“Ha hả, hóa ra là không dám, không có chuyện gì, có mẹ ở đây, sau này, bất kể con làm lễ nghi ở trước mặt Quân Tắc như thế nào, ở trước mặt mẹ chps nhiều lễ phép như vậy được không? Ai, ta chỉ sinh được một đứa con trai như vậy, thường xuyên giống như cái nũ hút, nếu như con cũng như vậy, ta đây qua ngày sẽ không có niềm vui thú gì rồi.” Người đẹp mẹ chồng nói.
Người đẹp lại đang giả bộ đáng thương, không có niềm vui ... không có niềm vui mà ngày ngày mặt mày vẫn hớn hở.
“A.” Doãn Thiên Lương hướng về phía bà cười ngọt ngào nói.
Người đẹp cũng cười, lôi kéo tay của nàng lại bùi ngùi nói: “Nếu ta có con gái ruột thịt thì tốt...”
Nếu là con gái ruột thịt của bà thì bà có chịu đem nàng ta gả cho tảng đá sao? Người khác lại oán thầm nói.
Bởi vì là tân hôn tự nhiên có “thời gian nghỉ kết hôn”, Lục Quân Tắc không cần vào triều cũng không cần xử lý công sự ngổn ngang, ở nhà hướng về phía hai người phụ nữ, không biết anh ta có cảm giác gì, Doãn Thiên Lương cảm giác giống như ăn trứng gà bị nghẹn ở cổ họng không xuống được vậy.
Có điều, đã nói rõ ràng, ăn cơm trưa xong Quận Vương phi cũng không có đuổi bọn họ trở về phòng “nghỉ ngơi” ... chính bà nói có chút mệt mỏi chuồn mất, còn dư lại hai người mắt to trừng đôi mắt ti hí.
Doãn Thiên Lương duy trì nguyên trạng cách ngồi, không phải là so ngồi im sao, cũng không tin mình không so được với một tảng đá, nhưng, buổi sáng anh ta đi thư phòng tại sao vào lúc này lại không đi hả? Chẳng lẽ anh ta cũng “mệt mỏi mệt mỏi” phải về phòng nghỉ ngơi?
Cũng tốt, đi đi đi đi, chớ ở trước mặt nàng lắc lư là được.
Lục Quân Tắc không biết có tâm tư gì mà ngồi ngây ngốc ở đó, giống như mọc ở trên ghế vậy, cũng không nói chuyện không uống trà, cứ ngồi như vậy, nói đang suy tư sao thỉnh thoảng còn có thể liếc nàng một cái.
Ngoài cửa có một người thăm dò, lấy dũng khí tiến vào, nói Phù Phong Hậu công tử phía trước bái kiến Quận vương.
Rốt cục cũng có người tới giải cứu hai người đối mặt không nói gì đã trải qua cảnh giới yên tĩnh.
“Cho mời.” Lục Quân Tắc vừa nói chuyện vừa từ từ đứng dậy. Doãn Thiên Lương cũng không thể ngồi, rôt cục có thể tìm nơi mình có thể ở lại, còn không có cất bước đã nghe Lục Quân Tắc nói: “Phu nhân, nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi cũng không có tính toán đi theo anh.
“A.” Doãn Thiên Lương liền bước những bước nhỏ trở về phòng “nghỉ ngơi”.
Ngủ sao ... Quận chúa ngốc tử nàng mệt nhọc muốn giấc ngủ trưa, tự nhiên muốn bò lên giường nghỉ ngơi rồi.
Đợi nàng tỉnh lại, trong phòng trwg nàng ra thì không có vật còn sống, ở cửa hình như có người nói chuyện, nghe một chút, hình như là đang phê phán Doãn Thiên Lương, cái gì? Lớn lên mập mạp? Ngơ ngác? Mắt lớn vô thần? Mặt không có chút máu?
Đây là đang nói người nhà ai vậy?
Miệng toe toét nở nụ cười, chỉ những thứ này? Người không thấy mình có dáng vượng tử tiểu bánh bao không? (ý chị ấy nói mình có dáng dấp nhiều con)
Hương Châu nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào thấy nàng một bộ mơ màng mới tỉnh liền sửng sốt một chút: “Quận chúa, ngài tỉnh?”
“Ừ.” Doãn Thiên Lương gật đầu một cái.
Hương Châu chần chờ một chút nói: “Quận chúa, các nàng nói hưu nói vượn, ngài đừng để trong lòng.
Doãn Thiên Lương liền mang vẻ mặt không hiểu nhìn nàng: “Các nàng? Người nào vậy? Nói gì rồi hả?”
Hương Châu vội lắc lắc đầu: “Cũng không có cái gì, Quận chúa, ngài muốn uống trà sao?”
“Không uống, không khát đâu.” Doãn Thiên Lương nói, xuống giường để cho Hương Châu sửa sang lại búi tóc có chút lỏng lẻo của mình.
“Quận chúa, mai là ngày về nhà thăm bố mẹ.” Hương Châu nói.
“Ừ.” Doãn Thiên Lương lại gật đầu, thực ăn ngon ở Trạm vương phủ đoán chừng sẽ ăn một lần cuối cùng như vậy, thật không nỡ, thật ra thì suy nghĩ một chút, người một nhà Trạm vương phủ cũng tốt vô cùng, trừ nữ nhân Doãn Thiên Lăng cùng tỷ muội cô nàng Ngưng, Tịnh cũng rất tốt, nhất là mẹ Vương phi.
Ăn xong cơm tối cùng mẹ chồng xinh đẹp nói chuyện tào lao trong chốc lát, lại nhìn một chút Quận vương phủ chuẩn bị lễ vật, người đẹp mẹ chồng liền thúc giục nàng đi ngủ sớm một chút, nói ngày mai phải dậy sớm.
Ngủ sớm ... còn sớm hơn so với ngày hôm qua, buổi chiều nàng vừa mới ngủ quá giấc, bây giờ còn ngủ được sao ... Nhưng không ngủ sẽ phải đối diện Lục Quân Tắc, nàng càng đừng vặn vẹo.
“Hôm nay Thừa Dục tới từ giã.” Lục Quân Tắc nói.
“A.” Cùng mình có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ đến đưa tiễn.
“Oh a phu nhân, nàng không có thái độ gì sao?” Lục Quân Tắc nói.
“Không có.” Doãn Thiên Lương nói. Oh a phu nhân, còn không bằng khỉ lông vàng phu nhân đâu.
“Cũng đúng.” Lục Quân Tắc nói.
Hấp thụ dạy dỗ ngày hôm qua, Doãn Thiên Lương không uống nước, chuẩn bị trực tiếp đi nằm, mới vừa bao chặt chẽ, chỉ thấy Lục Quân Tắc bắt đầu cởi quần áo, Doãn Thiên Lương dõi mắt nhìn anh ta, tác phong thật cởi mở nha...
“Nhìn cái gì?” Lục Quân Tắc liếc nàng một cái.
“Huynh ... cởi quần áo?” Còn cởi trước mặt bà cô ta, anh tính bày Mỹ Nam kế sao?
“Không cởi thì ngủ thế nào?” Kỳ quái liếc nàng một cái, nói tiếp: “Ngày hôm qua đã muốn nói, Oh a phu nhân, nàng mặc nhiều như vậy ngủ không được thoải mái đi?”
Doãn Thiên Lương gật đầu, dĩ nhiên không thoải mái. Giống như xác ướp vậy, chỉ kém ngâm dung dịch ướ xác nữa thôi.
“Vậy nàng còn mặc?” Vừa thấy kỳ quái nhìn nàng một cái.
Mắt thấy anh ta cởi chỉ còn mỗi quần áo trong rồi.
“Không phải Quận vương cũng mặc...” Doãn Thiên Lương nói, ai cũng không tốt so với ai đâu.
“Sợ hù dọa nàng.” Lục Quân Tắc nói, sải bước một nhanh đến bên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.