Thẩm Nguyên và phu nhân đứng dưới Toàn Tiêm đình, nơi này tương đối rộng rãi, bên trong còn có ba bàn tiệc đặt trà và điểm tâm.
Mà cách cầu phao đặt ở hồ Hạm Đạm nhìn lại, còn có một mái hiên cong vểnh, nhà thủy tạ ba mặt rộng rãi, trong nhà thủy tạ cũng có đặt bảy, tám bàn tiệc có đặt trà và điểm tâm, những người ngồi đều là những quan quyến hoặc thê tử thế gia có quan hệ không gần với Thẩm Nguyên.
Chắc Thẩm Du đến từ nhà thủy tạ.
Trước khi Sóc ca nhi chưa được ôm đi, Thẩm Nguyên đứng cùng hai vị phu nhân nói chuyện, từ góc độ này của nàng, không nhìn thấy gương mặt như đang kiện cáo của hai vị phu nhân Cao và Kiều.
Thẩm Nguyên nhìn thấy thái độ ngượng nghịu và không thể ra vẻ ta đây được của Thẩm Du, tất nhiên là muốn trực tiếp đuổi khách ngay.
Tuy nói từ sau khi nàng mang thai, vẫn ở trong nội trạch, cũng chưa từng ra khỏi đại môn công phủ, nhưng Thẩm Nguyên sống hai đời, hiểu rõ đại khái tình hình của một vài thế gia trong kinh thành.
Vị quan viên mà Thẩm Du gả, là thứ trưởng tử của Ngạc quận công.
Nhưng mấy năm gần đây, Ngạc quận công mang bệnh nặng, đích trưởng tử bởi vì thanh danh quá tệ, đến nay vẫn chưa có thế gia cao quý nào dám đem khuê tú nhà mình đưa vào Quận công phủ, cho nên Quận công thế tử Chung Quyết vẫn chưa thành hôn.
Ngạc quận công phủ và Trấn quốc công thường xuyên qua lại, bởi vì Quận công phu nhân và Lục lão thái thái có mối quan hệ tốt, trước mắt, Quận công phu nhân đã đến Vân Úy Hiên nói chuyện với Lục lão thái thái rồi.
Mà vị thứ trưởng tử, trượng phu của Thẩm Du, rất nhiệt tình tham gia yến tiệc của những thế gia này, bởi vì xuất thân và địa vị hạn chế nên luôn muốn thông qua các bữa tiệc như vậy để trèo lên trên, sau này đường làm quan có thể thuận lợi hơn một chút.
Vừa nhìn thấy Thẩm Du, trong lòng Thẩm Nguyên đã có phỏng đoán.
Nàng ta tới đây không nhất định là đến gây sự, hoặc là muốn chướng mắt nàng.
Nói không chừng chính là trước khi Chung Lăng đến phủ, dặn dò chuyện gì đó với nàng ta, để Thẩm Du đến đây làm quen với tình cảm tỷ muội với nàng.
Tình cờ có một thành viên trong nội các bị bỏ trống, sợ là Chung Lăng muốn thông qua quan hệ giữa Thẩm Du và nàng, để đạt được mục đích thăng quan chức của mình.
Nghĩ đến đây, giọng Thẩm Nguyên bình tĩnh ra lệnh với Thẩm Du: “Ta và phu nhân bên cạnh còn có chuyện quan trọng để nói, muội muội ở chỗ này không tiện, cứ về nhà thủy tạ ở hồ Hàm Đạm ăn mâm cỗ của ngươi đi.”
Thẩm Du cầm chiếc khăn mềm trong tay, tất nhiên là không thể ngờ thái độ của Thẩm Nguyên đối với nàng ta lại lạnh lùng như vậy.
Câu đầu tiên mở miệng nói chuyện với nàng ta là muốn đuổi khách!
Thẩm Du che giấu hết sự phẫn uất trong lòng, cố ý cụp mi mắt xuống trước mặt những phu nhân còn lại, trong giọng nói bất bình càng thêm trầm trọng: “Trưởng tỷ…”
Cao phu nhân và Kiều phu nhân nhìn bộ dạng của Thẩm Du, giống như là một bộ dạng bị mắc kẹt không muốn rời đi, giống như một con ruồi không thể đuổi được, trên mặt đều lộ ra vẻ chán ghét nhàn nhạt.
Tuy nhiên, hành động này của Thẩm Du lại làm nổi bật tâm ý của các nàng.
Thấy các vị phu nhân đang đứng, Thẩm Nguyên không để ý Thẩm Du nữa, liền dịu dàng nói: “Đứng cũng lâu rồi, các vị tỷ tỷ muội muội, lại ngồi dùng chút trà và điểm tâm đi.”
Dứt lời, ba cái bàn bốn góc Bát Tiên lần lượt vây quanh nữ quyến.
Thẩm Du lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của các quan quyến, bị lời nói nhẹ nhàng của Thẩm Nguyên làm cho sửng sốt, có thể nói là ra lệnh.
Không biết là vì sao, hiện tại nàng ta nhìn Thẩm Nguyên, liền cảm thấy khí thế của nàng hơn trước đây rất nhiều, thật đúng là rất có phong thái của chủ mẫu thế gia.
Vừa nghĩ đến chỗ này, trong lòng Thẩm Du lại bắt đầu chua xót.
Nước trà trên bàn đã nguội, trong chén là trà xanh có nguồn gốc từ Lư Châu, lúc trước các chư vị nữ quyến đã thêm nước mấy lần, hương vị có phần bị pha loãng.
Thẩm Nguyên không để ý đến Thẩm Du, để nha hoàn thêm trà mới cho phu nhân.
Thẩm Du đứng ở mép đình, coi như có nhãn lực tốt không cản đường bọn nha hoàn.
Nàng ta thấy ba bàn phu nhân đều dùng trà cụ là chén trà được nung bằng lò có vết nứt men xanh, tạo hình rất cổ xưa và tao nhã.
Mà bây giờ thứ mà những nha hoàn dâng lên là chén trà được nung bằng lò mỏng xuyên thấu, Thẩm Du từng thấy bộ trà được nung bằng lò của tiền triều trong thư phòng của Thẩm Hoằng Lượng, ông đã từng nói với Thẩm Du, nói lò này lấy mã não làm men, kết cấu ẩn chứa sự tao nhã nhất.
Phụ thân vẫn nhớ đến bộ dạng cao quý của nó, nhưng lại không ngờ Quốc công phủ lại đột ngột lấy ra ít nhất năm bộ trà cụ được nung bằng lò.
Những món ăn bày trên bàn Bát Tiên không khác gì bàn tiệc trong nhà thủy tạ, phía trên đặt một hộp bánh chín cung được chạm khắc sơn mài, bên trong bày bánh phúc quýt[], kẹo hạt thông[], mứt anh đào[], bánh hương phỉ vàng độc đáo[].
Thẩm Nguyên thấy Thẩm Du chưa có ý thức phải rời đi, liền không chuẩn bị khách khí với nàng ta nữa, vừa định mở miệng để cho mấy nha hoàn khiêng nàng ta đi, Cao phu nhân lại mở miệng nói: “Quốc công phu nhân, ta thấy thứ muội của muội đã đến rồi, cũng để cho nàng ta ngồi một lát đi, tán gẫu với chúng ta vậy.”
Thẩm Nguyên thấy Cao phu nhân nói vậy, hơi nhếch mép, trong lòng có lẽ đoán được ý đồ của nàng ấy, liền gật đầu, đồng ý việc này.
Tâm trạng Thẩm Du lập tức nhảy nhót lên.
Vẫn là Cao phu nhân người ta có lý, nàng ta đến thì đã đến rồi, Thẩm Nguyên không cho nàng ta ngồi ở đây một lát thì quá thất lễ rồi.
Thẩm Du đang cao hứng, nhưng khi nàng ta nhìn thấy cái ghế mà nha hoàn mang tới cho nàng ta thì sắc mặt hơi thay đổi.
Phu nhân bên cạnh đều là những chiếc ghế nhỏ hải đường[] có chạm khắc hình hoa sen mà ghế nàng ta phải ngồi lại là ghế nhỏ bằng gỗ Hoàng Hoa Lê[].
[] Theo mình tìm hiểu thông qua hình ảnh thì gỗ này hay dùng để làm cái ghế gập mà Thẩm Du ngồi.
Tên gọi khác của ghế nhỏ này chính là ghế gập[], là ghế ngồi của hạ nhân, còn có tiểu dân phố phường!
Sắc mặt Thẩm Du hơi cứng đờ, lại nghe Cao phu nhân thúc giục nói: “Sao Chung phu nhân không ngồi xuống?”
Trượng phu của Cao phu nhân là Lại bộ thượng thư Cao Hạc Châu.
Chung Lăng trước đây cố ý dặn dò Thẩm Du, nếu trưởng tỷ Thẩm Nguyên của nàng ta thật sự không nể mặt nàng ta, vậy người mà nàng ta ưu tiên hàng đầu chính là phải tìm được cơ hội tiếp xúc với Cao phu nhân.
Nếu thật sự có thể thân thiết với Cao phu nhân, việc thăng chức của Chung Lăng có thể nhanh hơn một chút.
Mà Chung Lăng còn nói, ngoại trừ Thẩm Nguyên, người không thể đắc tội nhất chính là Cao phu nhân.
Lục Chi Quân rất ít khi tự tay trộn lẫn việc thăng chức và cách chức quan chức, mà loại quan viên ngũ lục phẩm như Chung Lăng, địa vị trong triều là người có địa vị xấu hổ nhất, đắc tội với Cao Hạc Châu thì sẽ bị hạ xuống mấy cấp, muốn vươn lên thì thậm chí còn khó hơn.
Sau khi Chung Lăng thành hôn còn nói với Thẩm Du, nói nếu dựa theo tốc độ bình thường, sau khi hắn thông qua xếp hạng khảo hạch của quan lại, còn phải đảm nhiệm thêm vài năm nữa, đi Bố chính sứ ty khác, ví dụ như Phúc Kiến, Sơn Đông, Thiểm Tây, Quảng Tây, lại làm Thanh lại ty vài năm nữa.
Chờ sau khi ngoại nhậm chức quay về kinh, còn phải chịu đựng vị trí thị lang này trong vài năm thì mới có khả năng tiến vào Nội Các.
Chờ sau khi hắn vào Các, sợ là cũng phải hơn bốn mươi tuổi.
Thẩm Du không đợi lâu như vậy, đến lúc đó nàng đã là lão bà rồi.
Vì vậy, Thẩm Du không dám đắc tội với Cao phu nhân, vội vàng dựa theo lời của nàng, sắc mặt ngượng ngùng ngồi trên ghế con.
—— “Ngươi vừa mới gả làm phụ nhân, tuổi còn nhỏ, trong khi tuổi của ta cũng lớn hơn ngươi một tuần, bởi vì tỷ tỷ ngươi có giao hảo với ta, cho nên muốn nói với ngươi vài câu, Chung phu nhân không ngại chứ?”
Cao phu nhân dứt lời, Thẩm Du lập tức nịnh nọt trả lời: “Không ngại, Cao phu nhân nhắc nhở muội muội, là phúc khí của muội muội.”
Kiều phu nhân nghe xong, mí mắt giật giật.
Ai thèm nhận người này là tỷ muội chứ?
Các nàng không muốn nhận Thẩm Du là muội tử đâu.
Cao phu nhân lúc này hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì, trưởng tỷ ngươi không quan tâm đến tình cảm tỷ muội, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, vì sao phải nói như vậy chứ?”
Thẩm Du thầm cảm thấy giọng điệu của Cao phu nhân rõ ràng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Tâm trạng nàng không ổn, thì ra nàng định bất bình thay Thẩm Nguyên à.
Trách không được để cho nàng ta ngồi cái ghế này, xem ra là muốn làm nhục nàng ta.
Thẩm Du lập tức giả vờ không khỏe, liền muốn cáo từ rời đi.
Thẩm Nguyên ra lệnh nha hoàn ngăn cản nàng ta, ngữ điệu thản nhiên nói: “Lời của Cao phu nhân đã nói hết rồi, muội muội không tiện để cho nàng câm miệng sao? Hơn nữa công phủ có y sư, nếu cơ thể ngươi thật sự khó chịu thì để bọn họ đến đây xem cho ngươi một chút.”
Thẩm Du nghe xong lời của Thẩm Nguyên, sắc mặt thật sự trở nên hơi trắng bệch.
Nàng ta thực sự tự làm khổ mình.
Thẩm Nguyên vốn có thù oán với nàng ta, hiện tại đã quen sống an nhàn, cũng không còn sự nhát gan và yếu đuối như trước, bắt đầu có thói kiêu căng chảnh chọe, học cách trêu chọc người khác.
Thẩm Du nghĩ như vậy, cũng quyết định muốn trả thù Thẩm Nguyên gấp bội.
Sau khi nàng ta tức giận quay về chỗ ngồi, liền nhìn thấy Cao phu nhân có búi tóc cao, mặc áo sam giao lĩnh[] nói: “Trước khi Chung phu nhân đến, cũng không biết thông báo cho trưởng tỷ ngươi một tiếng mà tùy tiện đến đây.
Ngươi làm như vậy, cũng làm cho trưởng tỷ ngươi không chuẩn bị gì cả.
Ta ngược lại không hiểu rõ lắm, rốt cuộc là Chung phu nhân không hiểu lễ nghĩa hay là cố tình muốn trưởng tỷ ngươi bị bẽ mặt?”
Thẩm Du không nghĩ rằng Cao phu nhân lại còn chất vấn nàng ta, tuy nói nàng ta là thứ nữ, nhưng cũng được Thẩm Hoằng Lượng sủng ái, ở trong Hầu phủ, chủ mẫu Lưu thị cũng chưa từng nói chuyện như thế với nàng ta đâu.
Ai đã bướng bỉnh từng muốn ra khỏi nhà, thực sự bị một người ngoài dạy cho một bài học!
Thẩm Du giống như có gai nhọn trên lưng, nhưng vì không dám đắc tội với Cao phu nhân, chỉ khẽ run cánh môi, không nói câu nào.
Cao phu nhân lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Ngươi không cần cảm thấy oan ức đâu, cũng đừng nổi hưng giả bộ nhu nhược khóc lóc trước mặt người khác nữa, lúc trước là thứ nữ không quan trọng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng làm vợ kế của người khác rồi.
Đã là chính thê, cũng là quan quyến, đã là như thế, thế mà không hiểu những đạo lý này sao?”
Câu nàng hỏi, không pha trộn bất kỳ cơn giận dữ nào nhưng từng câu từng chữ đều chứa kim châm, thứ nữ gì đó, làm vợ kế gì đó, tất cả đều chọc trúng chỗ đau của Thẩm Du.
Thẩm Du không khỏi tức giận đến hơi phát run.
Kiều phu nhân lúc này cũng mở miệng nói: “Vừa rồi ngươi còn nói, trưởng tỷ ngươi ngay cả tiệc cưới của ngươi cũng không đi, nhưng ngươi có biết không, hai tháng đầu trưởng tỷ ngươi còn đang mang thai, lúc sắp sinh sao có thể ra phủ đi tham gia hôn yến của ngươi được.
Ta ngược lại muốn hỏi một chút, trưởng tỷ ngươi khi có thai, ngươi đến công phủ thăm được mấy lần?”
Thẩm Du không nghĩ rằng trong số những người đã tấn công mình lại có thêm một vị Kiều phu nhân.
Nàng ta cố gắng kìm nén cảm xúc, cũng theo bản năng muốn dùng ánh mắt cầu xin Thẩm Nguyên giúp đỡ.
Thẩm Du cảm thấy Thẩm Nguyên tốt xấu gì cũng là trưởng tỷ của nàng ta, nàng ta thảm như vậy, nàng chung quy phải giúp nàng ta chứ.
Nhưng Thẩm Nguyên ngay cả một chữ cũng không nói với nàng ta, đôi mắt mềm mại ấy giống như đầm sâu trầm tĩnh, khi nhìn về phía nàng ta, không hề có bất kỳ tình cảm nào đáng nói.
Cao phu nhân lúc này quay đầu lại, lúc nói chuyện với Thẩm Nguyên, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, nói: “Lão Cao nhà chúng ta tuy là đích trưởng tử của Hầu phủ, nhưng không phải là thế tử, năm đó khi ta gả cho hắn, người nhà mẫu gia đều không quan tâm đến ta.
Sau khi hắn vừa vào Lại bộ, còn chưa lên Thượng thư đâu thì đã có mấy người nhà mẹ đẻ muốn thăng quan, đột nhiên thân thiết với ta.
Nguyên nhi à, đây đều là muốn bám dính vào muội ấy, muốn muội giúp đỡ để kiếm thể diện, về sau muội không cần để ý tới những người này nữa, đừng nuôi vài con sói mắt trắng không biết tốt xấu làm gì.”
Thẩm Nguyên dịu dàng gật đầu, dịu dàng trả lời: “Tỷ tỷ nói có lý, muội muội nhớ kỹ.”
Thẩm Du không thể kiềm chế được biểu hiện của mình nữa, lông mày đều nhíu vào nhau, thừa dịp các phu nhân bắt đầu nói chuyện vui vẻ, không thèm đoái hoài gì đến nàng, nàng xám xịt rời khỏi Toàn Tiêm Đình.
“Ai da ——”
Thẩm Du chuẩn bị đi xuống bậc thang đá, nhưng lại trật chân, ngã mạnh xuống đất, còn suýt nữa ngã xuống hồ Hạm Đạm bên cạnh.
Bộ y phục mới may cũng dính một mảnh bùn đất lớn, khiến cả người nàng chật vật không chịu nổi, sau khi nha hoàn đỡ nàng dậy, Thẩm Du còn đem oán hận của mình đối với Thẩm Nguyên cùng hai phu nhân nọ chuyển đến người nha hoàn, giơ tay vung tay tát nàng ta một cái.
“Trên thềm đá này có rêu, sao ngươi không nhìn ra sao, ngươi là muốn cố ý khiến chủ tử ngươi ngã xuống sao?”
Tiểu nha hoàn đau khổ che hai má lại, nhưng đành phải nhận sai với Thẩm Du.
Sau khi trượng phu của Thẩm Du là Chung Lăng rời khỏi bữa tiệc từ chỗ sảnh nam, liền nhìn thấy y phục của nàng bẩn thỉu, tóc mai hơi tán loạn.
Lại nói Chung Lăng bây giờ đã đứng tuổi, mặc dù ngoại hình có thể nói là một câu đứng đắn, nhưng so với Lục Kham thì lại kém xa, thậm chí có thể nói là tầm thường.
Vả lại lúc trước hắn từng có vợ, thân hình trông hơi béo phệ.
Thẩm Du cảm thấy mình nhỏ tuổi hơn mình, cưới được một người đàn bà góa vợ như vậy là một may mắn mà Chung Lăng đã tu luyện trong mấy đời, nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của nàng, dù sao Chung Lăng cũng phải an ủi nàng vài câu.
Nhưng khi nàng nói chuyện vừa xảy ra với Chung Lăng, thay vì thể hiện sự thương hại, mắt Chung Lăng lại lóe lên một tia kinh tởm mờ nhạt.
Thẩm Du nhìn vẻ mặt này của hắn, nhất thời chùng xuống.
Chung Lăng lạnh lùng hỏi: “Ngươi đắc tội với Cao phu nhân?”
Thẩm Du buồn bực trả lời: “Không phải ta muốn đắc tội với nàng, là ngay từ đầu nàng đã không nhìn thẳng vào mắt ta, mũi không nhìn mũi, mắt không nhìn mắt.
Ngược lại ta chịu uất ức ở trên bàn tiệc kia kìa, sao quan nhân không giải quyết giúp ta đi?”
Chung Lăng giật giật tay áo, hơi trầm giọng trả lời: “Ngươi làm mất mặt ta, còn suýt nữa chặt đứt con đường làm quan của ta, lại còn muốn ta an ủi ngươi sao?”
Dứt lời, nam nhân ghét bỏ nhìn nàng một cái, sau đó tự mình đi về phía xe ngựa, ngay cả chờ cũng không chờ nàng.
Thẩm Du vốn đã kìm nén được cơn tức giận, vì sự hờ hững của trượng phu mà khí huyết dâng trào, nàng thậm chí còn muốn lớn tiếng cãi nhau với Chung Lăng một trận, nhưng lại biết hiện tại nàng ta đang ở địa bàn công phủ, chỉ đành tức giận dậm chân.
Tình hình hiện giờ, nàng cũng chỉ có thể giúp Chung Lăng tiếp tục mưu kế một chức quan, dù sao nàng hoàn toàn không có tình cảm gì với Chung Lăng, chỉ là muốn lợi dụng hắn mà thôi.
Phải chỉ điểm cho hắn nhanh chóng vào Các, sau đó đấu với Thủ phụ của Kỳ triều, tốt nhất là được Hoàng đế ban tước vị.
Bây giờ, Thẩm Nguyên có địa vị và thể diện, về sau nàng cũng phải có, tuyệt đối không thể sống kém hơn trưởng tỷ được.
Ngày hôm sau.
Kinh thành nắng đẹp, hàng liễu rủ dọc đường, xe ngựa cũng phát ra tiếng bánh xe khi chạy qua đường chính.
Sau khi Thẩm Nguyên mang thai, gần một năm không ra khỏi đại môn công phủ, mà bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người bên ngoài phủ, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Cho nên, thỉnh thoảng nàng dùng đôi tay mềm mại trắng nõn vén màn che lên, thò đầu ra, nhìn ra ngoài xe.
Bởi vì Thẩm Nguyên vừa ra tháng, cơ thể còn hơi yếu, lúc làm hành động này còn khiến Giang Phong cảm thấy nàng không thoải mái, liền hỏi: Phu nhân, có cần tìm cho ngài một khách điếm để tạm nghỉ không?”
Thẩm Nguyên lắc đầu, rồi thả màn che xuống, yên lặng ngồi về chỗ cũ.
Yến tiệc đầy tháng của Sóc ca nhi qua hơn mười ngày, sau khi ra tháng, y sư đã từng dặn dò Thẩm Nguyên, nói cơ thể của nàng vẫn cần phải nuôi dưỡng thêm một thời gian nữa, trong khoảng thời gian này không thể tự tiện làm chuyện phòng the.
Ngược lại Lục Chi Quân không cảm thấy mất kiên nhẫn vì chuyện này, cũng dặn dò nàng phải chăm sóc thân thể thật tốt.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Nguyên còn phát hiện ra mình vẫn còn bị đau tim trong những ngày giông bão, nhưng triệu chứng đã giảm đi rất nhiều, nhất là hiện tại nàng không mang thai nên càng không còn lo lắng như trước nữa.
Gần đây, cơ thể của nàng đặc biệt khỏe mạnh.
——”Phu nhân, chúng ta đến rồi.”
Theo âm thanh của Giang Phong, đoàn người rốt cuộc cũng đến ngoài cửa Chính Dương, cách Tây Uyển không xa là địa điểm cũ của thư viện Bạch Lộc.
Nửa canh giờ trước Thẩm Nguyên vừa mới đi xem hai địa điểm khác mà Giang Phong nói, nhưng bởi vì không hợp ý nên không hạ quyết tâm muốn mua khế ước và quyền quản lý của chúng.
Nhưng nàng đã thấy địa chỉ cũ của thư viện Bạch Lộc này, khung cảnh yên tĩnh và tao nhã.
Bóng râm của những hàng dương rủ xuống hai bên thật phong phú, khi gió mát từ từ thổi qua cũng mang lại cảm giác hẻo lánh và xum xuê.
Bên cạnh bức tường lốm đốm là tre và trúc, còn có thể nhìn thấy những thảm hoa bị bỏ hoang năm xưa, bởi vì không có người chăm sóc nên bên trong cỏ dại mọc um tùm.
Thẩm Nguyên và Bích Ngô, còn có Giang Phong, cùng với chủ nhân có quyền quản lý thư viện nhìn bên trong nhà.
Tuy thư viện Bạch Lộc chiếm diện tích không tính là lớn, nhưng cũng coi như là nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.
Có giảng đường lớn có thể cho gần trăm học sinh ngồi, bên trong có bàn thấp và chiếu vẫn chưa được chủ nhân ban đầu mang đi, chỉ bám một lớp bụi rất dày.
Còn có hơn mười gian nhà ăn chay, cùng với một tàng thư các cao hai tầng, thậm chí còn có từ đường dành riêng cho Khổng thánh nhân.
Giang Phong nhìn vẻ mặt Thẩm Nguyên, có thể đoán nàng cảm thấy địa điểm này rất dễ chịu, liền nói: “Phu nhân, nghe nói địa điểm này phong thủy cũng không tệ, năm trước thư viện Bạch Lộc hưng thịnh, hàng năm đều có mấy sĩ tử.”
Trong lòng Thẩm Nguyên có chút nghi hoặc, hỏi: “Đã làm không tệ, vậy vì sao phải chuyển nhượng?”
Giang Phong trả lời: “Sau khi nghe nói là Nguyên chưởng viện chết bất đắc kỳ tử, nên không tìm được phu tử và chưởng viện mới thích hợp, cha mẹ học sinh liền đưa bọn họ đến thư viện Lâm Phi cách đó năm dặm.
Thư viện Lâm Phi này là do thứ tử của Chung gia, cũng là đệ đệ của trượng phu thứ muội của phu nhân ngài mở ra.”
Thẩm Nguyên chợt nhận ra và gật đầu.
Cũng cảm thấy nơi này cách xa chợ sầm uất, phong cảnh lại thanh tao yên tĩnh, nếu các học sinh ở chỗ này, cũng có thể dốc lòng học lành hơn.
Giang Phong lúc này lại hỏi: “Nếu phu nhân nhìn trúng địa điểm này, tiểu nhân sẽ mau chóng mua lại khế ước và quyền quản lý, cũng phù hợp với ý của phu nhân.”
Thẩm Nguyên mặc áo sam màu xanh lục, đầu đội khăn vuông màu đen, gương mặt của nàng nhu hòa mặc nam trang, nhưng không mất đi sự tao nhã, dịu dàng trả lời: “Ừm, cứ đặt địa điểm này đi.”
Dứt lời, Giang Phong lập tức sảng khoái ai một tiếng.
Thẩm Nguyên cảm thấy bây giờ mình vừa mặc y phục của Lục Chi Quân, mà còn tiêu bạc của hắn, trong lòng không khỏi sinh ra một loại tình cảm nào đó mà nàng không miêu tả được.
Tuy nói không có từ ngữ nào có thể hình dung loại tình cảm này, nhưng Thẩm Nguyên vừa nghĩ đến đây, trong lòng sẽ đột nhiên dâng lên sự sung sướng nhàn nhạt.
Sau khi Lục Chi Quân xuống triều quay về phủ, biết được Lục lão thái thái muốn gặp hắn, liền đến Vân Úy Hiên một chuyến.
Gần đây, giữa hai hàng lông mày của nam nhân dường như luôn lộ ra vẻ lạnh lùng và sắc bén, sau khi hắn mặc quan phục rất rộng kia đi vào phòng, khiến Lục Dung vốn ở trên giường La Hán lão thái thái bỗng nhiên nơm nớp sợ hãi.
Lục Chi Quân ngồi xuống ghế bành, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc Lục Dung một cái, Lục Dung lập tức năn nỉ Lục lão thái thái: “Tổ mẫu… Ngũ huynh đã tới rồi, vậy con trở về trước.”
Sau khi Lục lão thái thái gật đầu, Lục Dung lập tức giống như chạy trốn rời khỏi Vân Úy Hiên.
Sau khi nàng đi rồi, Lục lão thái thái mới mở miệng hỏi: “Ta nghe nói, từ sau khi Thẩm thị hết ở cữ, liền ra khỏi phủ mấy lần, không biết làm cái gì ở bên ngoài.
Ta thấy ngươi không đi dạy dỗ nàng lại, ngược lại để nàng cứ thế mà suốt ngày chạy ra ngoài phủ?”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Cho dù nàng đi đâu, đều có người của cháu nhìn chằm chằm, thỉnh tổ mẫu yên tâm.
Có điều, Lục gia chúng ta cũng nên có một trường học hoặc thư viện cho tiểu bối đi học, trước đây nàng đã từng làm phu tử ở Dương Châu, đi ra ngoài cũng là giúp cháu bận rộn chuyện này.”
Lục lão thái thái biết Lục Chi Quân đang giúp Thẩm Nguyên giải thích, tuy nói bà biết rõ Thẩm Nguyên là người có chừng mực, nhưng cũng không nghĩ rằng Lục Chi Quân lại yêu thương, dung túng nàng đến mức này.
Tuy nhiên tựa như hắn nói, Thẩm Nguyên đi đâu cũng có người đi theo, vậy nàng không cần quan tâm đến chuyện này nữa.
Cho đến khi Lục Chi Quân từ trong Vân Hiên đi ra thì đã đến hoàng hôn, Giang Trác đến bên cạnh chủ tử, thấp giọng bẩm báo với hắn: “Công gia, lúc nãy Thông chính sứ ty phái người đến nói cho thuộc hạ, nói Khang Bình bá gần đây rất thân thiết với ngôn quan của Thông chính sứ ty, thậm chí còn có tâm tư muốn viết công báo.”
Khuôn mặt Lục Chi Quân hơi lạnh lùng, hỏi: “Công báo?”
Giọng nói của hắn hùng hậu hơn nam tử bình thường rất nhiều, nhẹ nhàng hỏi hai chữ, liền khiến người ta có cảm giác áp bức không giận tự uy.
Trái tim Giang Trác có chút đông cứng vì giọng nói lạnh lùng này.
Hắn ta cung kính trả lời: “Nhưng Khang Bình Bá hiện tại không biết, trước khi công báo được phát ra ngoài, đều phải được công gia ngài kiểm tra.”
Công báo do Thông chính sứ ti phụ trách, nó có thể ghi chép lại những công việc trọng đại của triều chính, cũng có thể vạch trần bóng tối trên quan trường, thậm chí ngay cả bí văn của hoàng thất cũng có thể không chút kiêng dè mà viết hết lên giấy.
Ngôn quan có thể thông qua công báo để nghị luận hành vi của quân chủ, hoặc là buộc tội dân chúng tham ô.
Giang Trác thấy Lục Chi Quân nhanh chóng khôi phục lại sự im lặng bình thường, hắn lại cảm thấy tuy rằng tinh thần sa sút hơn so với mấy tháng trước, nhưng bây giờ Lục Kham có vẻ cực kỳ siêng năng.
Nhưng hắn ta không biết rằng những ngôn quan mà hắn ta muốn cấu kết, tất cả đều là người của Lục Chi Quân.
Sau khi Thẩm Nguyên quay về phủ, liền ra lệnh nha hoàn chuẩn bị nước ở tịnh thất, tắm rửa thật sạch.
Mà bây giờ nàng đã hết ở cữ, nên không còn câu nệ như trước đây nữa, có thể tùy tiện duỗi thẳng thắt lưng, cũng có thể tùy ý tắm rửa.
Khi Lục Chi Quân tiến vào viện của Thẩm Nguyên thì đã là hoàng hôn buông xuống khắp nơi.
Lăng hoa lộ ra bên ngoài cửa sổ, ánh sáng ấm áp chiếu vào bên trong phòng, cũng chiếu rọi nửa người cao lớn rắn chắc của nam nhân.
Dưới ánh sáng le lói của mặt trời, góc nghiêng gọn gàng, sạch sẽ của Lục Chi Quân rất có cảm giác tinh xảo như được chạm khắc bởi người thợ thủ công.
Lông mày sắc bén, lông mi đen như quạ, con ngươi đen như mực.
Các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ sâu sắc, nhưng cũng không hiểu sao lại thấm chút khí chất lạnh lùng.
Vẻ ngoài của hắn khôi ngô tuấn tú, nhưng chẳng liên quan đến hai chữ dịu dàng một chút nào, vẻ mặt thản nhiên đều có nét công kích hung hãn.
Lục Chi Quân im lặng cụp mắt xuống, nhìn Lục Sóc Hi trong nôi, thản nhiên hỏi nha hoàn ở thiên sảnh: “Phu nhân đâu?”
Nha hoàn thành thật đáp: “Hồi công gia, phu nhân đang tắm rửa trong tịnh thất.”
Dứt lời, Lục Chi Quân ra lệnh nói: “Ôm thế tử xuống.”
Nha hoàn cung kính đáp dạ một tiếng.
Khi Lục Chi Quân vào khuê phòng của Thẩm Nguyên thì thấy nàng đang đứng trước gương bằng gỗ lê, lẽ ra Bích Ngô nên dùng khăn lau tóc cho nàng, nhưng hiện tại đang muốn đi xuống.
Thẩm Nguyên thoáng thấy bóng dáng mờ ảo của nam nhân từ chiếc gương đồng.
Tim đập thình thịch bỗng dưng dừng lại.
Lập tức, lại bắt đầu tăng nhanh.
Ban đầu, da nàng đang nóng lên.
Sau khi nóng lên, liền từ tuyết trắng chuyển sang màu hồng đỏ nhạt.
Khi bị Lục Chi Quân im lặng nhìn như vậy, Thẩm Nguyên thậm chí có thể soi gương đồng, nhìn thấy khuôn mặt của mình lại đỏ hơn rất nhiều.
Trong khi nàng đang nhanh chóng ổn định hơi thở bất ổn thì Lục Chi Quân đã đi tới phía sau nàng, cơ thể cao lớn vững chãi cũng hoàn toàn bao phủ thân hình mảnh khảnh của nàng từ phía sau.
Hơi thở mạnh mẽ và lạnh lẽo của nam nhân đột nhiên lướt qua đỉnh tóc nàng, hơi thở tràn ngập nhàn nhạt cũng tràn lên vành tai đỏ bừng của nàng.
Thẩm Nguyên che dấu sự khác thường của mình, giả vờ bình tĩnh nói với nam nhân: “Quan nhân, đúng lúc ngài ở đây, giúp thiếp bôi chút dầu hoa nhài lên tóc của thiếp thân đi.”
Lục Chi Quân không lập tức trả lời nàng, thay vào đó dùng ngón tay nhặt một lọn tóc đen còn ướt của nàng.
Một bàn tay to khác vòng qua từ phía sau nàng, chậm rãi nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Lực của nam nhân nắm chặt cổ tay nhỏ của nàng không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại ẩn chứa sự khống chế cực mạnh, thậm chí là chiếm hữu mạnh mẽ.
Làn da mỏng manh quanh cổ tay Thẩm Nguyên cũng có thể cảm nhận được rõ ràng vết sẹo dữ tợn ở gốc lòng bàn tay hắn.
Mặc dù gần đây, nàng có chút khát khao được hắn tới gần, nhưng khi Lục Chi Quân thật sự đến gần nàng, Thẩm Nguyên vẫn hơi sợ bởi vì hắn quá cao và cũng quá cường tráng.
“Quan nhân…”
Giọng nói của Thẩm Nguyên vẫn mềm mại như trước, nhưng khi gọi hắn, lại hơi run rẩy.
Lục Chi Quân lúc này thấp giọng hỏi nàng: “Có phải nàng đã quên mình đã không còn mang thai nữa không?”
Thẩm Nguyên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Thiếp thân không quên…”
Chữ quên này chỉ nói được một nửa, trong nháy mắt liền biến thành một tiếng a đáng thương.
Bởi vì nam nhân nhanh chóng cắn vành tai của nàng, giọng nói vốn nặng nề cũng lộ ra chút khàn khàn, và hỏi: “Vậy nàng còn không hiểu rõ ta muốn làm gì với nàng à?”
__________________________
Tác giả nói nghe nè:
Bây giờ giai đoạn tình cảm đã đến thời kỳ mũi tên kép rồi ~