Doãn Thiên Lương còn duy trì bộ mặt cười ngây thơ, giầy thêu còn dùng sức đá cái mông của giống đực, còn giống đực đang cúi người hai tay che trở hạ thân, khuôn mặt đau đến không muốn sống.
“Cầm thú, mặc y phục là mặt người dạ thú không mặc y phục là không bằng cầm thú đó. Loại người như ngươi như một món hàng, cha ngươi nên trực tiếp bắn lên tường, tránh cho sinh ra ngươi câm thú như vậy làm cho tổ tông mất mặt, phải nói là ngươi chưa tiến hóa xong, đang ở giai đoạn súc vật. Không biết cho là gia truyền nhà ngươi mới tiến hóa đến súc vật thôi đâu, muốn chiếm tiện nghi của bà cô ta, chờ người tiến hóa xong bắt kịp tiêu chuẩn người bình thường đi.” Doãn Thiên Lương cười hắc hắc nói. Không phát uy tưởng nàng không phải là sư tử hà đông a?
“Tiểu tiện nhân...” Từ trong kẽ răng giống đực nặn ra một câu.
“Quả nhiên là cầm thú, cũng không nói tiếng người.” Doãn Thiên Lương đạp hắn một cước: “Hôm nay tâm tình ba cô ta tốt, lười phải so đo cùng cầm thú, ta sẽ nghĩ mình bị chó cắn là được.”
Sau đó hừ, rồi đi.
Nhàn nhã xuống phía sau núi, đúng lúc Hương Châu cùng Tiểu Đào cuống lên đi tìm, Doãn Thiên Lương bận rộn khôi phục lại vẻ ngây ngô, nói vừa rồi mình nhìn thấy một con bươm bướm rất đẹp, đi theo nhìn xem. Hai người Hương Châu thả lỏng, nói lão thái quân muốn ăn cơm chay, Doãn Thiên Lương vội vàng đi theo.
Ăn xong cơm chay trở về Vương phủ, một đường Doãn Thiên Lương nhịn cười chết được. Đây là nhiều ngày trôi qua mới có một ngày thống khoái như vậy.
Trở về phủ, dĩ nhiên lại muốn đến nơi lão thái quân ngồi một chút. Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh lại cùng lão thái quân giảng Phật pháp, Doãn Thiê Lương lại giả vờ ngây ngốc, ngồi yên. Còn chưa ngồi nóng đít, một nha hoàn cầm một phong thư đi vào, nói là cho Vương phi.
Trạm vương phi nhìn rồi trên mặt lộ ra nụ cười, nói con trai bạn chi giao Du Ngạn Chương có công việc đi ngang Sở Châu, muốn tới bái kiến Thái hoàng Thái phi. Lão thái quân nghe vừa lòng cười, nói có đến mười lăm năm chưa từng thấy qua Du Ngạn Chương, khi còn bé đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, chỉ chớp mắt đã có quan chức, có thể một mình đảm đương một phía rồi.
Sau đó mẹ chồng nàng dâu bắt đầu nhớ lại quá khứ. Vẫn hồi tưởng đến khi Doãn Thiên Lương ngồi muốn ngủ thiếp đi lão thái quân mới hỏi câu hữu dụng: “Ngạn Chương ngày nào thì đến a?”
“Cũng chưa nói, bất quá ta nhìn cũng là mấy ngày này đi.” Trạm vương phi nói.
“Ngạn Chương đã định việc hôn sự chưa?” Lão thái quân hỏi.
“Vẫn còn không có, nếu có, thế nào cũng có thiếp đến phủ cho chúng ta.” Trạm vương phi nói.
Doãn Thiên Lương trong ngày thường ngâm trong bát quái đi ra, lỗ múi lập tức ngửi thấy mùi vị ép duyên.
Lão thái quân muốn nghỉ ngơi, Trạm vương phi mang theo ba tỷ muội đi ra.
Trở về viện của mình, ngủ một buổi chiều, Doãn Thiên Lương nằm ở trên giường tính toán kế tiếp làm sao bây giờ.
Thân thể Doãn Thiên Lương này mới tuổi, sang năm đoán chừng cũng bị xử lý, sau đó cùng N nữ nhân chia sẻ một người đàn ông, sau đó sẽ giống như một con chim hoàng yến trải qua cuộc sống trong cái lồng tre, cái vấn đề này nàng đã suy nghĩ lâu rồi, nàng là một quận chúa, có khả năng sẽ là một người vợ kiêu ngạo, hơn nữa còn có Thái hoàng phi cùng Vương gia ba ba làm chỗ dựa, tướng công tương lai của nàng cũng sẽ không bỏ nàng đi?
Nếu như cho tìm cho nàng người có địa vị thấp, vậy cũng tốt, nàng có thể không cùng những nữa nhân ở giữa hục hặc với nhau rồi. Có yêu hay không, nàng dù sao cũng không tin tưởng tình yêu, cũng không sao. Nhưng, Vương gia ba ba của Doãn Thiên Lương sẽ tìm cho nàng ấy tuýp đàn ông như thế nào đây?
Đang suy nghĩ, một tiểu nha hoàn bên cạnh Trạm Vương phi nói vương phi cho mời, Doãn Thiên Lương gật đầu, theo nàng ta tới. Trạm vương phi đang xem sách, để cho nàng ngồi, sau đó thu sách, cười nhìn nàng. Doãn Thiên Lương cũng chỉ làm tốt trang thái ngây ngô nhìn thẳng vào mắt bà. Đây là ý gì?
So mắt to mắt nhỏ? Ai nha, bác gái vương phi nhìn thật đẹp, phụ nữ trung niên còn bảo dưởng được tốt như vậy, khó trách Vương gia ba ba của nàng thường hướng về phía bác gái vương phi cười mập mờ.
Suy nghĩ miên man, Trạm vương phi lên tiếng: “Lương nhi, hai ngày nữa Ngạn Chương sẽ đến phủ thăm thái quân, sau đó sợ rằng sẽ cùng lên kinh. Lại nói, ngươi và Ngạn Chương so với Ngưng nhi và Tịnh nhi gần hơn một chút, dù sao ngươi cũng là ta tự mình nuôi lớn lên, cũng giống như ruột thịt.”
Doãn Thiên Lương gật đầu một cái: “Vâng, mẫu thân, ân nghĩa ngài dưỡng dục Lương nhi vẫn ghi nhớ trong lòng, trong lòng ta ngài chính là mẹ đẻ.” Dời đi chủ đề, nghe lời bác gái vương phi chính là chụp một cái mũ vào biểu ca biểu muội thanh mai trúc mã đây mà.
“Đứa nhỏ Ngạn Chương này mặc dù thời nhỏ có chút nghịch ngợm, bất quá là mười mấy năm qua, nghe nói cũng nhã nhặn, chững chạc, Cầm di nói, trong triều có rất nhiều quan viên đều chọn trúng hắn muốn làm con rể cưng đó.” Trạm vương phi cười nói.
Trong lòng Doãn Thiên Lương đảo lộn, trên mặt lại đem ánh mắt nháy nháy được gọi là thuần khiết vô cùng, một chút khuynh hướng của bệnh đục thủy tinh thể cũng không có: “Mẫu thân, Du thiếu gia ưu tú như vậy, Cầm di nhất định rất cao hứng.” Lần nữa rời đi.
“Dĩ nhiên cao hứng, Cầm di gửi thư tới nói Ngạn Chương đã tuổi còn không chịu gấp gáp thành thân, trong ba loại bất hiếu, không con là lớn nhất, Ngạn Chương chậm chạp không chịu thành thân, Cầm di hết hy vọng ôm cháu, rất là lóng lòng.” Trạm vương phi kéo lại đề tài.
“Du thiếu gia có lẽ là muốn lập nghiệp trước. Hơn nữa tuổi cũng không lớn, Cầm di không cần phải gấp a.” Doãn Thiên Lương nói. Gấp làm gì, tuổi thôi nha, vừa mới tốt nghiệp đại học, trước tiên đem công việc làm xong rồi hãy nói.
“Còn không gấp? Biểu ca nhà cữu cữu ngươi tuổi đã có hai đứa bé rồi. Đứa nhỏ Ngạn Chương này cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.” Trạm vương phi cười liếc nàng một cái, bưng trà uống một hớp: “Hai ngươi lúc đó, ta dẫn ngươi thăm người thân, Cầm di còn nói muốn kết con gái làm thân gia đi. Khi đó ta muốn, chờ Lương nhi chúng ta trưởng thành, khẳng đinh Ngạn Chương đã đón dâu, cho nên không đáp ứng. Ai biết....”
Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa cười ngất. Bác gái vương phi nói dối cũng không cần bản thảo, khi nàng hai tuổi Du Ngạn Chương cũng mười mấy tuổi, thấy thế nào cũng là trâu già gặm cỏ non. Bất quá, nàng mãnh liệt hoài nghi bác gái vương phi là cố ý nói như vậy.
“A.” Doãn Thiên Lương không thể làm gì khác hơn là làm bộ như nghe không hiểu.
“Sớm biết Ngạn Chương cưới muộn, ta sẽ đáp ứng. Ngươi nói có phải không, Lương nhi?” Trạm vương phi hỏi.
Doãn Thiên Lương thấp đầu, hạ thấp âm lượng: “Lương nhi biết tâm ý của mẫu thân, nhưng, Du thiếu gia ưu tú như vậy, Lương nhi tự biết mình không xứng.”