Thủ Phụ Sủng Thê

chương 86: 86: để tang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: dzitconlonton

Sau khi Yên vương ôm nhi tử của ông và Đại Đường thị về nước Yên, ông không biết Đại Đường thị thực tế đã mang thai long phượng, vì để tránh tai mắt, ông đã rời khỏi Vĩnh An Hầu phủ rất vội.

Chuyện xảy ra sau đó, Yên vương cũng không biết được sự thật, nhưng cũng có thể đoán ra đại khái.

Sau khi Đại Đường thị sinh Thẩm Nguyên, sợ Thẩm Hoằng Lượng sẽ không đối xử tử tế với Thẩm Nguyên, nên ép Thẩm Hoằng Lượng tìm đại cái cớ gửi để đưa Thẩm Nguyên đến Đường gia ở Dương Châu nuôi dưỡng.

Như thế, Thẩm Hoằng Lượng có thể thông qua cái gọi là mối quan hệ huyết thống giữa ông ta và Đại Đường thị, tiếp tục nhận được một vài tài trợ của Đường gia.

Sau khi Yên vương vào lãnh địa của chư hầu, đã từng phái người nghe ngóng rằng Vĩnh An Hầu phủ tuyên bố với bên ngoài, chủ mẫu Đại Đường thị khó sinh mà chết, sinh ra một nữ nhi có bát tự khắc với Thẩm mẫu trong nhà, nên đã đưa đại cô nương đến Dương Châu, nhờ tổ mẫu ngoại ở Đường gia nuôi lớn.

Mặc dù Yên vương có thể xác định Thẩm Nguyên chính là nữ nhi của ông, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng phái người đi Dương Châu tìm hiểu tình hình gần đây của nàng.

Những gì Uất Trì Tĩnh nói vừa rồi rất đúng, nếu như Thẩm Nguyên được sinh ra trước từ trong bụng Đại Đường thị, thì ông sẽ quyết định không giữ lại, mà lưu lại tính mạng cho Đại Đường thị.

Trọng lượng của nữ nhi ở trong mắt ông, tất nhiên là không thể so sánh được với nhi tử.

Yên vương có hai vương phi, vương phi đầu tiên Nhâm thị gả cho ông được mấy năm, nhưng vẫn chưa từng sinh con nối dõi cho ông.

Vì Nhâm vương phi bị vô sinh nên Yên vương khi đó cũng rất may mắn, may mà mình ôm đứa con ruột Uất Trì Tĩnh này về nước Yên, trước khi hắn một tuổi, Yên vương vẫn giấu thân phận của hắn với bên ngoài, không ai biết ông đã có con ruột.

Đợi đến năm Thái Khang thứ bảy, Yên vương đã thỏa thuận với vương phi Nhâm thị, để Uất Trì Tĩnh làm thừa tự dưới danh nghĩa của Nhâm vương phi, đồng thời tuyên bố với bên ngoài, Uất Trì Tĩnh là con ruột của Nhâm vương phi.

Yên vương sai người thông báo cho người làm sổ sách tổ tiên ở Hồng lô tự, cố gắng giấu tuổi thật của Uất Trì Tĩnh một năm.

Dù sao Nhâm vương phi cũng không phải là mẫu thân ruột của Uất Trì Tĩnh, trong quá trình chăm sóc hắn, bà chưa từng cho hắn một tình yêu chân tình nào.

Năm đó, để trấn an tâm tình của Nhâm vương phi, tuy rằng Yên vương cho Uất Trì Tĩnh thân phận trưởng tử, nhưng không lập tức lập hắn làm thế tử.

Còn từng hứa với Nhâm Vương phi, một khi bà sinh đích trưởng tử ruột của bọn họ cho ông, liền lập tức sắc phong hắn ta làm thế tử của nước chư hầu, Uất Trì Tĩnh không hề ảnh hưởng đến địa vị của nhi tử bọn họ.

Tuy nhiên, Nhâm Vương phi không sống qua năm Thái Khang thứ chín, về sau Yên vương lại cưới một quý nữ cậy thế nạt người ở nước Yên, Giản thị nhất tộc.

Vương phi thứ hai của ông là Giản vương phi, là một nữ nhân thông minh tháo vát, gả cho ông không lâu sau, đã sinh cho ông một trai một gái, tướng mạo của Giản vương phi cũng cực kỳ xinh đẹp, Yên vương rất sủng ái thê tử nhỏ hơn ông gần mười tuổi này.

Sau khi Giản vương phi có đích trưởng tử, bà ngày càng coi Uất Trì Tĩnh thân là trưởng tử làm cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Nhưng Uất Trì Tĩnh từ nhỏ đã biết kiên nhẫn ngủ đông, cố gắng biểu hiện sự dịu dàng bình thường trước mặt Giản vương phi, chưa bao giờ biểu lộ khát vọng cùng dã tâm đối với vị trí thế tử.

Dần dần, Giản vương phi liền buông lỏng cảnh giác với Uất Trì Tĩnh, sau khi Yên vương lập đích thứ tử của ông và Giản vương phi thành thế tử của nước chư hầu, Giản vương phi đã không còn để Uất Trì Tĩnh ở trong lòng nữa.

Mười mấy năm trôi qua, dưới sự kiêu căng của Giản vương phi và Yên vương, thế tử trước đã dưỡng thành một người kiêu căng, bảo thủ không làm được việc gì.

Ngược lại, Uất Trì Tĩnh từ nhỏ đã chịu nhục, đã kết giao rất nhiều học giả uyên thâm có cùng chí hướng, hắn dốc lòng học hành, trau dồi năng lực bản thân.

Tài năng và sự sắc sảo của thiếu niên rốt cuộc không thể che giấu được nữa, Yên vương dần dần phát hiện tiềm năng điều hành đất nước của trưởng tử như hắn, ông đã giao cho Uất Trì Tĩnh xử lý mấy vụ của nước chư hầu, hắn cũng đã hoàn thành một cách thuận lợi.

Mà nhi tử của Yến vương và Giản vương phi rõ ràng thấp kém hơn rất nhiều so với Uất Trì Tĩnh.

khi Giản vương phi có suy nghĩ muốn diệt trừ Uất Trì Tĩnh trong đầu, thiếu niên đã không còn là trưởng tử yếu đuối và thất thế năm đó nữa, Uất Trì Tĩnh trong hơn mười năm nay, đã tích góp lực lượng thuộc về mình từ lâu.

Cuối cùng, Giản vương phi thất bại trong cuộc đấu tranh chính trị với Uất Trì Tĩnh.

Uất Trì Tĩnh thay thế thế tử trước, trở thành người thừa kế được dân chúng ca ngợi, tin tưởng, yêu mến ở nước Yên.

Những kỷ niệm trong quá khứ đã dừng lại ở đó.

Yên vương đau khổ nằm trên giường Bạt Bộ, hai tròng mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào dây vải trên đầu giường.

Nước Yên có Uất Trì Tĩnh, một thái tử ưu tú, sau khi ông chết cũng có thể yên tâm.

Nếu Đường thị dưới suối vàng, biết nhi tử của bà và ông xuất chúng như thế, cũng có thể yên tâm nhắm mắt.

Yên vương tự xưng đã làm tròn trách nhiệm của người cha với nhi tử Uất Trì Tĩnh này, nhưng cuối cùng ông vẫn nợ Thẩm Nguyên là nữ nhi chưa từng gặp mặt quá nhiều.

Yên vương phủ, Văn Li Uyển.

Khi Uất Trì Tĩnh tiến vào sảnh chính trong vườn, liền thấy thị thiếp Trăn Trăn đã chuẩn bị dụng cụ pha trà trên bàn trà bằng gỗ hương, trong hộp bánh đã bày vài món bánh trà mà hắn thường thích ăn.

Sau khi thấy hắn vào trong, Trăn Trăn lập tức đứng dậy, cung kính phúc lễ hắn, giọng nói mềm mại gọi: “Thế tử.”

Trăn Trăn có ngoại hình tuyệt sắc, vừa xinh đẹp, nhưng cũng không hề quá phận, sẽ không khiến người ta cảm thấy nàng là loại mỹ nhân nhàm chán.

Đôi mắt phượng quyến rũ rất đặc sắc, không quá to, nhưng lại cực kỳ duyên dáng có thần, khi nhìn người khác, ánh mắt rực rỡ, có thể nói là đôi mắt xinh đẹp như tơ.

Uất Trì Tĩnh phất tay áo ngồi ngay ngắn sau bàn trà, toàn bộ quá trình, không nhìn Trăn Trăn nửa mắt, cũng không nói một chữ với nàng.

Ngược lại, Trăn Trăn không ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của Uất Trì Tĩnh, sau khi nàng mềm mại rót một chén trà cho hắn, liền tiếp tục nói bằng tiếng Ngô mềm mại, nhỏ giọng nói với nam nhân: “Thế tử, đã bao lâu rồi ngài không tới viện của thiếp thân ~”

Ánh mắt của Uất Trì Tĩnh liếc nàng một cái, lạnh nhạt trả lời: “Ta nghe nói, mấy tháng nay, cuộc sống của ngươi không tệ.”

Trăn Trăn cố tình giả bộ buồn buồn, sa sút, lại nói: “Đó chỉ là thiếp giả vờ mạnh mẽ ở trước mặt người ngoài thôi… Mỗi đêm, thiếp đều trốn ở trên giường, âm thầm rơi lệ, vẫn luôn nhớ nhung thế tử.”

Nghe xong lời này, lông mày của Uất Trì Tĩnh lập tức nhíu chặt lại.

Thấy Trăn Trăn còn muốn nói tiếp, hắn trừng mắt nhìn nàng một cái, Trăn Trăn lập tức im lặng, không dám nói nhiều.

Nha hoàn thân cận của Trăn Trăn đứng một bên, biết nguyên nhân thế tử không thích những lời ngọt ngào của nàng là vì mặc dù Trăn Trăn thường xuyên nói những từ như thích, yêu này, nhưng chưa bao giờ thực sự để tâm.

Ở trong mắt Trăn Trăn, chỉ coi Yên thế tử là chỗ dựa vững chắc ở nước Yên, cũng biết mình là người hầu có sắc đẹp, sẽ không bao giờ khách sáo khi nàng đòi phần thưởng từ Uất Trì Tĩnh.

Mà mặc dù Yên thế tử ngoài mặt có thái độ thờ ơ với thị thiếp này, nhưng người tinh ý lại biết, hắn sủng ái mỹ thiếp này một cách lạ thường, trên cơ bản nàng đưa ra yêu cầu gì, hoặc là muốn thứ gì, Yên thế tử đều sẽ thỏa mãn nàng.

Sau khi uống nửa chén trà, Uất Trì Tĩnh ra lệnh Trăn Trăn: “Lát nữa Đường trưởng sử sẽ tới đây, ngươi vào phòng để tránh hiềm nghi đi.”

Trăn Trăn lại nói: “Đường trưởng sử được thế tử tin tưởng, cũng không phải là người ngoài, hơn nữa tính tình hắn lại thận trọng, không dám liếc mắt nhìn thiếp thân.

Thiếp thân đã rất lâu rồi không nhìn thấy thế tử, muốn ở bên cạnh thế tử thêm một lát, ngài để thiếp thân hầu hạ trà bên người đi.”

Uất Trì Tĩnh nhìn nàng thật sâu, nhưng không nói gì.

Nhưng Trăn Trăn biết khi hắn làm hành động này, chính là ngầm đồng ý với thỉnh cầu để nàng ở lại.

Đường Vũ Lâm nhanh chóng được người hầu gọi đến Văn Li Uyển, tuy nói đã mấy canh giờ kể từ khi biết luật mới được ban hành, nhưng hắn vẫn chưa lấy lại hoàn hồn chấn động, sắc mặt vẫn có chút trắng bệch.

Đường Vũ Lâm đương nhiên không biết Uất Trì Tĩnh là nhi tử ruột của Đại Đường thị, nói đến đây, hắn ta cũng là biểu huynh của hắn.

Uất Trì Tĩnh không nhắc tới chuyện hồi nãy nữa, chỉ thấp giọng nói với hắn ta: “Lần này vào kinh, ngươi đi cùng ta.”

Đường Vũ Lâm vừa nghĩ đến gặp lại Thẩm Nguyên lần thứ hai, giữa hai người sẽ trở thành quan hệ cấm kỵ, nếu hắn ta lại có suy nghĩ tiêu cực với nàng thì đó chính là loạn luân.

Trong lòng tất nhiên khá khó chịu, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của Uất Trì Tĩnh.

Trăn Trăn ở một bên lặng lẽ liếc Đường Vũ Lâm.

Thật ra hai người đã quen biết nhau khi còn ở Dương Châu, Trăn Trăn còn rất kinh ngạc trước việc Đường Vũ Lâm đến nước Yên làm quan.

Khi đó nàng cảm thấy, nếu Thẩm Nguyên thật sự gả cho biểu ca Đường gia của nàng, ít nhiều có hơi đáng tiếc.

Xét cho cùng, trong mắt Trăn Trăn, ngoại hình và tài hoa của Thẩm Nguyên đều là xuất chúng vạn dặm có một, biểu ca nàng không xứng đáng với nàng.

Trăn Trăn vẫn luôn hỏi thăm tin tức của Đại cô nương Thẩm gia trong kinh, nàng ta nghe nói hình như Thẩm Nguyên gả cho một nam tử lớn tuổi hơn nàng gần mười tuổi.

Sở dĩ nàng vẫn muốn ở sảnh chính là muốn thông qua Đường Vũ Lâm, hỏi thăm tin tức về Thủ phụ phu nhân trong kinh thành.

Khi Đường Vũ Lâm vừa mới vào biên giới nước Yên, Trăn Trăn đã gặp hắn ta một lần, từ trong miệng hắn ta biết được, Thẩm Nguyên đã trở về Dương Châu.

Đã trở về, vậy nhất định là muốn đến Tiểu Tần Hoài chuộc nàng ta.

Nàng ta biết Thẩm Nguyên tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Uất Trì Tĩnh và Đường Vũ Lâm tán gẫu một hồi về chính vụ mà nàng nghe không hiểu lắm, Trăn Trăn kiên nhẫn nhẫn nại, khi nghe thấy Uất Trì Tĩnh trò chuyện với Đường Vũ Lâm về Thủ phụ phu nhân, Trăn Trăn lại lên tinh thần.

“Ngươi là biểu huynh của Thủ phụ phu nhân Thẩm thị, ngươi có biết nàng thích vật gì không?”

Gần đây, Trăn Trăn phát hiện Uất Trì Tĩnh dường như có chút quan tâm đến chuyện những liên quan đến Thẩm Nguyên.

Ban đầu nàng đoán rằng, dù sao thì Lục thủ phụ kia có quyền thế rất lớn, Uất Trì Tĩnh hỏi thăm chuyện của Thẩm Nguyên, là muốn có được sự ủng hộ của Lục Thủ phụ bằng cách lấy lòng thê thất của hắn.

Đồng thời cũng vẫn cảm thấy, gương mặt của Uất Trì Tĩnh ít nhiều có chút giống Thẩm Nguyên.

Đây cũng là lý do nàng có ấn tượng tốt với thế tử tính tình lãnh đạm này khi vừa tới nước Yên.

Nhưng Trăn Trăn không đoán ra suy nghĩ thật của Uất Trì Tĩnh, cũng không dám hỏi hắn quá nhiều.

Đường Vũ Lâm trả lời: “Biết thì biết… Nhưng bằng quyền thế của Trấn quốc công, nàng hẳn là không thiếu cái gì đâu.”

Trăn Trăn lúc này mới xen vào một câu: “Thế tử, chuyện nữ tử sẽ thích cái gì, chỉ có nữ tử hiểu rõ nhất, không bằng việc này giao cho thiếp thân làm đi, thiếp thân cũng muốn chia sẻ một số việc có thể làm được trong khả năng với thế tử.

Uất Trì Tĩnh trầm giọng trách móc: “Ta đang nói chuyện với Đường trưởng sử, ngươi xen vào làm gì?”

Đường Vũ Lâm lại nói đỡ cho Trăn Trăn: “Thế tử, di nương nói có lý, chuyện này… Nàng nên giỏi hơn ta.”

Đường Vũ Lâm đã nói vậy, Uất Trì Tĩnh cũng đồng ý cho Trăn chuẩn bị lễ vật.

Thực ra hắn đã từng nghi ngờ thân phận của Trăn Trăn, rất kỳ lạ khi mỹ nhân như vậy lại bỗng nhiên xuất hiện ở nước Yên.

Nhưng sau khi Uất Trì Tĩnh phái người điều tra Trăn Trăn, cũng không phát hiện ra tin tức hữu dụng nào.

Sau khi Đường Vũ Lâm rời khỏi Văn Li Uyển, Uất Trì Tĩnh không ngồi lâu ở chỗ Trăn Trăn nữa.

Sau khi hai người rời đi, Trăn Trăn lập tức gọi nữ sứ tới, thương lượng với nàng về chuyện chuẩn bị lễ vật cho Thủ phụ phu nhân.

Nước Yên giàu vải Thừa Vân[] đầy cao quý, Trăn Trăn biết Thẩm Nguyên thích mặc quần áo màu lam nhất, nên đã sai nữ sứ đi phường thêu dệt sa phục cho Thẩm Nguyên.

Còn ra lệnh cho nữ sứ lấy ra một miếng ngọc bích chất lượng cao trong tư khố của mình, rồi sai người làm cho nàng một bộ trang sức ngọc lan.

Sau khi phân phó nữ sứ xong, Trăn Trăn vẫn cảm thấy thời gian trôi qua, hiện giờ nàng ta rốt cuộc cũng có thể cho Thẩm Nguyên một vài thứ, không phải giống như trước đây, luôn phải nhận sự trợ giúp của nàng.

Vào ngày Lục lão thái thái chính thức được chôn cất, các thế gia quyền quý trong kinh đều tế lễ dọc đường ở ngoài phủ không xa, môn đệ đã thất thủ như Vĩnh An Hầu phủ cũng vậy.

Đêm trước đám tang của Lục gia, Thẩm Hoằng Lượng cố ý dặn dò Ngũ di nương và Thẩm Du, nhất định phải xử lý tế lễ dọc đường ổn thỏa, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì.

Thẩm Du biết rõ Thẩm gia bây giờ chỉ dựa vào vị trưởng tỷ thân là chủ mẫu của công phủ này.

Khi con cháu Lục gia mặc đồ tang, cùng đội ngũ tang lễ khổng lồ đi qua cửa lớn của Vĩnh An Hầu phủ, Thẩm Du đứng dưới chỗ tế lễ dọc đường tất nhiên nhìn thấy Thẩm Nguyên đi đầu, và Lục Chi Quân bên cạnh nàng.

Tuy nhiên, nàng ta nhìn thấy Thẩm Nguyên vẻ mặt nghiêm trang đi trước đội ngũ tang lễ, tuy rằng mặc đồ tang màu vàng rộng rãi và đơn giản, nhưng khó kìm nén được vẻ đẹp tuyệt trần của băng cơ ngọc cốt, nhìn từ xa, gương mặt còn toát ra cái dáng vẻ mảnh khảnh và nhu nhược này, nhưng hôm nay nàng, nghiễm nhiên chính là đương gia chủ mẫu được người Lục gia tin tưởng và phục tùng.

Lục Chi Quân đứng bên cạnh nàng, hắn cao ráo, đẹp trai, thân là nam nhân có quyền lực nhất Kỳ triều, khí chất chững chạc, lạnh lùng, tuy nghiêm túc với thế giới bên ngoài, nhưng lại cực kỳ sủng ái che chở người vợ Thẩm Nguyên này.

Thẩm gia xảy ra chuyện lớn như vậy, địa vị của Thẩm Nguyên ở công phủ, lại không bị ảnh hưởng gì.

Cho đến khi đội ngũ tang lễ đi qua, tầm mắt của Thẩm Du vẫn nhìn về phía Thẩm Nguyên, trong lòng cũng càng lúc càng khó chịu.

Ngũ di nương nhìn thấy Thẩm Du khác thường, thấy lông mày nàng ta đầy dữ tợn, không khỏi hỏi: “Nhị tiểu thư, ngươi bị sao vậy, thân thể không thoải mái à?”

Người của Lục gia đã đi qua trước cửa Vĩnh An Hầu phủ, Thẩm Du cũng cùng Ngũ di nương bước vào trong phủ môn.

Thẩm Du sâu kín nói: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà nhỏ đó lại chỉ biết bản thân mình, xóa sạch quan hệ với Thẩm gia, tiếp tục sống một cuộc sống phú quý của phu nhân Quốc công ở Lục gia.”

Ngũ di nương tất nhiên là nghe thấy trong lời Thẩm Du thấm đẫm mùi vị ghen tị và chua xót đối với Thẩm Nguyên, nhưng lại không nói lời nào.

Thẩm Du nói tiếp: “Không trách được lúc trước đích mẫu nói nó là con sói mắt trắng mà, khi đích mẫu qua đời, Thẩm Nguyên chỉ đến linh đường của bà một lần.

Bây giờ, Thẩm gia thất thế, nó vì lấy lòng Lục Chi Quân mà tận tâm tận lực với lễ tang của lão thái thái Lục gia như thế.

Vì có thể lấy được thanh danh là người có tài có đức, cũng để ngăn chặn miệng đời sau khi lấy lòng thủ phụ, còn chủ động đề xuất muốn đến am đường, cầu phúc cho Lục lão thái thái.

Vợ thay phu lo chuyện ma chay… Ha ha, người ngoài còn nói, cưới vợ thì phải cưới người như Thẩm Nguyên như vậy nữa chứ.”

Ngũ di nương không biểu hiện nét mặt gì, cũng không phụ họa lời của Thẩm Du, chỉ lạnh nhạt nói: “Lúc trước khi ta làm nha hoàn ở công phủ, Quốc công phu nhân quản lý phủ có phương pháp, ngày thường tiêu xài của bản thân rất tiết kiệm.

Chỉ có đeo hai ba món trang sức trên đầu, trang sức vân vân, nếu không đi dự tiệc, thì cách ăn mặc trong phủ cũng rất đơn giản.”

Nghe được Ngũ di nương nội tâm bảo vệ chủ tử cũ Thẩm Nguyên, Thẩm Du không khỏi liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

Đã nói đến việc ăn mặc giản dị, Thẩm Du vừa mới gặp Thẩm Nguyên, còn vô tình nhìn thấy chiếc vòng bạc màu trắng trên cổ tay nàng.

Lúc trước, khi Thẩm Nguyên chưa gả cho Lục Chi Quân, Thẩm Du đã từng thấy nàng luôn thích đeo vòng tay này, nhưng không quá để ý nó.

Nghe Ngũ di nương nói vậy, Thẩm Du mới cảm thấy kỳ lạ.

Người ta nói rằng Hanh Thuận Lâu chuyên bán vòng vàng châu báu, cũng là sản nghiệp riêng dưới danh nghĩa Thẩm Nguyên, nơi mà các thế gia tiểu thư trong kinh thích đi nhất là đi Hanh Thuận lâu đặt trang sức trên đầu.

Nhưng Thẩm Nguyên đã làm phu nhân Quốc công, nhưng vẫn đeo cái vòng bạc chả có hoa văn gì.

Không nói đến chính thê của huân tước thế gia, ngay cả một tiểu thư quan gia bình thường, thì việc đeo một chiếc lắc tay bạc trơn không phải là hiếm.

Mặc dù Thẩm Nguyên lớn lên ở quê nhà Dương Châu, nhưng Đường gia chung quy vẫn giàu có, nếu không đủ, vòng tay mà nàng đeo cũng có thể là mã não hay phỉ thúy chứ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Du hỏi Ngũ di nương: “Lúc ngươi làm việc ở công phủ, có phát hiện trưởng tỷ ta luôn thích đeo một cái vòng bạc không.”

Ngũ di nương suy nghĩ một phen, thành thật trả lời: “Hình như là vậy, nhưng ta cũng không bị phu nhân lưu lại làm nha hoàn thân cận, nghe nha hoàn nhị đẳng bên trong nhắc, cho dù phu nhân đi tắm thì chưa bao giờ tháo vòng tay kia xuống.”

Chưa bao giờ tháo xuống?

Thẩm Du nghe xong những lời này của Ngũ di nương, dần dần chìm vào trầm tư.

Mùng một tết, đại nội Cấm Thành.

Đêm qua kinh thành có tuyết rơi dày đặc, trên ngói lưu ly vàng óng phủ đầy tuyết mới thật dày, dưới ánh mặt trời mùa đông hiện lên vầng hào quang trong suốt.

Lục thái hậu đã từ am trở về cung sau khi tiểu hoàng đế bị bệnh, tiểu hoàng đế có mẫu thân chăm sóc, thân thể có chút chuyển biến tốt.

Vương gia chư hầu và thế tử của các nước chư hầu khác đã đến kinh thành, lễ quan của Hồng lô tự đã phân ra hai bên cửa Thái Hòa, kính cẩn nghênh tiếp bọn họ vào nội đình yết kiến hoàng đế.

Lục Chi Quân không chỉ là thủ phụ của Kỳ triều, mà còn là Trấn Quốc công, thân là cữu cữu của Hoàng đế, tất nhiên phải lấy thân phận hoàng thân quốc thích vào cung tham gia đại tiệc mùng một tết.

Thẩm Nguyên thân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cũng được Thái hậu mời, theo phu quân tiến cung dự tiệc.

Từ sau khi Lục lão thái thái qua đời, Thẩm Nguyên vẫn luôn cầu phúc cho bà ở am đường, mặc dù đang trong thời điểm thủ hiếu, nhưng Lục Chi Quân không thể rời khỏi triều vụ của cả nước.

Các nhóm văn nhân trong kinh rất dễ bị kích động, khó tránh khỏi sẽ viết vài tác phẩm chỉ trích chuyện lấy lòng lần này của Lục Chi Quân.

Khi Thẩm Nguyên thương lượng với Lục Chi Quân về chuyện đi cầu phúc ở am đường, nam nhân đã nói với nàng không cần làm thế, không cần để ý những văn nhân trong kinh viết gì để mắng mỏ hắn.

Nhưng Thẩm Nguyên vẫn muốn làm cái gì đó cho Lục Chi Quân, sau khi nàng đến am đường, nàng đã yêu cầu quản sự bẩm cáo công việc trong phủ đến liêu phòng nàng ở vài ngày một lần, đồng thời không trì hoãn công việc trong công phủ, đồng thời cũng lưu ý hướng đi trong triều bất cứ lúc nào.

Lần này triều đình thay đổi, khiến Thẩm Nguyên có thể nhìn ra một vài quan văn đã âm thầm đứng trong đội ngũ của Đôn quận vương Uất Trì Trinh.

Mấy biên tu và sử quan mới nhậm chức của Hàn Lâm viện, nhiều lần dâng sớ trong vài tháng qua, cũng có mấy quan viên nương số tử vi của Khâm Thiên Giám mượn đã lấy sao chổi di chuyển bốn lần trên trời, để chỉ trích nguyên phụ [] lấy lòng là điềm xấu.

[] Nguyên phụ: Nguyên là đầu tiên, phụ là phụ trợ, phụ tá.

⇒ Người phụ tá đầu tiên, ý chỉ Lục Chi Quân.

Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu lại dùng thủ đoạn lôi đình để giải quyết nguy cơ lần này, tiểu hoàng đế và Thái hậu vốn phụ thuộc rất nhiều vào vị quyền thần thân thích này, lại được Tư Lễ Giám thông qua việc giữ ấn thay nhau dâng sớ, cuối cùng thay hai mươi bảy tháng để tang khi có đại tang, đổi thành để tang, cúng thất bốn mươi chín ngày ở nhà.

Ngay khi chỉ dụ này vừa được đưa ra, hiện tượng thiên văn cũng thay đổi, lúc sao chổi biến mất, mấy vị giám thân thiết với Lục Chi Quân trong Khâm Thiên Giám cũng mượn cơ hội dâng sớ lên hoàng đế, nói điềm xấu trước đó không thể làm lưỡi dao sắc bén công kích Lục Chi Quân nữa.

Sau khi Lục Chi Quân để tang ở công phủ xong, rồi đích thân đón Thẩm Nguyên từ canh đường trở về, Thẩm Nguyên mới biết, thái độ bình tĩnh của Lục Chi Quân trước sóng gió lần này không phải là cố ý giả vờ.

Kể từ khi lập vương triều, phủ trạch của Lục gia vẫn đặt ở trong kinh thành.

Lục Chi Quân thân là nhân sĩ xuất thân từ kinh thành, tuy rằng lúc mới vào quan trường, từng được tiên đế chỉ định nhậm chức ở ngoại ô vì để tránh hiềm nghi, nhưng vì chiến tích phi thường, từ đó về sau, cho đến khi nhập các thành Thủ phụ, hắn đều một mực làm quan trong kinh.

Coi như là để tang trong nhà, quyền hành trong tay hắn vẫn nắm rất chắc chắn.

Chẳng qua là đổi địa điểm xử lý chính vụ mà thôi.

Trong khi hắn để tang, nếu nội các gặp chuyện không thể quyết định được, vẫn sẽ sai người đến Kỳ Tùng quán mời hắn đến quyết định phiếu cuối cùng, thậm chí quan viên cao phẩm của Lục bộ sẽ đến phủ cầu kiến Lục Chi Quân trong bốn mươi chín ngày này, sau khi hỏi ý kiến của hắn thì mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Sau khi Lục Chi Quân tuân thủ xong bảy bảy bốn mươi chín ngày báo hiếu, rồi trở về nội các làm việc, liền đến mùng một Tết.

Bởi vì tang lễ của lão thái thái, Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân cũng phải chia tay một thời gian ngắn.

Thẩm Nguyên hôm qua mới được Lục Chi Quân đón về công phủ, hai phu thê không hưởng thụ thời khắc đoàn tụ, bởi vì đêm đó lại có quan viên đến Kỳ Tùng quán tìm hắn.

Đến sáng sớm hôm sau, Thẩm Nguyên chưa nói mấy câu với Lục Chi Quân, nam nhân đã đến Cấm Thành trước, rồi còn phải đi Văn Uyên Các thương lượng với các thần khác về chuyện quan trọng.

Thẩm Nguyên đến hoàng cung sau giờ Tỵ ba khắc, trên đường từ bên ngoài đình đi vào nội đình, thấy để tiếp đón vương thất chư hầu bên ngoài, trên mặt đất đá xanh cũng được cung nhân trải thảm long nhung đỏ thắm có hình hoa sen, sau khi góc cửa các nơi được trang trí, đều được treo lụa mới.

Người dẫn đường cho nàng chính là thái giám nhất đẳng của Ti Lễ Giám.

Lúc này đã gần trưa, mặt trời có chút chói mắt, Thẩm Nguyên mặc trang phục la mãng phu nhân phức tạp và trang trọng, không khỏi cảm thấy quanh cảnh trước mắt có cảm giác quen thuộc khó hiểu với nàng.

Khi đến cửa Thái Hòa, Thẩm Nguyên chào đón mặt trời từ xa xa, rồi nhìn thấy Lục Chi Quân đang đứng ở một bên đại điện Thái Hòa, cũng nhìn về phía nàng.

Nam nhân mặc trang phục trăn ngồi quý phái, còn đội mũ công hầu che tai, đứng ở nơi trang nghiêm như hoàng cung, khí chất cũng đặc biệt cao quý chói mắt.

Ánh mắt hắn nhìn Thẩm Nguyên có sự dịu dàng nhàn nhạt, đang cực kỳ kiên nhẫn chờ nàng đi về phía hắn.

Lục Chi Quân cố tình đón nàng ở bên ngoài đình để cùng nhau vào yến tiệc, trong lòng Thẩm Nguyên tự nhiên mừng rỡ.

Ngay khi bước nhanh về phía hắn, thứ trước mắt bỗng dưng hiện ra lại là một người khác.

Người khác ấy là Lục Chi Quân đôi vương miện đế vương.

Bóng dáng của hai người dần dần trùng hợp, Bích Ngô và thái giám bên cạnh nàng phảng phất như đột nhiên biến thành người hầu được sắc phong cầm lễ trượng màu vàng, cùng Ti Lễ Giám giữ ấn đang cầm kim sách của hoàng hậu.

Bên tai dường như vang lên âm thanh vui sướng của lễ quan diễn tấu.

Vẻ mặt của Thẩm Nguyên kinh ngạc trong giây lát, nàng cũng cảm thấy có lẽ mình đã gặp ảo giác, trong đầu lúc này mới hiện lên những hình ảnh kỳ lạ này.

Bất giác, khoảng cách giữa Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân chỉ còn vài bước chân.

Lục Chi Quân đương nhiên nhìn thấy sự khác thường của thê tử, sau khi nhíu mày đi tới trước người nàng, liền nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng của nàng vào trong lòng bàn tay, thấp giọng hỏi: “Nàng sao vậy?”

[] Vải Thừa Vân: Một loại vải lụa Jacquard trơn có họa tiết đan chéo hoặc hoa nổi.

Kết cấu đường chỉ cân xứng, hình ảnh sống động, làm cho nó trở nên sang trọng hơn.

Các mẫu thêu chủ yếu là các sợi tơ ba màu đỏ son, đỏ nâu nhạt, xanh ô liu thêu hoa văn hình quả đào, hoa văn đám mây và hình con mắt.

Nghiên cứu của các chuyên gia suy đoán rằng vào thời điểm đó cần có một khung dệt với một thiết bị nâng hạ để đáp ứng các yêu cầu dệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio