Bảy quỳ tám lạy chín dập đầu xong rồi, nhiều năm không thấy đường, biểu, ca ca tỷ tỷ, đệ đệ, bọn muội muội của mình ra mắt, Doãn Thiên Lương cảm giác mình đụng phải gia phả sống.
Cuối cùng một lần thấy toàn bộ, Doãn Thiên Lương hoa cả mắt. Cộng lại so với mẫu Anh đều nhiều hơn. Mượn đám người lão thái quân, Doãn Thiên Lương đợi toàn bộ các vị tiểu Quận chúa cũng ở tại trong cung rồi. Ở trong cung cũng rất phiền toái, ngay cả ăn cơm tối cũng phải đi thỉnh an Thái Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, hoàng hậu, sắc ăn không lớn mới kì quái.
Rốt cuộc cũng hành hạ xong, nằm ở bên trong tẩm cung xanh vàng rực rỡ được phân phối cho mình, Doãn Thiên Lương có chút kích động, nghe nói laoị địa phương như hoàng cung này nhiều oan hồn rất dễ dàng lộng hành, không biết có thể hay không để cho nàng vượt qua một chút. Nhớ năm đó, nàng rất muốn đêm khuya đi dạo ở trong cố cung, đáng tiếc, không có điều kiện.
Càng nghĩ càng kích động, Doãn Thiên Lương rất muốn đi ra ngoài rất muốn đi ra ngoài thám hiểm một lần, đây chính là vé vào cửa miến phí, ngồi dậy, chân đụng vào thảm suy nghĩ một chút lại rụt trở về, một “ngốc tử” như nàng nếu muốn chơi trò kích thích như vậy sẽ khiến bị hoài nghi.
Sáng sớm hoàng cung khẩn trương mà tự động, loại địa phương này hoàn hảo không phải là đợi cả đời, nếu không sớm muộn cũng bị suy nhược thần kinh.
Suy nghĩ một chút, sáng sớm, đã có người nhún nhường đối với ngươi nói “xin xúc miệng”, “xin lau mặt”, “xin thay quần áo”. “xin @&”, Doãn Thiên Lương nghe đã nghĩ, chẳng lẽ thời gian tắt thở thái giám sẽ ở bên cạnh nói “xin băng hà” ?
Thật vất vả ăn bữa sángắn vào miệng cũng không thấy hứng thú, qua loa ăn một chút. Cùng lão thái quân đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu, vừa thấy đông nghịt người đầy đất, chỉ có mấy lão thái thái nói chuyện.
Thái hoàng thái hậu nói với lão thái thái hôm qua quá nhiều người, không thấy rõ mấy nha đầu bọn ta, hôm nay coi đẹp mắt hơn. Tâm trạng Doãn Thiên Lương căng thẳng, lão thái thái này lại muốn loạn chút Uyên ương ngày trước để nghiên cứu sao? Bất quá lập tức lại an ủi mình, không quan hệ, nàng ngày hôm qua loại bỏ một chút, trong các đường biểu tỷ muội có mấy người rất nổi bật, quận chúa ngây ngô nàng thật sự là bình thường giống như thái giám trong hoàng cung này vậy.
Xem qua một vòng, quả nhiên Thái hoàng thái hậu cùng mấy vị lão thái phi đối với mấy người ... nổi bật kia khen không dứt miệng, trong đó có Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh nhà Trạm vương.
Đang nói chuyện, một cô gái trẻ thoạt nhìn có cá tính rất phấn chấn tươi cười tiến vào, nói cho Hoàng tổ mẫu thỉnh an. Thái hoàng thái hậu hiển nhiên rất là yêu thích nha đầu này, lôi kéo tay của nàng cười trách mắng: “Thế nào đến muộn hơn so với các tỷ muội? Tệ quá.”
Doãn Thiên Lương nhìn sang, cô gái này tác phong chân thật.
Cô gái cười, làm nũng một chút, nói các vị tỷ muội cũng rất ít tới Kinh, hôm nay vừa đúng chị dâu hoàng hậu nàng muốn đi trong miếu dâng hương, không bằng các nàng liền cùng nhau đi theo xem Kinh thành một chút cũng tốt. Thái hoàng thái hậu đồng ý. Mười mấy quận chúa liền phân tán trở về thay quần áo lần nữa.
Lần này “dạo chơi chùa miếu một ngày” quả nhiên rất nhàm chán, chùa miếu so với ở Sở Châu lớn hơn một chút, hộ vệ càng thêm sâm nghiêm hơn mà thôi, cũng bái bồ tát không phải cũng giống nhau? Ngay cả đại điện lớn cũng giống nhau.
Hoàng hậu thoạt nhìn rất trẻ tuổi, Doãn Thiên Lương rất là bội phục nàng ta có thể chịu được nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, suy nghĩ một chút, Hoàng hậu cũng không phải loại người không có định lực có thể làm.
Chuyện bất ngờ xảy ra, công chúa nói nàng muốn mang nhóm quận chúa xem đường phố một chút. Cảm giác của Doãn Thiên Lương đối với nàng ta thoáng cái tốt lên tràn đầy. Đáng tiếc, Hoàng hậu nương nương mang cung quy quốc pháp ra ... kết quả là, đề nghị bị bác bỏ. Bất quá, khai ân ngoài vòng pháp luật chình là có thể chơi các nơi trong miếu một chút. Đã có kinh nghiệm ghê tởm ở Sở Châu, Doãn Thiên Lương quyết định quên đi ngồi đàng hoàng một chút.
“Lương muội muội?” Lại là Hoàng hậu.
Doãn Thiên Lương phản xạ có điều kiện đứng lên: “Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu dịu dàng nở nụ cười: “Lương muội muội quả nhiên là dịu dàng ít nói."
“Tạ nương nương khích lệ.” Doãn Thiên Lương nói. Trời ạ, Hoàng hậu, một cơ thể Hoàng hậu sống đang nói chuyện cùng nàng.
“Lễ độ như vậy cũng có vẻ xa lạ, Thiên Hương gọi ta là tẩu tẩu, sau này ngươi cũng gọi ta là tẩu tẩu đi.” Hoàng hậu vui vẻ cầm tay nàng, tâm tình Doãn Thiên Lương không bị khống chế cuồng loạn đứng lên... nàng không phải là gấp gáp, nàng là kích động.
“Thiên Lương không dám.” Doãn Thiên Lương nói. Công chúa gọi nàng ta là chị dâu, phía sau cánh cửa đóng kín người ta lại là trực hệ ....
“Ngươi nha... đi thôi, chúng ta cũng đi dạo đi.” Hoàng hậu nói.
Doãn Thiên Lương không tự chủ cất bước cùng đi theo, vừa nhìn lén Hoàng hậu, thoạt nhìn bất quá cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lại là nhất quốc chi mẫu, thật là lợi hại.
Đoạn đường xem phong cảnh này tâm tư Doãn Thiên Lương không đồng đều.
Trên đường hồi kinh, Doãn Thiên Lương nhìn một chút tay của mình, hai ngày nay không rửa tay, đây chính là người có tiếng tăm đã từng cầm.
Buổi tối trở lại tẩm cung lão thái quân, lão thái quân hỏi trong kinh như thế nào, Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh nói trong kinh rất tốt, có khí thế. Doãn Thiên Lương không có lên tiếng. Doãn Thiên Ngưng bộ dạng như bừng tỉnh hiểu ra nói: “Bà nội, Hoàng hậu nương nương rất thích Lương nhi, hôm nay Hoàng hậu còn dắt tay Lương nhi cùng đi.”
Ánh mắt lão thái quân mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng thâm ý nhẹ nhàng tới đây.
Trong lòng Doãn Thiên Lương đem Doãn Thiên Ngưng đánh một trận, trong lòng than thở, quả nhiên, niên đại nào cũng giống nhau, chuyện xấu chỗ nào cũng có a.
“Hoàng hậu nương nương thấy ta ngồi một mình mới tới trò chuyện cùng ta.” Doãn Thiên Lương nói.
Lão thái quân cười: “Đứa nhỏ Hoàng hậu này là một người tỉ mỉ, ban đầu Thái hoàng thái hậu cũng là nhìn trúng điểm năng lực này của nàng ta giữ lại làm hậu.”
Doãn Thiên Lương vội vàng gật đầu phụ họa. Sớm biết cũng không thể nghiệm cảm giác kích thích này, nếu khi Hoàng hậu cầm tay nàng xấu hổ rút lại thì vô sự rồi.
Ngày thứ ba, các Đại tướng biên cương, soái tướng biên giới cùng gia quyến vào cung thỉnh an. Thái hậu nói, một đám nha đầu trẻ tuổi cũng không nói chuyện với các bà được, đi Ngự hoa viên chơi một chút đi, vì vậy nhóm quận chúa lại phân tán.
Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua, hôm nay Doãn Thiên Lương bị cô lập không giải thích được, không ai kêu nàng đi cùng tới chỗ nào một chút. Cũng tốt, vừa đúng theo ý của nàng.
Kết quả là, Doãn Thiên Lương lần đầu tiên quanh minh chính đại đi thăm miến phí hoàng cung. Cái hoàng cung này thật lớn a, quanh đi quẩn lại, vòng qua tiểu Kiều nước chảy, đi qua đình đài lầu các ... rốt cục nàng đem mình lạc mất.
Đưa mắt nhìn lại, tường đỏ ngói vàng, bọn thái giám cung nữ thỉnh thoảnglui tới, nhưng mỗi người đều giống như vội vàng đi đầu thai, Doãn Thiên Lương dứt khoát không hỏi.
Đi mệt, còn bị ánh mặt trời gay gắt cuối thu rọi vào, Doãn Thiên Lương tính toán tìm chỗ râm mát hẻo lánh nghỉ ngơi trước một chút hãy nói. Mắt thấy một chỗ phía trước núi giả, Doãn Thiên Lương bước những bước nhỏ về phía trước ... nếu như nàng biết sẽ từ núi giả bên kia đường chuyển ra một cái Doãn Liệt, nàng cũng không đi đụng trạm cái sát tinh đó rồi.
Nàng biết Doãn Liệt, cũng không biết Doãn Liệt có biết nàng hay không.
Nhưng lại nói, trên đời này, Hoàng đế không cùng bất luận kẻ nào chủ động chào hỏi, nhưng không có nghe nói có thể ngược lại. Vì vậy Doãn Thiên Lương không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hướng về phía Doãn Liệt làm lễ, còn chưa nói gì, liền nghe Doãn Liệt nói: “Ngươi là Lương nhi nhà Thập nhất thúc?”
“Vâng, chính là Thiên lương.” Doãn Thiên Lương nói, trong lòng âm thầm kính nể trí nhớ của người này.
“Lương nhi như thế nào đi tới nơi này? Càng đi về phía trước là có thể ra khỏi nội cung, mau trở về đi thôi.” Doãn Liệt nói.
“Vâng, Thiên Lương biết. Thiên Lương cáo lui.” Doãn Thiên Lương lập tức nói. Trước sau như một vẫn cúi đầu, chờ Doãn Liệt đi qua.