Thủ Phụ Sủng Thê

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời tiết ở kinh thành hôm nay có thể nói là nắng đẹp, trời quang mây tạnh, dù nắng nhiều nhưng không hề oi bức.

Trên hồ Hạm Đạm có những gợn sóng nhẹ, những cành liễu và cây dương cũng được gió mát thổi qua, mỗi nơi đều thể hiện một sự bình yên, tốt lành, quả nhiên là một ngày hoàng đạo may mắn thích hợp để cầu hôn.

Thẩm Hàm cầm khăn tay, sắc mặt hơi chua xót nhìn gã sai vặt của Hầu phủ mang rương gỗ lim cao một trượng vào phủ.

Nàng vẫn đang đếm canh giờ, trước mắt đã đến giờ rồi, nhưng những sính lễ này còn chưa được chuyển đi.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Hàm cảm thấy càng ngày càng ghen tị với Thẩm Du.

Cũng cảm thấy chuyện này vẫn có chút kỳ lạ, từ khi nào mà gia sản của Khang Bình Bá phủ phong phú như thế?

Những sính lễ lấy được quả nhiên là rất ấn tượng.

Nhưng Thẩm Hàm ghen tị thì ghen tị, nhưng cảm thấy mình không cần phải so sánh với Thẩm Du, dù sao nàng ta cũng là thứ nữ, Khang Bình Bá kia tất nhiên là một tài năng trẻ tuổi ưu tú, nhưng so với Ngũ thúc Lục Chi Quân, Lục Kham vẫn còn kém xa.

Nếu không phải Lục Chi Quân không gần nữ sắc, thì rất nhiều khuê nữ thế gia trong kinh này đã từng mơ ước vị trí Thủ phụ phu nhân này.

Mà Lục Chi Quân không những có chức quan Thủ phụ của nội các, hắn còn là đệ đệ ruột của Thái hậu, cữu phụ ruột của Hoàng đế.

Cho dù hắn không làm quan trong triều, thì vẫn được thừa kế tước vị siêu phẩm, là Trấn quốc công của Đại Kỳ.

Có thể nói, làm chính thê của hắn, còn phải thể diện hơn so với làm hoàng hậu.

Nhưng làm phu nhân của Quốc công, dễ hơn nhiều so với làm hoàng hậu.

Nếu chủ mẫu nhìn thiếp thất nào hoặc là thông phòng không vừa mắt, là có quyền xử lý các nàng, nhưng hoàng hậu không được ra tay với một số phi tần có vị trí cao, thậm chí ở trước mặt một số quý phi gia thế hiển hách, Hoàng hậu còn phải cúi đầu một chút.

Làm phu nhân của Quốc công, còn có thể thường xuyên trở về thăm phụ mẫu, thăm người nhà mẫu tộc.

Điểm này hoàng hậu cũng không làm được.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hàm cũng không ghen tị với Thẩm Du như vừa rồi, dù sao người mà nàng theo dõi, cùng với vị trí muốn ngồi lên, còn cao hơn nhiều so với đẳng cấp của Thẩm Du.

Đúng lúc này, Thẩm Hàm liền thấy, huynh trưởng cùng mẹ Thẩm Hạng Minh của mình đang đi tới cách đó không xa.

Thẩm Hoằng Lượng có tổng cộng hai nhi tử bốn nữ nhi, trưởng tử chính là Thẩm Hạng Minh do Lưu thị sinh ra, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, thứ tử là do thiếp sinh ra, không được Thẩm Hoằng Lượng chào đón.

Phía sau Thẩm Hạng Minh còn có một thư đồng đang xách hòm sách, vừa nhìn đã biết vừa mới học về từ Quốc Tử Giám.

Thật ra nếu dựa theo tư chất của Thẩm Hạng Minh, thì sẽ không đủ tư cách đi học tại Quốc Tử Giám.

Bởi vì Lưu thị chỉ có một đích tử thuộc con vợ cả như vậy, Thẩm Hạng Minh cũng tự nhận là thế tử Hầu phủ tương lai, cho nên Lưu thị khó tránh khỏi nuông chiều hắn một chút, cũng nuôi nấng thân thể của hắn thành bóng bẫy, tròn trịa.

Cũng không tính là mập bao nhiêu, nhưng so với công tử bình thường thì có mùi hơn một chút.

Thẩm Hạng Minh tất nhiên là người không thích đọc sách và nghiên cứu học vấn, đối với việc này, Thẩm Hoằng Lượng cũng có chút buồn bã.

Luật pháp của Kỳ triều quy định, quan thất phẩm trở lên, cùng con nối dõi của quan viên ngoại nhiệm từ chín phẩm trở lên, có thể nhập học Quốc Tử Giám vào năm mười ba tuổi, trở thành giám sinh[] của triều đình.

[] Giám sinh: học sinh trường Quốc Tử Giám.

Tuy nhiên, cho dù trở thành giám sinh, cũng phải thông qua kỳ thi khảo sát, thì mới có thể vào triều làm quan.

Ngưỡng nhập học cũng rất nghiêm khắc, ngoại trừ phải có gia thế đủ tư cách, tài năng của những giám sinh này cũng không thể quá kém, những tế tửu[] cùng giám thừa của Quốc Tử Giám cũng phải tiến hành đánh giá bọn họ.

[] Tế tửu: Việc dâng rượu cúng, do người tôn trưởng đứng ra làm — Chức vụ về nghi lễ triều đình cũng là chức vụ dạy học tại Quốc tử giám ngày trước, coi như vị Hiệu trưởng của trường này. (nguồn: Từ điển Hán Nôm)

Mà tuy Thẩm Hạng Minh là đích tử của Hầu phủ, nhưng bởi vì tư chất quá kém, không thể thông qua kì đánh giá của Quốc Tử Giám.

Vì để Thẩm Hạng Minh có thể thành công nhập học Quốc Tử Giám, Thẩm Hoằng Lượng cũng phải chi rất nhiều tiền bạc cùng khai thông nhân mạch.

Thẩm Hàm không quá thân thiết với ca ca cùng một mẹ.

Lúc này, Thẩm Hạng Minh đã đi tới trước người Thẩm Hàm, ấm áp hỏi: “Ngươi vẫn canh giữ ở chỗ này làm gì? Sao ngươi còn chưa quay về?”

Sắc mặt của Thẩm Hàm vẫn không đẹp như trước, giọng điệu buồn bả nói: “Sính lễ của Khang Bình Bá phủ này thật đúng là rất ấn tượng, ta chưa từng thấy những thứ này trên đời, tất nhiên là muốn nhìn nhiều hơn.”

Thẩm Hạng Minh có ngu ngốc đến đâu, cũng nghe thấy sự châm chọc và âm dương trớ trêu trong lời của Thẩm Hàm.

Vừa rồi hắn đi ngang qua Hà Hương đường, trên đường đi nhìn thấy Lục Kham sau khi thổ huyết xong liền ngất xỉu trên mặt đất.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạng Minh lắc đầu, thành thật giải thích với Thẩm Hàm: “Những sính lễ này không phải do Khang Bình Bá tặng, mà là sính lễ của Trấn quốc công Lục Chi Quân tặng cho Hầu phủ chúng ta, hắn…”

—— “Trấn quốc công?”

Thẩm Hạng Minh còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Hàm hưng phấn cắt đứt.

Thẩm Hạng Minh còn chưa kịp nói tiếp, nhưng không đoán ra vì sao Thẩm Hàm lại hưng phấn như vậy, đã thấy nàng gần như chạy tới Hà Hương đường.

Trên mặt Thẩm Hàm hiện ra ý cười, trong lòng vui sướng khó có thể diễn tả thành lời.

Thẩm Hạng Minh vừa nói lời này, nàng liền nhớ tới lúc ở Quế Viên, Lục Chi Quân ở bên ngoài sảnh nữ nhìn nàng một lúc lâu, huynh đệ Giang thị kia còn nói, Lục Chi Quân cũng là vì nàng, nên lúc này mới đến tham gia thọ yến của Anh Thân vương.

Lục đại nhân là một người có tính tình thâm trầm.

Ngoài miệng hắn có thể không nói gì, nhưng đã coi trọng nàng, hành động cũng sẽ không tệ.

Nhìn xem, Lục Chi Quân đến Hầu phủ cầu hôn.

Càng nghĩ về điều này, nụ cười của Thẩm Hàm cũng càng ngày càng đậm.

Nhưng cho đến khi nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của hai người ở Lục Ấm hiên, nụ cười trên mặt nàng nhất thời cứng đờ trên môi.

——

Lục Ấm hiên này được xây dựng bên cạnh mặt nước, tuy không chiếm diện tích rộng rãi nhưng vẫn rất tinh tế và tao nhã, hiên này nối liền với hành lang dài, cũng dùng cửa sổ điêu khắc hoa để ngăn cách.

Phía tây của hiên này, còn có một cây cổ thụ tươi tốt, hai chữ bóng mát cũng từ đó mà ra.

Nhìn từ Lâm Hiên, chính là cảnh nước trong vắt mênh mông.

Gió sen khẽ thổi qua, la sam mỏng manh trên người Thẩm Nguyên cũng bị nó thổi cho nhăn nhúm, mấy ngày nay ở Hầu phủ, nàng cũng không ăn mặc nhiều.

Không ngờ nàng ăn mặc thuần khiết như vậy, trên mặt cũng không bôi bất kỳ son phấn nào, lại phải gặp Lục Chi Quân thật gần như vậy.

Vóc dáng của nam nhân vẫn cao lớn và vững chãi như trước, hắn đứng trước mặt nàng, còn che chắn cho nàng.

Nửa tháng không gặp, khi gặp lại hắn, Thẩm Nguyên vẫn bỗng dưng có chút căng thẳng.

Để che dấu sự băn khoăn và ngại ngùng, nàng chỉ cụp mắt xuống, vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn của đại kỳ lân trên miếng vải trước quan phục của hắn.

Lục Chi Quân cũng không nói chuyện, mà im lặng vươn tay phải về phía nàng.

Lúc này Thẩm Nguyên mới ngẩng đầu nhìn hắn, nàng có hơi chậm chạp, tất nhiên là không biết nam nhân rốt cuộc có ý đồ gì khi hành động như vậy.

Con ngươi trầm tĩnh như nước của nàng, hiếm khi tồn tại một chút ngây thơ.

Lục Chi Quân thấy vậy, liền bình tĩnh nhìn nàng một cái.

Thẩm Nguyên vẫn không biết rốt cuộc Lục Chi Quân muốn làm gì, lúc vừa định mở miệng hỏi, thì nam nhân đã hơi bất đắc dĩ kéo một tay của nàng lên, nắm chặt lấy nó trong lòng bàn tay.

Tim của Thẩm Nguyên đột nhiên bắt đầu đập nhanh.

Lúc này, Lục Chi Quân thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nữa sẽ gả cho ta rồi, nàng có khẩn trương không?”

Khi hắn nói chuyện với nàng thì cố ý cúi đầu, giọng nói nam tính và thâm trầm đặc trưng của nam giới, giọng điệu giống như có vẻ dịu dàng cố ý.

Giọng nói ấy truyền vào tai của Thẩm Nguyên, cũng khiến hốc tai nàng có chút mềm nhũn, lại có chút ngứa ngáy.

Nàng cũng bị hơi thở mùi gỗ tùng quen thuộc trên người hắn dần dần quấn lấy.

Lục Chi Quân vốn là một người cường thế, mà Thẩm Nguyên biết rõ dung mạo và khí chất của mình yếu đuối.

Khi ở trước mặt hắn, khí thế của nàng sẽ chỉ yếu hơn.

Nhưng điều khiến Thẩm Nguyên không ngờ tới chính là, Lục Chi Quân trở nên dịu dàng, khí thế của nàng thực sự yếu hơn trước kia.

Hiện tại tim nàng cũng có hơi đập nhanh.

Nhưng cảm giác tim đập nhanh này không giống như khi trời mưa.

“Không khẩn trương…”

Thẩm Nguyên nói những lời trái với lương tâm, tránh mặt hắn đi một cách yếu ớt.

Mặc dù sức nắm tay của Lục Chi Quân không nặng, nhưng rất có cảm giác có trọng lượng, cũng dần dần truyền cảm giác ấm áp của lòng bàn tay mình cho nàng.

Lông mi dài dài của Thẩm Nguyên run rẩy.

Lục Chi Quân cũng hạ giọng xuống thấp hơn một chút, nói: “Thẩm Nguyên, nàng nhìn ta.”

Giọng điệu của hắn không có uy hiếp nào, nhưng mỗi một câu mà Lục Chi Quân nói đều khiến người ta rất khó mà không nghe theo.

Thẩm Nguyên đành phải quay đầu lại, ngại ngùng nhìn hắn.

Ánh mắt của Lục Chi Quân vẫn vô cùng thâm thúy.

Tướng mạo của hắn tuy anh tuấn, nhưng đặc biệt lạnh lùng, khóe môi lúc không cười hơi rủ xuống, càng khiến người ta cảm thấy hắn là người lạnh nhạt và là người bạc tình.

Nhưng thì ra, một đôi mắt thâm sâu như vậy khi nhìn người, lại không phải là hết sức uy nghiêm áp chế.

Nó cũng có thể mê hoặc lòng người, làm cho người ta bình tĩnh.

Thẩm Nguyên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, nàng vừa muốn tránh khỏi ánh mắt sáng rực của nam nhân, vừa nghe hắn dặn dò: “Ta đã sắp xếp mọi thứ rồi, mấy ngày nay nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt ở Hầu phủ, an tâm chờ gả cho ta là được rồi.”

Lục Chi Quân nói ngắn gọn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng.

Nhưng một câu nói đơn giản như vậy, lại khiến Thẩm Nguyên vốn không có cảm giác thực sự trong lòng đột nhiên bình tĩnh hơn.

Mặc dù Lục Chi Quân cường thế, nhưng cũng là một người đáng tin cậy.

Thẩm Nguyên lúc này cũng không căng thẳng như vậy, nam nhân nắm chặt một tay nàng, rồi dùng tay còn lại đeo ngọc bội lên mu bàn tay nàng.

Lục Chi Quân dùng ngón tay nhẹ nhàng, chậm chạp vuốt ve làn da mịn màng của nàng.

Một lần nữa, một lần nữa.

Ngụ ý thúc giục nàng trả lời.

Thẩm Nguyên hiểu ý nghĩa sâu xa về động tác của hắn, vẻ mặt càng trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, giọng nói cực kỳ mềm mại trả lời: “Ừ, ta nghe đại nhân sắp xếp.”

——

Mãi đến khi thấy Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên rời khỏi Lục Ấm hiên, Thẩm Hàm mới nước lưng tròng rơi xuống đất.

Nàng đã trải qua những thăng trầm trong tình cảm.

Vẫn không thể tin rằng chuyện Lục Chi Quân muốn cưới Thẩm Nguyên.

Nước mắt trong hốc mắt của Thẩm Hàm càng lúc càng mãnh liệt, nàng nhớ tới lần Thiều Viên đó, Thẩm Nguyên cố tình thừa dịp Lục Chi Quân đi tới, rồi mới làm rơi khăn tay.

Nàng ta chính là một con hồ ly câu dẫn người có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng thực ra tâm cơ sâu hơn ai hết!

Nghĩ đến đây, Thẩm Hàm tức giận nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

——

Trong nháy mắt đã đến ngày đại hôn.

Tuy trưởng tỷ của Lục Chi Quân, Lục Uyển là thái hậu đương triều, nhưng sau khi tiên đế băng hà, liền một mực tu hành ở canh tu, người chịu trách nhiệm giáo dưỡng[] tiểu hoàng đế được giao toàn quyền cho Lục Chi Quân.

[] Giáo dưỡng: giáo dục + nuôi dưỡng.

Nàng rất ít khi can thiệp vào công việc triều chính, nhưng sau khi biết được chuyện Lục Chi Quân muốn cưới vợ, lập tức ra lệnh cho cô cô bên người đi hoàng cung một chuyến, để tú nương trong cung đem chiếc áo khoác mà nàng mặc lúc phong hậu đổi thành áo cưới.

Mà vương miện mà Thẩm Nguyên đeo vào ngày đại hôn, cũng không phải là mũ hoa tầm thường, mà là mũ cửu long tứ phượng do hoàng hậu đặc biệt nhờ người chế tạo.

Nếu đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, những hạt ngọc và lá vàng trên chiếc vương miện này cũng đủ làm người ta lóa mắt.

Tiểu hoàng đế thậm chí trực tiếp hạ chỉ, phong Thẩm Nguyên còn chưa chính thức thành hôn với Lục Chi Quân làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đương triều.

Bích Ngô còn nghe ngóng cho Thẩm Nguyên, vẫn luôn hy vọng triều đình có thể cho Lưu thị nghe được chuyện phong cáo mệnh này, có vẻ tức giận đến cả đêm không ngủ.

Bích Ngô thực sự có thể hiểu được sự tức giận của Lưu thị.

Bà chịu đựng đến bốn mươi tuổi, ngay cả một cái cáo mệnh cũng chưa từng đụng vào.

Thẩm Nguyên hiện giờ còn chưa tới hai mươi tuổi, là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân!

Gần đây Thẩm Nguyên có hơi buồn ngủ, nguyệt sự cũng bị chậm mấy ngày, chỗ bụng dưới cũng luôn không thoải mái.

Thẩm Nguyên cũng không nghĩ nhiều, trước kia khi nàng đi học ở thư viện Hoa Mai, cứ ba tháng một lần sẽ có kì thi khảo sát, bởi vì tranh cường hiếu thắng mà cực kỳ căng thẳng, cảm xúc căng thẳng này cũng khiến nguyệt sự dễ dàng bị trì hoãn.

Cho nên, sự khác thường gần đây của nàng được cho là nguyên nhân do nàng quá căng thẳng trước khi thành hôn.

Cũng may tài nghệ trang điểm của trang nương (người trang điểm) cao siêu, không làm cho khuôn mặt của nàng hiện lên bất kỳ thái độ mệt mỏi nào.

Sau khi tô son môi đỏ tươi, gương mặt phù dung dịu dàng của Thẩm Nguyên không hề lộ ra vẻ lòe loẹt nào.

Trang nương trực tiếp khen ngợi: “Phu nhân thật sự là một mỹ nhân, rất thích hợp trang điểm nhẹ nhàng.”

Trang nương nói xong, trong lòng cũng cảm thấy, khí chất của Thẩm Nguyên thật đúng là có chút độc đáo.

Trên người nàng vừa mang vẻ đẹp thanh tú của liễu yếu đào tơ, nhưng không mất đi sự đoan trang, nhã nhặn lịch sự.

Vừa nhìn là tướng mặt của chính cung.

Gần đây tính tình của Bích Ngô cũng trở nên điềm tĩnh hơn trước rất nhiều, mà nguyên nhân khiến nàng ta có sự thay đổi lớn như vậy là, Lục Chi Quân cố ý phái một bà tử vào Hầu phủ, mấy ngày nay dạy Bích Ngô rất nhiều chuyện.

Thẩm Nguyên biết, lúc Lục Chi Quân ở Dương Châu liền cảm thấy nha hoàn bên cạnh nàng không quá ổn trọng lắm, nhưng Bích Ngô lại là nha hoàn hồi môn đi theo nàng từ nhỏ, cho nên có lẽ là vì biết nàng không có khả năng để cho người khác thay thế vị trí bên cạnh của Bích Ngô, nên để cho bà tử này dạy nàng ta rất nhiều chuyện.

Mà chuyện nghi lễ hôn sự của nàng, Lục Chi Quân không để cho bất cứ kẻ nào của Vĩnh An Hầu phủ nhúng tay vào, mà phái mấy chục hạ nhân đáng tin cậy của Quốc Công phủ đi sớm về muộn giúp Thẩm Nguyên xử lý xong mọi chuyện, huynh đệ Giang thị cũng thỉnh thoảng thay phiên nhau vài lần.

Thẩm Nguyên tự nhận mình là người cẩn thận, nhưng thật ra Lục Chi Quân là một người còn cẩn thận hơn nàng.

Hắn có thể có được vị trí hôm nay, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Lục Chi Quân có vẻ ngoài mạnh mẽ, lạnh lùng nhưng lại là người chú ý đến chi tiết và cực kỳ cẩn trọng hơn bất kỳ ai khác, nhìn như là một quyết định tùy tiện, thực tế đã được kiểm tra cẩn thận nhiều lần, sẽ không bao giờ có bất kỳ sai sót nào.

Thời gian đã đến, Thẩm Nguyên nên khởi hành.

Nghi thức hôn lễ không khác gì khi nàng kết hôn với Lục Kham.

Hai đám cưới này với những nam nhân khác nhau cũng khiến tâm trạng của nàng rất căng thẳng.

Nhưng sự căng thẳng khi thành hôn với Lục Chi Quân không giống với Lục Kham.

Cụ thể là Thẩm Nguyên cũng không biết chỗ nào không giống nhau.

Đội ngũ đón dâu chậm rãi, có thể nói là mười dặm hồng trang.

Sáng sớm, Bích Ngô đã nói với Thẩm Nguyên, một nửa dân chúng trong kinh thành này đều đã ra đường, muốn xem cảnh Thủ phụ đại nhân thành thân.

Mà bây giờ lại đặt mình trong kiệu hoa lần nữa, Thẩm Nguyên nghe âm thanh vèo vèo, cũng không giống như kiếp trước cảm thấy âm thanh này rất thê lương và đau đớn.

Ngược lại cũng có thể cảm nhận được từ trong đó, chuyện tốt đẹp sắp đến.

——

Giờ Tuất ba khắc.

Kinh thành đột nhiên mưa lâm râm, Thẩm Nguyên ngồi ngay ngắn trên chiếc hỉ giường rộng lớn, chịu đựng sự run rẩy và căng thẳng trong lòng, liên tục chớp chớp mắt vài cái.

Bích Ngô lặng lẽ nói một câu ở bên tai nàng: “Phu nhân, viện của công gia chuẩn bị cho ngài thật lớn đó, nô tỳ nhìn thấy, viện này lớn gấp ba lần viện mà ngài ở Hầu phủ… Có thể hơn gấp ba lần luôn.”

Suốt quãng đường tới đây, Thẩm Nguyên vẫn luôn che khăn voan trên đầu, tất nhiên là không nhìn thấy cảnh vật trong viện này, nhưng cũng có thể cảm thấy viện sau này nàng sẽ sống là có diện tích không nhỏ.

Lục Chi Quân chưa đến hỉ phòng, Thẩm Nguyên đang định thúc giục Bích Ngô đi ra ngoài nhìn một chút thì ngoài phòng đã có một gã sai vặt, truyền lời: “Phu nhân, công gia tạm thời gặp phải chút chuyện, có thể sẽ trở về muộn một chút, ngài ấy bảo tiểu nhân nói cho ngài biết, nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi trước.”

Dứt lời, sắc mặt của Bích Ngô hơi biến đổi.

Mà Thẩm Nguyên vẫn che khăn voan trên đầu, lại lặng lẽ lấy tay nắm lấy bộ áo cưới hoa quý trên người.

Nửa canh giờ sau, cơn mưa nhẹ của kinh thành đã tạm thời dứt, nhưng Lục Chi Quân vẫn chưa quay lại.

Mũ Cửu Long Tứ Phượng trên đầu quá nặng nề, Bích Ngô liền giúp Thẩm Nguyên cởi mũ xuống.

Sự bất an trong lòng Thẩm Nguyên càng ngày càng trầm trọng.

Kiếp trước Lục Kham để nàng một mình canh giữ phòng trống, đêm đó nàng nhìn nến đỏ từng giọt lại một giọt cháy hết, gần như là một đêm không ngủ.

Cái cảm giác này quá khó chịu, Thẩm Nguyên không muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Nàng biết Lục Chi Quân sẽ không lạnh nhạt với nàng vào ngày đại hôn, nhưng ở vị trí này của hắn, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều tình huống bất ngờ.

Thẩm Nguyên đành phải để cho tất cả hạ nhân trong phòng lui ra ngoài, còn mình thì ngồi trên cái ghế cao bằng gỗ lê gần cửa nhất, vừa nghe tiếng mưa lại rơi xuống, vẻ mặt vừa cúi đầu nhìn xuống đất vừa kiên nhẫn tim đập nhanh, cũng dùng bàn tay nhỏ nhắn nâng ngực lên.

Đang lúc nàng cho rằng Lục Chi Quân sẽ trở về rất muộn.

Thì nghe thấy một tiếng “Cọt kẹt ——”.

Cánh cửa bằng hoa bị người đẩy ra, trên người Lục Chi Quân mang theo hơi thở của nước mưa, cũng đi tới trước người nàng.

Thẩm Nguyên cũng giật nảy mình, từ trên ghế hoa lê đứng lên.

Gió đêm cũng được đưa vào phòng, ánh nến cũng khẽ lung lay.

Thân hình cao lớn và rắn chắc của nam nhân ngã trên mặt đất, hoàn toàn che mất cái bóng mảnh mai của Thẩm Nguyên.

Nam tử của Đại Kỳ thành hôn, nếu là thứ dân thì có thể đi mượn quan phục của quan cửu phẩm để mặc.

Mà nếu quan lại, sĩ nhân thành hôn cũng phải mặc công phủ màu đỏ.

Cho nên tối nay Lục Chi Quân ăn mặc cũng không khác nhiều khác biệt so với bình thường.

Vẫn là lương quan bằng ngọc che tai, cùng với bộ công phục màu đỏ rất uy nghiêm đó.

Ngọn nến đã bị gió thổi bay một vài cái.

Ánh sáng và bóng tối mờ dần, Thẩm Nguyên không thể nhìn rõ biểu hiện của nam nhânvào lúc này, và chỉ có thể mơ hồ làm rõ đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng và kiên quyết của hắn.

Thẩm Nguyên chịu đựng sự thẹn thùng trong lòng, lên tiếng trước, rất nhẹ nhàng gọi hắn: “Quan nhân…”

Dứt lời, Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng rằng sau khi nàng nói xong tiếng quan nhân này, hơi thở của Lục Chi Quân dường như đã dịu đi không ít.

Hắn hỏi, “Chờ lâu rồi sao?”

Thẩm Nguyên lắc đầu, dịu dàng trả lời: “Sắc trời có hơi muộn, thiếp thân… Thiếp thân hầu hạ quan nhân đi ngủ.”

Lục Chi Quân đi về phía trước vài bước.

Cách Thẩm Nguyên càng lúc càng gần.

Khoảng trống giữa hai người chỉ có thể có vài tờ giấy mỏng.

Cánh tay thon dài và mạnh mẽ của hắn lúc này ôm lấy vòng eo của Thẩm Nguyên, thấp giọng hỏi: “Cái gì là đi ngủ?”

Thẩm Nguyên ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Sau đó, nghe hắn hỏi: “Nàng đã quên cái gì đó rồi à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio