đi làm thiếp, không danh không phận thì thiếp làm sao có thể mở miệng? Lão gia cũng không thông cảm được sao”
Lục Trường Trung nhẹ nhàng cầm tay Tần phu nhân ” Thật khó cho phu nhân rồi”
Lục Trường Trung đối với tính nết Tần phu nhân rất rõ ràng, Tần phu nhân nói thế cũng không có khoe khoang gì. Tần thị mặc dù cũng biết ghen nhưng cho tới nay không hề hạ thuốc sẩy thai hại tính mạng thiếp thất hay khắt khe thứ nữ, thứ tử. Nhiều lắm thì cái nào phạt liền phạt, cái nào nên thưởng sẽ thưởng. Cũng vì vậy Lục Trường Trung đối với Tần phu nhân rất là tôn trọng, lời của bà không phải là ông không hiểu.
” Phu nhân thuyết phục Cẩn Nương một chút, nàng là một cô nương hiểu chuyện, hẳn là vì phụ mẫu mà phân ưu”
“Lão gia nói nghe nhẹ nhàng. Nếu như Cẩn Nương bằng lòng cũng không sao, nếu như chính nàng không muốn, lão gia ép buộc nàng vào vương phủ chỉ sợ hoàn toàn ngược lại. Không thể khiến Ngũ vương gia giúp đỡ ngược lại làm cho Vương Gia ghi hận. Như vậy chuyện lão gia chẳng phải là không có cách cứu vãn “
Lục Trường Trung cau mày, Tần phu nhân nói cũng rất có lý “Phu nhân cân nhắc chu đáo, là ta suy xét không chu toàn. Xin phu nhân cùng Cẩn Nương nói một chút khiến cho nàng nguyện ý đi, được không?”
“Tuy nói như vậy, thế nhưng lão gia cũng nên chuẩn bị một con đường mới tốt. Nếu như Cẩn Nương không muốn, lão gia cũng có thể có biện pháp khác hóa giải chuyện này.” Tần phu nhân là thật tâm không muốn để Lục Cẩn Nương làm thiếp, mặc dù là thứ nữ nhưng thân phận kia cũng thật là không hay ho. Nàng còn phải hứng chịu thanh danh khắc nghiệt, chỉ sợ bọn tỷ muội nhà mẹ nàng lại đến châm biếm giễu cợt.
Lục Trường Trung gật đầu, Tần phu nhân nói không sai. Chuyện này Cẩn Nương nhất định phải bằng lòng mới tốt, để tránh đắc tội quý nhân. Nếu Cẩn Nương không muốn chỉ sợ thực sự phải cùng tên thất phu Hàn Thịnh kết thông gia.