Thứ Nữ

chương 189: phiên ngoại 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cái gì, lấy ra trước cho ta xem đi, nếu không phải đồ tốt, ta sẽ khóc cho Thái tử ca ca xem.” Anh tỷ nhi làm sao mà thực sự khóc, xưa nay cùng chơi với ca ca của nàng như vậy quen rồi, bất quá chỉ cố ý làm dáng vẻ cho Thái tử xem mà thôi.

Thái tử được gọi một tiếng “Thái tử ca ca” trong trẻo ngọt ngào làm cho trong lòng ấm áp, duỗi tay, đem vật trong tay đặt vào lòng bàn tay Anh tỷ nhi.

Anh tỷ nhi vui rạo rực đưa tay nhận, vừa mở ra, chính là một tiểu thỏ bằng ngọc lóng la lóng lánh, khả ái lại xinh đẹp, ngọc kia khi chạm vào tay rất ấm, mượt mà thoải mái, Anh tỷ nhi thấy liền vui vẻ, một nụ cười xinh đẹp hiện lên hai má, Thái tử đứng ở ngoài cửa sổ mắt nhìn thấy trong nội tâm càng là ngọt ngào, trước mắt lại xuất hiện một cái tay không lí do quơ loạn xạ, Thái tử đưa mắt nhìn kĩ, nhìn thấy đúng là Dương ca nhi.

“Hoàn hồn, hoàn hồn, A Kiền ah, đó là muội muội của ta, không phải là muội muội của ngươi.” Dương ca nhi trầm mặt, liếc xéo Thái tử.

“Muội muội của ngươi chẳng phải là muội muội của ta thì là cái gì? Ngươi xem, muội muội của ta đều cho ngươi rồi, ngươi sao lại nhỏ mọn như vậy, quá không công bằng, huynh đệ như vậy là như thế nào.” Thái tử cười đến giảo hoạt, cãi nhau như vậy, bọn hắn đã cãi mười năm rồi, Dương ca nhi không thắng được một lần, lại rất chấp nhất, cũng không bỏ cuộc.

Quả nhiên, thanh âm của hắn có chút sa sút, Dương ca nhi giống như dẫm lên gai nhọn, oán giận đứng dậy, khuôn mặt trắng tức giận đối với hắn nói: “Ngươi có phải hay không đã sai lầm, muội muội của ngươi ta không cần nữa, quá hung dữ, làm sao mà so sánh với muội muội của ta được, cái này lại không thể trao đổi, huynh đệ cũng không phải làm như vậy a.”

Trong phòng, Uyển tỷ nhi nghe thấy Dương ca nhi nói lời này, cúi xuống đầu, ngực lại phập phồng càng thêm lợi hại, Anh tỷ nhi cố ý nghiêng đầu ngắm trộm, quả nhiên, Uyển tỷ nhi chính là cười đến híp mắt lại.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói ngươi không cần Bổn công chúa, không sợ Bổn công chúa trị ngươi tội bất kính sao?” Dương ca nhi vừa nói xong, một tiếng khiển trách mềm mại vang lên phía sau hắn, Dương ca nhi trong lòng hoảng hốt, nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: “A Kiền ah, tiên sinh nói, ta còn có quyển sách luận chưa viết, ta đi chăm chỉ học tập trước đây.”

Đại công chúa thấy hắn vừa chạy, càng tức giận, túm váy đuổi theo, Thái tử nhìn thấy buồn cười, lắc lắc đầu, vẫn là nhìn về phía tiểu giai nhân bên trong cửa sổ.

Khuôn mặt Anh tỷ nhi lại hưng phấn nhìn màn rượt đuổi ngoài cửa sổ, đối với con chuột đang ôm đầu chạy là Dương ca nhi lớn tiếng hô: “Ca ca, chạy đến Đông phủ.”

Dương ca nhi nghe thấy con mắt sáng ngời, chuyển hướng chạy đến Đông phủ, vừa chạy vừa mắng chính mình, làm sao lại quên Tam thúc gia có một con chó săn to, Đại công chúa lại sợ con chó kia nhất.

Kỳ thật, Dương ca nhi thuở nhỏ tập võ, Đại công chúa là một tiểu cô nương yểu điệu, cho dù chạy có nhanh đi nữa cũng không thể đuổi kịp hắn, chỉ là hắn mỗi lần thấy Đại công chúa liền quên chính mình có võ công, từ nhỏ bị rượt đuổi nên chạy quen rồi.

Công chúa nghe ra cái tên, mặt nhỏ liền có chút trắng bệch, cái miệng nhỏ nhắn bĩu một cái, vành mắt cũng hồng. Hung hăng quay đầu trừng mắt liếc cái khuôn mặt đang xem chuyện vui là Anh tỷ nhi, ai biết khi nàng quay đầu, không nghĩ đến liền dẫm lên váy của mình, ầm một cái, nàng ngã thật mạnh xuống đất, cuối cùng nhịn không được, nước mắt như hạt châu ào ào rơi xuống, Dương ca nhi nghe tiếng động, quay đầu xem xét, không khỏi ngơ ngẩn, bọn hắn cứ như vậy một người đuổi một người chạy đã mười năm, Đại công chúa bởi vì xưa nay có cung nhân bảo hộ ở phía sau, cũng không thể nào ngã, nhưng hôm nay rõ ràng nàng không có người đi theo, một cú ngã nặng này, Dương ca nhi đơ người nửa ngày, chần chờ nghĩ nên hay không đến đỡ nàng dậy.

Đại công chúa nâng đôi mắt to trong suốt ngấn lệ, ủy khuất nhìn Dương ca nhi, cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh cố gắng cắn chặt, chịu đựng không để mình khóc ra thành tiếng.

Dương ca nhi khó xử ôm chân mà thẳng bước đi lại đây, lại không có đi qua đến, cảnh giác nhìn Đại công chúa, sợ nàng giả bộ, Công chúa tức giận tự mình dậy, quay người đi về, có thể hai cái đầu gối vừa mới bị ngã, vết thương vừa nóng rát vừa đau, đi đường có chút ít khập khiễng, Dương ca nhi thấy rõ ràng, trong lòng bắt đầu luống cuống, nhanh chóng chạy lại đó: “Công chúa muội muội, để ta cõng ngươi đến phòng Anh tỷ nhi đi.”

“Không cần, ngươi cứ chạy đi, không cần ngươi lo cho ta.” Đại công chúa rất không muốn khóc, nhưng nước mắt lại cứ rơi ra, quay đầu không nhìn Dương ca nhi.

“Ngươi đừng tức giận ah, ta… ta thật sự muốn viết sách luận, không phải trốn ngươi đâu.” Dương ca nhi hít vào một hơi, lông mày cau lại, nhỏ giọng.

“Hừ, đừng lừa ta nữa, mỗi lần đến, ngươi thấy ta liền bỏ chạy, lại nói… lại nói không quan tâm tới ta, ngươi… Ta không bao giờ … muốn để ý tới ngươi nữa.” Công chúa khó nghe được Dương ca nhi ở trước mặt nàng nhẹ nhàng thuyết phục, trong lòng mặc dù vui, lại không muốn tha thứ cho hắn như vậy, thật vất vả mới dọa nạt hắn một hồi, cũng không thể quá tiện nghi cho hắn.

“Ngươi đừng có cứng đầu khó chịu nữa, lại đây, leo lên lưng ta đi.” Dương ca nhi thế nhưng lại có tính như vậy, hắn mới vừa rồi thấy nữ hài tử ngã, cho Đại công chúa một chút mặt mũi, nha đầu này còn chưa biết đủ, hắn liền bực mình, không để ta cõng đúng không, ta càng muốn cõng.

Công chúa bị Dương ca nhi rống một tiếng, mặt nhỏ bình thường xinh đẹp lệ khả ái bây giờ như hoa lê đái vũ, lại ngây ngốc, kinh ngạc nhìn Dương ca nhi, mắt to bên trong mang theo kinh hoảng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lại mấp máy.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Dương ca nhi hung dữ trừng qua, nhưng mà, thân thể vẫn khom phía trước người Công chúa, Công chúa chậm chạp, ngoan ngoãn bò lên trên lưng của hắn, một đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Dương ca nhi, lúc trước bờ môi xinh đẹp đang mím chặt lại, đối diện Uyển tỷ nhi đang cùng Anh tỷ nhi nhìn lén, nàng liền vênh cái cằm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thắng lợi.

Uyển tỷ nhi giận dỗi trề môi ngồi trên giường, không bao giờ nhìn tình hình ngoài cửa sổ nữa, Thái tử lại cảm thấy buồn cười, đối với Anh tỷ nhi còn đang đứng phía trước cửa sổ nói: “Anh muội muội, Đa Đa rất hung dữ sao?”

“Đúng vậy a, rất hung dữ đó, nhưng mà, nó sẽ không cắn ta ah, nó thích nhất là ta.” Anh tỷ nhi kiêu ngạo nói.

“Vậy nó có thể cắn ta hay không?” Vui vẻ trên khuôn mặt Thái tử càng sâu.

Anh tỷ nhi nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi nói: “Nếu Thái tử ca ca cho nó ăn thịt, nó biết thì sẽ không cắn ngươi.”

“Chúng ta cùng nhau đi xem Đa Đa được không?” Thái tử từ từ dụ dỗ Anh tỷ nhi, hắn đã mười lăm tuổi, lúc này nam nữ bảy tuổi đã không chung chiếu, mặc dù hắn không ít lần mang theo Anh tỷ nhi đi chơi, từ nhỏ đã thật sự quen thuộc, nhưng lễ nghĩa cấm kị, hắn lại không tiện tiến vào khuê phòng của Anh tỷ nhi.

“Được, được.” Anh tỷ nhi mừng đến vỗ tay, bất quá, lông mày lập tức lại nhăn lại, hạ giọng nói: “Nhưng mà, mẫu thân không cho ta ra khỏi cửa a.”

Thái tử thính tai, đương nhiên nghe thấy, cười nói: “Muội muội yên tâm, chỉ cần nói ta mời ngươi đi chơi là được, Vương thẩm tất nhiên sẽ không quở trách đâu.”

Anh tỷ nhi mặt nhỏ ngẩng lên, cười đến xán lạn: “Thật sự sao? Một hồi nữa Thái tử ca ca phải giúp ta đi đến chỗ của mẫu thân nói đó.”

“Ừ, nhất định.” Thái tử cười đến ôn nhã, sủng nịch nhìn Anh tỷ nhi.

Anh tỷ nhi nhảy cái oạch đi xuống giường, mang giày rồi chạy ra ngoài, bên miệng nở một nụ cười xảo trá, nhưng vừa đến cửa, liền bị bà tử thủ môn ngăn cản: “Cô nương, ngài đừng làm bà tử chúng ta khó xử, bà tử này dập đầu lạy ngài, nhất định không được đi ra ngoài ah, mặt trời bên ngoài rất lớn, phơi nắng cũng không hay.”

“Công chúa và ca ca đều ở bên ngoài phơi nắng đó, ta không sợ đâu.” Anh tỷ nhi thấp đầu muốn hướng dưới nách bà tử chuồn, tay bà tử kẹp một cái thật chặt, khuôn mặt muốn khóc, cầu khẩn nói: “Ngài tha cho bà tử a, phu nhân đã hạ mệnh lệnh rất rõ ràng đó.”

“Là bản cung để cho Anh cô nương đi đó.” Thanh âm Thái tử đúng lúc xuất hiện ở cửa.

Bà tử kia nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, Anh tỷ nhi thừa dịp chạy ra ngoài.

Trong phòng còn Uyển tỷ nhi đang tức giận, Anh tỷ nhi tựa hồ lúc này mới nhớ tới nàng, hô một tiếng với trong phòng: “Một hồi công chúa sẽ đến, Uyển tỷ tỷ, ngươi giúp ta tiếp đãi tiếp đãi ah…”

Uyển tỷ nhi đang còn tức giận, một hồi Dương ca nhi sẽ cõng công chúa tiến vào, nàng đang muốn lấy danh nghĩa gì mới tốt, lời này của Anh tỷ nhi chính là hợp lòng nàng, nhân tiện nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ giúp ngươi tiếp đãi chu đáo.” Lời này nói ra, chỉ là thanh âm có chút hương vị cắn răng căn lợi.

Anh tỷ nhi vừa đi ra ngoài, Thái tử liền tiến lên phía trước dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, cười đến ấm áp: “Đông phủ ta mặc dù đã đi qua, nhưng đã quên đường đi như thế nào rồi, cũng nên qua bái kiến Lãnh đại nhân, phụ hoàng nói, Lãnh đại nhân rất có tài, cực kỳ tài hoa.”

Anh tỷ nhi không hiểu việc này, nàng muốn chính là thuận tiện ra cửa, có đi Đông phủ hay không cũng không để ý, chỉ là bàn tay nhỏ bé bị Thái tử nắm lấy, rất khó chịu, mẫu thân đã từng cảnh cáo qua, kêu nàng không được cùng Thái tử quá thân cận…

“Ah, ngươi không biết đường ah, Tiểu Đào, lại đây, dẫn đường cho Thái tử điện hạ.” Anh tỷ nhi rút tay ra, lại rút không được, vui vẻ trên khuôn mặt không giảm, lại lên tiếng gọi thiếp thân nha đầu của mình chính là Tiểu Đào.

Tiểu Đào đáp lời, hành lễ với Thái tử, Anh tỷ nhi dùng một tay còn lại giật xuống một lạc tử trên người Tiểu Đào, rất kinh ngạc mà nói: “YAA.A.A.., Tiểu Đào, lạc tử này của ngươi thêu thật là đẹp mắt.” Vừa nói, bàn tay nhỏ bé lại cựa quậy, cựa quậy một hồi, Thái tử không thể không buông lỏng tay của nàng.

Tiểu Đào một khuôn mặt hắc tuyến nhìn Anh tỷ nhi, lạc tử này nàng đeo ở trên người thật lâu rồi, tiểu thư tại sao bây giờ mới nhìn tới ah.

Khuôn mặt Anh tỷ nhi hứng thú nhìn lạc tử, lại là đột nhiên quay đầu nói với thái tử: “Thái tử ca ca, ta đi nhà bếp lấy thịt, trước để Tiểu Đào dẫn đường cho ngươi ah, ta sẽ đến sau.”

Đang nói, nhanh chân bỏ chạy, sợ bị Thái tử bắt được.

Thái tử bất đắc dĩ cười, ngược lại thật sự theo Tiểu Đào đi đến Đông phủ.

Anh tỷ nhi thật sự chạy đến nhà bếp, kêu bà tử đưa thịt xương đầu, chính mình lại vui vẻ chạy đến hồ lớn trong sân bên viện của mình, hoa sen vừa nở, từng đợt hương sen thơm ngát, nàng cẩn thận từng li từng tí hái một cái lá sen đội lên đàu, nhấc váy hướng đến viện Thượng Quan Mai chạy, nàng rất lâu không thấy Linh tỷ nhi, một ngày nóng như vậy, nàng nhất định lại làm ổ trong phòng thêu thùa rồi.

Trong phòng Anh tỷ nhi, Dương ca nhi cõng đại công chúa vào, Uyển tỷ nhi như tiểu chủ nhân ra đón, thấy trên trán Dương ca nhi đầy mồ hôi, liền cầm khăn trên tay, đợi Dương ca nhi vừa đem công chúa đặt xuống, nàng liền đi ra phía trước, nhón chân, lau mồ hôi cho Dương ca nhi: “Ca ca, bên ngoài mặt trời độc hại như vậy, sao ngươi lại chạy thế này? Nếu bị cảm nắng thì làm sao bây giờ? Sau này nếu muốn chơi, cũng phải chú trọng thân thể ah, cũng không nên tùy hứng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio