Thú Phi

chương 93: thay đổi bất ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Là hắn sao?” Đinh Phi Tình đuổi sát theo phía sau, lần theo ánh mắt của Vân Khinh – nhìn xuống vùng chém giết bên dưới, cả người Độc Cô Tuyệt toát ra sự ngoan độc, lạnh lùng, khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi, khiến cho người ta không còn nhìn ra được dung nhan vốn có nữa – Đinh Phi Tình nhíu mày hỏi.

Mộ Ải cũng chạy theo đến. Nhìn thấy trên chiến trường rộng lớn bên dưới là một Độc Cô Tuyệt cả người dính đầy máu tươi, cầm roi ngựa nói:“Tần vương Độc Cô Tuyệt, ngoại trừ hắn, còn có người nào rơi vào tình huống ấy mà vẫn còn sống sót cho đến tận bây giờ”.

Đinh Phi Tình nghe vậy chăm chú nhìn chằm chằm vào Độc Cô Tuyệt, giống như muốn nhìn xuyên thấu cả người hắn. Cô không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn ngập vẻ xem xét kỹ lưỡng .

Mắt đối mắt, khiến tâm tình Vân Khinh xao động. Một đầu ngón tay Vân Khinh khẽ run lên trượt qua dây đàn, đàn sai mất một âm. Bầy sói hoang điên cuồng kia trong nháy mắt hỗn loạn.

“H..ú..ú…” Một tiếng sói tru vang lên, một con sói hoang vọt tới ngựa của đám người Độc Cô Tuyệt cắn một phát. Đám sói hoang chung quanh trong khoảnh khắc cũng lao lên vây quanh, điên cuồng tấn công về phía đám người Độc Cô Tuyệt.

Mặc Ly kinh hãi. Sao đàn sói hoang lại muốn tấn công bọn họ? Suy nghĩ vừa dứt liền lao đến chém về phía đàn sói hoang.

Vân Khinh vừa thấy vậy, trong chớp mắt liền hoàn hồn lại, hoảng hốt. Không kịp nghĩ nhiều, cúi đầu xuống, ngón tay tung bay trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, một lần nữa nhấn thật mạnh xuống cây đàn cổ.

Tuy nhiên tất cả biến cố chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, tiếng đàn nhẹ nhàng của Vân Khinh còn chưa kịp điều chỉnh lại hoàn toàn thì tiếng tiêu trong trẻo của Phi Lâm ở phía trên cao chợt cất lên. Trong chớp mắt, tiếng tiêu tràn ngập sự uy nghiêm nhanh chóng phụ họa, hòa vào với tiếng đàn của Vân Khinh chỉ huy đàn sói. Tiếng tiêu sắc bén như cắt vụt qua không trung.

“Đừng chém.” Cùng lúc đó, thoáng chốc Độc Cô Tuyệt liền phục hồi lại tinh thần, vội vàng đẩy kiếm đang chém tới đàn sói hoang của Mặc Ly ra. Sói là loài động vật sống theo bầy đàn, một con bị thương thì sẽ có vô số con khác trả thù thay. Hơn nữa trong tình huống đặc biệt như thế này thì tuyệt đối càng không được động thủ với chúng nó.

Tiếng tiêu vang lên trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc. Bầy sói đang tấn công về phía đám người Độc Cô Tuyệt chợt khựng lại, chúng xoay người trên không trung tránh đám người Độc Cô Tuyệt, lao ra tấn công quân Tề ở hai bên.

Đám người Mặc Ngân, Mặc Ly bị dọa tới nỗi cả người toát mồ hôi lạnh.

Lúc này Vân Khinh cũng không dám có sơ suất gì, một lòng chỉ huy đàn sói hoang anh dũng chiến đấu.

“Có chút hiểu biết.” Sau khoảnh khắc kinh hồn kia, Đinh Phi Tình thốt ra một kết luận.

Mộ Ải nghe thấy vậy không khỏi cười to. Thế này mà bảo là có chút hiểu biết ư! Nếu như Độc Cô Tuyệt chỉ chậm một chút, khiến một con sói bị thương thôi thì e rằng bọn họ đừng hòng nghĩ đến chuyện ra khỏi vòng sói vây này. Gan dạ sáng suốt như thế mà chỉ nhận được bốn chữ đánh giá nhẹ hẫng thế thôi sao, chao ôi.

“H..ú..ú … ” Đàn sói hoang trong chớp mắt lại bất ngờ lao tới, nghênh đón đám người đang tấn công về phía Độc Cô Tuyệt. Chỉ thấy trong khoảnh khắc đám người Độc Cô Tuyệt được đàn sói hoang tạo thành vòng vây bảo vệ bên trong.

Mặc Ngân, Mặc Ly và Độc Cô Tuyệt, ba người không còn ngồi trên ngựa nữa. Trong thời khắc kinh hồn vừa rồi ngựa đã bị sói hoang cắn chết. Lúc này ba người nhảy xuống đứng trên mặt đất giữa vùng thảo nguyên này, vây xung quanh bọn họ là một màu xám của sói, đưa mắt nhìn chung quanh chỉ thấy toàn là răng nanh trắng nhỡn dày đặc, và tiếng sói tru làm cho người ta muốn dựng tóc gáy. Đập vào mắt tất cả đều là cảnh chiến đấu máu me bắn tung tóe giữa thiết kỵ và bầy sói hoang. Ngay cả ba người bọn họ vốn đã quen với cảnh chiến trường phơi đầy xác, phủ đầy máu thế mà thấy tình cảnh này cũng không khỏi lông tơ sau lưng dựng đứng hết cả lên.

Cẩn thận bảo vệ Độc Cô Tuyệt ở bên trong, Mặc Ngân và Mặc Ly cảnh giác cao độ, nhìn đàn sói hoang không ngừng tàn sát ngay bên cạnh, trên mặt hai người gần như không còn chút máu nào. Nếu như Vân Khinh lại đàn sai một âm nữa thì lúc này bọn họ thật sự chẳng còn ngựa mà cho đám sói này cắn nữa đâu.

Độc Cô Tuyệt đứng ở giữa vòng bảo vệ nhìn tình cảnh quanh người, vẻ mặt tàn khốc, ẩn hiện trên nét mặt là sự hưng phấn, kiên cường và tuyệt tình, bình tĩnh nhìn bầy sói đang đang tàn sát ngay gần đó. Hắn hoàn toàn không lo ngại, hắn tin tưởng Vân Khinh, tin tưởng tuyệt đối cô sẽ không khiến hắn gặp chút nguy hiểm nào.

Tiếng sói tru, tiếng ngựa hí, tiếng binh lính nước Tề kêu thảm thiết trước khi chết, đan xen vào nhau vang vọng dưới bầu trời thảo nguyên Thương Mang, trình diễn một màn mưa gió máu tanh kinh hoàng cùng cực.

Nhưng mà dường như Tề Chi Khiêm đã nghiêm khắc hạ lệnh với đám quân lính, không tiếc thiệt hại hay phải trả giá bao nhiêu, nhất định phải khiến Độc Cô Tuyệt bỏ xác nơi này. Cho nên, mấy vạn thiết kỵ của nước Tề này ngay cả đang trong tình cảnh hỗn loạn và sợ hãi lại vẫn liều mạng tấn công tới tấp về phía Độc Cô Tuyệt.

Đàn sói hung tàn, tuy nhiên mấy vạn đại quân của Tề Chi Khiêm cũng không phải lũ vô dụng. Trong chốc lát máu đỏ ngập tràn, quyết chiến sinh tử. Ngay cả Độc Cô Tuyệt đang ở giữa vòng bảo vệ của đàn sói hoang cũng không có lấy một chút cơ hội nào để thoát thân.

“Nhìn kìa, có người đến.” Tiểu Tả ngồi trên cao liếc nhìn về phía tây bỗng thấy có một đoàn người chỉ ăn mặc bình thường, thế mà thấy tình cảnh nơi này như vậy chẳng những không tránh né ngược lại còn quất roi giục ngựa sống chết vọt lại. Cậu không khỏi cao giọng hét lớn.

Đám người Vân Khinh, Phi Lâm, Đinh Phi Tình nghe vậy, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng ấy.

Người đến không nhiều lắm, thoạt nhìn qua khoảng chừng chỉ có hơn một ngàn người, chỉ trong khoảnh khắc đã vọt gần tới, giao chiến với quân thiết kỵ của nước Tề ở vòng ngoài cùng.

Vân Khinh vừa thấy đã biết ngay đây là người của Độc Cô Tuyệt, những người này là tới cứu Độc Cô Tuyệt.

Vân Khinh ngẩng đầu lên nhìn thật kỹ vào Độc Cô Tuyệt đang bị vây giữa bầy sói, cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Sư phụ, người khống kế toàn cục, đồ nhi giúp chàng phá vây”. Dứt lời tiếng đàn biến đổi, không tham gia khống chế toàn cục nữa, chỉ bao phủ trên đầu đàn sói hoang bên cạnh đám người Độc Cô Tuyệt, chỉ huy chúng nó hành động.

Đám sói hoang bị tiếng đàn Vân Khinh khống chế, lập tức ngưng tấn công lung tung khắp các hướng, chỉ chăm chăm tấn công đám binh lính nước Tề đang bị tấn công phía rìa ngoài.

Độc Cô Tuyệt thấy động tác đám sói hoang, lại nghe tiếng đàn Vân Khinh, lập tức hiểu ra ý của Vân Khinh, bước chân nhanh chóng di chuyển, đi theo đàn sói lao về phía tây.

Khi hắn đến có mang theo người, lúc tiến vào thảo nguyên Thương Mang liền chia nhau ra. Một đoàn người ngựa đông đúc rất dễ khiến người ta chú ý, sao hắn có thể để bản thân bại lộ trước mặt đám người Sở Hình Thiên được.

Bởi vậy, các đội phân tán nhỏ ra, một nhóm vừa vòng quanh tìm hiểu tin tức, một nhóm khác theo phương hướng phía trước tiếp tục đi sâu vào thảo nguyên Thương Mang. Trong thảo nguyên này hắn vốn cũng có mật thám, và vẫn liên tục liên hệ với nhau, mà mọi người cũng không cách nhau xa là mấy. Bây giờ người của hắn nhất định đã biết bên này xảy ra chuyện, cho nên đều chạy đến.

Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt hai người không một lời trao đổi, không một ánh mắt nhìn nhau, chỉ nương theo động tác của dã thú, chỉ nương theo tiếng đàn hơi thay đổi truyền lại, lập tức thấu hiểu tất cả. Tâm ý tương thông, không biết chỉ là trùng hợp, hay là bởi vì quá thấu hiểu nhau.

Đinh Phi Tình đứng ở bên cạnh Vân Khinh thấy vậy, nhướng ày, quay đầu nhìn chăm chú vào Vân Khinh, rồi lại nhìn lại Độc Cô Tuyệt ở dưới kia đang lao về phía Tây. Sâu trong đáy mắt mơ hồ hiện lên một ý cười tán thưởng.

Với tình hình phía dưới đó, một đám người, một đám sói, đều cùng hướng tới một mục tiêu, cùng đánh sâu vào một chỗ. Hướng phía tây kia, ngay cả có trên vạn binh lính, nhưng với thế tấn công ấy, người ngựa binh lính dẫu rằng sắc bén nhưng đều bị đánh ngã rạp. Mở ra được một con đường thoát thân cho Độc Cô Tuyệt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Tướng quân.” Đúng lúc này có tiếng gọi, phía sau dồn dập tiếng vó ngựa. Phó tướng đi theo Đinh Phi Tình mai phục Tề Chi Khiêm chạy đến.

Mục đích của bọn họ chính là tạo thành thế hỗn loạn. Thời điểm binh mã của Tề Chi Khiêm chạy hỗn loạn ra tứ phía thì bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vậy, lúc Đinh Phi Tình đi bọn họ cũng liền lập tức lui quân đi theo. Bởi vì có tới hai vạn người, mà lúc rút quân thì đám người Đinh Phi Tình lại chạy quá nhanh cho nên bây giờ bọn họ mới đuổi kịp tới đây.

“Tới đúng lúc lắm.” Đinh Phi Tình quay đầu nhìn phó tướng đang ở phía sau cô. Nếu cô dẫn bọn họ xung phong đi xuống liều chết một trận, quân lính nước Tề vây quanh dưới kia nhất định tan rã ngay.

“Các ngươi cùng……”

“Tướng quân, có việc lớn không ổn.” Phó tướng không đợi cho Đinh Phi Tình nói hết lời, vội vàng cắt ngang, nét mặt tràn đầy lo lắng, dâng lên một bức mật thư.

Đinh Phi Tình liếc mắt nhìn qua mật thư, sắc mặt bất giác nặng nề. Dùng bồ câu đưa tin, là Thượng Quan Kính dùng bồ câu đưa tin, sao lại thế này? Sao Thượng Quan Kính sao lại vội vàng dùng bồ câu đưa tin như vậy, đã xảy ra chuyện gì lớn sao?

Đinh Phi Tình cảm thấy hơi căng thẳng, cầm thư tín phó tướng đưa lên, đảo mắt qua đọc lướt nhanh như gió.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Ải đứng ở bên cạnh thấy vậy không khỏi trầm giọng hỏi, nếu lúc này không có chuyện gì quan trọng Thượng Quan Kính tuyệt đối sẽ không tìm đến bọn họ.

“Ngũ quốc diệt Tần, Sở Hình Thiên dẫn đầu chỉ huy các nước Triệu, Sở, Hàn, Ngụy,Yến đã nhổ trại nửa ngày trước, dẫn suất năm mươi vạn quân, diệt Tần.”

Đinh Phi Tình xem qua nội dung, mặt liền biến sắc, siết chặt lá thư trong tay.

Sở Hình Thiên không đợi tụ hợp cùng Tề Chi Khiêm mà đã đi, không đợi tra xét rõ xem gian tế rốt cuộc là ai, xem coi ai giúp Vân Khinh hoặc là giúp nước Tần. Mà đã ngay lập tức tập hợp binh lực của cả năm nước, chỉ huy toàn quân trực tiếp tấn công nước Tần.

Mắt Vân Khinh vẫn chăm chú nhìn theo cục diện trên chiến trường, tay vẫn không ngừng lướt trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, bên tai lại vẫn nghe thấy tất cả lời nói của Đinh Phi Tình. Khoảnh khắc vô số ý niệm lóe qua đầu, cô đã hiểu ra mọi chuyện. Bất giác lòng Vân Khinh chợt trở nên căng thẳng, trái tim đập nhanh đến mức gần như không thể thở được.

Đây là một cái bẫy, hơn nữa còn là một vòng tròn liên hoàn. Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên đã bàn bạc đâu ra đấy với nhau từ trước. Sở Hình Thiên không cần phải đợi Tề Chi Khiêm, Tề Chi Khiêm cũng đã thông báo cho Sở Hình Thiên. Tề Chi Khiêm lấy mười vạn đại quân đến lấy mạng Độc Cô Tuyệt, còn Sở Hình Thiên dẫn đầu chỉ huy quân đội liên minh của năm nước tiến thẳng tới nước Tần. Bọn chúng đã bày binh bố trận vô cùng khôn khéo.

Bây giờ Tần vương Độc Cô Tuyệt không ở nước Tần, cho dù các đại tướng dưới tay Độc Cô Tuyệt lợi hại cỡ nào, nhưng chắc chắn sẽ không có ảnh hưởng lớn lắm. Còn Độc Cô Tuyệt dẫu cho dũng mãnh, tài giỏi đến mức nào chăng nữa, thì chẳng lẽ mười vạn thiết kỵ của Tề Chi Khiêm lại không thể bao vây lấy mạng được một Độc Cô Tuyệt đơn thương độc mã hay sao.

Bọn chúng, bọn chúng vẫn dùng cô để làm mồi nhử dẫn dụ Độc Cô Tuyệt.

Hiểu ra được điều này, Vân Khinh ngửa đầu lên, nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu.

Nếu không phải vì biết cô ở thảo nguyên Thương Mang này thì Độc Cô Tuyệt sao lại tới nơi này cơ chứ. Nếu không phải bởi vì cô thì bây giờ Độc Cô Tuyệt và nước Tần đâu có thể rơi vào cục diện như vậy. Tất cả đều bởi vì cô, là do cô.

Biết được kết quả như vậy, muốn tâm tình không dao động là không có khả năng, nhưng mà giữa hỗn loạn dao động kia lại là một nỗi đau thật sâu, cô có đạo hạnh gì mà có thể!!!

Phi Lâm, Đinh Phi Tình và Mộ Ải đều là người thông minh, vừa nghe tin tức này nhất thời cũng đã hiểu ra tất cả. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt khổ sở đau thương của Vân Khinh, lại nhìn Độc Cô Tuyệt cả người oai hùng ngoan độc giữa bầy sói đang hỗn chiến dưới kia, chỉ biết đồng loạt lắc đầu.

Với khả năng của Độc Cô Tuyệt thì làm sao có thể không nhận ra các nguy cơ được. Nhưng hắn lại vẫn đến đây, đến thảo nguyên Thương Mang này để tìm Vân Khinh.

Tình là chi hỡi thế gian

Câu thề sinh tử đa mang một đời. ()

Dịch nghĩa : “Hỡi thế gian tình là vật gì, mà khiến người ta hẹn thề sống chết.”

Trích từ bài Mô ngư nhi – Nhạn Khâu (Nấm mồ chim nhạn) của Nguyên Hiếu Vấn. (xem cuối chương).

“H..ú..ú….” Một tiếng sói tru, đoàn người mặc thường phục điên cuồng chạy về bên Độc Cô Tuyệt, hội hợp cùng nhau.

Độc Cô Tuyệt liếc mắt quét qua bọn họ, bỗng thấy phía trước có một người đáng nhẽ giờ phút này hẳn phải đang ở trong thiên lao – Mặc Tiềm – lại đang đứng trước mặt hắn. Độc Cô Tuyệt không khỏi nhướng mày, sao Mặc Tiềm có thể xuất hiện ở đây?

Nhưng thấy trên mặt Mặc Tiềm nhuộm đầy máu tươi, trước khi vọt được tới tận đây đã mang một khuôn mặt mặt tràn ngập vẻ lo lắng hét lớn:“Bệ hạ, người mau về, về nhanh lên. Đây là bẫy! Sở Hình Thiên đã dẫn đầu chỉ huy liên quân năm nước đi diệt Tần. Đi, đi mau.”

Độc Cô Tuyệt vừa nghe vậy, trong nháy mắt mặt liền biến sắc, hét lớn:“Ngươi nói cái gì?”

Mặc Tiềm xoay kiếm chém vào một tên lính Tề, vội vàng thét tiếp:“Đi mau, sáu nước liên minh diệt Tần. Mau đi thôi! Lúc hạ thần đến, quân doanh phía trước đã nhổ trại không còn lấy một bóng người, đã tới gần biên giới nước Tần rồi.”

Độc Cô Tuyệt vừa đi được hai ngày, Sở Vân chấp chính quản lý nội chính nước Tần. Bởi vì thấy Độc Cô Tuyệt tự mình đi nên không mấy yên tâm, bởi vậy mới đem mọi tin tức tình báo giao lại cho Mặc Tiềm y xem qua, nhìn kỹ coi xem quân đội Tề – Sở trên thảo nguyên Thương Mang ấy có đúng thật là chỉ đóng quân ở biên cương nước Triệu để giúp đỡ nước Triệu chống quân Hung Nô hay không.

Mà sau khi y cẩn thận thẩm tra mọi tin tức tình báo lớn nhỏ có được, suy đoán thông tin từ những tin tức có vẻ nhỏ nhất, không đáng chú ý nhất, y đã cho ra được kết quả : đội quân nghiêm chỉnh phòng ngự trên đất Triệu đó chính là đội quân do Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm cấu kết hợp lại hòng ra tay trước chiếm lợi thế. Sáu nước cùng hợp lại tấn công nước Tần.

Ngay lập tức, Sở Vân và y đã không thể ngồi yên được nữa. Sở Vân vội vàng truyền lệnh cho hai Thượng tướng quân trấn giữ phía tây và phía bắc chuẩn bị. Còn y thì chẳng quản ngày đêm lao tới thảo nguyên Thương Mang này để báo tin.

Mà hiện nay, khi y vừa đuổi được tới đây, toàn bộ quân doanh phía trước đã gần như không còn một bóng người. Năm mươi vạn đại quân đã đang trong cuộc hành trình tiến về biên giới nước Tần.

“Chết tiệt.” Sắc mặt Độc Cô Tuyệt nháy mắt đổi màu xanh mét. Hắn cũng hiểu được thế cục trước mắt này vốn là một ván cờ.

Không đợi lao ra khỏi vòng vây, Độc Cô Tuyệt xoay đầu, nhìn lại hướng Vân Khinh, điên cuồng hét lên:“Xuống dưới, theo ta về.”

Vân Khinh vẫn khống chế đàn sói hoang, tránh cho đám người của nước Tần bị thương. Lúc này lại thấy Độc Cô Tuyệt đã tụ hội cùng với người của hắn, trong lòng không còn quá căng thẳng. Thấy Độc Cô Tuyệt quay đầu nhìn cô, gào thét gì đó với cô.

Tiếng sói tru, tiếng ngựa hí, chiến trường náo loạn như thế khiến Vân Khinh không thể nghe rõ được Độc Cô Tuyệt nói gì, nhưng cô biết lời hắn muốn nói, hắn muốn cô đi cùng hắn.

“Tướng quân, nhanh đi thôi. Tam hoàng tử điện hạ ở nơi đó sắp lộ ra sơ hở rồi. Nhanh lên, chúng ta phải trở về ngay.” Phó tướng đứng ở bên cạnh Đinh Phi Tình, quay sang nhìn Đinh Phi Tình, mặt đầy lo lắng kêu lên.

Bên người Thượng Quan Kính chỉ có tám vạn thiết kỵ, một hai ngày còn có thể che lấp được ít nhiều, nhưng nếu mà kéo dài lâu hơn một chút thì chắc chắn sẽ bị lộ ra sơ hở, sẽ biết ngay là Hàn quốc chính là gian tế phản loạn bên trong. Chuyện này không thể không lo được, bọn họ phải quay về ngay, nếu không một khi đã lộ sơ hở thì mọi thứ đều sụp đổ hết.

Năm ngón tay Đinh Phi Tình nắm chặt thành quyền. Sở Hình Thiên tính toán rất khôn khéo, gã đi rồi, nếu như cô không nhanh chóng đuổi kịp theo, vậy thì ai là gian tế không cần phải tìm hiểu nữa. Nước Hàn không thể bởi vì chuyện này mà bị liên lụy, hậu quả thế nào không cần phải suy nghĩ. Hậu quả đó không ai trong bọn họ muốn gặp phải cả.

Nhưng nếu bây giờ cô đi, thì Vân Khinh nơi này biết phải làm sao?

Binh mã của Tề Chi Khiêm chắc chắn cũng sẽ chạy tới đây. Một khi binh mã chia đôi của y tụ hội lại cùng nhau, cho dù mười vạn binh mã chỉ còn lại tám chín vạn, thì đó vẫn là một con số kinh người. Bọn chúng quyết tâm giết chết Độc Cô Tuyệt tại thảo nguyên Thương Mang này cũng không phải là chuyện khó.

“Tướng quân, đi nhanh lên, chúng ta không có thời gian, nhanh lên.”

Đinh Phi Tình nắm chặt tay, hai mày nhíu chặt lại.

Vân Khinh vẫn nhìn bóng dáng Độc Cô Tuyệt phía dưới, nhưng tai lại nghe được những lời Đinh Phi Tình nói bên này, trái tim trong một khắc trầm hẳn xuống.

Nhìn thật kỹ bóng dáng Độc Cô Tuyệt ở phía dưới vẫn đang nhìn cô, Vân Khinh dần dần hạ mi mắt xuống, che giấu đi cảm xúc của mình. Trên mặt phảng phất nét kiên quyết, năm ngón tay bay trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, một loạt âm thanh rối loạn bất chợt vang lên.

Đàn sói hoang đang vây quanh bên đám người Độc Cô Tuyệt tấn công về phía binh lính của nước Tề, vậy mà chỉ với một âm sai vừa vang lên đột nhiên khựng lại, quay vòng người nhìn lại đoàn người Độc Cô Tuyệt, há miệng lộ ra răng nanh trắng nhỡn dày đặc, lưng cong lên, nét mặt dữ tợn bắt đầu thủ thế tấn công về phía đoàn người Độc Cô Tuyệt.

Trong chớp mắt, Mặc Ngân đã cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức điên cuồng hét lên :“Không ổn, không khống chế được đàn sói hoang.”

Cùng giây phút đó, Mặc Ly và Mặc Tiềm cùng song song lao tới, túm lấy Độc Cô Tuyệt ném mạnh ra phía sau.

Độc Cô Tuyệt vừa thấy bầy sói xoay người đối phó hắn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trừng Vân Khinh, giận dữ hét lên:“Nàng có ý gì, xuống đây cho ta, có nghe thấy không?”

Vân Khinh hạ mi mắt xuống không nhìn hắn, đáp lại lời hắn chỉ có tiếng gầm gào cùng với răng nanh sắc nhọn của đàn sói hoang.

“Đi thôi.” Mặc Tiềm, Mặc Ly, Mặc Ngân, ba người đồng thời ép sát ở bên cạnh Độc Cô Tuyệt, túm chặt hắn kéo ra phía ngoài đàn sói.

“Chết tiệt.” Độc Cô Tuyệt nắm chặt kiếm trong tay, một chưởng đẩy ba người ra, quay người định lao lên chỗ Vân Khinh.

Mặc Tiềm vừa thấy thế, đạp lên không một cái xoay người nhảy đến trước mặt Độc Cô Tuyệt, hai chân khụy xuống thật mạnh quỳ gối trước mặt Độc Cô Tuyệt, hét lớn: “Ý của Vân Khinh cô nương, bệ hạ người còn không hiểu được sao. Cô ấy muốn người đi, tâm ý của cô ấy bệ hạ không thể phụ được. Bệ hạ, thời điểm này Đại Tần nguy hiểm như thế, người không thể vì cô ấy mà chần chừ chậm trễ ở trong này được. Cơ nghiệp thiên thu của Đại Tần không thể bị hủy ở nơi này. Bệ hạ, lưng cô ấy không thể gánh nổi tội danh này, người cũng không thể mang tội danh ấy chất thêm lên đầu cô ấy. Bệ hạ, đi nhanh lên, chúng ta không thể phụ tâm ý của cô ấy, đi thôi.”

“Bệ hạ, đi thôi, Vân cô nương muốn chúng ta đi.” Mặc Ngân, Mặc Ly, vươn trường kiếm bảo vệ ở hai bên Độc Cô Tuyệt và Mặc Tiềm, lúc này đồng loạt hô to.

Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh phía trên cao, bộ trang phục trắng thuần khiết phất phơ bay múa trong làn gió thu lạnh lẽo, cả người cô toát ra vẻ bình yên nhưng lạnh lùng. Ôm ấp một đời, tâm ý không lời kia của cô làm cho hắn đau đến không thể thở được. Vân Khinh của hắn.

Nắm chặt thanh kiếm trong tay, đáy mắt gần như sắp trào ra máu.

Trên sườn núi cao cao, Đinh Phi Tình thấy cảnh này, cắn răng nhìn Vân Khinh hỏi nhỏ:“Linh Đang, muội không đi cùng hắn sao?”

Vân Khinh chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng nói:“Muội sao có thể đi cùng chàng?”

Cô là tội nhân của Đại Tần, khắp thiên hạ tất cả mọi người không ai không biết chuyện Tần vương tiền nhiệm chết có liên quan đến cô. Cô còn mặt mũi nào để chừa mặt ra trước liệt tổ liệt tông Đại Tần vương? Huống chi thời điểm thế này, có cô đi theo thì lòng tướng sĩ Đại Tần sẽ không phục, lòng quân không ổn định thì sao có thể chống địch cơ chứ, sao cô có thể đi theo đây?

Huống chi, lúc này cô càng không thể đi được.

Đinh Phi Tình và Mộ Ải liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự thấu hiểu một cách bất đắc dĩ.

Vân Khinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt vẫn chôn chân phía dưới, nhìn thật kỹ người vẫn luôn chiếm giữ lòng cô một lần nữa. Tay tăng thêm lực, đàn sói hoang vốn chỉ gầm gào mà còn chưa tấn công, đột nhiên tru lên lần lượt lao tới.

“Đi thôi.” Mặc Ly, Mặc Ngân nhìn thấy Vân Khinh ra tay kiên quyết như vậy, không khỏi điên cuồng hét lên với Độc Cô Tuyệt.

Năm ngón tay Độc Cô Tuyệt nắm chặt nhuyễn kiếm, móng tay găm sâu vào da thịt tàn phá lòng bàn tay, vết máu nhè nhẹ chảy lan xuống thanh kiếm.

“Nếu để ta biết nàng bị thương dù chỉ một chút thôi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.” Độc Cô Tuyệt điên cuồng gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp vùng thảo nguyên tràn ngập máu tươi này, như chấn động đến tận trời.

“Đi.” Chém ngang một kiếm, Độc Cô Tuyệt xoay người. Thân mình toát ra vẻ tàn bạo lao đi không quay đầu lại nữa, đi trước làm gương xông thẳng ra ngoài.

Mặc Tiềm, Mặc Ly, Mặc Ngân thấy vậy, cũng cầm trường kiếm phóng theo.

Đàn sói hoang sau khi đuổi theo Độc Cô Tuyệt đang phá vây lao ra được vài bước, tiếng đàn Vân Khinh lại bắt đầu dàn xếp lại thế trận, đàn sói hoang cũng lập tức xoay người lao tới tấn công về phía binh lính nước Tề đang muốn đuổi theo Độc Cô Tuyệt.

Ai dà! Khẽ thở dài một tiếng, Đinh Phi Tình, Mộ Ải và Phi Lâm đồng loạt lắc đầu.

“Tỷ tỷ, tỷ cũng đi trước đi, nơi này muội có thể ứng phó được.” Nhẹ nhàng mở miệng, Vân Khinh khẽ quay đầu nhìn Đinh Phi Tình thành khẩn nói.

“Linh Đang.” Đinh Phi Tình nhìn trên môi Vân Khinh có vết máu nhè nhẹ, không khỏi đau lòng bước lên một bước. Con bé này, cắn nát môi mình rồi cũng không biết, cố nén như vậy thật sự làm cho người ta đau lòng quá.

“Đi đi, không nên khiến Thượng Quan Kính gặp phiền phức.” Vân Khinh thản nhiên cười với Đinh Phi Tình, quay đầu nhìn chiến trường phía dưới.

“Đi thôi.” Mộ Ải thấy vậy, cũng lên tiếng nói với Đinh Phi Tình. Nếu như còn không đi, Thượng Quan Kính ở nơi đó không thể tự biện bạch ình được.

Đinh Phi Tình nắm chặt tay, nhìn lướt qua Mộ Ải và Phi Lâm, trầm giọng nói:“Ta mang muội muội của ta giao cho các huynh, xin hãy thay ta chăm sóc muội muội ta cho thật tốt. Đinh Phi Tình cảm kích vô cùng.” Dứt lời, cúi đầu thật sâu, thật mạnh với Mộ Ải và Phi Lâm, sau đó dứt khoát xoay người, dẫn theo hai vạn binh lính phía sau, dứt khoát tiến về một hướng khác.

Cô là Thượng tướng quân của nước Hàn, cô phải xuất hiện ở chiến trường, nếu không……

Vân Khinh ngẩng đầu nhìn chăm chú về phương xa, đột nhiên lấy chân đá đá Bạch Hổ vương đang đứng ngay bên cạnh. Bạch Hổ vương thấy vậy quay đầu gầm nhẹ một tiếng với Vân Khinh, không tình nguyện thả người từ trên sườn núi vọt xuống.

Phi Lâm thấy vậy khẽ lắc đầu, thổi lên một tiếng tiêu toàn lực khống chế đàn sói hoang phía dưới.

Tiếng chân ngựa dồn dập vang lên khắp trời, trận chém giết này còn chưa kịp xong, phía xa từng đợt tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc lại truyền tới. Phía chân trời một đoàn người dài vô tận trùng điệp như một dãy núi màu đen đang di chuyển rất nhanh về phía này – Tề Chi Khiêm đến.

Vân Khinh xoay người ngồi lên ngựa, lại nhìn thêm một lần nữa phương hướng Độc Cô Tuyệt biến mất, cắn răng quay đầu liếc mắt trao đổi với Phi Lâm, phi ngựa đi xuống. Tiếng đàn trầm bổng vang lên giữa trời, đàn sói hoang đã chia ra hai nửa, nửa còn lưu lại nơi này lập tức phóng theo Mộ Ải lao thẳng về phía quân đội Tề Chi Khiêm đang vọt tới đây. Cô tuyệt đối sẽ không để cho Tề Chi Khiêm đuổi theo Độc Cô Tuyệt.

Mà lúc này Độc Cô Tuyệt vội vàng chạy còn chưa quá xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng hổ gầm từ phía sau truyền đến. Trong nháy mắt chợt cảm thấy mừng phát điên lên, vội vàng giữ chặt cương ngựa, dừng chân quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau Bạch Hổ vương dẫn một đám sói hoang đông đúc đang vội vàng chạy đến, mà trên lưng nó không có Vân Khinh.

Trong nháy mắt Độc Cô Tuyệt lại cảm thấy trái tim nặng nề trở lại.

“Ngoao……” Một tiếng hổ gầm, Bạch Hổ vương chạy xuyên qua đám binh lính, chạy thẳng đến bên người Độc Cô Tuyệt, gầm lên với Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt ở cùng với Bạch Hổ cũng đã lâu, hiểu ngay hàm ý của Bạch Hổ vương, trong lòng cảm thấy không khỏi kinh ngạc, liền quay đầu nhìn lại phía xa kia.

Muốn Bạch Hổ vương chạy vội tới làm tọa kỵ cho hắn, muốn Bạch Hổ vương dẫn nhiều sói hoang như vậy đến bảo vệ hắn an toàn trở về. Vân Khinh à Vân Khinh, tấm chân tình này của nàng ….

Hít một hơi thật sâu, Độc Cô Tuyệt nghiến răng một cái thật mạnh, xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa vốn đang ngồi cùng Mặc Tiềm, vọt ngồi trên lưng Bạch Hổ vương.

“Đi.”

“Ngoaooo…” Hai mệnh lệnh đồng thời vang lên.

Mặc Tiềm, Mặc Ly và Mặc Ngân, trong đáy mắt ba người hiện lên cảm xúc phức tạp, hai mắt đỏ vằn, giương roi ngựa lên, vó ngựa sắt rầm rập tung lên.

Khoảng hơn một ngàn người được sói hoang bảo vệ ở vòng ngoài, trên thảo nguyên Thương Mang hoang vắng này, tốc độ như gió bão lao đi.

Ánh chiều tà nhuộm vàng óng hai bóng hình càng lúc càng xa nhau, để lại hai bóng lưng chưa bao giờ ngừng mong nhớ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio