Cẩm Nương nghe xong cùng không nghĩ gì, ngày ấy lúc ra mắt thân nhân, tóm tắt nàng thấy chỉ có nhị phu nhân là cùng mọi người trong phủ không giống nhau, cũng không phải bởi vì tính tình của nàng trong sạch lạnh lùng, mà vì ánh mắt nàng nhạy bén và lợi hại, nhìn qua ánh mắt nàng, đều khiến người ta cảm thấy có chút hoảng hốt, phảng phất như không có chuyện gì có thể giấu được ánh mắt kia.
Hôm nay ở trong viện của Vương phi, một đám người thì cãi nhau, ai cũng có biểu hiện, chỉ riêng một mình nhị phu nhân là bình thản ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả, chỉ ở thời khắc quan trọng mới nói mấy câu, mà mấy câu tưởng như đơn giản kia, lại rất có tác dụng.
Về sau lại mời mình đi viện của nàng chơi, mà thế tử phi Thượng Quan Mai ngồi bên cạnh thì nàng không thèm ngó tới…Nhớ lại, nhị phu nhân lãnh đạm kia không ngừng chống lại Thượng Quan Mai, đối với thế tử cũng cực kỳ lãnh đạm, tại sao như thế?
Vừa ở một bên tự hỏi vừa giúp Lãnh Hoa Đình đi về viện của mình, Lãnh Khiêm không biết từ nơi nào vọt ra, như mấy Ninja, dọa cho Cẩm Nương hết hồn, vừa muốn nói hắn vài câu, thì chợt nghe Tứ Nhi hét lên, trợn mắt nhìn Lãnh Khiêm “Lãnh thị vệ, ngươi đi đường không có âm thanh sao, như vậy sẽ hù chết người đó.”
Lãnh Khiêm không có biểu tình gì chỉ liếc nhìn Tứ Nhi, ánh mắt tràn đầy hàn khí bức người, Tứ Nhi thấy vậy không khỏi rùng mình, thấp đầu nhỏ giọng nói “Làm gì cả ngày như cây gỗ thế, đột nhiên xuất hiện, còn không cho người ta nói.”
Cẩm Nương nghe xong liền mắc cười, Lãnh Khêm chính là một người như vậy, đối với ai cũng biểu hiện như họ thiếu nợ mình, hiện nay, tuy đang ưa chuộng nam nhân lãnh khốc, nhưng tiểu nha đầu như Tứ Nhi vậy hắn chắc không thích.
Nghe Tứ Nhi tiếp tục lẩm bẩm, Cẩm Nương liền chuyển chủ đề nói với Lãnh Khiêm “A Khiêm, đã đi Tương Tác doanh (nơi chế tạo thiết bị cho quân đội) rồi sao?”
Lãnh Khiêm cầm lấy tay vịn xe lăn trong tay Cẩm Nương, khẽ khom người, hành lễ “Hồi thiếu phu nhân, tại hạ đã đi qua, bản vẽ cũng đã giao cho thợ, chậm nhất sau ngày mai, có thể làm xong cái ghế.”
Cẩm Nương nghe xong liền vui vẻ, cúi đầu nói với Lãnh Hoa Đình “Tướng công, từ nay về sau ngươi có xe lăn mới để ngồi rồi, ta cam đoan, khẳng định ngồi thoải mái hơn cái kia nhiều lắm, hơn nữa lúc lên cao, không cần hai người giúp.”
Vẻ mặt nàng hưng phấn, đôi mắt tỏa sáng, khuôn mặt bị đông cứng đến đỏ bừng, khóe miệng cong thành độ cong đẹp nhất, còn mang theo hương thơn phun trên mặt Lãnh Hoa Đình, làm ặt của hắn ngứa ngứa, hắn nhịn không được lại muốn nắm lấy cái mũi của nàng, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, đi trước một bước nắm lấy mũi của hắn cười lên ha hả “Cuối cùng ta cũng làm được một lần.”
Bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại, nắm chặt cái mũi của hắn, không mạnh, nhưng hắn lại bày ra bộ dáng hô hấp khó khăn, hai mắt nhíu lại, nước mắt nói đến là đến, còn cong lên đôi môi đỏ tươi, một bộ dáng khí phụ (phụ nữ bị khi dễ _), Cẩm Nương thấy thế liền ngừng lại, lập tức buông tay ra, nhưng vẫn không quên xờ lại, vô thức nói “Không đau, không đau, ta không dùng sức.”
Lãnh Hoa Đình giơ lên hai cái tay bị băng bó thành hai cái chày, gõ lên chán nàng, ánh mắt mị hoặc nói “Nàng cố ý đem hai tay ta bao lại thành như vầy, đúng không, trả thù tốt lắm phải không?”
Cẩm Nương không khỏi nở nụ cười, dí dỏm nhíu mày “Ai nha, bị chàng nhìn ra rồi, hì hì, chàng sẽ không nắm được mũi ta nữa.” nói xong thì ngẩn đầu lên, làm cho hắn không nhìn thấy mặt nàng, cười đến đắc ý, thấy răng mà không thấy mắt.
Lãnh Hoa Đình nhịn không được cũng cười theo, mắt vốn đã thành mắt phượng giờ cười thành một đường, nụ cười diễm lệ chói mắt, Cẩm Nương nhìn thấy lại sợ run.
Mấy người cùng nhau cười cười nói nói đi về tiểu viện, chợt thấy Tú cô vội vàng hấp tấp đi ra, vừa nhìn thấy Cẩm Nương trở về, liền kéo nàng sang một bên nói “Thiếu phu nhân, nha đầu Bình Nhi kia muốn tự tử, sáng sớm đến bây giờ cứ như vậy, phải giờ làm sao a?”
Cẩm Nương cười lạnh nói “Ngươi cho người lấy dây thừng trói nàng lại hoặc là đưa cho nàng một cây dao nhỏ, a hay một bao độc phấn cũng được.”
Tú cô nghe xong giật mình, khó hiểu nhìn Cẩm Nương “Thiếu phu nhân, cái này không thích hợp a.”
Cẩm Nương nở nụ cười “Nàng chết mấy lần rồi? Có phải mỗi lần đều chờ các ngươi đến mới tự tử không? Nếu thật muốn chết thì tối hôm qua đã chết, còn chờ đến bây giờ sao? Ngươi đi nó với nàng, hôm nay Xuân Hồng đã được tam lão gia thu vào phòng, dựa theo tư sắc của nàng, nhất định đãi ngộ sẽ không kém hơn, tam thẩm là người có tính tình tốt, rộng lượng và hay tha thứ, nếu nàng không náo, ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thương tốt, ta sẽ nể tình chủ tớ mà tự mình đưa nàng qua đó, nếu lại náo loạn, liền kêu người tới bán đi cho thanh tĩnh.”
Tú cô nghe xong cúi đầu nhớ lại, cảm thấy quả thật có chuyện như vậy, nên không khỏi nở nụ cười nói “Vẫn là thiếu phu nhân sang suốt, ta cũng nên đi, ai, sống trên đời phải tự biết mãn nguyện, tối ngày chỉ nghĩ đến việc bò lên cao, cũng không tự biết vị trí của mình.”
Nói xong, để Lãnh Khiêm đẩy Lãnh Hoa Đình trở về phòng, Cẩm Nương cũng vội đi theo, nghĩ đến tay của hắn cũng nên thay thuốc, nên đi vào cầm tay hắn cởi ra, người còn chưa ngồi xuống, chợt nghe Phong Nhi ở bên ngoài báo lại “Nhị phu nhân cho người tới, nói muốn mời thiếu phu nhân, nói nhà mẹ đẻ của thiếu phu nhân phái người đến, đang ngồi trong phòng nhị phu nhân.”
Cẩm Nương nghe xong thì kinh ngạc, người nhà mẹ đẻ của mình đến mà không tìm mình, ngược lại đi tới chỗ của nhị phu nhân sao? Nhị phu nhân với Tôn gia rất quen thân sao?
Thả tay Lãnh Hoa Đình ra, kêu Ngọc Nhi tiến đến “Ngươi giúp gia thay băng, băng gạc này phải nấu mới có thể dùng.” Vừa cười vừa nói với Lãnh Hoa Đình “Ngọc Nhi thay ta làm, một hồi tay tướng công có thể tự do, không cần dơ chày gỗ ra cho người ta nhìn thấy nữa.”
Lãnh Hoa Đình mất hứng, hắn rất thích bộ dáng của nàng khi giúp hắn băng bó, rất thích cảm giác an bình cùng ôn nhu, chính là…
Lúc Ngọc Nhi tiếp nhận tay hắn, Lãnh Hoa Đình lần đầu tiên không muốn Ngọc Nhi đụng vào hắn, nên thụt tay lại, ngước mắt nhìn Cẩm Nương nói “Nương tử, ngươi đi sớm về sớm, ta chờ người thay thuốc.” Gia lại giống như đứa bé, dung đôi mắt phượng trong suốt nhìn thiếu phu nhân như không muốn rời xa, Ngọc Nhi thấy vậy khẽ giật mình, tay đưa ra vẫn ở không trung, nhưng nàng chỉ ngừng một lúc rồi thụt tay lại, nhìn về phía Cẩm Nương.
Quả nhiên Cẩm Nương cúi đầu xuống dụ dỗ Lãnh Hoa Đình “Đi qua đấy biết mất bao nhiêu thời gian, buổi sáng hôm nay vốn nên thay rồi, hiện tại đã muộn thời gian, tướng công, Ngọc Nhi thay cũng vậy thôi a, ta đi một chút sẽ trở lại, buổi tối về đấm bóp cho chàng.”
Nói xong thì vào nhà thay quần áo, vừa rồi gió nổi lên, nàng cảm thấy nhiệt độ đã xuống thấp, nên nàng thay quần áo dày một chút.
Ngọc Nhi thấy Cẩm Nương đi, lại đưa tay giúp Lãnh Hoa Đình thay băng, trong miệng cũng dụ dỗ như ngày thường “Thiếu gia, Ngọc Nhi sẽ làm rất nhẹ, không làm người đau, bình thường không phải là Ngọc Nhi giúp người sao?”
Lãnh Hoa Đình lạnh lùng nhìn nàng, vừa đưa tay lên, nói với Ngọc Nhi “Ta đói bụng, muốn ăn điểm tâm.”
Ngọc Nhi chứng kiến trong mắt gia ánh sáng ngoan lệ, thì nàng sợ run, nàng phục vụ thiếu gia nhiều năm nay, gia thường giống như một hài tử chưa trưởng thành, ánh mắt kia rất thuần khiết sạch sẽ, nhưng vừa rồi, thần sắc kia chỉ có người trưởng thành mới có, thiếu gia………. chẳng lẽ đã lớn lên?
Ngọc Nhi không hề kiền trì nữa, ôn nhu cười cười “Tốt lắm, Ngọc Nhi đưa người ra phòng chính, ở trong phòng có đốt lò sưởi, sẽ ấm áp hơn một chút, hôm nay đưa nhiều điểm tâm tới, đang chờ thiếu gia đến nếm, nghe nói là của Lưu phi nương nương ở trong cung ban thưởng, thơm lắm.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng biểu lộ cứng ngắc, không có phản ứng gì, một hồi sau Cẩm Nương thay quần áo đi ra, gặp Ngọc Nhi đang lấy điểm tâm cho Lãnh Hoa Đình ăn, thì đi qua lấy một miếng bỏ vào miệng mình, vừa ăn vừa nói “Nha, ăn ngon thật, tướng công ăn nhiều một chút nhé.” Nhưng lại phun đầy bột vào mặt Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình chợn mắt nhìn nàng “Đồ con gái ngốc.”
Ách, nha nha lại thêm một biệt danh, Cẩm Nương bỉu môi “Tướng công của con gái ngốc không phải sẽ là ngốc tướng công sao? Ừ, rất tốt, trời sinh một đôi a.” Nói xong thì xoay người đi.
Lãnh Hoa Đình bị câu nói trời sinh một đôi kia làm cho tinh thần rung động, đáy lòng mềm mại như bị người khác nhéo ột cái, đau nhức, cũng rất thoải mái, nha đầu kia lời nói tùy tiện khinh địch như vậy, còn… không có chịu trách nhiệm đã bỏ chạy.
Cẩm Nương vẫn đem theo Tứ Nhi ra cửa, vừa ra ngoài phòng, Tú Cô lại tới, cười bẩm báo bên tai nàng “Thiếu phu nhân thật nhìn đúng, vừa nói ra, nàng ta đã không còn náo loạn, chẳng qua sắc mặt nhìn không tốt lắm, nhưng thành thật hơn nhiều rồi, tiểu nha đầu đút thuốc nàng cũng chịu uống, bất quá nàng muốn gặp thiếu phu nhân.”
Cẩm Nương nghiêng nghiêng đầu nghĩ, mình cùng Bình Nhi không có gì để nói, huống hồ mình đang muốn ra ngoài, không có thời gian để ý đến nàng, vì thế nhân tiện nói “Ta không rảnh, nếu nàng đã nghĩ thông, ngày mai ta sẽ phân phó người mang nàng qua đó, coi như là làm tròn phần tình cảm chủ tớ.”
Lúc này nha đầu báo tin lúc nãy đã đi đến.
Nhị phu nhân ở tại phủ phía đông, cùng sân nhỏ của Vương phủ, chỉ cách một đoạn đường, Cẩm Nương đã đến đây một tháng, cũng không có qua Đông phủ, hiện tại chỉ thấy cảnh trí trong phủ phía đông và Vương phủ không giống nhau, trong lúc này chỉ chú ý đến bố cục đối trận tinh xảo, đồng thời cũng cân xứng, suy nghĩ lý thú, dùng bối cảnh nhỏ để gọt giũa,làm cả hình ảnh càng thêm sinh động.
Cẩm Nương vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp nơi này, càng xem càng thấy người bố trí cảnh này thật tuyệt diệu, mùa đông cây cối ít có màu sắc, có thể nở hoa thì thật hiếm thấy, nhưng có thể chứng kiến một cảnh đẹp, phong cảnh xanh tươi, càng làm cho người ta sảng khoái, tâm tình cũng vui vẻ.
Nha đầu dẫn đường phía trước mang vẻ mặt kiêu ngạo “Nhị thiếu phu nhân, cảnh trong vườn này chính là do nhị phu nhân nhà ta bố trí, đẹp mắt đúng không, hôm kia tam hoàng tử Dụ Thân vương điện hạ tới cũng khen không dứt miệng.”
Cẩm Nương nghe xong thì chấn động, không nghĩ tới nhị phu nhân, không ngờ trong long nhị phu nhân lại thâm sâu như vậy, trách không được tướng công nói với nàng nhị phu nhân là người không đơn giản, nàng ổn định tinh thần lại, cước bộ nhẹ nhàng, cũng thu hồi tâm tình ngắm cảnh, nghiêm túc đi theo sau tiểu nha đầu.
Chuyển qua vài hành lang, lại đi vào ngồi xuống bên cạnh hòn non bộ, tiểu nha đầu nói “Sân nhỏ của nhị phu nhân ở phía trước, sắp đến rồi.”
Sân nhỏ của nhị phu nhân đặt một đám thúy trúc u tĩnh xung quanh, phía trên của những cây trúc này có điểm những vệt trắng, đúng là lệ trúc hiếm thấy, nghe nói lệ Trúc tử chỉ ở phía nam mới có, cũng không biết nhị phu nhân làm như thế nào mà đem được lệ trúc dời đến trồng tận ở chỗ này, khí hậu kinh thành rét lạnh, trúc rất khó có thể phát triển, nhưng những cây trúc thanh thúy tươi tốt, sức sống bừng bừng, u nhã xinh đẹp như vậy, Cẩm Nương không nhịn được tán thưởng “Thật là một nơi tốt, trúc tử này mất không ít tâm tư của nhị phu nhân a.”
“Nhị thiếu phu nhân sai rồi, lệ trúc không phải là của nhị phu nhân, là do tam thiếu gia yêu thích lệ trúc, mỗi ngày sau khi tan học thiếu gia đều đến đây vẽ bức tranh về trúc.” Mắt của tiểu nha đầu lóe sáng, nói đến tam thiếu gia nhà nàng, vẻ mặt tự hào, xem ra, vị tam thiếu gia chưa thấy qua kia chỉ sợ cũng là sát thủ của thiếu nữ, cũng là một nam tử đẹp trai a.
“Yên nhi, ngươi lại đang nói bậy bạ gì đó.” Cẩm Nương đang suy nghĩ, thì trước mặt lại xuất hiện một bạch y nam tử, thanh âm ôn nhu cùng thân thiết, như một cơn gió quất vào mặt, Cẩm Nương ngước mắt nhìn lại, không khỏi thầm than, thật là một vị giống như trích tiên, ngũ quan của nam tử này không coi là đặc biệt tuấn tú, so với vẻ yêu nghiệt của Lãnh Hoa Đình, thì hắn chỉ có thể coi là bình thường, nhưng khí chát của hắn nhẹ nhàng thản nhiên, như trăng như trúc, nụ cười của hắn như ngọn đèn nhỏ được thấp sáng trong đêm tối, sáng sủa ấm áp, làm cho người ta nhìn qua đều thấy thân thiết, lập tức thả lỏng lòng, xem ra hắn là một người đáng tin, người như vậy cũng quá…Nguy hiểm a, trong lòng Cẩm Nương tự cảnh giác chính mình, người càng ôn nhu thân thiết, sợ là bụng dạ càng đen tối, có Lãnh Hoa Đình là vết xe đổ, hôm nay Cẩm Nương nhìn người cũng không dám nhìn bề ngoài nữa.
“Yên nhi, còn không mau giới thiệu vị phu nhân này.” Trên mặt ôn nhuận của vị nam tử mang theo ý cười nhìn nữ tử trước mắt, cách ăn mặt của tiểu phụ nhân trước mắt lại như thiếu nữ tươi mát tự nhiên, một đôi mắt to linh động mà có thần, đang sáng lấp lánh mà nhìn mình chăm chú, ừ, còn mang theo vẻ thưởng thức a, tựa như mình là một tác phẩm nghệ thuật bình thường, để cho nàng bình luận, nữ tử như vậy, hắn lần đầu nhìn thấy, thú vị.
“A, nha, tam thiếu gia, ngươi không phải đi học rồi sao?” Yên Nhi ngẩn ra, nghẹn ngào kêu lên, mặt mày cười tươi như hoa, vừa chuyển ánh mắt lại cảm giác như mình có chút thất thố, nên đỏ mặt nói thêm “Tam Thiếu gia, ngài không biết sao, là nhị thiếu phu nhân trong phủ, a nha, cũng phải, nhị thiếu phu nhân gả vào trong phủ chưa lâu, ngài đương nhiên chưa thấy qua.” Yên Nhi líu ríu nói, thanh âm thanh thúy, lại lộ ra vẻ chân thật vô tà, tâm tình Cẩm Nương cũng tốt lên.
Nam tử ôn nhuận có đôi mắt như châu ngọc nhìn Cẩm Nương, nụ cười còn đọng bên môi, Cẩm Nương ão não phát hiện ra, lúc hắn cười, bên má trái có một lún đồng tiền nhẹ, đáng yêu lại ôn hòa, có cần quá mức như thế hay không, không để cho người có tướng mạo bình thường như mình sống a, quá đáng a, mình cũng không có má lún đồng tiền, Cẩm Nương không khỏi oán thầm, rồi càng cảm thấy thất bại.
“A, hóa ra là nhị tẩu, Hoa Hiên xin chào nhị tẩu.” Lãnh Hoa Hiên khom người cúi chào, hành lễ chính thức với Cẩm Nương.
Hắn chính là nhi tử của nhị phu nhân Lãnh Hoa Hiên, trách không được lông mày của hắn với nhị phu nhân có phần tương tự, Cẩm Nương nhận lễ cười nói “Thường nghe đồn tam thiếu gia rất tài tình, hôm nay nhìn thấy, quả thật như vậy, Lệ trúc là loài khó trồng như thế mà Tam đệ vẫn trồn được xanh um tươi tốt thế kia, khiến chị dâu ta thật sự là mở rộng tầm mắt.”
Lãnh Hoa Hiên nghe xong ngửa đầu cười, nụ cười trong sáng như ánh trăng, làm Cẩm Nương có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nàng nói sai rồi sao?
“Chị dâu khen nhầm rồi, chỉ vì mẫu thân Hoa Hiên yêu thích trúc này, cho nên Hoa Hiên mới nổi lên tâm ý, bất quá lệ trúc này không phải công của một mình đệ.” Lãnh Hoa Hiên mỉm cười nói.
“A, là nhị thẩm cùng ngươi làm sao?” Cẩm Nương nghĩ nhị phu nhân cũng là nhân tài, e là có thể giúp hắn.
“Cũng không phải, lệ trúc này chính là khi nhị ca còn bé đã gieo xuống, cũng không phải công của Hoa Hiên, Hoa Hiên chỉ quan sát lệ trúc này nhiều năm thôi, lại không phải là người khiến chúng mọc rễ.” Lãnh Hoa Hiền nhìn vào mắt của Cẩm Nương rồi nghiêm túc nói.
Cẩm Nương nghe xong khẽ giật mình, có chút mờ mịt, sau một lúc mới kịp phản ứng, theo lời hắn nói vậy người trồng là Lãnh Hoa Đình, nàng không khỏi kích động hỏi “Ngươi nói, trúc này là do tướng công trồng ở chỗ này sao?”
“Chị dâu nói rất đúng, nhị ca thường mang theo Hoa Hiên đi chơi, khi đó, mẫu thân nói thích lệ trúc, nhưng lại không thể thường nhìn thấy, không biết nhị ca tìm đâu ra hạt giống lệ trúc, mất rất nhìn tâm tư mới trồng ra trúc này.” Lãnh Hoa Hiên nói đến chuyện lúc đó, ánh mắt ôn nhuận có phần ảm đạm, nói tiếp “Chỉ là, về sau…nhị ca hắn, lại không chịu tới nơi này.”
Không chịu tới nơi này? Là từ lúc trúng độc sao? Chẳng lẽ Lãnh Hoa Đình trúng độc có liên quan với người của Đông phủ? Đông phủ này đã làm gì hắn? Cho dù Lãnh Hoa Đình không kế vị cũng không đến lượt Lãnh Hoa Hiên, trước đó còn có Lãnh Hoa Đường, việc này không thể nào giải thích nổi.
“Chị dâu, mẫu thân còn ở trong phòng chờ ngươi, vì vậy Hoa Hiên xin cáo lui.” Lãnh Hoa Hiên chứng kiến Cẩm Nương thất thần, thì mỉm cười thi lễ cáo từ.
Yên Nhi tiếp tục dẫn Cẩm Nương đi đến phía trước, trong chính đường truyền đến một trận tiếng cười, xem ra, nhị phu nhân cùng mọi người đang trò chuyện vui vẻ, Cẩm Nương vén váy cất bước, nhưng vừa vào đến liền giật mình.
Nhị phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, ở bên dưới phía tay phải lại là Tôn Vân Nương, bên trái là trưởng nữ của Trữ Vương, quận chúa Lãnh Uyển, các nàng…sao lúc này lại ở chỗ của nhị phu nhân?
“Cẩm nương, nhanh mau tới đây, nhìn xem, vị này là ai?” Nhị phu nhân hiếm khi đứng lên nhiệt tình như thế, không đợi nàng hành lễ liền kéo nàng đến, ngồi vào phía bên quận chúa Lãnh Uyển, “Trữ vương thế tử phi thì Nhị thẩm không cần giới thiệu, vị này ngươi có biết không?” Nhị phu nhân chỉ vão Lãnh Uyển hỏi.
Cẩm Nương thi lễ với Nhị phu nhân, cười nói “Quận chúa tự nhiên là biết, trước kia, lúc Cẩm Nương chưa xuất giá, từng được quận chúa mời đi qua Trữ vương phủ, cùng quận chúa trò chuyện rất vui vẻ.”
Lãnh Uyển che miệng cười nói “Không phải sao? Ngày ấy Uyển nhi có thể chứng kiến nhị tẩu thi văn, thật sự là tuyệt diễm, tài hoa hơn người a.”
Cẩm Nương cười đang muốn nói chuyện, thì liền nghe được Tôn Vân Nương hừ lạnh, gương mặt hếch qua một bên, Cẩm Nương cười nhạt nhìn nàng, thi lễ nói “Đại tỷ, gần đây có khỏe không?”
Vân Nương quay lại, ánh mặt ngạo nghễ nhìn nàng “Không thể so được với tam muội ngày hôm nay, nghe nói tình cảm của tam muội và muội phu rất sâu đậm, cầm sắt hòa minh (vợ chồng hòa thuận hiểu ý).”
Cẩm Nương biết rõ nàng đang châm chọc mình, Lãnh Hoa Đình đi đứng không tiện, hơn nữa trước mặt người ngoài là bộ dáng một nửa của con nít, mình với hắn làm sao đến cầm sắt hòa minh, tuy nhiên…cảm tình cũng khá, nhưng trong giọng nói của Vân Nương quá nồng mùi mỉa mai, hơn nữa, quan hệ của các nàng quá mức ác liệt, thì thế nào đi nữa Cẩm Nương cũng hiểu, Vân Nương sẽ không nói nửa câu hữu ích ình.
“Đại tỷ nói đùa, không biết hôm nay tại sao đại tỷ đến chỗ của nhị thẩm thế, một hồi nếu rảnh, đến chỗ của muội dùng cơm a.” Cẩm Nương không nghĩ cùng nàng so đo, nhất là đang ở trong nhà của nhị phu nhân, cho dù trong nhà mẹ đẻ có mâu thuẫn gì, thì cũng không cần ở trong nhà chồng diễn để cho người khác xem.
Nhị phu nhân nghe xong thì nói “Đã đến chỗ này của ta, làm gì có chuyện đến nơi khác, hôm nay nhị thẩm làm chủ, ngươi cũng cùng ở đây ăn cơm đi.”
Tôn Vân Nương cười nói với nhị phu nhân “Đa tạ nhị phu nhân, không cần giữ lại dùng cơm, một lát Vân Nương muốn cùng Uyển muội hồi phủ. Uyển muội có hẹn thợ may của Vân Tú phường, nếu là dùng cơm sợ sẽ lỡ hẹn.”
Nhị phu nhân vừa nghe mắt liền sáng lên “Như thế nào, Uyển Nhi muốn cùng thợ may của Vân Tú phường học may vá sao?”
Khuôn mặt của Lãnh Uyển ửng đỏ, khẽ thẳng người nói “Uyển Nhi nghĩ thừa dịp tuổi tác còn nhỏ, học thêm vài thứ luôn tốt, kỳ thật, chị dâu may vá cũng rất tinh sảo, lúc bình thường Uyển Nhi cũng có học hỏi, chỉ là chị dâu nói, Vân sự phụ đang muốn thu nhận đồ đệ, nếu tìm nàng làm thầy, thì tài may vá của Uyển Nhi sẽ tăng nhanh.”
Nhị phu nhân nghe xong liền gật đầu thỏa mãn nói “Uyển nhi quả nhiên là người chăm chỉ hiếu học, nếu được chân truyền của Vân sự phụ, e sẽ là người đứng đầu về thêu may của khuê tú trong kinh.”
Lãnh Uyển nghe xong thì xấu hổ cười, nên cũng khiêm tốn vài câu.
Cẩm Nương vẫn chưa biết mục đích của các nàng hôm nay tới đây, xem Tôn Vân Nương hôm nay tinh thần cũng không tệ lắm, cùng Lãnh Uyển quan hệ cũng tốt, không biết tình cảm vợ chồng của nàng với Trữ vương thế tử như thế nào?
Nhưng việc này không thể hỏi trước mặt nhị phu nhân, coi như là lén lút hỏi, thì nàng cũng không tiện hỏi nhiều, cho dù hỏi, không biết Tôn Vân Nương sẽ phản ứng thế nào đây, nàng ta sẽ nghĩ là mình không có ý tốt, như chính mình cũng nghĩ là Tôn Vân Nương không bao giờ đối tốt với mình, giống nhau.
Mấy người họ ngồi nói vài câu, Tôn Vân Nương thi lễ với nhị phu nhân “Phu nhân, nghe nói trong viện có lệ trúc mọc rất đẹp, Vân Nương muốn cùng muội muội đi xem, không biết có được không ạ?”
Cẩm Nương nghĩ, rốt cuộc cũng đi vào đề chính, bảo mình đi cùng, sợ là muốn nói chuyện riêng với mình.
Nhị phu nhân quả nhiên khéo hiểu lòng người, cười gượng để Cẩm Nương cùng Vân Nương ra ngoài.
Lãnh Uyển cùng nhị phu nhân ở trong phòng nói chuyện, trước khi ra cửa, Cẩm Nương mơ hồ nghe được nhị phu nhân hỏi Uyển Nhi có từng học qua công việc quản sự chưa, đọc sách nhiều hay ít…….. nàng không khỏi nhíu mày thầm nghĩ: nhị phu nhân không phải muốn làm thân thích với Trữ vương phủ chứ, lẽ ra là không thể a, Lãnh Uyển đã có phong hào quận chúa, nhi tử của nhị phu nhân…Chính là Lãnh Hoa Hiên chỉ là một người có công danh bình thường, tuy nói đang tiếp tục học, ngoại hình xem như cũng tao nhã, là công tử ôn nhuận, chẳng qua không phải cổ nhân luôn coi trọng môn đăng hộ đối hay sao? Nhị lão gia coi như là làm quan lớn, lại là chức quan béo bở, nhưng dù sao cũng là thứ xuất, lại không có tươc vị kế thừa, dựa theo thân phận của Lãnh Uyển, thì cũng phải gả cho người như Vương gia hay thế tử.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình nên giữ lòng thanh thản, cho dù thật sự là vậy, thì có quan hệ gì đến mình đâu, Lãnh Uyển trong sáng đáng yêu, dễ đối phó, nếu thật sự vào phủ, thì mình còn có thể có them một người bạn.
Nàng không khỏi lắc đầu, tiếp tục cùng Vân Nương đi ra ngoài.
“Ngươi lắc đầu làm cái gì, không muốn cùng ta đi ra?” Tôn Vân Nương cười mà không phải cười nhìn Cẩm Nương, khẽ nghiên đầu một chút, ngữ khí giống như lúc gây sự tại Tôn gia.
Đầu tiên Cẩm Nương cảm thấy giật mình, lập tức cười nói “Nhiều ngày không gặp, đại tỷ trước sau vẫn ngay thẳng a, thật vất vả tỷ mới đến thăm muội được, muội như thế nào mà không theo đại tỷ a.”
Tôm Vân Nương nghe xong ngược lại nở nụ cười, nhắm mắt lại nói “Ngươi cho là hôm nay ta không thể khi dễ ngươi như lúc còn ở nhà mẹ đẻ sao, bất quá, long dạ của ngươi nên hiểu rõ ràng, lần thứ nhất coi như là ta khi dễ ngươi đi, nhưng cuối cùng được tiện nghi luôn là ngươi, hôm nay ngươi được gả đi trong sạch, muội phu tuy nói…thân thể không tốt, nhưng nghe nói đối với ngươi rất tốt, như thế xem như là hạnh phúc.”
Cẩm Nương nghe trong lời nói của nàng có chút chua sót, lại nghĩ đến nàng cùng Trữ vương thế tử, vợ chồng vẫn không hòa thuận sao? Trong long không khỏi mềm lòng một chút, cũng cười nói “Chuyện ở nhà trước đây, coi như là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xem như là nhất thời, thì hôm nay muội muội cũng thiệt lòng muốn nhìn thấy tỷ tỷ hạnh phúc.”
Lời này của Cẩm Nương nửa thật nửa giả, dù sao hôm nay Vân Nương muốn hại mình cũng rất khó, Vân Nương đã từng sử dụng tâm cơ muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng cuối cùng lại bị Lãnh Hoa Đình làm cho vợ chồng lúc tân hôn phải xích mích, đến nay khó có thể hòa thuận, cũng coi như là báo ứng, tóm lại lời nói hữu ích nói ra cũng không mất tiền, coi như là dụ dỗ Vân Nương, làm cho nàng nói ra mục đích hôm nay nàng tới đây.
“Muội muội nói không sai, chuyện cũ coi như gió thổi mây bay, lúc nãy ngươi nghĩ không sai, Lãnh đại nhân muốn hướng Uyển tỷ nhi cầu hôn, nói cho đúng ra là trưởng tử của Lãnh đại nhân, Giản thân vương tam công tử, Lãnh Hoa Hiên.” Vân Nương không nói vòng vo mà trực tiếp nói thẳng.
Cẩm Nương nghe xong thì có chút ngạc nhiên, thuận miệng nói “Trữ vương đồng ý?”
Vân Nương nghe xong liền cười “Lại nói tiếp, việc này vốn là chủ ý của Uyển Nhi, từ nhỏ nàng đã yêu thích Hiên công tử, chỉ là trước kia Trữ vương không thích, do Lãnh đại nhân là con vợ kế, lại không có tước vị, nên không quá đồng ý, về sau, không biết là nhận được tin tức gì, Trữ vương sau khi biết được, ngược lại đồng ý, lại nghe nói Hiên công tử được rất nhiều người làm mai, nên vài ba ngày là Lãnh Uyển lại tới chỗ nhị phu nhân ôn chuyện, nhị phu nhân nguyên cũng muốn cùng Trữ vương phủ đính hôn, hơn nữa nàng cũng là bà con của Trữ vương phi, Uyển Nhi mượn cơ hội đến thăm dì họ, nên nhiều lần đi đi lại lại, lại sợ người ta nói nên kéo ta đi cùng, chỉ nói là ta muốn gặp muội muội ngươi.”
Được tin tức? Tin tức gì mà làm Trữ vương cam lòng đem nữ nhi gả ột thường dân như Lãnh Hoa Hiên? Cẩm Nương không khỏi rơi vào trầm tư, mở miệng muốn hỏi, thì Vân Nương lại nói trước “Ta cũng không biết rõ tình tình, Uyển Nhi cũng không biết chuyện gì, lời này là ta nghe tỷ phu của ngươi trong lúc uống rượu nói.”
Cẩm Nương không phải không thừa nhận Vân Nương có hiểu biết, bất quá, tâm tư nàng trước kia đều dùng vào chuyện khi dễ người khác, hoặc hại người, không ở trong chính đạo, nhưng nếu nàng là nam nhân, sợ đã đem Tôn gia trở thành một đại gia tộc.
“Lúc này tỷ tỷ tới là…” Trong lòng Cẩm Nương biết, nếu Vân Nương chỉ cùng Lãnh Uyển đến, thì sẽ không có chuyện muốn mình cùng nàng ở riêng, nên liền hỏi.
Vân Nương nghiêm sắc mặt nhìn Cẩm Nương, trầm ngâm một hồi mới nói “Lúc ngươi xuất giá, lão phu nhân đưa cho ngươi vài cửa hang phải không?”
Cẩm Nương vừa nghe xong mặt liền đen một chút, chẳng lẽ mình gả đi, nàng còn ham muốn đồ cưới của mình sao?
Vân Nương vừa thấy nàng đổi sắc mặt, vội nói “Không cần nghĩ lung tung, ta không phải muốn cửa hàng của ngươi, ngươi hôm nay là nhị thiếu phu nhân trong Giản vương phủ, ta muốn của ai cũng không muốn của ngươi.”
Cẩm Nương nghĩ cũng đúng, chớ nói nàng ta tính toán không được mình, cho dù có thể tính toán được, cũng phải xem Lãnh gia ở phía sau mình có chịu hay không, còn nữa, nếu muốn tính toán, cũng sẽ không cùng mình nói ra, nên cười khan nói “Ý của đại tỷ là gì?”
“Ta nghe nói, Giản thân vương ở thành đông có tiệm tơ lụa rất lớn, cung cấp cho nội cung.” Vân Nương thử thăm hỏi.
Cẩm Nương nghe xong thì ngơ ngẩn, cửa hàng ở Thành đông không phải Tam lão gia muốn lấy nó nên mới náo loạn sao? Vân Nương hỏi đến làm chi? Bất quá, cửa hàng này giao hàng cho nội cung là bí mật, sao nàng lại biết?
Nội tâm Cẩm Nương không ngừng đề phòng, vừa cười vừa nói “Muội muội gả tới không lâu, không biết nhiều chuyện trong phủ, đại tỷ nghe được ở đâu thế? Muội muội cũng không biết.”
Vân Nương nghe xong sắc mặt trầm xuống, cười lạnh “Đều là tỷ muội, ngươi cần gì phải giả ngu, việc cửa hàng này ta làm sao biết, ngươi không cần xen vào, ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta không có ác ý, bất quá chỉ muốn hợp tác một tí với ngươi mà thôi.”
Hợp tác? Sợ là muốn thăm dò tin tức đi, trong kinh thành này hoàng thân quý tộc, một nhà nhất tộc nào mà không phải có liên quan đến hoàng gia, Giản thân vương có, chẳng lẽ Trữ vương phủ lại không sao? Bất quá mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, không nói trên miệng mà thôi.
Cẩm Nương thu lại nụ cười, nghiêm mặt với Vân Nương nói “Ta chỉ là một nương tử nhỏ bé, đồ cưới là do quản sự có chuyên môn trông coi, lại nó tiếp, lão phu nhân cho ba cửa hàng ở nơi nào, ta còn chưa có nhìn qua, mỗi ngày đều phải ở trong đại viện, làm gì mà để ý đến tiền bạc, nếu để cha mẹ chồng biết sẽ tức giận.”
Vân Nương thấy Cẩm Nương giống như dầu và nước không dính chung lại, không khỏi tức giận, trừng mắt với Cẩm Nương “Cửa hàng trong phủ các ngươi làm ăn với người khác cũng là làm, cùng ta làm cũng là làm, cần gì phải giao cho người ngoài, mà cự tuyệt ta chứ?”
Lời này của nàng càng làm cho Cẩm Nương giật mình hỏi “Việc này với đồ cưới của ta có liên quan gì, ba cửa hàng của ta chỉ có một cửa hàng là bán vải, hai cửa hàng khác một bán đồ cổ, một là bán lá trà, cửa hàng bán vải chỉ bán tơ lụa tầm thường, còn có vải gấm, hạt sa các loại, cửa hàng làm sao bán được đồ vào cung, hơn nữa, nếu thật sự có người làm ăn với cửa hàng Vương phủ, thì đó cũng là người vương gia tín nhiệm, lại là khách hàng lâu năm, chớ nói đến việc lời nói của ta không đủ nặng, Vương gia sẽ không nghe ta, mà nếu nghe, thì sao lại không biết xấu hổ mà rời bỏ khách hàng lâu năm, để tiếp nhận việc buôn bán của ngươi.”
Vân Nương nghe xong ngừng lại, thiếu chút nữa mắng Cẩm Nương, nhưng mà hôm nay nàng đến là muốn hòa hảo hợp tác, nên cố nhịn lại tức giận trong ngực, sau một lúc lâu mới bình tĩnh đôi chút, còn nó thêm “Ta nói ngươi….Ai, thôi, cửa hàng trong vương phủ này cung cấp hàng trong cung, nhưng cũng có loại kém chất lượng chứ, trong nội cung các nương nương mặc y phục đều là cống phẩm do hoàng htượng ban, nhưng trong cung không phải chỉ có nương nương, công chúa, là chủ tử phía dưới có mấy chục người hầu, thái giám, cung nữ đều không mặc quần áo sao? Các nàng đâu thể thể mặc tơ lụa thượng hạng, cho nên đối tượng chân chính kiếm tiền tốt nhất, chính là loại vải kém chất lượng, giá cả tuy rẻ, nhưng bù số lượng rất nhiều a.”
Cẩm Nương vừa nghe cũng biết quả thật như thế, chẳng qua trong lòng nghi ngờ càng sâu, việc này là cơ mật buôn bán, Vân Nương làm thế nào mà biết được tường tận thế? Nàng ta đến, thật sự chỉ muốn hợp tác buôn bán với mình sao?
Nghĩ thế Cẩm Nương liền thay đổi thái độ, muốn tìm xem trong lời nói của Vân Nương có thêm chút manh mối gì không “Đại tỷ, ngươi cũng biết, cửa hàng ở thành đông, hôm nay là những người nào cùng nhà ta qua lại làm ăn, ngươi cũng phải để ta biết rõ, ta mới làm việc được.”
Vân Nương nghe Cẩm Nương lời nó nới lỏng, lập tức vui mừng trở lại giữ chặt tay nàng nói “Ta biết ngươi mềm lòng, trước kia ở trong phủ tỷ muội chúng ta ồn ào thế nào cũng được, nhưng hôm nay đều đã gả đi, nếu giúp đỡ được thì phải giúp đỡ, ngươi nói đúng không?”
Sau đó liền nói cho Cẩm Nương biết mấy nhà đối tác làm ăn với cửa hàng thành đông, Cẩm Nương nghe xong chỉ kém chút là hóa đá, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, Vân Nương chờ nàng trả lời, nên lôi kéo ống tay áo của nàng nói “Ngươi cũng biết, hôm nay ta ở bên ngoài là một thế tử phu nhân, kỳ thật chính là để trang trí, nhà bọn họ cũng không có xem trọng ta, mà ta thì không muốn cứ tìm bọn họ đòi tiền, tuy nhà mẹ đẻ cho đồ cưới cũng không ít, nhưng chân chính có thể kiếm tiền cũng không có mấy thứ, ta suy nghĩ thật lâu chỉ có thể dựa vào mấy tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau, tỷ tỷ muốn buôn bán kiếm ra bạc, đầu cũng có thể ngẩn cao hơn, không còn bị người trong phủ khinh rẻ, mình có tiền, sống cũng thoải mái hơn phải không?” Vừa nó nước mắt vừa chảy
Cẩm Nương bất tác dĩ đưa khăn của mình ra, lời nói của Vân Nương lộ ra, việc nàng sống ở Trữ Vương phủ cũng không thoải mái, sợ là thế tử không muốn nhìn thấy nàng, Trữ Vương gia cùng Trữ Vương phi cũng không thích nàng, đương nhiên, trong phòng thế tử vốn có tiểu thiếp, thông phòng…….. các nàng đều lấn lướt nàng, khi dễ trên đầu nàng, nàng cho dù là có tâm cơ toan tính hơn nữa, mà bị mọi người phía dưới công kích, cũng được bao nhiêu phần thắng đây.
Nhớ ngày đó, nếu nàng không phải ác độc muốn hại mình như vậy, thì Lãnh Hoa Đình cũng sẽ không đối với nàng ác như thế, cũng không có chuyện trong đêm tâm hôn cùng tướng công náo loạn trở mặt, thành ra ngày hôm nay, Vân Nương tất nhiên bị trừng phạt đúng tội, nhưng Lãnh Hoa Đình cũng là một nguyên nhân gây nên, mà mấy thương nhân cung cấp hàng cho nhà nàng buôn bán chung, đều là mấy nhân vật mẫn cảm như vậy, nếu để cho Vân Nương hùn hạp một phần vào, có lẽ, những thứ cong cong quẹo quẹo bên trong nàng sẽ rõ ràng hơn, vừa vặn Tam lão gia mới tiếp nhận, ngày mai chờ Bình Nhi khỏe lại sẽ đưa tới cho tam lão gia, để cho tam lão gia mở rộng lòng mình mới có thể làm được những chuyện quan trọng.
Vừa nghĩ thế Cẩm Nương liền nói với Vân Nương “Đại tỷ, việc này ngươi nói nhiều như vậy, ta còn chưa rõ lắm, không bằng tí nữa ta trở về hội ý cùng Vương phi, dù sao phải biết rõ tình hình mới làm việc được tốt, đúng không, tóm lại nếu có thể hùn hạp thêm vào, muội muội lại không để cho tỷ tỷ thì để cho ai chứ.”
Vân Nương không nghĩ tới Cẩm Nương lại đồng ý, tuy hôm nay lời nói chưa xác định, nhưng ít ra giọng điệu đã nới lỏng, vậy thì có biện pháp, không ai có bạc mà không cầm, chỉ cần Cẩm Nương biết biến hóa, chắc chắn sẽ hùn được một phần.
Cẩm Nương nghĩ việc này nên nhanh chóng nói cho Lãnh Hoa Đình biết, trong phủ nhiều chuyện trắng đen lẫn lộn, cái gì nàng cũng không hiểu, còn cái khối hắc ngọc kia nữa, đến tột cùng là đại biểu cái gì, Lãnh Hoa Đình laị không tự nói với mình, trong phủ này, thật đúng là càng ngày càng phúc tạp.
Hai tỷ muội coi như đã nó xong chuyện, liền nói đến một ít chuyện trong nhà, vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đến bên cạnh hòn non bộ, trong rừng có đặt một bộ bàn ghế đá, Cẩm Nương lại nghĩ tới lời nó của Lãnh Hoa Hiên, trúc này là lúc nhị ca khi còn bé trồng…
Lãnh Hoa Đình khi còn bé nhất định là đứa bé thông minh, có thể là có bộ dáng lôi lôi kéo kéo như ngày hôm nay hay không, nghĩ đi nghĩ lại, môi nàng liền hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Vân Nương thấy không khỏi vẫy nàng ngồi xuống nói “Ngươi coi như trãi qua cuộc sống tốt, cũng không cần ở trước mặt ta cười như vậy, đây không phải là kích thích ta sao?”
Lời nói này mang theo ý giỡn, ngược lại mặt Cẩm Nương ửng đỏ, gượng cười đang muốn nói chuyện, liền mơ hồ nghe được ở chỗ sâu trong rừng trúc có người nói chuyện, âm thanh giống như đang khóc.
Vừa nhìn lên, thì chứng kiến vẻ mặt lạ thường của Vân Nương, hai người nhất thời ra dấu im lặng, Cẩm Nương vốn muốn cùng Vân Nương dời đi, đây là đông phủ, mình lại là lần đầu tiên đến, Vân Nương cũng là khách, nếu có người thấy hai người đang nghe lén, vậy thì rất mất mặt, nhưng Vân Nương đã trừng mắt liếc nàng, nói bên tai nàng “Ngươi thật đần, nghe một chút không có gì, nói không chừng về sau đối với ngươi có lợi, chúng ta cẩn thận một chút.”
Vừa nói, vừa rón rén lôi kéo Cẩm Nương đi vào rừng trúc, quả nhiên âm thanh kia đến từ phía sau hòn non bộ, loáng thoáng có nữ tử đang khóc “Thiếu gia, thiếu gia người không thể không quan tâm nô tì nữa, nô tì…….. đã có mang.”
Cẩm Nương vừa nghe tim sợ tới mức sắp nhảy ra ngoài, quả nhiên muốn kéo Vân Nương trốn đi, Vân Nương kéo nàng lại trừng mắt, vẻ mặt tò mò nói nhỏ bên tai nàng “Thật là một tin tức tốt, tướng công của ngươi sống ở trong phủ cũng không như ý đúng không, ngươi là nương tử, nên nghĩ biện pháp giúp hắn một chút mới đúng, nhát gan như thế, làm được chuyện gì?”
Cẩm Nương nghe nàng mắng cũng bình tĩnh lại, dù sao nàng cũng không phải cố ý, người này nếu đã làm thì không nên sợ người khác biết, vì vậy, lôi kéo Vân Nương dựa vào phía sau hòn non bộ.
Liền nghe được nam tử kia đè giọng xuống nói “Ngươi không cần dây dưa với ta nữa, gia cho ngươi chút bạc, hôm nay ta cũng sắp cưới rồi, trước khi thiếu phu nhân chính thất vào cửa, thì không thể thu ngươi, càng không thể để cho ngươi sinh con, bằng không ta sẽ mất hết thể diện.”
Âm thanh nam tử quá thấp, tuy nhiên vẫn nghe được hắn nói cái gì, nhưng âm thanh kia cố ý thay đổi, nên không biết là ai nói.
Chợt nghe nàng kia khóc nói “Nhưng mà gia, đây là cốt nhục của ngài, ngài cam lòng bỏ sao? Tử Yên chết không nói, nhưng quyết không thể hại cốt nhục của ngài.”
Nha đầu kia thật là biết nói chuyện, cứ vịn vào cốt nhục mà nói, mỗi câu đều đứng trên lập trường của nam nhân kia nói chuyện, mạng mình cũng không để ý, tình nghĩa sâu nặng như vậy, cho dù nam nhân ác tâm sợ cũng mềm lòng.
Quả nhiên nam nhân kia chần chờ, Vân Nương liền muốn kéo Cẩm Nương đi vòng qua, nếu có thể tận mắt thấy nam tử kia thì tốt rồi, không ngờ, nàng đá vào tảng đá, đau đến cắn răng, nhưng một tiếng cũng không thoát ra khỏi cổ họng, bất đắc dĩ hòn đá bị nàng đá lăn xuống lại phát ra âm thanh, nam tử sau hòn non bộ nghe xong liền quát lên “Ai.”
Vân Nương sợ tới mức nhịn đau, kéo Cẩm Nương trốn đi, hai người nâng váy chạy như điên, cuối cùng cũng đến chỗ tốt, nam tử kia đến thì các nàng đã chạy rồi.
Cẩm Nương ngồi lại trên ghế đá, thở hổn hển không ngừng, cũng hiểu được kích thích trước nay chưa từng có, ánh mắt của Vân Nương xoay chuyển, không biết lại nghĩ ra trò gì, lúc này Lãnh Hoa Hiên một thân bạch y, phong độ nhẹ nhàng từ rừng trúc bên kia đi tới, trong tay còn cầm bọc y phục nhỏ.
Cẩm Nương cùng Vân Nương không khỏi quay lại hai mặt nhìn nhau, đồng thời mở miệng, không tiếng động nói “Là hắn sao?”