TT: từ chương trở đi sẽ đổi xưng hô Nhị phu nhân thành Nhị thái thái, vì ta thấy thái thái đúng hơn.
Cẩm Nương nghe được cũng bị kinh ngạc một hồi, nguyên tưởng rằng nàng bổ nhào qua để tìm Lãnh Uyển xin giúp đỡ, nếu nàng thông minh thì nên biết Lãnh Uyển mới là chủ mẫu tương lai của nàng, một nha đầu đã hoài thai, muốn sống sót, không đi cầu Nhị thái thái, không đi cầu chủ mẫu tương lai, lại tới xin một chủ tử viện khác, không phải quá không hợp lý sao?
Nghĩ đến đây, Cẩm Nương, khẽ nâng mắt thấy Nhị thái thái, chỉ thấy Nhị thái thái, tuy nét mặt nghiêm trọng, nhưng trong mắt thoáng vẻ sắc bén, hăng hái quá hóa dở, buổi sáng, bà ta cũng biết rõ việc Tố Cầm tự sát, người thông minh tháo vát như bà ta, xử lý một nha đầu thông phòng nho nhỏ không phải là quá dễ dàng sao? Cạm bẫy vừa rồi cũng quá đơn giản, chẳng lẽ…. Người này lại là một quân cờ của bà ta nữa?
Nghĩ vậy, Cẩm Nương giả bộ như rất bối rối, trốn sang bên kia Nhị thái thái, chỉ vào Tố Cầm nói: “Ngươi, nha đầu không có đạo lý này, chủ mẫu đích thực đứng ở chỗ này, ngươi cầu ta làm cái gì?”
Tố Cầm nghe xong, nước mắt như mưa, vẻ mặt bất lực, thảm thiết kêu lên: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ…. Nếu như còn có đường đi, cần gì phải…. Van xin ngài, xin thương xót cứu nô tỳ một mạng a.”
Cẩm Nương nghe xong liền than nhẹ một tiếng, quay sang nói với Nhị thái thái: “ Nàng… Hài tử trong bụng là…”
Nhị thái thái nhắm mắt, trên mặt lộ ra một chút không được tự nhiên, thật lâu mới nói: “ Vốn là đại nha đầu trong phòng Hiên nhi, làm việc cũng chịu khó, vốn định để Hiên nhi cưới chính thê xong, sẽ để Hiên nhi thu nàng, không nghĩ tới, đột nhiên thân thể nàng có…’’. Nói đến chỗ này, Nhị phu nhân dừng lại một chút, quay sang nhìn sắc mặt Lãnh Uyển. Quả nhiên, Lãnh Uyển biến sắc, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Lại nói tiếp: “Ai ngờ… Hiên nhi cũng không chịu nhận, nói là không có chạm qua nàng, làm gì mà có hài tử, hôm nay hỏi lại nàng, nàng lại không chịu nói ra, còn… Tìm cái chết làm loạn, ai, nếu không phải nghĩ trong bụng nàng có một mạng, ta lại không phải là người có lòng dạ ác độc bỉ ổn đến vậy, thì thực hận không thể bán nàng đi cho nhẹ nợ.”
Lãnh Uyển nghe xong lời này, sắc mặt mới tốt lên một chút, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, đối với Nhị thái thái nói: “Nhị thái thái, ngài thật đúng là thiện tâm, nhìn xem người yêu mị này, cử chỉ như thế…, còn giữ làm cái gì, làm dơ thanh danh phủ ngài, nếu là ta, bất kể nàng hoài thai là dã chủng nào, cũng sẽ bị đánh hoặc là không được làm công việc cũ.”
Cẩm Nương nghe được chấn động, Lãnh Uyển, xưa nay ưu nhã, đáng yêu, nguyên lai cũng là người có lòng dạ ác độc, những lời này cho thấy …, xem ra, trái tim của mình vẫn là không đủ mạnh mẽ, không đủ cứng rắn a, Lãnh Uyển là lớn lên từ trong đấu tranh trạch viện, từ nhỏ sợ là đã tiếp nhận giáo dục như thế, thủ đoạn xử trí người đến mức này, cũng cho là rất bình thường.
Tố Yên nghe được lời nói của Nhị thái thái, sắc mặt càng thêm bất lực, thống khổ, trong mắt hiện lên một vẻ hận sâu sắc, lại không thể phản bác, đành phải vùi đầu khóc rống. Cẩm Nương … kéo Vân Nương đi, việc này không kéo mình vào là tốt rồi, lại không quản thai nhi trong bụng Tố Cầm là của ai, xem điệu bộ này tựa như lấy mình làm bia đở đạn, nàng mới không ngu như vậy, một Bình nhi còn chưa đủ sao? Chuyện trong Đông phủ này không quan hệ tới nàng.
“Đại tỷ, chúng ta đi thôi, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, một hồi nữa còn phải trở về ăn cơm tối với Nhị thái thái.”. Nói xong, Cẩm Nương thản thiên hướng ngoài viện đi ra.
Nhị thái thái thấy thế liền nhíu mày, quay đầu gấp gáp nói với Cẩm Nương: “Cháu dâu, ngươi không phải nói, muốn xin Tố Câm đi sao? Ai, ngươi xem nàng huyên náo thế này, khiến đầu ta cũng đau luôn, không bằng cho ngươi a, hài tử trong bụng không quản hắn là ai, …., từ nay về sau làm bà tử quản sự cũng không tệ lắm.”
Cẩm Nương nghe xong khóe môi nhất thời cong lên, vẻ mặt đau khổ, một bộ dạng như không muốn nói: “Nhị thẩm, ngài tha cho ta đi, trong phòng ta đã lắm chuyện rồi, nếu lại thêm một người như vậy, trời ạ, không phải muốn quay cho ta chóng mặt sao? Lúc trước có thể không biết nên nghĩ nàng là người nhân phẩm không đoan chính, hôm nay nay như vậy ta nào dám nói lời xin cho nàng qua chứ.” Nói với Nhị thái thái xong liền làm ra bộ dạng hơi sợ hãi.
Nhị thái thái nghe xong liền trừng mắt nhìn Tố Cầm, Tố Cầm từ trên mắt đất bò dạy, nhằm hướng đại thụ thẳng tắp nhào tới, hai bà tử nhanh tay kéo lại, bằng không, nàng một ngày có thể chết đến ba lần a.
Lúc này, Yên nhi, một mực trốn ở trong phòng, đã chạy ra, lại bổ nhào dưới chân Cẩm Nương quỳ xuống: “Nhị thiếu phu nhân, cầu xin ngài cứu gia tỷ a, nàng, ở đây, trong phủ thật sự là… Thật sự là không sống nổi nữa a? Cả trong nội viện đều mắng nàng là vụng trộm tư tình, nữ tử đức hạnh xấu xa, gia tỷ… Gia tỷ không phải là người như vây, cầu ngài, cho nàng một công việc trong phủ a, mới có thể nhặt được một mạng, bằng không, lời ra tiếng vào thôi cũng đủ dìm chết nàng.”
Lời nói này nói rất hợp tình hợp lý, bất quá, vậy thì tính sao, càng muốn cho ta thu, thì chứng tỏ càng có mục đích, Cẩm Nương mang vẻ mặt đau khổ, đỡ Yên nhi đứng dậy, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ai, con người a, làm việc sai thì phải chịu trách nhiệm, tỷ tỷ ngươi quả thật đã làm sai, ngươi nên cầu xin Nhị thái thái, tìm cho nàng một gã sai vặt mà gả, cũng coi như giữ lại danh tiếng của nàng, ngươi, hay ta giúp ngươi đi cầu xin.”
Nhị thái thái sớm nghe được lời của nàng, mặt tái xám, không đợi nàng mở miệng, tiện thể nói luôn: “Chính là gã sai vặt cũng sẽ không muốn cái thai trong bụng này, người nam nhân nào nguyện ý thay người khác nuôi nhi tử trong nhà, đừng nói nữa.”
Cẩm Nương nghe xong, rất bất đắc dĩ nhìn Tố Cầm từ trên xuống dưới, nửa ngày sau mới hướng Nhị thái thái nói: “Ta xem nàng lớn lên cũng mi thanh mục tú, nếu không… Đưa cho Tam thẩm, Tam thẩm bên kia cũng thiếu người, chỗ đó cách Đông phủ hơi xa một ít, hơn nữa, Tam thẩm lại là người thiện tâm, dịu dàng, tính tình ngoan ngoãn, đối với hạ nhân cũng tốt…”
Lời còn chưa nói hết, Tố Cầm trong mắt liền lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn nhị thái thái hét to lên: “Không… Thái thái, không cần phải tống nô tỳ đi tây phủ a, không cần đâu.” Sợ tam lão gia sao, hừ, vậy mà đem bom nhét vào viện của ta, khi dễ ta là người ngu à.
Vân Nương vừa nghe, thì nở nụ cười, chen miệng nói: “Vậy cũng được, ý kiến này hay, chưa biết chừng Tam lão gia sẽ thu nàng vào phòng, như vậy cũng là một kết quả tốt, có thể sống khá giả so với hiện tại thì tốt hơn nhiều.”
Lãnh Uyển cũng tiếp lời, nói: “Ừ, vậy cũng xem như cứu nàng một mạng, coi như là làm việc thiện tích đức, Nhị thái thái, không bằng cứ như vậy đi, cũng đỡ phải ví một hạ nhân ti tiện mà khiến cả phủ bất an.”
Nhị thái thái giật mình đứng trong viện, mắt lóe ra không biết làm như thế nào cho phải, trong nội tâm tức giận đến mức thiếu chút nữa thì thổ huyết, không nghĩ tới Cẩm Nương lại nảy ra cái chủ ý thối tha như vậy, đang nghĩ ngợi nên xoay chuyển như thế nào, thì Lãnh Hoa Hiên từ phía ngoài đi vào, vẫn là bộ dáng vân đạm thanh phong, khí chất như trúc như nguyệt, như tiên sa xuống trần, không dính nửa điểm bụi bậm. Sự xuất hiện của hắn làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, Cẩm Nương không nhịn được, lại nhìn chằm chằm, suất ca chính là suất ca a, nhìn sao cũng đều đẹp mắt.
Lãnh Uyển xấu hổ, mang vẻ mặt e sợ nhìn Lãnh Hoa Hiên, vẻ mặt xinh đẹp đỏ ứng, mắt hạnh vụng trộm liếc sang Lãnh Hoa Hiên, lại cụp mắt xuống, cúi đầu, bày ra bộ dạng hiền thục nhỏ nhắn xinh xắn.
Lãnh Hoa Hiên đến gần Nhị thái thái, rất quỷ củ, thi lễ Nhị thái thái một cái, lại ôn nhã hướng Vân Nương cùng Cẩm Nương thi lễ, rồi giương mắt lên, cười nhìn Lãnh Uyển nói: “Nhị muội, hôm nay, như thế nào lại đến đây, nhiều ngày không thấy, nhị muội càng ngày càng rực rỡ.”
Lãnh Uyển nghe xong, thì thẹn thùng ngẩng lên, mắt vừa chạm đến con ngươi trong trẻo ôn nhu của Lãnh Hoa Hiên liền bị dính chặt, một bên muốn nhận,một bên muốn thu, Cẩm Nương nhìn thấy quả là buồn cười, rõ ràng chính là một bộ dáng tình chàng ý thiếp nha, xem ra, hôn sự này tám chín phần sẽ thành, hừ, cho là có thể thành đi, cũng phải chuẩn bị lễ vật tặng cho Nhị thái thái mới được, bằng không, bằng không món nợ ngày hôm đó bà ta quá được lợi rồi.
“Ai nha, Tam đệ, ngươi tới đây thật vừa vặn, đây chính là người của nhà ngươi, hôm nay nàng đang muốn tìm cái chết đó, chúng ta mới thỉnh Nhị thái thái đem nàng đưa cho Tam thẩm, đỡ phải náo loạn trong nội viện làm các ngươi không được yên tĩnh.” Cẩm Nương, giống như cười mà không phải cười, nhìn Lãnh Hoa Hiên nói, nàng có cảm giác, Lãnh Hoa Hiên này nhất định không giống mặt ngoài ôn nhã thoát tục, việc của Tố Cầm, cho dù thực không quan hệ với hắn, chỉ sợ hắn cũng biết rõ ràng.
Lãnh Hoa Hiên nghe xong, quả nhiên, sắc mặt không tốt lắm, mắt lộ ra vẻ không đành lòng, nói với Nhị thái thái: “Nương, Tố Cầm… Tuy sai phạm, nhưng dù sao cũng là người phục vụ cho nhi tử từ nhỏ, ngài… cho nàng một cơ hội a, Tam thúc, người kia, ngài cũng biết… Nàng đi, sợ là chỉ có một chữ chết, nếu không, ngài đưa nàng đi Phật đường, chỗ của nãi nãi đang cần người phục vụ, coi như là ngài hết lòng hiếu tâm.”
Thôi đi, người bất trinh mà còn muốn đưa đi Phật đường? Cái này rõ ràng là Lãnh Hoa Hiên giấu đầu hở đuôi. Cẩm Nương cười lạnh, nhìn về phía Lãnh Uyển, quả nhiên, sắc mặt Lãnh Uyển rất không tốt, nàng cũng là người thông minh hơn người, chỉ mấy câu nói đó sẽ sinh cho nàng nhiều ý nghĩ đi. Cẩm Nương cười, nhìn xem tình thế phát triển, đoan trang bình tĩnh, tuyệt đối không có ý vội vã rời đi.
Nhị thái thái bất đắc dĩ nhìn Lãnh Hoa Hiên, gật đầu nói: “Theo ý ngươi a, ai, ngươi nha, chính là ngươi bên ngoài quá mức ôn hòa, mới có thể để người phía dưới làm ra chuyện xấu xa này, còn liên lụy đến thanh danh của mình!”
Lãnh Hoa Hiên nghe xong, vộ cúi đầu nhận lỗi, trong nội tâm Cẩm Nương càng thêm chắc chắn, hài tử trong bụng Tố Cầm cho dù không phải là của Lãnh Hoa Hiên, cũng sẽ là của chủ tử nào đó, lúc trước dùng phương pháp kia là muốn mình mềm lòng, trong lúc mình không phòng bị thì sẽ nhét người vào nội viện của mình.
Nghĩ lại, nếu đứa trẻ kia thật sự là cháu nội của Nhị thái thái, mà mình vừa rồi muốn đem nàng đưa cho Tam lão gia, này… Không phải cháu nội phải đổi thành cháu họ sao? Nghĩ như thế, trong lòng nàng cười ngất, không trách Lãnh Hoa Hiên phải đi ra kịp thời như vậy, biết rõ cầu tình sẽ làm Lãnh Uyển không vui, vẫn bị buộc phải đi diễn tiết mục thiện tâm cứu nô tỳ.
Đùa giỡn cũng xong rồi, nên Cẩm Nương liền kéo Vân Nương cáo từ. Lãnh Hoa Hiên đuổi theo sau nói: “Nhị tẩu, thuốc lần trước…. Nhị ca đã dùng chưa? Cũng không biết có tác dụng không?
Cẩm Nương dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn, con mắt thanh tịnh, sáng ngời hàm chứa một tia tìm tòi nghiên cứu: “ Đã đùng, ta cũng không có nói rõ với nhị ca ngươi, chỉ nói là chính mình tìm phương thuốc cho hắn thử, thử xong xác thực có khá hơn một chút, bất quá…’’, nói đến chỗ này nàng cố ý dừng lại một chút, ánh mắt lại ảm đạm xuống rồi.
Quả nhiên Lãnh Hoa Hiên vội vàng hỏi thăm: “Bất quá như thế nào? Không biết…. Có chỗ nào khác không tốt à?” Âm thanh kia vừa vội vàng vừa lo lắng, phảng phất thật sự như thay Lãnh Hoa Đình lo lắng.
Cẩm Nương, vẻ mặt đau khổ, bộ dáng đau lòng, thương tâm: “Ừ, hôm nay cũng không biết có phải là thuốc dùng không đúng hay không, buổi sáng hôm nay, tướng công mới phát tác lần thứ nhất, hôm này còn nằm trên gường chưa có tỉnh.”
Lãnh Hoa Hiên vừa nghe, mày kiếm hơi nhíu, thần sắc lo lắng, giọng nói đểu run lên: “Lại… Phát tác? Như thế nào lại thế … Thuốc này rõ ràng chính là…”
“Hiên nhi, bệnh của Tiểu Đình cũng không phải là một ngày hai ngày, ngươi cũng đã tận tâm rồi.” Nhị thái thái đột nhiên cắt đứt lời Lãnh Hoa Hiên nói, an ủi hắn.
Cẩm Nương không khỏi mê muội, xem bộ dáng Lãnh Hoa Hiên thật sự rất quan tâm Lãnh Hoa Đình a, lời mà hắn chưa nói xong là có ý gì?
“Nếu không ngươi mau mau đến thăm tướng công đi? Tam đệ.” Cẩm Nương quyết định thử một chút.
Lãnh Hoa Hiên nhìn Nhị thái thái, có chút bất lực, thở dài nói với Cẩm Nương: “Nhị ca sợ là không muốn gặp ta.”
Thật sự là như thế, dù hắn đi, Lãnh Hoa Đình cũng không có hòa nhã với hắn, bất quá..
“Ngươi đi thêm mấy lần thì tốt rồi? Tướng công chỉ là tính tính tiểu hài tử, đâu có thể nhớ kỹ chuyện quá khứ, lòng tốt của ngươi, hắn chắc có thể hiểu được được.”
Lãnh Hoa Hiên nghe xong, thì ngẩng phắt đầu lên, mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, có chút không tự tin mà hỏi thăm: “Thật sự sao? Nhị ca… Hắn sẽ không chán ghét ta sao?”
“Hiên nhi…. Nhị ca ngươi, hôm nay, đang dưỡng bệnh, ngươi ít đi quấy rầy hắn đi.” Nhị thái thái, sắc mặt âm trầm, quát tháo Lãnh Hoa Hiên. Lãnh Hoa Hiên nhìn Nhị thái thái, rồi cúi đầu ảm đạm, sau đó thì nhìn Cẩm Nương lộ ra một nụ cười khổ, hành lễ xong, cũng không quản Lãnh Uyển trong nội viện, mà đi thẳng.
Cẩm Nương bị bộ dáng kia của hắn khiến cho trong đầu có chút sững sờ, rối loạn, để ý cũng để ý không rõ. Nhị thái thái ở trước mặt mình, không cho phép Lãnh Hoa Hiên đi thăm Lãnh Hoa Đình, trong này nhất định có nguyên nhân, xem thần sắc kia của Lãnh Hoa Hiên, cũng không giống giả, ánh mắt hắn quá mức ấm áp, sạch sẽ, người có đôi mắt trong sạch như vậy làm sao sẽ có bụng tiểu nhân đen tối, âm hiểm đây? Hoặc là, chính mình đã trách lầm hắn?
Lãnh Uyển kinh ngạc nhìn bóng lưng đi xa của Lãnh Hoa Hiên, Nhị thái thái kêu nàng một tiếng, nàng cũng chưa hoàn hồn. Vân Nương nhìn thấy liền cười, chọc nàng một cái nói: “Đều đi xa rồi, nhị muội muội.”
Lúc này Lãnh Uyển mới ngượng ngùng thả mắt xuống, đi theo Nhị thái thái vào phòng.
Vân Nương cấp bách kéo Cẩm Nương đi, bát quát hỏi thăm: “Tứ muội muội, bức tranh đó ngươi nhìn thực không hiểu sao? Nghe nói là đồ gia truyền của Giản Thân Vương phủ, muội phu chính là con trai trưởng, hôm nay lại không có thế tử vị, Vương gia hẳn là đem Mặc Ngọc này truyền cho các ngươi mới đúng.”
Cẩm Nương nghe mà đau đầu, nhưng lại cười nói: “Ta là con gái mới xuất giá hơn một tháng, nào biết cái gì gia truyền chi bảo a, ngươi không nghe Nhị thái thái nói sao, bức tranh này là lão thái gia lúc còn sống truyền cho Nhị lão gia đó? Chưa chừng là ở tại chi thứ hai, bằng không, dùng thân phận của Uyển Nhi, làm sao lại muốn cùng Tam thiếu gia kết thân, không phải quá ủy khuất nàng sao?
Vân Nương nghe xong, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, quay đầu nghĩ kỹ, rồi lấy tay chọc lên trán Cẩm Nương: “Ngươi nên ngoan ngoãn chút ít, các ngươi đã không có tước vị, lại không đem bảo vật truyền tới tay, từ nay về sau khi hiểu được ngươi sẽ hối hận.”
Cẩm Nương cúi đầu cười khổ, nói: “Được rồi, ta nghe đại tỷ, ta dẫn ngươi đi gặp vương phi a, đến đây hai lần, cũng không thể như lần thứ nhất mà không đi”
Vân Nương nghe xong trên mặt lộ vẻ xấu hổ, mắt liếc trộm Cẩm Nương nói: “Tay không mà đi sao? Hôm nay ta tới cũng không mang theo quà, như vậy mà sang chào hỏi thì quá thất lễ rồi.”
Cẩm Nương nghe xong liên oán thầm trong lòng, ngươi tự nhiên là không mang theo, ngay cả đồ cưới của ta ngươi cũng muốn đoạt, tính khí keo kiệt quá đi.
“Vật gì mà Vương phi chưa thấy qua? Ngươi chỉ cần thành tâm đến, đi thôi, không phải còn muốn làm chính sự sao?” Cẩm Nương buông lỏng Vân Nương, trở về chính phòng mình.
Lãnh Hoa Đình đã thức dậy, ngồi trong phòng đọc sách, gặp Cẩm Nương dẫn theo Vân Nương tiến đến, hắn nhíu đôi lông mi thanh tú, khách khí kêu một tiếng: “Đại tỷ”, xem như chào hỏi, sau đó mắt lại nhìn vào sách.
Vân Nương liền cảm giác có điểm không được tự nhiên, Cẩm Nương kéo nàng ngồi xuống, gọi Tứ nhi mang trà tới, Phong nhi cùng Mãn nhi nguyên cũng nhận ra Vân Nương, đi tới thi lễ, mọi người nói đùa vài câu, xem như giải tỏa cho Vân Nương khỏi xấu hổ.
Vân Nương tự đánh giá bài biện trong phòng Cẩm Nương, các vật trong phòng không chỗ nào không là quý báu trân phẩm, trà cụ trên bàn thường dùng cũng là trù sứ trong cung chế ra, trên vách chỗ treo bích họa, không nói đến có phải danh gia hi phẩm hay không, cũng là hoa trục nạm vàng, khiến cho Vân Nương chắc lưỡi than thầm, sau lưng, bát uyên ương này trong rất sống động, nguyên tưởng rằng Trữ Vương phủ đã đủ giàu có xa hoa, nhưng so với Giản Thân Vương phủ thật sự là kém không chỉ một hai điểm, càng xem, trong mắt Vân Nương càng lộ vẻ hâm mộ rõ ràng.
Mà ngay cả Phong nhi luôn luôn đàng hoàng nhìn thấy ánh mắt của Đại cô nương cũng cảm thấy xấu hổ, đều là từ Tôn gia tới, đại cô nương còn là một đích nữ đứng đắn, lại lộ ra ánh mắt tham lam như vậy sao? Cô gia còn đang ngồi đây mà?
“Đại tỷ, người ngươi chuẩn bị xong chưa ? Khi nào thì đi gặp Tam lão gia? Ta gọi Lãnh Khiêm dẫn đường giúp ngươi.” Cẩm Nương đối với đại tỷ này thật sự không còn gì để nói, nàng, dù thế nào cũng là thế tử phi, có thể đem ánh mắt kia kiêm tốn lại một chút được không a.
“À, chuẩn bị tốt rồi, sáng mai ngươi giúp ta hẹn Tam lão gia đi, ngươi nha, vẫn là tự đưa đến chỗ Tam thái thái thì tốt hơn, ta là một nữ nhân trong nhà, cũng không thích hợp xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, Tam thái thái thu người, ngươi giúp nói vun vào mới có thể thành à.” Vân Nương, cuối cùng cũng đem ánh mắt thu lại, trở về bộ dáng đoan trang.
“Đại tỷ cũng thiệt là, việc này ta đi nói cũng không phải tốt lắm, người là của chính ngươi, đi sang bên này của Tam lão gia, để cho các nàng nói vun vào, sau đó ngươi lại phái một quản sử đắc lực mời Tam lão gia đi ra bên ngoài chơi một chút, nói rõ ý muốn, Tam lão gia cũng là người sảng khoái, nhất định sẽ đáp ứng.” Cẩm Nương cười, nói cho Vân Nương kế sách.
Vân Nương nghe thấy biện pháp này không sai, nội tâm cũng hưng phấn lên, nghĩ chính mình rốt cục cũng có thể thuận lợi kiếm đống tiền lớn, mắt mày không khỏi đều cười mị mị, vừa chuyển con ngươi, thì chứng kiến Lãnh Hoa Đình cau mày, lạnh lùng nhìn qua, nàng không khỏi ngậm miệng, ngượng ngùng cười nói: “Muội phu lại thích xem sách, nhớ đến Nhị muội của ta là Ngọc Nương cũng rất thích xem sách, nàng ấy còn là một tài nữ.”
Cẩm Nương vừa nghe lời này, lông mày nhíu lại, không có việc đề cập đến Ngọc Nương làm cái gì, còn đang nghi hoặc, thì lại nghe Vân Nương tiếp tục nói: “Cái bình phòng chỗ các ngươi chính là thêu hai mặt sao? Ai nha, tỷ muội trong nhà ta, chỉ có Ngọc Nương có thể lĩnh hội chiêu thức tuyệt kỹ ấy, nhớ lại năm đó Vân sư phó khen ngợi sự thông tuệ của nàng không dứt, Cẩm Nương, tay nghề của ngươi mặc dù tốt, nhưng so với Ngọc Nương, vẫn là kém một chút nha.”
Lời nói thật như thế, nàng ta chỉ muốn khoa trương khen Ngọc Nương, còn ở trước mặt Lãnh Hoa Đình, chẳng lẽ là …. Muốn làm bà mai? Cẩm Nương bị ý nghĩ của mình làm sặc, một miệng đầy trà thiếu chút nữa phun toàn bộ ra ngoài.
Mặt Lãnh Hoa Đình một bên liền đen, đẩy xe lăn tới giúp nàng vuốt lưng, mắng: “Uống trà cũng không chú ý chút ít, chuyện nhàm chán mà cũng cẩn thận nghe sao?”, nói xong lại cầm khăn lau miệng cho Cẩm Nương, động tác vừa nhu hòa vừa tỉ mỉ.
Vân Nương nghe thấy, sắc mặt cứng đờ, lại nhìn vợ chồng Cẩm Nương tình cảm ngọt ngào thì hâm mộ, đồng thời không khỏi than thở, Ngọc Nương a, ta muối mặt giúp ngươi nói vun vào, hình như người ta căn bản không có ý tứ này, tình cảm phu thê họ rất tốt, ngươi có thể chen chân vào được sao?
Lại nói tào lao vài câu xong, Vân Nương liền muốn đi bái kiến vương phi, Cẩm Nương muốn đích thân dẫn nàng ta đi, nhưng Lãnh Hoa Đình kéo tay nàng nói: “Để Tú cô dẫn đại tỷ đi, đầu ta đau nhức, ngươi giúp ta xoa xoa.”
Cầm Nương vừa nghe, có một chút ngại ngùng, Vân Nương lúc này nhãn lực tốt hơn nhiều, đã tự đứng lên nói: “Tú cô đưa ta đi cũng giống như vậy thôi, đều là người lâu năm trong nhà, rất quen thuộc.”
Vân Nương vừa ra khỏi cửa, Lãnh Hoa Đình liền nhéo mũi Cẩm Nương: “Nha đầu ngốc, đang yên ổn, ngươi còn cùng các nàng qua lại làm chi? Còn ngại nàng hại ngươi không đủ sao?”
Cẩm Nương bị hắn nhéo mũi, che giọng, hít thở không thông, vểnh lỗ mũi lên nói: “Lỗ mũi của ta thật dễ nhìn, nên chàng ghen ghét nó, không có việc gì cũng tóm lấy.”
Lãnh Hoa Đình buông lỏng tay, thấy cái mũi khéo léo của nàng bị mình vặn hồng hồng, bộ đáng vừa đáng yêu vừa buồn cười, không khỏi hé môi nói: “Nàng có chỗ nào là đẹp mắt, xấu chết người a.’’, thấy Cẩm Nương muốn nổi giận, thì vội vàng nói tiếp: “Bất quá cũng rất đáng yêu.”
Lúc này Cẩm Nương mới mở miệng, xoa xoa cái mũi bị hắn tóm làm cho ngứa ngứa, nói: “Dù sao ta có mặc kệ nàng, thì nàng cũng sẽ quấn quýt lấy ta, bằng không để cho nàng cùng tam lão gia ầm ĩ với nhau đi, ta, bất quá là làm người trung gian, thành hay bại đều dựa vào vận khí của nàng, là nàng ta tìm tới ta, tương lai có thiệt thòi, cũng không oán ta được.”
Lãnh Hoa Đình hơi lặng yên một hồi, con mắt lóe sáng nhìn xem nàng, rồi lại vẫn bất mãn nói: “Nàng ta không nói một câu nào tốt, từ nay về sau ít cùng nàng ta qua lại, còn Nhị tỷ nàng nữa, càng buồn nôn muốn chết, từ nay về sau nàng ấy có vào phủ, thì cũng đừng có cho vào viện, kẻo ta nhìn thấy lại chán ghét,” nói xong thì tự mình đẩy xe tiến vào trong buồng.
Cẩm Nương liền đem chuyện Lãnh Hoa Hiên nói với hắn, hỏi: “Có lẽ hắn thực sự có ý tốt muốn giúp chàng, phương thuốc này cũng không biết thực tốt không, xem dạng như vậy cũng không giống người xấu a.”
Lãnh Hoa Đình hừ lạnh một tiếng, nói: “Đúng như vậy thì thế nào, phương thuốc của nương tử đã rất tốt rồi, ta còn mạo hiểm đi đổi làm gì?”
Cẩm Nương vừa nghĩ thấy cũng đúng, nên không hề đề cập hắn việc này nữa, bất quá, nghĩ lại, thì tự đi lật ra bao thuốc Lãnh Hoa Hiên mang đến, nhìn kỹ hồi lâu, cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Một hồi sau Tú cô trở lại, hỏi Cẩm Nương muốn cùng Vân Nương tới phòng nhị thái thái dùng cơm hay không? Cẩm Nương xem sắc mặt Lãnh Hoa Đình không tốt, liền nói Tứ nhi đi từ chối, sắc mặc Lãnh Hoa Đình mới tốt lên chút ít.
Cẩm Nương liền cùng ở bên cạnh hắn. Hắn đọc sách, nàng thêu tú y, thỉnh thoảng cũng nói chuyện vài câu. Tú cô liền cầm tờ giấy nhỏ bộ dáng do dự, muốn nói lại thôi. Cẩm Nương liền nhớ lại chính mình lúc trước giao việc cho nàng, liền đứng lên, đến hậu đường, Tú cô cũng đi theo, nhỏ giọng nói: “Đều là không có độc, chỉ là bỏ thêm dược liệu.”
Cẩm Nương nghe xong, trong nội tâm rùng mình, hỏi: “ Thêm dược liệu gì?”
“Cam thảo”
“Vậy đối với thân thể có hại hay không?” Cam thảo, Cẩm Nương đã nghe nói qua, là một vị thuốc Đông y bình thường, có thể thanh nhiệt giải độc, trừ bỏ đờm, khỏi ho, cũng hẳn là một vị thuốc bổ nha, cho thêm cam thảo có tác dụng gì? Xem biểu lộ của Ngọc nhi, hẳn là nàng đã thêm cam thảo vào, hoặc ít nhất nàng ta biết rõ đã bỏ vào.
Cẩm Nương trăm mối nghi ngờ vẫn không có cách giải, cam thảo cũng không có độc tính, cử động của Ngọc nhi lần này ý muốn như thế nào?Tú cô càng không biết cái này có những tác dụng gì nên theo Cẩm Nương cùng trở vào nhà.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Ngọc nhi tiến tới hầu hạ Lãnh Hoa Đình thay quần áo, thần sắc thoải mãi thản nhiên, so với ngày thường không có gì khác biệt. Cẩm Nương vụng trộm chú ý đến, mấy lần muốn mở miệng hỏi lại nhịn xuống, vừa vặn Tú cô bưng thuốc lên, đúng lúc Lãnh Hoa Đình muốn uống thuốc lần thứ hai. Tú cô cũng giống như thường ngày, sẽ đem thuốc để trên tủ đâu giường, dặn dò Cẩm Nương đưa cho nhị thiếu gia uống.
Cẩm Nương thuận miệng đáp ứng, thì đã thấy con mắt Ngọc nhi nhìn chén thuốc liếc mắt vài lần, liền nhướng mày, bưng chén đến đưa cho Lãnh Hoa Đình, “Tướng công, uống thuốc.”
Ngọc nhi nghe xong liền nhìn Cẩm Nương nói: “Thiếu phu nhân không phải nói đây là thuốc bồi bổ thân thể của người sao? Như thế nào… lại đưa cho thiếu gia uống?”
“A, cái này không phải, đây là phương thuốc mới hôm kia Hiên thiếu gia đưa tới, nói là có thể trị chân cho gia nhanh hơn.” Cẩm Nương thuận miệng nói ra, ngược lại Lãnh Hoa Đình khó hiểu liếc nhìn Cẩm Nương, nhưng cũng không nhiều lời, bưng chén thuốc, một hơi uống hết.
Ngọc nhi nhìn thấy liền nở nụ cười: “Như thế rất tốt, có phương thuốc mới, chân Gia không chừng ngày nào đó sẽ tốt hơn.”
Lãnh Hoa Đình bỏ chén thuốc xuống, đắng muốn phun ra, đưa mắt nhìn Cẩm Nương, muốn nàng có thể cho hắn một món ăn vặt cho đỡ đắng, ai biết Cẩm Nương lại nhìn Ngọc nhi nói: “ Gia các ngươi vẫn là thương nhớ cái chén tổ yến hầm cách thủy hồi giờ ngọ kia, Ngọc nhi, không bằng ngươi đi làm, để cho ta cùng Gia ăn khuya.”
Ngọc nhi nghe xong thì giật mình, rồi lập tức lui xuống.
Cẩm Nương lại cầm lấy cái phương thuốc kia nhìn kỹ, cuối cùng hai mắt tỏa sáng, tức giận đến mức đem phương thuốc vò thành một nắm, phương thuốc đó có vị thuốc là xương sống của cá chép, cũng là thuốc bình thường, bản thân cam thảo không có độc, nhưng nếu ăn một lúc cùng cá chép, vậy thì có độc, trả trách nàng ta luôn quan tâm Lãnh Hoa Đình thuốc uống như vậy, nguyên lai, nàng là người của Nhị thái thái, hoặc là người của Lãnh Hoa Hiên.
Nhất thời Cẩm Nương lại nghĩ tới thực đơn bình thường của Lãnh Hoa Đình, tựa hồ mỗi ngày đều có một con cá chép, thịt kho tàu hầm, đều làm thành những món khác nhau, nói như vậy, chỗ đồ uống hầm cách thủy cho Lãnh Hoa Đình sợ là đã thả cam thảo vào, trách không được Lãnh Hoa Đình là bị người ta hạ độc dược nhưng lại có triệu chứng bệnh viêm tĩnh mạch, rồi lại không bao lâu mà phát độc một lần, mà viêm tĩnh mạch thì không có loại bệnh trạng này, có trời biết hắn đã ăn loại thức ăn hỗn hợp đó đã bao lâu, người có võ công cao như vậy, cũng khó chống đỡ được độc tố từng ít từng ít đưa vào cơ thể một như thế, tích lũy càng nhiều thì càng bị ăn mòn a.
Cẩm Nương càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ lòng càng chua xót, trong cả phủ, còn có ai là người bọn hắn có thể tín nhiệm chứ?
Lãnh Hoa Đình thấy sắc mặt Cẩm Nương rất khó nhìn, liền đẩy xe lăn tới, giật ống tay áo của nàng, nói to với nàng: “Nương tử, kỳ thật …”
Cẩm Nương nghe được, ngực trì trệ, kìm lòng không được, nhào vào trong ngực hắn, kêu lên đau đớn: “Tướng công… Ta… Từ nay về sau nhất định không để cho người khác khi dễ chàng, nhất định không cho.”
Con ngươi trong mắt phượng của hắn sáng tinh khiết, chói như sao, …, tuy không biết vì sao đột nhiên nàng nói như thế, bất quá, tình cảm ấm áp quấn quýt không thôi, làm trong lòng hắn đồng thời rung động, lại cảm thấy thân tình đã từng bi thương giờ đều được lấp tràn đầy, chăm chú ôm thân thể nhu nhược của nàng, vỗ lưng nàng, giọng nói lướt nhẹ như gió làm rơi hoa, “Ta, cũng sẽ không để người khác khi dễ nàng, nương tử.”
Cẩm Nương ngẩng đầu, khẽ vuốt lông mày dài tuấn tú của hắn, rưng rưng cười nói: “Từ sáng mai, ta muốn đích thân xuống bếp, tất cả toàn bộ ẩm thực của chàng đều do ta xử lý, không mượn tay bất luận kẻ nào.”
Lãnh Hoa Đình cười sáng lạng, dung mạo …, tuấn mỹ làm người khác hít thở không thông, điểm nhẹ đầu mũi của nàng nói: “Tốt, tất cả toàn bộ nghe theo nàng, nhà chúng ta, do nương tử định đoạt hết.”
Cẩm Nương nghe xong cũng thản nhiên cười, hờn dỗi vặn mũi hắn, reo to lên: “Cái mũi của ta vốn so với ngươi đẹp hơn nha, tuy nói không yêu nghiệt bằng ngươi, nhưng cũng là giai nhân thanh tú, không ắng ta xấu.”
Một lúc sau Ngọc nhi thực sự bưng tổ yến lên. Cẩm Nương bưng chén đưa cho Lãnh Hoa Đình, mà mình cũng ăn một chén. Sau khi ăn xong, bộ dạng hơi bất nhã duỗi chân tựa trên ghế dài nằm, vuốt bụng nói với Ngọc nhi: “Ngọc nhi, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt, tổ yến hầm cách thủy này đậm nhạt vừa phải, rất là nhẹ nhàng khoang khoái a, có muốn nhận phần thưởng nữa không?”, nói xong, thì nhìn chung quanh một chút, thuận tay lấy từ trên đầu mình cây trâm khạm ngọc nạm vàng cho Ngọc nhi, lại nói: “Sáng mai cho ngươi rảnh một ngày, ngươi cũng nhiều ngày chưa có về thăm người nhà rồi, dù sao sáng mai ta cũng không có việc gì, thiếu gia có ta chăm sóc.”
Ngọc nhi thấy Lãnh Hoa Đình thực uống hết chén tổ yến kia, liền cười nói tạ ơn, cầm cây trâm lui xuống.
Ngày thứ hai, Tứ nhi đến giúp Cẩm Nương chải đầu, phát hiện thiếu một cây trâm, liền hỏi: “Thiếu phu nhân, hôm qua, ngài có mang trâm vàng đi đâu không? Nô tỳ tìm nửa ngày cũng không thấy, hay là mất rồi?”
Cẩm Nương nghe xong liền nhíu mi, cũng xoay người nhìn hộp trang sức bên cạnh, vừa tìm vừa nói: “Nha, đấy chính là bộ trang sức mẫu thân cho ta lúc vào phủ, bị mất là không hay, đều là đồ tốt, nương mà biết chắc chắn sẽ trách ta sơ ý.”
Tứ nhi sốt ruốt tìm lại hai lần, vẫn không tìm được. Cẩm Nương liền kêu: “Không phải là bị trộm chứ, ai nha, muốn trộm cũng đừng trộm đồ nương tặng cho ta nha.”
Lãnh Hoa Đình đứng dậy nhìn nàng, một bộ dáng vội vàng hấp tấp, cho rằng nàng đã quên việc đêm qua định nói, thì thấy Cẩm Nương nhìn hắn trừng mắt, mặc dù hắn khó hiểu, nhưng vẫn phụ họa nàng nói: “Nếu là trộm thì không thể nào vào được, cái trâm này là đồ nương thưởng nàng, bị mất đồ trưởng bối ban cho cũng không hay, tìm kỹ xem, trong phòng không tìm thấy, thì đi điều tra toàn viện đi, không thể để cái gì đó không cánh mà bay a.”
Tứ nhi nghe xong cũng hiểu được lý do, nhất thời mời Tú cô đến cùng tìm, mọi người tìm một vòng tròn cũng không tìm được, Tú cô nhân tiện nói: “Nhị thiếu phu nhân, việc này không bỏ qua được, ngài vào phủ mới hơn một tháng, mà đã mất đồ, đó là chuyện quan trọng, rõ ràng là có người xem ngài còn trẻ dễ bắt nạt, nếu không tra rõ ràng, từ nay về sau sợ là có người sẽ ngồi lên đầu ngài.”
Cẩm Nương nghe xong liền nói: “Vốn cũng chỉ là vật ngoài thân a, bị mất thì thôi, bất quá, đây chính là vương phi tặng cho ta, bị mất sẽ không hay, cũng được, Tú cô, ngươi dẫn vài người đi tìm, xem ai lấy, …, a, kêu luôn quản sự phòng bếp và các ma ma cùng đi.”
Tú cô nghe được thì giật mình, tìm thứ này mà phải gọi quản sự phòng bếp làm cái gì? Cẩm Nương nhìn thấy liền cười nói: “Ai, viện này rất lớn, người lại nhiều, tổng số người ngươi cũng không quản hết được, ta thấy Trương ma ma trong phòng bếp làm việc trầm ổn, đã nghĩ muốn đề bạt nàng, ừ, một hồi nữa ngươi dẫn theo Phong nhi, còn Trương ma ma dẫn theo Tứ nhi đi tìm a, phòng nhị đẳng do ngươi tìm, còn một ít phòng khác do Trương ma ma tìm, cứ như vậy đi, giờ thìn sắp tới rồi, ta còn phải đi thỉnh an mẫu thân.”
Tú cô, trong lòng rùng mình, đây là chứng tỏ Thiếu phu nhân không tín nhiệm mình sao? Bất quá, xem sắc mặc Cẩm Nương không tốt, nên cũng không dám hỏi lại, đành phải dẫn người đi xuống.
Không bao lâu, Trương ma ma trong phòng bếp đã trở lại, nàng, bất quá chỉ hơn bốn mươi tuổi, làn da trắng trẻo, sắc sảo, hoàn toàn không giống người trong phòng bếp thường xuyên tiếp xúc với khói dầu. Cẩm Nương ngồi ngay ngắn ở giữa phòng, Lãnh Hoa Đình, cũng là một thân áo bào mới tinh, thần sắc sảng khoái ngồi bên cạnh, cả người càng thêm vẻ xinh đẹp, yêu mỵ, chỉ là ánh mắt nhàn nhạt, dường như không cái gì có thể khơi dậy hào hứng của hắn.
Trương ma ma mang sắc mặt vui mừng tiến vào, khom người thi lễ và nói với Cẩm Nương: “Nô tỳ tới báo với Thiếu phu nhân kết quả công việc, ngài nói đi tìm cây trâm nô tỳ đã lục soát được.”
Cẩm Nương nghe xong, ánh mắt sáng lên, thân thể kích động nghiêng về phía trước: “A, mau đem tới cho ta xem.”
Trương ma ma, vẻ mặt đắc ý, đem trâm vàng trình lên, mắt nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Thiếu phu nhân, cây trâm này chính là..” Nàng dừng một chút, có vẻ lúng túng, bộ dáng không biết nói gì cho tốt.
“Tìm được ở nơi nào? Ngươi không nói trong phòng nào.” Cẩm Nương cầm cây trâm trên tay vui vô cùng, vội nói.
“ Ở … trong phòng Ngọc nhi cô nương tìm được.” Trương ma ma chần trừ một chút mới trả lời.
Cẩm Nương nghe được, khẽ giật mình, gương mắt chăm chú nhìn Trương ma ma: “Việc này không thể có nửa điểm sơ suất, hôm nay bên cạnh nhị gia Ngọc nhi là người đắc lực, nàng chính là người hầu lâu năm trong phòng a.”
Trương ma ma vừa nghe liền vội đẩy Tứ nhi ra làm chứng, nói: “ Nô tỳ chính là cùng Tứ nhi cô nương đi, còn hai bà tử trong vườn đi theo nữa, tất cả mọi người có thể làm chứng, nô tỳ cũng không dám tùy tiện đổ oan cho người tốt.”
Tứ nhi cũng xác nhận, Cẩm Nương liền nhìn về phía Lãnh Hoa Đình. Lãnh Hoa Đinh nghe nói cây trâm tìm được trong phòng Ngọc nhi, mặt tái mét, xông tới Trương ma ma quát: “Đi, dẫn người đi, đem Ngọc nhi kéo tới đây cho ta, dám trộm đồ của nương tử ta, hôm nay Gia không thể tha nàng.”
Trương ma ma nghe xong, khóe miệng cười tươi, vung tay lên, dẫn theo hai bà tử khác đi xuống.
Qua hai khắc, Ngọc nhi mang bộ dáng nổi giận đùng đùng, hất hai bà tử đằng sau muốn kéo nàng, nàng phất tay áo lên, nói: “ Ngươi, mắt chó mù rồi sao, cô nương ta đây cũng không phải là người các ngươi có thể tùy tiện bắt, cây trâm là phần thưởng của Thiếu phu nhân, xem ai dám du hãm ta.”
Vừa vào nhà, Ngọc nhi liền dập đầu nói với Cẩm Nương: “Nhị thiếu phu nhân, ngài phải làm chủ cho nô tỳ, cây trâm này chính là buổi tối hôm qua ngài thưởng cho ta, nô tỳ phục vụ thiếu gia lâu lắm rồi, cho tới bây giờ …”
Cẩm Nương nghe được, khẽ giật mình, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, nói: “ Cây trâm này chính là phần thưởng trong bộ trang sức vương phi cho ta, làm sao ta có thể thưởng cho ngươi? Ngươi nhìn kỹ xem, cái trâm này ít nhất cũng đáng giá hai trăm lượng, nếu ta muốn thưởng, cũng sẽ không cầm vật của vương phi ban à thưởng cho ngươi a, tuy cây trâm ngươi đã lấy, nhưng ta nể tình ngươi là người phục vụ thiếu gia lâu năm, ta cũng sẽ không truy cứu.”
Ngọc nhi tức giận đến trừng mắt líu lưỡi, hướng Lãnh Hoa Đình quỳ xuống: “Nhị thiếu gia, buổi tối hôm qua người cũng tận mắt nhìn thấy, cây trâm xác thực là phần thưởng của thiếu phu nhân, ta còn nhận ở trước mặt ngài nha.”
Lãnh Hoa Đình sắc mặc âm u, con mắt như phun ra lửa, cũng không để ý Ngọc nhi, nhìn Cẩm Nương quát: “Ngươi chính là người mềm yếu, hôm nay nàng dám trộm cây trâm của ngươi, sáng mai lại dám trộm vòng cổ của ngươi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì, đem ra đánh là được.”
Ngọc nhi nghe xong, thì không thể tin nhìn Lãnh Hoa Đình, “Thiếu gia… Thiếu gia, nô tỳ thật sự không có trộm, thật là phần thưởng của thiếu phu nhân nha, người… Người chẳng lẽ không nhớ rõ a.” rồi lại quay đầu nhìn Cẩm Nương nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đầu óc không tốt, nhưng ta chính là người trong sạch, rõ ràng đây là phần thưởng của người, sao có thể hãm hại người tốt chứ?”
Cẩm Nương vừa nghe được giận dữ, đem cây trâm bẻ đôi, đập lên trên bàn, nhìn Ngọc nhi quát: “Lớn mật, dám khinh khi, mắng thiếu gia, khi nào thì đầu óc thiếu gia không tốt? Ngày bình thường thật đúng là sủng ngươi lên tới trời, hôm nay ngươi khi dễ ta cùng thiếu gia, một người thân thể yếu ớt, một thì còn trẻ a! Người đâu, đem nàng kéo ra, trước đánh hai mươi gậy rồi nói sau.”
Trương bà tử cũng không đợi Ngọc nhi nháo thêm, vung tay lên, hai bà tử liền kéo Ngọc nhi đi ra ngoài. Ngọc nhi giãy dụa, khóc ròng nói: “Nhị thiếu phu nhân… Ngươi hãm hại ta, ngươi xếp đặt hãm hãi ta, ta không có trộm, ta không trôm đồ đạc của ngươi, thiếu gia, ngài đừng nghe nhị thiếu phu nhân, nàng là muốn đem người bên cạnh ngươi diệt hết toàn bộ.”
Trương ma ma nghe nàng càng nói càng khó nghe, liền muốn lấy vải bịt miệng Ngọc nhi. Cẩm Nương cười lạnh nói: “ Để kệ nàng, xem nàng còn có thể nói cái gì dễ nghe hơn, mới rồi các ngươi cũng đều nhìn thấy, nàng nói Gia trông thấy ta thưởng nàng, Gia là hạng người gì, các ngươi rõ ràng nhất, Gia chính là người thành thực nhất, các ngươi đã gặp qua Gia nói dối sao?”
Một đám nha hoàn, bà tử nghe xong đều cảm thấy lời nhị thiếu phu nhân rất có lý, nhị thiếu gia, mặc dù có chút hung dữ với nô tỳ, nhưng cho tới bây giờ tựa như đứa bé, cực kỳ đơn thuần, nói đều là lời thật, cây trâm cũng thực quý trọng, sợ là mỗi ngày Ngọc nhi nhìn thấy đã sớm động tâm tư suy nghĩ lệch lạc.
Tiếng kêu thảm thiết của Ngọc nhi truyền rất nhanh trong nội viện, một bà tử bên cạnh lạnh lùng đếm số gậy,một, hai, ba…
Trong lòng Cẩm Nương cũng đếm, nàng chính là muốn để Ngọc nhi kêu thảm, nhanh chóng kinh động một ít chim chóc đến.
Quả nhiên, không bao lâu, vương phi đến, sau lưng còn có Thượng Quan Mai cùng Lưu di nương đi theo.
Ngọc nhi còn đang kêu thảm thiết, thì Cẩm Nương được báo, vội vàng ra khỏi phòng nghênh đón, vừa thấy trận chiến này thật đúng là lớn a, không khỏi giễu cợt hai tiếng trong lòng, lúc này đây, nàng phải thay đổi phương thức cùng các nàng đấu, nàng sẽ không bao giờ ngốc mà đem chuyện này để ở một bên nữa, nơi này không có tòa án, dù xảy ra chuyện cũng không có quan tòa đến phán, người ta âm hiểm với nàng, thì nàng dùng âm hiểm đi đối phó lại, so sánh lòng dạ ác độc sao? Vậy thì xem ai so với ai hung ác hơn.
“Ơ, đây là có chuyện gì, sao lại đánh nha hoàn trong phòng Đình nhi, ai nha, ta nói vợ Tiểu Đình, ngươi có phải đem …” Lưu di nương từ xa đã không nóng không lạnh nói lên.
Vừa nói vừa đến gần Ngọc nhi, nhìn kỹ lại nói: “Ai nha, đừng đánh nữa, đây chính là nha đầu đắc lực bên cạnh Đình nhi, tỷ tỷ, nha đầu này không phải là người ban cho Tiểu Đình sao? Nhìn xem, đánh thật thảm quá, dường như toàn là máu.”
Vương phi nghe được khẽ giật mình, khó hiểu nhìn Cẩm Nương nói: “Con à (Hài tử), có chuyện gì vậy? Huyên náo kinh thiên động địa, Ngọc nhi đã sai phạm cái gì?”
Cẩm Nương mỉm cười, bộ dáng thản nhiên tự đắc, cầm lấy cây trâm bị chính mình bẻ gãy đưa cho vương phi xem: “Mẫu thân, nàng trộm cây trâm ngài thưởng cho ta, ta vốn là muốn tha cho nàng, nàng lại mắng ta hãm hại nàng, Cẩm Nương tức giận quá, nên cho người đánh nàng hai mươi gậy.”
Lưu di nương bên kia nghe xong, liền cười lạnh, nói: “Ngọc nhi đã phục dịch Đình nhi nhiều năm, nàng không phải người hành động không sạch sẽ đâu, con dâu Tiểu Đình à, ai, quả thật là ngươi đang hãm hãi nàng sao?”
Cẩm Nương nghe xong, trừng mắt, sắc bén nhìn Lưu di nương: “Di nương, nàng bất quá là tiện tỵ mà thôi, Cẩm Nương muốn phạt nàng cũng có một ngàn loại lý do, cần gì phải hãm hại? Hơn nữa, ngươi dường như quản rộng chút ít rồi, nàng chính là người trong nội viện ta, sẽ không phải ta chỉ xử lý một nô tỳ hành xử không sạch sẽ, cũng phải cần di nương nói ra nói vào sao.”, nói xong thì kéo tay vương phi, nhìn vương phi nói: “Nương, chỗ này mùi máu tươi rất nồng, lại lạnh nữa, chúng ta đi vào trong nói chuyện a.”
Vương phi thấy liền gật đầu, nàng đến xem, chính là sợ Cẩm Nương lại bị người khác khi dễ, vừa nhìn thấy Cẩm Nương sửa trị nô tỳ, liền thả tâm, Cẩm Nương là hài tử thông tuệ, làm việc có chừng mực, tuyệt đối sẽ không càn quấy.
Gậy còn đang đánh, nhưng mấy bà tử không thấy Cẩm Nương nói gì, cũng không ai dám dừng lại. Lưu di nương nhìn xem có chút sốt ruột, Thượng Quan Mai đứng bên cạnh kéo nàng nói: “Di nương, người quản chuyện này làm chi? Cho dù đánh chết cũng là người trong nội viện các nàng, có quan hệ gì đến chúng ta đâu.”
Lưu di nương nghe xong không khỏi trừng mắt mắt liếc nàng, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, thấy Cẩm Nương lôi kéo vương phi tiến vào, hoàn toàn không nhìn mình một chút, liền nói với Thượng Quan Mai: “ Xem đi, ngươi bình thường đối với nàng khách khách khí khí, hiện tại không phải cũng không giữ mặt mũi cho ngươi sao.”
Lời nàng còn chưa dứt, Cẩm Nương từ trong phòng đi ra, nhìn Thượng Quan Mai nói: “Chị dâu, mau vào uống chén trà a, trời lạnh quá.” Nói xong, liền đi ra đón nàng vào, nhưng lại lờ Lưu di nương đứng một bên, như không nhìn thấy nàng. Lưu di nương dậm chân, không kể nàng có thích hay không, cũng tự mình tiến lên đi phía trước.
Cuối cùng hai mươi gậy đã đánh xong, hai bà tử kéo Ngọc nhi vào nhà, Cẩm Nương xem Ngọc nhi bị đánh máu me đầm đìa nói: “ Ngươi… có phục không?”
Ngọc nhi xém ngất đi, hai bà tử kia ra sức rất xảo trá, chỉ đả thương cái mông, nhưng không làm nàng bị thương nội phủ, chỉ đau đến thấu xương, nửa người dưới không thể động đậy.
Nàng khẽ nâng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Cẩm Nương: “Thiếu nãi nãi… là xem nô tỳ không vừa mắt, Châu nhi… là bị ngươi hại chết, hiện giờ lại hướng nô tỳ hạ thủ.”, lại quay đầu nhìn vương phi nói: “Vương phi, năm đó ngài đem nô tỳ cùng Châu nhi, cả hai, đưa đến trong nội viện này… Phục vụ thiếu gia, hôm nay, nô tỳ sợ là cùng dạng với Châu nhi, không còn mạng trở về để phục mệnh.”
Nàng còn dám nói tới Châu nhi! Cẩm Nương tức giận đến nổ mắt, cùng lắm chỉ mới mười mấy tuổi, mà tâm cơ lại thâm trầm như vậy, rõ ràng Châu nhi chính là nàng ta hãm hại bức tử, lúc trước Châu nhi nhất định là không nói dối, vết thương trên tay nàng kỳ thật là Ngọc nhi đánh bị thương, xem ra, nhân vật lợi hại một mực ẩn trong phòng mình chính là Ngọc nhi, nàng hạ độc Lãnh Hoa Đình ít nhất là sáu năm, lúc này còn dám vừa ăn cướp vừa la làng? Thật sự là muốn nhẫn, cũng không thể nhẫn nữa.
“Phục mệnh? Ngươi đã là nô tỳ trong nội viện ta, sinh tử do ta cùng thiếu gia định đoạt, ngươi sai phạm, ta liền có thể phạt ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể tìm đến ai làm chỗ dựa, áp chế ta sao?”
Cẩm Nương nói lời này thật có chút kiêu ngạo, nghe như không để vương phi vào mắt. Lưu di nương nghe xong, thì khóe miệng câu lên nụ cười có chút hả hê, nói: “ Hừ, tỷ tỷ, con dâu này thật có bản lĩnh, trước mặt mẹ chồng mà không cho nô tỳ tìm mẹ chồng làm chỗ dựa, ha ha, tỷ tỷ, cái này, chỗ dựa của nô tỳ không phải là người sao? Người dưới rất không sợ ngươi a.”
Vương phi nghe xong lời Cẩm Nương nói sắc mặt có biến hóa, đang muốn lên tiếng thì Lãnh Hoa Đình, cách Lưu di nương không xa, đang uống trà, đột nhiên bưng chén trà nóng hổi nhằm Lưu di nương hất tới.
Lưu di nương bị trà giội cho đầy mặt, chảy khắp đầu và cổ, lập tức hét oa oa lên, trên mặt cũng bị trà nóng làm bị phỏng nhẹ, nàng, quan tâm nhất chính là dung mạo, cả đời hận nhất là vương phi so với nàng càng thêm xinh đẹp, hôm nay, bị nước ấm làm phỏng, nàng cũng không dám lau nước trên mặt, sợ bị phá tướng mạo, giơ hai tay, nhảy lên cuồng loạn, kêu to: “ Muốn chết, ngươi, Tiểu Đình hủy dung của ta, trời ạ, ngươi.. Ngươi quá đần độn.” Khá tốt, coi như là có lý trí, không có chửi ầm lên loại lời như người bị liệt, tàn tật, xem ra, Lưu di nương, so với lão phu nhân, thông minh hơn nhiều, biết vương gia cùng vương phi kiêng kỵ nhất cái gì, cho dù tức giận, cũng không có một câu đưa mình rơi vào điểm bất lợi.
Vương phi đang định gọi người đến giúp nàng lau nước, ai ngờ, Lãnh Hoa Đình nghe Lưu di nương nói làm cho bực bội, tiện tay lại đem chén trà trong tay ném về hướng Lưu di nương lúc trước đứng, lập tức, đầu bên phải của Lưu di nương sưng mảng lớn, cái này coi như là Lãnh Hoa Đình hạ thủ lưu tình.
Lưu di nương “Ối” một tiếng, định mắng lại, ôm đầu nghiêng nghiêng, liền thấy con ngươi âm lãnh của Lãnh Hoa Đình, trông nội tâm im bặt, chỉ dám khóc ô ô, không dám mắng lại.
Thượng Quan Mai, là lần đầu tiên tận mặt thấy Lãnh Hoa Đình đánh Lưu di nương, thì cả kinh, trợn mắt, há hốc mồm, một tay bụm lấy lồng ngực của mình nửa ngày, nói không ra lời.
Đừng nói Thượng Quan Mai, chính Cẩm Nương cũng bị hành động của hắn làm cho khiếp sợ tột đỉnh, nhưng trong nội tâm lại sướng đến cực điểm, thằng nhãi này hung hãn quá, ta thích a!
Vương phi sợ tình thế ầm ĩ lớn, vội gọi người đỡ Lưu di nương trở về. Thượng Quan Mai cũng thấy trong ngực mình tim nhảy âm ầm, nàng, nửa câu cũng không dám nói, sợ nói một cái không tốt, Lãnh Hoa Đình sẽ cầm gì đó đập chính mình, nhất thời như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, vẫn nên sớm rời đi thì tốt, liền đi tới đỡ Lưu di nương: “Di nương, chúng ta… Chúng ta trở về đi.”
Vừa muốn đứng dậy, đã thấy Lãnh Hoa Đường vừa vặn dẫn theo Lãnh Hoa Hiên đến đây. Hai người tiến vào phòng, chứng kiến bộ dáng Lưu di nương chật vật, Lãnh Hoa Đường bước đến gần, ân cần hỏi: “Di nương, bị làm sao vậy?”
Lưu di nương, đầu đầy ẩm ướt, mắt đều không mở ra được, trên đầu vết thương vừa đau dữ dội, vừa nghe giọng nhi tử thì cố mở to mắt, không khỏi bi ai, sau một hồi ủy khuất nhẫn nhịn liền òa khóc lên: “Đường nhi, Đường nhi, ngươi… Ngươi nên vì vi nương làm chủ a, đệ đệ của ngươi hất trà nòng làm ta bị phỏng không nói, còn cầm chén trà đập ta, Đương nhi, mẫu tử chúng ta, chẳng lẽ cả đời phải bị các nàng khi dễ sao?”
Lãnh Hoa Đường vuốt nhẹ vai Lưu di nương, cầm khăn lau nước đọng trên mặt Lưu di nương, trong mắt xuất hiện băng sương, nhìn lại trong phòng, thấy vương phi cùng Cẩm Nương đều bình thản, ngồi ung dung, trên mặt không thấy nửa điểm kinh hoàng hay áy náy, lòng không khỏi trầm xuống, giúp Lưu di nương đi đến.
Cũng không hành lễ với vương phi, hai mắt nhìn gần vào vương phi nói: “ Mẫu thân, từ nhỏ Đương nhi cũng rất là tôn trọng người, cho rằng ngài là mẹ cả hiền thục nhất, Tiểu Đình, tính tình tiểu hài tử, ta không cùng hắn so đo, có thể tha thứ hắn nhiều lần đánh chửi, nhưng ngài dạy bảo hắn thế nào đây? Truyền xuống dưới, trong phủ nào có hiếu nghĩa tôn ti gì đáng nói nữa? Chẳng lẽ ngài muốn Tiểu Đình thành người cuồng vọng hung tàn sao?”