Đêm hôm đó Doãn Thiên Lương vừa nhắm mắt là bên tai có thể nghe thấy tiếng gió, còn không có thấy đáy vực sâu, vì thế bị dọa cho sợ đến tỉnh lại vài lần.
Sau khi tỉnh lại lần thứ năm, Doãn Thiên Lương lau sạch sau gáy, lá gan càng ngày càng nhỏ, sợ gì? Không phải là treo dây thừng chơi nhảy đỉnh cao sao? Nhảy đỉnh cao còn không sợ còn sợ cái này?
Lại nói có người thất lễ tiếp được mình sao? Nếu tảng đá lợi hai như vậy nàng còn sợ gì, sau này không có sao liền nhảy, dù sao nhảy cũng quăng không chết, tìm khắp nơi có thể thể nghiệm “nhỷ đỉnh cao không cần dây thừng” ...
Cuối cùng đem mình thuyết phục an tâm một chút, dần dần buồn ngủ lại ập tới ...
... ......... bịch ... ...... ....
Lại rơi xuống, nhưng lúc này không phải là vực sâu tối đen không thấy đáy, lúc này là rơi xuống đất ... Mặc dù có chút đau, nhưng còn không có ngã chết, thật tốt.
Phía dưới người lành lạnh, sơd sờ trên người hình như cũng không có chăn, mở mắt ngồi dậy, tại sao nàng lại ngủ trên mặt đất? Xem một chút độ cao của giường này, rất tốt là không phải giường tầng nếu không nàng đã có thể thành người tiêu bản rồi.
Nhè nhẹ bò lên giường bọc chăn kỹ lưỡng, xem ra ngã là có bóng ma trong lòng, cũng không có người khuyên giải cho nàng hạ xuống, số khổ.
Cánh tay. Lại là cánh tay khoác lên ngang hông nàng.
Đang muốn đứng lên dọn dẹp, suy nghĩ một chút vẫn là ... coi như cánh tay này là hàng rào, quá nửa đêm nàng cũng không muốn té xuống nữa.
Sớm biết cái hàng rào này hữu dụng như vậy nàng liền mang đi.... Doãn Thiên Lương dậy sớm còn muốn cái hàng rào này.
Mới vừa ăn điểm tâm thì có người tới nói, một tiểu thái giám trong cung tới nói lõa thái thái muốn Hoắc Lũng Nguyệt, muốn tìm nàng ta tới ôn chuyện.
Hoắc Lũng Nguyệt vào cung, Doãn Thiên Lương bị Quận Vương phi lệnh cưỡng chế trở về nằm, ngày hôm qua Doãn Thiên Lương làm vận động rơi tự do nhiều, xương thịt rơi xuống cũng có chút đau cho nên trở về nằm cũng không phải là ý kiến hay gì.
Chạy đi xem gấu mèo, tiểu thái giám không có ở đây, hai con gấu mèo nhỏ đang cùng nhau chơi đùa, ngây ngốc khoanh ở cùng nhau, chỉ bất quá tiểu thụ hình như có chút tinh thần không dậy nổi, hay là ngã bện rồi? Đang suy nghĩ thì tiểu thái giám ôm lá trúc xanh nhạt tới, Doãn Thiên Lương liền hỏi hắn có hay không có chỗ không đúng, tiểu thái giám nói rằng tiểu thụ có lúc không thích ăn, trước kia tiểu thụ cũng có lúc như thế, hai ngày nữa là tốt.
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng Doãn Thiên Lương cũng không dám phớt lờ, hai vật nhỏ hiện tại chính là tổ tông, tổ tông nếu xảy ra chút chuyện thì lại phiền toái, vì vậy ăn cơm xong lại tới trông coi.
Mặt trời ấm áp, Doãn Thiên Lương để cho tiểu thái giám ôm hai con gấu mèo ra ngoài phơi nắng, mình ngồi ở trên bậc thanh nhìn, nhìn một chút liền mệt rã rời, cánh tay chống vào đầu gối ôm mộng đi gặp Chu công.
Có thứ gì đang động? Còn đi tới đi lui ... mở mắt xem một chút, hai con gấu mèo đem đầu gối của nàng thành cái cây, nhưng còn quá ngu nên không có trèo lên được.
“A? Tốt lắm ? Tiểu thụ không còn buồn bực?” Xong rồi, lại muốn bị dị ứng, có muốn hay không đẩy bọn nó ra?
Vật nhỏ đáng yêu như thế này mà đẩy chúng ra liệu có làm tổn thương lòng của bọn nó? Bất kể, gác quá tương lại đây là quốc bảo, căn bản nàng cũng không vinh hạnh được ôm một cái, gác qua hiện tại, đó là tổ tông, tổ tông đùa với cô đó là cho cô mặt mũi, quên đi, dị ứng thì dị ứng đi.
Hai con gấu mèo nhỏ nhìn nàng không có phải ứng gì liền tự tiêu khiển, Doãn Thiên Lương chống cằm nhìn. Hòa thuận vui vẻ, cảnh xuân sau giờ ngọ trình diễn hình ảnh hài hòa của “thế giới động vật” rồi.
Không biết vì quá mức, thời gian Doãn Thiên Lương muốn vui vẻ luôn có người không hài hòa đến sát phong cảnh, trước kia là Lục Quân Tắc, hiện taij giờ phút này là Hoắc Lũng Nguyệt.
“Tiểu Vương phi thật hăng hái, xem ra là không có gì đáng ngại rồi.” Hoắc Lũng Nguyệt nói, âm thanh tắm qua gió xuân cũng nhẹ nhõm như vậy.
“Hoắc tiểu thư trở lại, có chuyện gì sao?” Doãn Thiên Lương hỏi, trong đầu hiện ra hàng chữ “ngôi sao màu đỏ di động”, xem ra ngôi sao di động quá lợi hại làm sắc mặt cũng ánh đỏ.
“Không có việc gì buồn bực muốn tùy ý đi một chút, không nghĩ tiểu Vương phi cũng ở đây.” Hoắc Lũng Nguyệt đến gần chút, hai con gấu mèo liền hướng bên người Doãn Thiên Lương ra sức đụng.
“Nghe nói hai con này là Triển thiếu gia cố ý từ đất Thục đưa tới Kinh thành, không nghĩ cũng đang ở nơi này, nguyên lai là đưa cho tiểu Vương phi.” Hoắc Lũng Nguyệt cười nói.
“Ta lại không có mặt mũi lớn như vậy, thay người chăm sóc chúng mà thôi.” Doãn Thiên Lương nói. Tốt tốt, nói đến tng trùng động vật này làm gì?
“Xem ra tiểu Vương phi không thích Lũng Nguyệt, có phải hay không bởi vì Đới Lễ ca ca?” Hoắc Lũng Nguyệt hỏi.
Thật là có chuyện với tảng đá, còn không có vào cửa đã muốn tuyên chiến? Thật là ... Vô ích khâm phục cô ta là một cái nữ anh hùng rồi.
“Hoắc tiểu thư nói lời này ta thế nào không hiểu? Tôi với cô làm bạn không lâu lắm còn không phải nói có thích hay không, đây cùng Quận vương có quan hệ gì?” Doãn Thiên Lương hỏi.
Hoắc Lũng Nguyệt nhẹ giọng cười: “Người ngoài đều nói tiểu Vương phi đần độn ít nói một chút cũng không có thú vị, xem ra là tiểu Vương phi trong ngoài không đồng nhất, rất tốt là trước đó vài ngày Lũng Nguyệt đã thấy, sau này cũng sẽ không làm tiếp nha.”
Doãn Thiên Lương liền nhìn cô ta: “Tốt nhất là thấy rõ, thấy rõ rồi cũng đừng chọc tôi. Xin khuyên Hoắc tiểu thư cô một câu, tìm địch nhân cũng phải tìm địch nhân thật, người ta không bắt chuyện cũng đừng đi trêu chọc, nếu không phiền toái là mình. A, còn có một câu, tôi cho là Hoắc tieeut hư là nữ anh hùng cũng hiểu được đạo lý tri ân đồ báo đi, nhưng bây giờ giống như không phải là chuyện như vậy, cô không cần cảm ơn tôi không quan hệ, nhưng ngàn vạn lần đừng đem tôi làm địch nhân.”
Hoắc Lũng Nguyệt lựa chọn khí khái anh hùng nhăn mày nhìn nàng: “Vì sao?”
“Bởi vì, đối với tôi mà nói thì Hoắc tiểu thư cô với người đi đường không có sự khác biệt.” Doãn Thiên Lương cười nói.