Sau khi lời nói nghiêm khắc lạnh lùng của Lục lão thái thái vừa dứt, tim Thẩm Nguyên đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều.
Sắc mặt của nàng coi như bình tĩnh thản nhiên, sau khi nhìn về phía tờ giấy mỏng manh trên tấm thảm nhung, lại nghe Khấu thị thấp giọng ra lệnh nói: “Đệ tức à, ngươi tự xem biểu ca viết thư gì cho ngươi đi.”
Thẩm Nguyên tất nhiên nghe thấy lời châm chọc trong lời nói của Khấu thị, nàng nhăn mày, ra hiệu Bích Ngô nhặt tờ giấy lên.
Từ sau khi nàng gả cho Lục Chi Quân, Đường Vũ Lâm chưa từng viết thư cho nàng, nói tới nàng cũng cảm thấy việc này hơi kỳ lạ.
Thẩm Nguyên hiểu rõ tính tình của Đường Vũ Lâm, sau khi biết được Lục Kham và nàng từ hôn, tám phần sẽ hưng phấn đến mức lập tức gửi thư đến kinh thành.
Nhưng sau nhiều ngày như vậy, giữa nàng và Đường Vũ Lâm lại không qua lại bất kỳ lá thư nào, Thẩm Nguyên ngại thân phận bây giờ nên cũng không hỏi thăm Dương Châu, chỉ xem Đường Vũ Lâm không nghe thấy gì, một lòng chỉ muốn tập trung học tập, may mắn có được thứ hạng trong kỳ thi.
Cách đây không lâu, sau khi biết Đường Vũ Lâm trúng tuyển thi Hương ở quê, rồi thông qua thư nhà của Đường Văn Bân thì mới biết được, sau khi biểu ca có được kết quả tốt thì cũng không gửi thư cho nàng.
Hai tay Bích Ngô run rẩy, sau khi đưa bức thư cho Thẩm Nguyên thì chỉ thấy nàng nhìn thoáng qua nội dung trong thư.
Lập tức, đôi mắt mềm mại ấy dần dần trở nên lạnh lùng, rồi lạnh lẽo liếc Khấu thị đang ngồi một bên.
Khấu thị lúc này mở miệng nói: “Cho dù ngươi không phải con dâu của Lục gia, là một cô nương chưa lấy chồng thì nội dung trong thư của biểu ca ngươi cũng hết sức nóng bỏng… Một nam nhi tốt, sao muốn lấy than vẽ chân mày của cô nương gia chứ? Còn nói cái gì mà phải lấy than vẽ mày làm mực, dùng nó để viết thư tương tư? Lời lẽ hồn xược như thế, thật sự là đáng xấu hổ!”
Dùng đèn pha dầu, lấy than vẽ mày làm mực là phương pháp được nam nữ sử dụng để tán tỉnh nhau trong những câu chuyện trên phố phường, mấy năm trước khi Thẩm Nguyên còn ở Dương Châu cũng đã xem qua những câu chuyện đó.
Có một đoạn tương tự trong “Kiều Hương Ký” của Mạnh Xưng Thuấn, than vẽ mày là vật riêng tư của nữ tử, nếu nam tử đòi vật này từ nữ tử, khó tránh khỏi sẽ khiến người ngoài cảm thấy đây là cách thăm dò như có như không, tràn ngập vẻ ái muội.
Lục lão thái thái dùng ánh mắt lạnh như băng quét trên người Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên lại trầm giọng hỏi Khấu thị: “Sao Tam tẩu lại quen thuộc với nội dung bức thư này như vậy?”
Khấu thị ngược lại không nghĩ rằng Thẩm Nguyên lại hỏi như vậy, dù sao cũng không phải chuyện tốt khi mở thư riêng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: “Khi đích mẫu của ngươi giao lá thư cho ta, niêm phong trên phong bì đã hỏng rồi, lúc đó ta mới vô tình nhìn thấy nội dung trong bức thư. Tuy nhiên, bây giờ vấn đề không phải là ta có đọc bức thư đó hay không, đáng lẽ ra là đệ tức ngươi đấy, dù sao cũng phải cho Lục gia chúng ta một lời giải thích chứ. Còn có cái bụng của ngươi kìa, ta gần đây càng cảm thấy, cái bụng bầu của ngươi còn lớn hơn nữ tử mang thai bảy tháng đấy!”
Lời vừa dứt, Lục lão thái thái nghiêm giọng thúc giục: “Thẩm thị, ngươi thực sự phải cho Lục gia một lời giải thích.”
Lục lão thái thái gọi như vậy, không phải là lão Ngũ gia, mà là Thẩm thị.
Bởi vì Khấu thị hãm hại nên Lục lão thái thái đã bắt đầu nghi ngờ trinh tiết của nàng.
Từ sau khi nàng tiếp nhận quyền bếp núc, Khấu thị một lần hai lần hãm hại nàng, sự kiện Kiến Châu Thạch lúc trước, hơn nữa lần này còn nghi ngờ trinh tiết và danh tiết của nàng.
Chỉ cần quyền bếp núc này còn ở trong tay nàng, Khấu thị sẽ không bỏ qua cho nàng.
Thẩm Nguyên siết chặt ngón tay đang nắm tờ giấy, nhẫn nại cười lạnh một tiếng, giọng điệu coi như bình tĩnh trả lời: “Tổ mẫu, phong thư này không phải do biểu ca ta viết, chữ viết của biểu ca ta không phải như vậy.”
Khấu thị đã đoán được Thẩm Nguyên sẽ nói như vậy từ lâu, lập tức trả lời: “Ngươi nói như vậy thì có ích gì chứ? Biểu ca ngươi không ở kinh thành, chúng ta cũng không có cách nào để lập tức đi Dương Châu phủ mời hắn đến phủ được, đến kiểm chứng nét chữ của mình. Đệ tức à, ngươi nên nhận ra nó sớm hơn chứ, đừng từ chối nữa.”
Thẩm Nguyên phản bác: “Tam tẩu cũng nói ở trong kinh thành, chỉ có ta mới có thể nhận ra nét chữ của biểu ca, người của chữ này đang ở Dương Châu, nói cách khác, bức thư này cũng có khả năng rất lớn là do người ngoài giả mạo!”
Mọi người ở trong Vân Úy Hiên đều biết giọng nói xưa nay của Thẩm Nguyên rất dịu dàng và nhẹ nhàng, nhưng trước mắt để biện giải cho mình, từng câu từng chữ lại khá nặng nề.
Lục lão thái thái nhìn Khấu thị và Thẩm Nguyên mỗi người đều cho mình là đúng, cuộc cãi vã khiến bà càng khó chịu hơn, vì vậy đã kêu dừng lại kịp thời.
Lập tức liền lạnh nhạt ra lệnh với Thẩm Nguyên: “Mặc kệ lá thư này có phải do biểu ca ngươi viết hay không, nếu y sư đã ở đây rồi, ngươi cứ ngồi trên cái ghế kia, bảo hắn bắt mạch cho ngươi. Dù sao trước khi thành hôn, ngươi đã trở về Dương Châu rồi còn gì, chẩn đoán ra tháng thật để cho chúng ta yên tâm. Nếu ngươi thật sự bị oan, ta sẽ trả lại cho ngươi công bằng.”
Dứt lời, khóe môi Khấu thị nhếch lên một nụ cười, rồi dùng khăn mềm che lại, không muốn lộ ra vẻ kiêu ngạo quá mức.
Lá thư của Đường Vũ Lâm chỉ là một ngòi nổ mà thôi, Khấu thị đương nhiên không chắc liệu Thẩm Nguyên có tằng tịu với biểu ca thanh mai trúc mã của nàng hay không.
Nhưng điều mà bà có thể xác định chính là Thẩm Nguyên đã có thai trước khi thành hôn.
Một khi chuyện tằng tịu mà không được mai mối được thực hiện, Thẩm Nguyên sẽ rất khó có ấn tượng gì tốt trong lòng lão thái thái.
Cái thứ mà Khấu thị muốn chính là kết quả này.
Thẩm Nguyên đương nhiên nhìn thấu tâm tư của Khấu thị, nhưng thấy nam tử y sư kia đã đến gần nàng, cung kính nói: “Phu nhân, xin ngài ngồi một bên để cho ta dễ bắt mạch cho ngài.”
Khấu thị thấy Thẩm Nguyên không ý định ngồi xuống, lập tức ra lệnh nha hoàn trong hiên: “Còn không mau giúp chủ mẫu ngồi xuống!”
Ngoài miệng nói là giúp, nhưng trên thực tế chính là muốn những nha hoàn ép Thẩm Nguyên ngồi xuống.
Bọn nha hoàn vừa định đến gần Thẩm Nguyên, liền bị nàng lạnh lùng quát: “Công gia nói chỉ có y sư do hắn mời mới được bắt mạch của ta, nếu những người còn lại dám đến gần ta, chính là vi phạm mệnh lệnh của công gia! Ta xem các ngươi ai dám đến gần ta?”
Thẩm Nguyên nói xong, nha hoàn trong Vân Úy Hiên không dám đến gần.
Lục lão thái thái lạnh nhạt một tiếng, lại nói: “Không nghĩ rằng gần đây ngươi cũng lợi hại hơn nhỉ, cho ngươi cơ hội ngồi xuống bắt mạch ngươi cũng không cần, được lắm, Viên y sư, ngươi cứ đứng bắt mạch cho phu nhân đi!”
Viên y sư lập tức đáp vâng, sau khi đi đến trước mặt Thẩm Nguyên, cung kính nói: “Phu nhân, đắc tội rồi, xin ngài duỗi cổ tay ra.”
Thẩm Nguyên nhíu mày, nghĩ có nên đá thằng này một cước không, dù sao nàng cũng phải cố gắng kéo dài thời gian, không thể cho hắn ta tiết lộ tháng thật của nàng được.
Khấu thị thấy Thẩm Nguyên vẫn chưa duỗi cổ tay ra, liền thúc giục Viên y sư nói: “Viên y sư, Viên y sư, ngươi không cần bận tâm đến nàng, trực tiếp nâng cánh tay của nàng lên bắt mạch cho nàng đi!”
Viên y sư cụp mắt xuống liếc mắt nhìn cổ tay trắng nõn và mịn màng của Thẩm Nguyên, hắn chỉ là một tiểu y sư được mời vào công phủ thôi mà, không ngờ lại đụng trúng cuộc tranh đấu trong nội trạch trong phủ này chứ.
Hắn bây giờ chỉ đành lựa chọn tranh thủ làm thôi, hơn nữa đôi tay mềm mại của phu nhân này thật là xinh đẹp và trắng nõn, thuận đường sờ tay Thẩm Nguyên một chút, ăn đậu hũ của nàng cũng rất tốt đó chứ.
Nghĩ như vậy, Viên y sư không thèm do dự nữa, nhưng khi hắn vừa muốn chạm tới ống tay áo của Thẩm Nguyên thì cảm thấy cái đùi mình bị người ta đá mạnh một cước.
“A ——”
Người đạp hắn có sức lực rất lớn, khi Viên y sư phát ra tiếng kêu thảm thiết thì cũng bị người nọ đạp bay ra cách đó một trượng, ngã mạnh xuống đất.
Thẩm Nguyên đột nhiên mở to mắt, đang đoán xem có phải Bích Ngô đã giúp nàng đá hay không thì cảm thấy sức của nàng ấy không lớn như vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên cảm thấy sau lưng mình cũng bị một cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ ôm lấy.
Nàng liếc mắt nhìn, liền thấy Lục Chi Quân đã đứng bên cạnh nàng, và đang ôm nàng vào lòng, khuôn mặt hơi u ám, giọng nói lạnh lùng nói: “Ai cho anh cái lá gan dám chạm vào nàng?”
Mọi người thấy Lục Chi Quân đột nhiên quay về phủ, sắc mặt đều thay đổi.
Viên y sư vừa nảy sinh chút tà niệm với Thẩm Nguyên, Trấn Quốc công là trượng phu của nàng đã về phủ, đứng đó lạnh lùng hỏi hắn, tất nhiên là hắn ta sợ hãi đến mức ngay cả lời nói cũng không nói được.
“Công gia… Công gia, tiểu nhân chỉ là một y sư bình thường, là lão thái thái và Tam phu nhân bảo ta bắt mạch cho phu nhân…”
Lục Chi Quân dùng đôi mắt phượng lạnh lẽo liếc hắn ta một cái, sau khi thu hồi tầm mắt, liền đỡ thê tử đang mang thai đến chỗ ngồi gần nhất.
Hắn im lặng đặt bàn tay to nhẹ nhàng lên vai gầy gò của Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên ngước mắt nhìn hắn, thấy đôi mắt thâm thúy của hắn, dường như đang âm thầm truyền đạt ý định an ủi nàng.
Tâm trạng căng thẳng vừa rồi cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều bởi ánh mắt của nam nhân lúc này.
Thẩm Nguyên gật đầu với Lục Chi Quân, im lặng nói cho hắn biết nàng không sao.
Khấu thị nhìn thấy hết tất cả những trao đổi của đôi phu thê nọ, trong lòng dần dần tràn ngập sự chua xót.
Lục Chi Quân thật sự che chở cho nhỏ Thẩm Nguyên.
Nhưng bây giờ bà rất muốn biết sau khi hắn biết được Đường Vũ Lâm viết thư tình cho Thẩm Nguyên, hắn sẽ có biểu tình gì?
Đều là nam nhân, tính tình của Lục Chi Quân trông có vẻ lãnh đạm và bạc tình, dục vọng chiếm hữu tiểu kiều thê Thẩm Nguyên này cũng rất mạnh.
Chuyện Đường Vũ Lâm viết thư cho nàng khó tránh khỏi sẽ khiến hắn cảm thấy đau nhói trong lòng.
“Ngũ đệ, ngươi đừng trách chúng ta, nếu như ngươi nhìn thấy biểu ca Đường gia viết thư này cho nàng, ngươi cũng sẽ tức giận thôi.”
Giang Phong cũng theo Lục Chi Quân đến Vân Úy Hiên.
Đường Vũ Lâm lại viết thư cho phu nhân?
Hơn nữa lá thư này hắn chưa xem?
Sao chuyện này có thể được chứ?!
Giang Phong theo bản năng liền nhìn Lục Chi Quân thì thấy gương mặt của chủ tử hắn mặc dù thấm vào chút vẻ lạnh lùng, nhưng khuôn mặt coi như bình tĩnh.
Khấu thị dứt lời, ở dưới sự chỉ bảo của bà, nha hoàn đưa phong thư nọ đến tay Lục Chi Quân.
Trái tim Thẩm Nguyên cũng vọt lên cổ họng, sau khi Lục Chi Quân nhận nó, nhíu mày nhìn nội dung, Thẩm Nguyên vừa muốn nhỏ giọng giải thích với nam nhân rằng chữ viết trên tờ giấy này không phải là của Đường Vũ Lâm.
Thì thấy nam nhân liếc qua nội dung, rồi lạnh nhạt xùy một tiếng, lập tức ném lá thư xuống đất.
Khấu thị tiếp tục gây sự nói: “Thế nào, Ngũ đệ, ngươi xem qua rồi đấy, có phải cũng tức giận không?”
Lục Chi Quân liếc bà một cái, thản nhiên trả lời: “Đây căn bản không phải chữ viết của Đường Vũ Lâm.”
Dứt lời, vẻ mặt Thẩm Nguyên và Giang Phong đều đột nhiên thay đổi.
Nguyên nhân khiến Thẩm Nguyên kinh ngạc đương nhiên là vì không thể tin được, Lục Chi Quân thực sự nhận ra chữ viết của Đường Vũ Lâm.
Sắc mặt Giang Phong lại hoảng hốt.
Không phải công gia hồ đồ chứ, hắn nói như vậy, chẳng phải là bại lộ chuyện hắn tự mình chặn thư của Đường Vũ Lâm sao?
Lục lão thái thái nghi ngờ, hỏi: “Lão Ngũ, lời này là sao?”
Thẩm Nguyên nghiêng đầu nhìn góc nghiêng tinh xảo của Lục Chi Quân, rồi nghe hắn lạnh lùng nói: “Sau khi thi Hội, vì phòng thi có thí sinh gian lận, nên đã cho quan viên Lễ bộ điều động hồ sơ thí sinh ở các nơi. Hồ sơ của Đường Vũ Lâm ta đã xem qua rồi, chữ viết của hắn căn bản không phải như vậy.”
Lục lão thái thái nhíu mày.
Sắc mặt Khấu thị chợt thay đổi.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Sao hồ sơ của Đường Vũ Lâm lại bị rút trúng chứ, còn để Lục Chi Quân nhìn thấy nữa?
Giọng nói của Lục Chi Quân trầm xuống vài phần, lại nói: “Nếu tổ mẫu và Tam tẩu không tin, ta có thể bảo Giang Phong tìm người đem hồ sơ đến phủ ngay lập tức, hồ sơ của Đường Vũ Lâm hiện tại còn lưu lại trong Hàn Lâm viện.”
Khấu thị nhìn thấy mọi chuyện sắp bại lộ, rồi nói với Lục lão thái thái: “Tổ mẫu, cho dù lá thư này không phải là thư của Đường Vũ Lâm, là do những nữ quyến trong Thẩm phủ giả mạo, vậy Thẩm thị vẫn không cho y sư tới gần, nhất định là có cái gì kỳ lạ.”
Nói xong, Khấu thị đột nhiên nhìn thấy, trong đôi mắt đen láy và sâu thẳm của Lục Chi Quân hiện lên một tia tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi.
Bà không thể không rùng mình.
Lục lão thái thái thở dài, cũng nói với Lục Chi Quân: “Đúng vậy, nếu nàng không có chuyện gì thì sao không để Viên y sư bắt mạch cho nàng?”
Lục Chi Quân liếc mắt một cái, giọng điệu lạnh nhạt nói với Viên y sư vẫn đang quỳ trên đất nói: “Trần viện sứ là y sư cấp cao nhất Thái y viện, trước đây thê tử của ta đều do hắn đến bắt mạch, ngày hắn bảo là đúng. Tháng hiện tại của thê tử ta là bảy tháng, Viên y sư, ngươi không nên chẩn đoán sai.”
Hai chữ chẩn đoán sai cuối cùng này, hắn cắn âm hơi nặng.
Sau khi Viên y sư đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Lục Chi Quân, lập tức tiết lộ bí mật bên trong.
Phóng mắt nhìn toàn bộ Đại Kỳ, đắc tội ai cũng được nhưng không nên đắc tội với Lục Chi Quân.
Cho nên Viên y sư run tay, sau khi bắt mạch cho Thẩm Nguyên lần nữa, nhanh chóng nói với Lục lão thái thái đang ngồi trên giường La Hán: “Cơ thể của chủ mẫu… Phải… Là bảy tháng… Vừa vặn là vào phủ rồi hơn một tháng sau thì mang thai, không có… Không có gì sai cả.”
Khấu thị vừa nghe xong, lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, chỉ vào Viên y sư cất cao giọng: “Điều này… Điều này là không thể! Tổ mẫu, dù sao ta cũng đã tới đây, hôm nay chúng ta đừng quan tâm đến mấy cái nói bát tự tương xung kia nữa, để ta chẩn đoán mạch cho Thẩm thị đi.”
Ánh mắt của Lục Chi Quân đầy sự chán ghét, có chút ý tứ cảnh cáo nhìn Khấu thị một cái.
Khấu thị vừa muốn đến gần Thẩm Nguyên, thì chỉ đành dừng bước lại ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn.
Lục Chi Quân lạnh lùng hỏi: “Ngươi lại muốn đổ lỗi cho nàng à?”
“Ta…”
Lục lão thái thái lúc này đột nhiên lấy tay đỡ trán, hơi có chút suy yếu nói: “Được rồi, việc này náo loạn… Thân thể ta có chút không khỏe, liền trở về nghỉ ngơi trước. Lão tam gia ngươi đừng làm chuyện này rối tung lên nữa, cơ thể của Thẩm thị chắc là đúng rồi, không nên nghi ngờ nàng nữa.”
Nha hoàn vừa đỡ Lục lão thái thái xuống đất, trước khi bà rời khỏi hiên, Lục Chi Quân lại đột nhiên gọi bà lại: “Tổ mẫu dừng bước.”
Lục lão thái thái tim đập thình thịch, đợi đến khi bị nha hoàn nhìn lại hắn, giả vờ uy nghiêm hỏi: “Lão Ngũ, ngươi không cho tổ mẫu nghỉ ngơi sao?”
Ánh mắt Lục Chi Quân lạnh như băng, giọng điệu cũng ẩn chứa chút uy hiếp: “Tổ mẫu, đây là lần cuối cùng. Nếu Thẩm thị lại bị đổ oan vì ngài thiên vị và bất công, ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Lục lão thái thái sửng sốt trước lời nói của Lục Chi Quân, bà có thể nhìn thấy sau khi hắn nói xong, khuôn mặt Thẩm Nguyên cũng lộ ra vẻ khó tin.
Bà biết Lục Chi Quân cưng chiều nàng, nhưng không ngờ hắn lại có thể cưng chiều nàng như vậy.
Đúng là bà thiên vị, bà vốn không thích được Lục lão Ngũ là do hắn được Kiều thị sinh ra.
Nhưng bây giờ, quyền lực và địa vị của Lục Chi Quân trong triều ở đây, hắn có thể vì chữ hiếu mà dễ dàng tha thứ cho bà một lần hai lần.
Nhưng bây giờ Lục lão thái thái đã nhìn ra.
Lục Chi Quân vì Thẩm Nguyên chuyện gì cũng có thể làm được.
Thôi, sau này, bà thật sự phải kiềm chế lại rồi.
Nghĩ đến đây, ngoài miệng Lục lão thái thái vẫn không chịu thua, lại nói: “Được, ngươi bây giờ là Thủ phụ đại nhân của Kỳ triều, bệ hạ phải nghe lời ngươi, lão thái thái ta tuổi đã lớn, cũng không quan tâm đến ngươi. Sau này chuyện của ngươi và Thẩm thị, ta sẽ không quan tâm nhiều nữa.”
Lúc Lục lão thái thái sắp rời khỏi Vân Úy Hiên, Khấu thị giống như ôm đầu chạy trốn, tìm cớ muốn chiếu cố Lục lão thái thái, rời khỏi nơi này.
Lục Chi Quân liếc mắt nhìn bóng lưng Khấu thị, sau đó lại im lặng nhìn về phía Giang Phong.
Giang Phong lập tức hiểu ý của Lục Chi Quân, lập tức cung kính gật đầu.
Khấu thị là phụ nhân độc ác, quăng hết chuyện thiết kế hãm hại Thẩm Nguyên cho người của Vĩnh An Hầu phủ, thế nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, việc này chắc chắn liên quan đến bà.
Hôm nay hành động của bà suýt nữa đã kinh động đến thai Thẩm Nguyên, cũng suýt chút nữa đã hủy thanh danh và trinh tiết của Thẩm Nguyên.
Giang Phong biết Khấu thị đã chạm đến giới hạn của Lục Chi Quân, hắn không thể nhịn bà được nữa, cuối cùng muốn ra tay diệt trừ bà.
——
Sau khi màn đêm buông xuống, mặc dù Lục Chi Quân nằm bên cạnh Thẩm Nguyên, nhưng dần dần nhớ lại kiếp trước về những chuyện cũ của hắn và Đường Vũ Lâm…
Ngoại ô kinh thành, trước phần mộ đìu hiu của Thẩm Nguyên.
Sau khi mặt trời lặn xuống, Lục Chi Quân ngồi xe ngựa, từ hoàng cung một đường đến nơi này.
Sau khi xuống xe ngựa, hắn bảo Giang Phong và những người hầu còn lại ở lại bên cạnh xe ngựa, một mình đi qua rừng rậm, đi về phía mộ của Thẩm Nguyên.
Cuối thu, gió lạnh dần dần thấm vào lỗ chân lông nhỏ trong ống tay áo hắn, gương mặt Lục Chi Quân lạnh lùng đi về phía trước, rồi nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi xa lạ trước ngôi mộ của Thẩm Nguyên.
Nam tử kia chắc hơn hai mươi tuổi, thân hình hắn ta cao lớn gầy gò, mặc một áo khoác màu xanh đậm.
Xem ra, hắn ta đã đứng trước mộ của Thẩm Nguyên một lúc lâu rồi.
Lục Chi Quân không biết người nọ là ai, sau khi đi tới phía sau hắn ta cách đó không xa, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử trẻ tuổi nghe xong, liền chậm rãi xoay người lại, sau khi thấy rõ diện mạo của Lục Chi Quân, liền cung kính nói: “Gặp qua Thủ phụ đại nhân, hạ quan là một gã tuần tra của Tuần kiểm ty[], tên là Đường Vũ Lâm, cũng là biểu ca của Thẩm Nguyên.”
[] Tuần kiểm ty: có thể hiểu là ban Thanh tra, là một loại quan do Đường Trang Tông bắt đầu thời Ngũ đại ở Trung Quốc cổ đại và được phổ biến vào các triều đại nhà Tống và nhà Tấn, là tổ chức cơ sở dưới nha môn cấp huyện trong thời nhà Nguyên minh và nhà Thanh. Các quan chức được bố trí trong các phòng tuần tra để đi tuần tra, cấp bậc quan chức không cao: lấy ví dụ nhà Thanh, chỉ là quan cửu phẩm.
Đường Vũ Lâm.
Lục Chi Quân thầm đọc lại tên của hắn trong lòng, cũng hơi có ấn tượng với hắn ta, năm sau khi Thẩm Nguyên qua đời, hắn đã từng chú ý đến thí sinh này trong điện thi.
Mặc dù khuôn mặt của Đường Vũ Lâm không thể gọi là cực kỳ tuấn tú, nhưng lại đoan chính và chính trực của nam tử Trung Nguyên, vừa nhìn đã biết là một người đáng tin cậy và kiên định.
Ngữ điệu của Lục Chi Quân trầm thấp hơn rất nhiều, hỏi: “Ngươi cũng đến thăm nàng à?”
Đường Vũ Lâm giọng nói ôn hòa trả lời: “Đúng, hạ quan cũng đến thăm Nguyên nhi, đại nhân… Sao cũng ở đây?”
Khi Lục Chi Quân nghe được hai chữ này, hàng lông mày sắc bén không khỏi nhíu lại.
Khi Đường Vũ Lâm gọi nàng, trong giọng nói không chỉ lộ ra vẻ thương tiếc mà còn có chút tình cảm khiến hắn cực kỳ không vui.
Thấy Lục Chi Quân im lặng nhìn hắn ta, Đường Vũ Lâm không lộ vẻ khiếp sợ, lại nói: “Đại nhân, hạ quan biết chuyện biểu muội ta năm đó… Là ngài đã lấy lại công lý cho nàng. Hạ quan thay biểu muội và phụ thân ta biểu đạt một tiếng cảm ơn với ngài.”
Dù sao Lục Chi Quân đã từng là Ngũ thúc của Thẩm Nguyên, có lẽ là nhìn nàng chết đáng thương nên mới động lòng trắc ẩn, thấy ngôi mộ của nàng không có người đến thăm nên cũng thường xuyên đến đốt cho nàng chút tiền giấy.
Xem ra Thủ phụ đương triều có quyền nghiêng về vua và dân này cũng có một mặt lương thiện.
Đường Vũ Lâm nghĩ như vậy thì thấy thân thể cao lớn của Lục Chi Quân vẫn đứng tại chỗ, nhưng vẫn không nói gì với hắn ta, liền nói tiếp: “Đúng rồi đại nhân, ta đã đi Vĩnh An Hầu phủ, thương lượng với Thẩm đại nhân xong, sau khi ta bàn giao công việc trong tay xong, sẽ từ quan trở về Dương Châu. Quan tài và bia mộ của Nguyên nhi, ta cũng sẽ mang đến Dương Châu…”
—— “Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi sẽ đưa nàng về Dương Châu.”
Lục Chi Quân cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với Đường Vũ Lâm, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Vị quyền thần này luôn khiến người ta có cảm giác áp bức không giận tự uy.
Đường Vũ Lâm cũng bị giọng điệu gần như chất vấn của hắn làm cho sợ hãi và khó chịu, nhưng coi như bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, ta sẽ dẫn Nguyên nhi trở về Dương Châu. Tiên sinh Viên Du của chúng ta cũng được chôn ở rừng hoa mai bên cạnh thư viện Hoa Mai, cho nên ta nghĩ, Nguyên nhi nhất định là muốn chôn ở chỗ rừng mai của thư viện. Ta đã để phụ thân ta mua quyền sở hữu thư viện Hoa Mai rồi, nguyện vọng lúc sinh thời của Nguyên Nhi chính là muốn trở thành chưởng viện của thư viện này…”
Nói đến đây, giọng điệu của Đường Vũ Lâm trở nên nghẹn ngào.
Hắn ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lời nói trầm lặng nói: “Chờ sau khi ta trở về, sẽ thay nàng hoàn thành nguyện vọng lúc đó, sẽ giúp nàng gây dựng thư viện Hoa Mai. Phần còn lại của cuộc đời ta sẽ không cưới ai, ta sẽ ở bên cạnh thư viện, sau khi ta chết đi, cũng phải chôn cất ở đó.”
Khi Đường Vũ Lâm nói những lời này, mặc dù gương mặt có chút bi thương, nhưng vừa nhắc đến quãng đời còn lại có thể ở bên Thẩm Nguyên, trong đôi mắt ôn hòa của hắn ta rõ ràng có vài tia xúc động hạnh phúc.
Đầu ngón tay của Lục Chi Quân khẽ run rẩy không dễ phát hiện.
Hắn ta yêu Thẩm Nguyên nhưng lại không biết.
Thì ra trên thế gian này còn có một nam nhân cũng giống hắn, yêu Thẩm Nguyên rất sâu đậm.
Đường Vũ Lâm phải hiểu Thẩm Nguyên hơn hắn, cũng có thể hy sinh mọi thứ, từ bỏ công danh và con đường làm quan mà mình vất vả lắm mới thi đậu, muốn trở về Dương Châu, thành toàn ước mơ của nàng.
Lục Chi Quân tỉnh táo nhận ra mặc dù Thẩm Nguyên không nhất định yêu Đường Vũ Lâm, nhưng nếu đi theo nam nhân này, làm thê tử của hắn ta, nàng nhất định sẽ rất hạnh phúc, cũng có thể sống theo những gì mình muốn.
Vừa nghĩ đến chỗ này, Lục Chi Quân cảm thấy khó chịu mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được.
Hắn ghen tị với Đường Vũ Lâm, ghen tị với hắn ta hiểu Thẩm Nguyên, quan minh chính đại hiểu Thẩm Nguyên.
Nhìn Đường Vũ Lâm ôn hòa trước mắt, Lục Chi Quân thậm chí ghen tị đến phát điên.
“Không, ngươi không thể mang nàng đi.”
Lời nói âm trầm của Lục Chi Quân vừa dứt, Đường Vũ Lâm không thể tin nhìn hắn, hỏi: “Đại nhân, đây là chuyện riêng của Đường gia và Thẩm gia chúng ta, cháu trai của ngài đã nghỉ ngơi nàng rồi, hơn nữa… Khang Bình Bá và mẫu thân hắn đã qua đời từ lâu, cho dù ngài là gia chủ của Lục gia thì cũng không có quyền can thiệp vào chuyện ta mang nàng đi.”
Giọng điệu của Đường Vũ Lâm không kiêu không ngạo, nhưng khi đối mặt với chuyện liên quan đến Thẩm Nguyên, thái độ của hắn ta cực kỳ kiên quyết và cứng rắn.
Lục Chi Quân lại cười lạnh một tiếng, lập tức đi thêm vài bước về phía Đường Vũ Lâm, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một trượng, hắn mới dừng bước.
“Đại nhân…”
Gương mặt của Lục Chi Quân tuấn tú, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại thấm đẫm sự cường thế thuộc về thượng vị giả, ngữ điệu lạnh lùng nói ra một câu khiến sắc mặt Đường Vũ Lâm đột nhiên thay đổi ——
“Ngươi không thể mang nàng đi, bởi vì ta muốn cưới nàng làm vợ.”
Sau khi đôi mắt Đường Vũ Lâm sáng lên, cũng khó tin nhìn hắn.
Thì ra Lục Chi Quân cũng đã có tâm tư với Thẩm Nguyên từ lâu, nếu hắn không bận công việc thì sao có thể chạy đến ngôi mộ điều hiu ngoại ô này để nhìn nàng chứ?
Đường Vũ Lâm trừng mắt hỏi: “Ngươi muốn cưới nàng? Lục đại nhân, ngài điên rồi à? Thẩm Nguyên nàng đã chết, chẳng lẽ ngài muốn cưới mộ của nàng làm vợ sao?”
Khóe môi lạnh lẽo của Lục Chi Quân nhếch lên một nụ cười khiến người ta sợ hãi, lập tức lạnh nhạt trả lời: “Đúng vậy, ngày mai ta sẽ đi Vĩnh An Hầu phủ cầu hôn, rồi sẽ di chuyển mộ của Thẩm Nguyên đến mộ tổ tiên của Lục gia. Về phần bái đường, ta sẽ bái lạy với linh bài của nàng.”
Đường Vũ Lâm thực sự nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ.
Lục Chi Quân một tay che trời, nghiêm túc thâm trầm đó, sao lại nói ra những lời kinh tởm như vậy được!
Hắn ta véo mạnh mình một cái, sau khi làn da đau đớn ngay lập tức thì mới phát hiện mọi chuyện căn bản không phải là giấc mơ của hắn ta.
Lục Chi Quân thật sự nói với hắn ta như vậy.
Không đợi Đường Vũ Lâm mở miệng, hắn ta đã thấy Lục Chi Quân rời khỏi ngôi mộ rồi, bóng dáng cao lớn cũng dần dần rời xa.
Hắn là người nắm quyền của Kỳ triều, nếu hắn muốn cưới linh bài của một nữ nhân thì cũng không ai dám đi nói nửa chữ.
Mặc dù Đường Vũ Lâm có ý muốn phản kháng với hắn, nhưng cũng biết, dựa vào một quan viên cửu phẩm nhỏ nhoi của hắn ta, căn bản không thể đối phó được một quyền thần vừa tàn nhẫn vừa sắt đá như vậy.
—— “Quan nhân…”
Giọng nói thì thào và dịu dàng của Thẩm Nguyên kéo Lục Chi Quân trở lại hiện thực trong hồi ức kiếp trước.
Lục Chi Quân nhìn thê tử bên cạnh, thấy nàng vẫn nhắm mắt, hắn biết nàng đang mơ mơ màng màng mà thôi.
Trong lúc vô tình, Thẩm Nguyên sẽ lộ ra sự dựa dẫm vào hắn, ví dụ như bây giờ, nàng theo bản năng chui vào lồng ngực hắn.
Lục Chi Quân cẩn thận ôm nàng vào lòng, rồi nghiêng đầu một cách dịu dàng, trân trọng hôn lên trán của nàng, thấp giọng gọi nàng: “Nguyên nhi.”
Thẩm Nguyên mềm nhũn trả lời: “Quan nhân…”
Sau khi Lục Chi Quân hôn xong, dùng ngón cái nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mịn màng và xinh đẹp của nàng, giọng nói trầm thấp lại nói: “Nàng là của ta.”
Thẩm Nguyên vẫn ở trong trạng thái vô thức, chỉ yếu ớt dựa vào lời nói của hắn, mơ mơ màng màng trả lời: “Ừ.”
Lục Chi Quân thấy nàng như thế, sự lạnh lẽo nồng đậm trong mắt cuối cùng cũng biến mất.
——
Hai ngày sau.
Sau khi Khấu thị thức dậy thì theo thói quen trước đây, mở miệng muốn gọi Đỗ bà tử đến hầu hạ, rồi đột nhiên nhận ra Đỗ bà tử đã qua đời rồi.
Đầu bà hơi choáng váng, bởi vì gần đây quá đau buồn, nên hay mượn rượu giải sầu, đêm qua uống hơi nhiều.
Cho nên bà cất cao giọng gọi một người hầu thân cận khác của bà là Xuân Đào.
“Xuân Đào, lại đây hầu hạ ta rửa mặt.”
Vừa dứt lời, Khấu thị liền nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, cảm thấy kỳ lạ khi Xuân Đào không đáp lại bà ngay lập tức.
Sau khi bà nhìn bên cạnh, khuôn mặt không khỏi chợt hoảng sợ, lập tức liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương: “Ngươi là… Ngươi là ai?!”
Nam nhân bên cạnh bà cũng ngồi dậy, trên mặt nhìn hơi lười biếng.
Khấu thị nhìn lại thì phát hiện người này mắt to như hạt đậu, mặt cũng rất dài, liền phát hiện hắn thực sự là một người canh gác trong công phủ, Vương Lục.
“Tam phu nhân, ngài không nhớ rõ chuyện đêm qua sao?”
_______________________
Tác giả muốn nói: Không viết đến khúc Khấu thị nhận cơm hộp đâu, buổi tối thức khuya cho thêm hộp cơm, chương tiếp theo vào khoảng giờ tối, cũng có tương tác của nam nữ chính đó nhoe