Biên tập: Mama Tổng Quản
("▽`)...("▽`)
-------------------------------------------------
Trong lúc ăn cơm thời điểm, đa số thời gian đều là Ôn Thanh và Giai Niên nói chuyện với nhau, Giản Mộ vẫn rất ít nói, chỉ là ngẫu nhiên đề tài chuyển về phía anh, mới lịch sự trả lời mấy câu. Ôn Thanh chỉ nghĩ tính cách của anh như thế, chỉ có Giai Niên mới biết, hẳn là Giản Mộ đang có tâm sự gì đó.
Cơm nước xong xuôi, Giản Mộ đứng dậy đầu tiên tới quầy tính tiền, sau đó mới quay lại cạnh đứng bên bàn hỏi ý kiến hai vị tiểu thư: "Anh lái xe đến đây, nên tụi em xem xem muốn tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện tiếp, hay là đưa tụi em về thẳng nhà?"
Ôn Thanh suy nghĩ một chút, hỏi Giai Niên: "Cậu chạy xe đạp điện tới hả?"
"Ừ!"
Ôn Thanh lập tức dứt khoát bắt đầu sắp xếp: "Như vậy đi, để Giản Mộ sư huynh lái xe đưa cậu về, còn mình sẽ phụ trách chạy xe đạp điện về nhà. Dù sao hai người chúng ta ở khác hướng, bắt người ta phải đưa tới đưa lui, thì phiền người ta quá."
Giản Mộ nghe vậy, đôi mắt khó có lúc liếc nhìn Ôn Thanh thêm một cái, nhìn vậy mà lại là cô gái tốt khéo hiểu lòng người.
Kết quả Giai Niên không chịu: "Mình chạy xe đạp điện vẫn hơn, để Giản Mộ sư huynh đưa cậu về đi! Dù sao ngày mai, mình cũng dùng tới xe đạp điện. Hơn nữa, mình hơi sợ bà nội mình."
Ôn Thanh trừng cô một cái: "Cậu sợ bà nội làm gì chứ? Không phải bà nội thương nhất là cậu hay sao?"
Giai Niên nhìn Giản Mộ, thấy hắn đút hai tay vào túi nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như không để ý cuộc nói chuyện của cô và Ôn Thanh, liền đến gần bên tai Ôn Thanh nhỏ giọng nói: "Mình sợ bà nội thấy sư huynh đưa mình về sẽ loạn điểm uyên ương đó! Cậu cũng không phải không biết, gần đây bà nội luôn ép hôn mình các kiểu, có đôi khi mình thật muốn chuyển thẳng ra ngoài ở riêng luôn cho rồi."
Ôn Thanh đồng tình lườm cô một cái, nhất thời cũng không biết nên làm sao bây giờ, "Cái gì cũng không được, vậy cậu nói nên làm thế nào hả?"
Câu này cô ấy nói có hơi lớn tiếng, Giản Mộ ở cạnh bên liền nghe được, anh cảm thấy nếu để tuỳ hai người này tiếp tục bàn bạc, không chừng đến ngày mai cũng không có kết quả gì, dứt khoát mở miệng nói thẳng: "Giai Niên, em nghe theo Ôn Thanh đi! Đúng lúc, anh cũng có chút việc muốn nói với em."
Giản Mộ đã nói như vậy, Giai Niên cũng không nói thêm gì nữa, đành phải lục chìa khoá xe trong túi xách ra đưa cho Ôn Thanh.
Tử Kim Hiên mở bên bờ sông A, cho nên từ Tử Kim Hiên đến chỗ Giản Mộ đậu xe, phải đi dọc theo bờ sông một đoạn đường ngắn. Khoảng thời gian sau bữa tối, đúng là thời điểm bờ sông náo nhiệt nhất, dọc bờ sông chen đầy người, có những cặp bố mẹ dẫn con ra tản bộ, có ông già bà lão ngồi ở bờ sông nói chuyện phiếm, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là mấy cặp tình nhân đang ôm nhau thân mật. Giai Niên và Giản Mộ sóng vai giữa những cặp tình nhân này, trai xinh gái đẹp, dù là ai nhìn vào cũng thấy xứng đôi.
Chẳng qua nếu người ta nhìn kỹ một chút, thì sẽ phát hiện cặp của họ với những cặp tình nhân khác, vẫn có điểm khác nhau--- bọn họ không đủ thân mật.
Lúc sắp đi qua một băng ghế, trùng hợp là cặp tình nhân phía trước bỗng đứng dậy rời đi, vì thế Giản Mộ nhẹ giọng đề nghị: "Giai Niên, chúng ta ngồi một lát được không?"
Giai Niên mỉm cười gật đầu.
Ngồi xuống xong, Giai Niên chủ động hỏi Giản Mộ: "Sư huynh, sao đột nhiên anh từ Italy về đây, không phải công việc bên kia đang rất tốt sao?"
Hai người ngồi rất gần, lúc hỏi câu này, Giai Niên theo thói quen quay sang nhìn Giản Mộ, nên ánh mắt của Giản Mộ tự nhiên dừng trên gương mặt thanh nhã không son phấn của Giai Niên. Hơn nửa năm không gặp, Giai Niên dường như không có thay đổi gì, nếu phải nói có gì thay đổi, thì so với trước kia lại trắng nõn hơn mấy phần, hơn nữa nhìn sơ qua trên mặt cũng có cảm giác tròn trịa hơn. Chắc là hơn nửa năm nay không đi làm, mỗi ngày lại được bà nội chăm lo cơm nước, nên mới mập lên được mấy ký.
Nhưng Giản Mộ cảm thấy Giai Niên mập lên một chút nhìn đẹp hơn, nói chung chắc là vì sắc mặt nhìn tốt hơn. Đương nhiên, cũng có thể là vì giờ phút này trên mặt Giai Niên đang nở nụ cười tươi tắn. Giai Niên tươi cười, luôn luôn là điều Giản Mộ thích nhất. Anh là sinh viên ngành kỹ thuật, không biết nói lời dễ nghe, nhưng anh cảm thấy, Giai Niên tươi cười, đặc biệt chân thành, cũng đặc biệt sáng trong, lúc cô tươi cười với anh, chính là lúc thật sự đang tươi cười với anh. Không giống với một số người, ngoài mặt tươi cười với anh, sau lưng có thể đâm anh một cái.
Kỳ thực Giản Mộ có mấy người bạn quan hệ khá tốt, đều một cách uyển chuyển khuyên nhủ Giản Mộ, so ra thì Giai Niên đẹp hơn mấy cô gái bình thường thật, nhưng cho dù có đẹp như tiên nữ, cũng không đáng để anh nhớ thương nhiều năm như vậy. Giản Mộ mím môi nghe, nhưng chưa bao giờ đáp lại. Anh biết rõ người bạn này trong lòng đang cảm thấy bất công cho hắn, nhưng bọn họ cơ bản không hiểu, nhớ thương một người hay không, vốn dĩ bản thân không thể tự làm chủ.
Tuy rằng suy nghĩ xoay chuyển trăm lần, nhưng tính cho cùng cũng chỉ là vài giây đồng hồ mà thôi. Giản Mộ nhanh chóng buộc mình dời ánh mắt dính chặt trên mặt Giai Niên qua mặt sông, sau đó mỉm cười nói: "Công việc không có gì, nhưng nửa năm trước anh thử gửi CV cho bên tập đoàn G.N, sau đó đúng lúc nhận được offer của bên đó. Mặc dù chúng ta ra ngước ngoài du học, nhưng sớm muộn gì cũng phải về nước, nên anh trực tiếp từ chức công việc bên kia luôn."
Giai Niên: "Vậy ông chủ của anh chắc sắp tức chết rồi."
Giản Mộ mỉm cười chua sót, người đàn ông Italy kia quả thật bị anh làm cho tức giận không nhỏ, nhưng anh cũng không có cách nào, năm đó chọn ở lại Italy làm việc, là không có cách nào; bây giờ từ chức, cũng là không có cách nào. Anh tốt nghiệp sớm hơn Giai Niên hai năm, nếu như anh vừa tốt nghiệp đã về nước, vậy chỉ còn lại một mình Giai Niên ở lại Italy, làm sao anh có thể yên tâm? Cho nên lúc vừa tốt nghiệp, anh không để ý phản đối của người trong nhà, kiên trì ở lại Italy. Biết bao nhiêu người thân, bạn bè của anh đều chỉ nghĩ anh thích đất nước Italy này, lại không biết anh làm như vậy chẳng qua là vì muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Giai Niên. Nhưng khi anh ở lại, Giai Niên lại rời đi.
Sau khi Giai Niên về nước, quả thật Giản Mộ đã từng nghĩ đến chuyện buông tay. Anh nghĩ, có lẽ giữa anh và Giai Niên cũng chỉ có thể như vậy, dù sao nhiều năm qua, Giai Niên cũng chỉ coi anh là sư huynh, tới giờ cũng chưa từng có ý gì khác với anh.
Nhưng anh thích Giai Niên đã bốn năm, muốn nói buông tay, nói dễ vậy sao? Cho nên sau khi Giai Niên về nước được nửa năm, rốt cục anh vẫn không kiềm chế được bắt đầu tìm việc làm trong nước. Sau khi nhận được thư offer của tập đoàn G.N offer, kiên quyết dứt khoát từ chức công việc bên Italy. Tuy rằng ông chủ và đồng nghiệp bên Italy đều đối xử tốt với anh, nhưng nơi đó không có Giai Niên, anh ở lại đó thì có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng lời này, tuyệt đối không thể nói trực tiếp với Giai Niên.
Những năm ở Italy, Giản Mộ thấy qua không ít nam sinh tỏ tình với Giai Niên, Giai Niên không chỉ từ chối toàn bộ, hơn nữa sau đó còn cố ý giữ khoảng cách với những nam sinh đã từng tỏ tình với cô, dù trước đây nam sinh đó có là bạn bè nói chuyện hợp cạ cũng vậy. Chuyện như thế nếu đặt trên người cô gái khác, trong lòng Giản Mộ sẽ khen thêm mấy câu, bởi vì cô gái này đại diện cho những nữ sinh biết giữ mình trong sạch, cô ấy không chơi trò mập mờ với nam sinh, cũng không cố ý khơi gợi hứng thú của người khác. Nhưng chuyện này đặt trên người của Giai Niên, lại khiến Giản Mộ phải giẫm chân tại chỗ. Giản Mộ luôn có cảm giác, cảm thấy sở dĩ anh có thể đi cùng với Giai Niên đến tận bây giờ, hơn nữa quan hệ cũng không tệ, là vì anh đã giấu kín tình yêu dành cho Giai Niên xuống đáy lòng, chưa từng để lộ ra trước mặt Giai Niên chút nào.
Nhưng yêu thầm thật sự rất khổ sở! Loại khổ sở này, không phải là kiểu cực kỳ đau khổ do sinh ly tử biệt, mà là kiểu gặm nhắm trái tim vì muốn mà không được, loại khổ sở này, là dày đặc, là kéo dài, là như lấy dao cùn cắt thịt trên người mình.
Bạn cùng phòng của Giản Mộ là anh chàng đẹp trai người Italy, tên là Lapo. Quan hệ của hắn và Giản Mộ cũng không tệ, cũng biết Giản Mộ thích Giai Niên. Hắn từng khuyên Giản Mộ tỏ tình không chỉ một làn, theo cách nói của hắn thì: "Không tỏ tình, thì mãi mãi chỉ có thể làm bạn với Giai Niên; mà tỏ tình, thì ít nhất còn có % khả năng làm người yêu của Giai Niên."
Lúc Lapo nói lời này, là dùng tiếng Italy. Hắn là một người thẳng thắn, nói tới nói lui cũng thẳng đuột như tính của hắn.
Giản Mộ không thể làm dứt khoát giống như hắn nói, bởi vì anh so với bất cứ ai luôn hiểu rõ, không tỏ tình, ít nhất anh còn có thể giống như bây giờ nghe cô nhẹ nhàng mềm mại gọi mình một tiếng "Sư huynh", lỡ như tỏ tình, nếu thành công thì tất nhiên là cực kỳ sung sướng, nhưng một khi thất bại, rất có thể anh sẽ mãi mãi mất cô. Mà hiện giờ anh, còn chưa chịu đựng nổi hậu quả đó. Cho nên anh phải tiếp tục làm sư huynh, trước mắt cũng chỉ có thể làm sư huynh.
Giai Niên không kêu Giản Mộ đưa về tới dưới chung cư, mà bảo anh cho mình xuống ở trước cửa siêu thị gần đó. Giản Mộ không muốn để Giai Niên khó xử, nên mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn, vẫn không chút do dự dừng xe trước cửa siêu thị.
Thừa dịp Giai Niên cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Giản Mộ đột nhiên hỏi: "Tiểu sư muội, gần đây em còn tìm việc làm không?"
Tay Giai Niên đang cởi dây an toàn dừng lại một chút, nửa đùa nửa thật hỏi: "Sao á, sư huynh anh có công việc tốt muốn giới thiệu cho em sao?"
Sở dĩ Giai Niên hỏi như vậy, vì chắc ăn Giản Mộ mới về nước, bản thân còn bận bịu rất nhiều thứ, nhất định không có khả năng giúp cô để ý cơ hội việc làm gì cả. Kết quả không ngờ Giản Mộ thế mà lại nghiêm túc gật đầu: "Nếu em nói muốn đến tập đoàn G.N, anh có thể giới thiệu cho em."
Tập đoàn G.N Giai Niên cũng có biết, hồi đi xin việc lúc mới về nước, cô có để ý tin tức thông báo tuyển dụng của công ty này. Đây là một công ty tập trung vào bất động sản, quản lý đầu tư, điện tử và hóa chất. Bên dưới có gần công ty con như công ty Thiết kế kiến trúc G.N, tập đoàn Bất động sản G.N, công ty Cổ phần điện tử G.N, công ty Vật liệu Fluorosilicone. Chuyên ngành của Giản Mộ là kỹ thuật thông tin điện tử, hẳn sẽ vào làm công ty Cổ phần điện tử G.N. Giai Niên học thiết kế kiến trúc, cũng là đối tác chính của công ty này, nhưng thành tích học tập của cô chỉ có thể nói là khá, không thể coi là ưu tú, nên sau khi nghe đề nghị của Giản Mộ, có hơi động lòng, nhưng do dự càng nhiều hơn: "Anh vừa vào công ty đã giúp em đi cửa sau, có phải sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với anh không?"
Giản Mộ bị cô chọc cười: "Đi cửa sau? Em nghĩ anh lợi hại vậy à? Anh chỉ nói là giúp em gửi CV cho bên nhân sự của tập đoàn G.N xem qua, dù sao anh và cô ấy cũng từng tiếp xúc vài lần, cũng là cô ấy tuyển anh vào làm, có thể cô ấy sẽ cho anh chút mặt mũi. Còn đến cùng có chọn em hay không, không phải do anh quyết định, cũng không phải bên nhân sự quyết định, mà là lãnh đạo tập đoàn quyết định."
Giai Niên vừa nghe nói như thế, ngược lại hạ quyết tâm: "Vầy đi, đợi em về rồi sẽ gửi CV qua mail cho anh."
Dù sao cũng đã đến trước cửa siêu thị, Giai Niên dứt khoát vào siêu thị dạo quanh một vòng. Thấy bưởi trong siêu thị cũng ngon, liền lựa hai trái, nghĩ một lát lại lấy trong tủ lạnh ra hai hộp sữa chua vị đào vàng, xong xuôi mới cầm ra quầy tính tiền.
Lúc về tới nhà, bà nội còn chưa ngủ, vẫn đang đeo kính lão ngồi xem tivi ở phòng khách, Giai Niên liếc nhìn màn hình, thật phát điên lên mất, "Trái tim mùa thu", rõ là một bộ phim Hàn cũ rích-- lại còn thuyết minh tiếng Trung.
Một người đã bảy mươi sáu tuổi còn có tâm tình thiếu nữ, thật khiến cô gái lỡ hai mươi sáu tuổi như Giai Niên mặc cảm mà.
Thấy bà nội xem chuyên chú, Giai Niên cũng không quấy rầy bà, dứt khoát đem cất sữa chua vào tủ lạnh, rồi ôm hai trái bưởi chui vào bếp. Mười phút sau, Giai Niên cầm một trái bưởi đã lột vỏ quay lại phòng khách. Sau đó ngồi xuống bên cạnh bà nội, bắt đầu lột lớp bì bưởi màu trắng, vừa spoiler kịch bản: "Ầy, nội xem, Eun Suh bị tai nạn xe cộ, đợi đến khi đưa vào bệnh viện. Lúc truyền máu, mọi người sẽ phát hiện ra nhóm máu của cô ấy với nhóm máu của ba mẹ cô ấy hoàn toàn không giống..."
Bà nội không lên tiếng.
Giai Niên đưa một miếng bưởi đã lột sạch vỏ cho bà nội, thấy bà nội không nhận, liền nhét thẳng vào miệng mình, sau đó tiếp tục spoiler kịch bản: "... Sau này, Eun Suh về sống với cha mẹ ruột của mình, tám năm sau, cô gặp lại Joon Suh, sau đó..."
Rốt cục bà nội nhịn không được nữa: "Sau đó con năm nay đã hai mươi tuổi, lúc ta bằng tuổi của con, cũng đã sinh được ba đứa rồi."
Giai Niên lẳng lặng buông trái bưởi xuống: "... Con đi tắm đây."
Trước khi ngủ Giai Niên làm một việc cuối cùng, đặc biệt mở máy tính, sửa lại CV một lần nữa sau đó gửi cho Giản Mộ.
Kết quả chiều hôm sau, nhận được điện thoại từ phòng nhân sự tập đoàn G.N gọi tới—hẹn cô vào thứ hai đến phỏng vấn ở tập đoàn G.N. Lúc tiếp điện thoại, Giai Niên đang ở trong bếp pha cà phê cho Thư Tâm, hôm qua Thư Tâm dạy cô các bước pha cà phê xong, hôm nay Thư Tâm liền triệt để phủi tay làm ông chủ, lúc muốn uống cà phê cũng không thèm mở miệng kêu, chỉ cong nhẹ ngón tay lại móc lấy tách cà phê, trợ lý nhỏ Giai Niên sẽ hiểu rồi đứng dậy, đi vào bếp.
Sau khi cúp điện thoại, Giai Niên vẫn kiên nhẫn mang cà phê đã pha xong đến cho Thư Tâm, rồi mới nghiêm túc hỏi ý kiến Thư Tâm: "Chiều thứ hai tôi không qua nhà anh có được không?"
Thư Tâm cầm cái thìa nhỏ khuấy đều cà phê trong tách, thuận miệng hỏi: "Sao vậy, chiều hôm đó cô có việc à?"
Giai Niên gật đầu: "Ờ, chiều hôm đó có hẹn phỏng vấn."
Động tác trong tay Thư Tâm dừng một chút, sau đó cau mày hỏi cô: "Cô muốn xin việc làm? Không phải bây giờ cô đang làm việc rồi sao?"
Giai Niên mờ mịt: "Tôi đang làm việc hồi nào?"
Thư Tâm nhìn cô không nói một lời, vẻ mặt thì vẫn như thường, nhưng giọng điệu đã rất bất mãn: "Sao không phải cô đang làm việc, không phải cô đang làm trợ lý cho tôi luôn sao?"
Giai Niên dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nhưng mà... Anh cũng đâu có phát lương cho tôi đâu!".
___________________________
Lời của Mama: Xin lỗi mọi người vì đăng chương mới trễ như thế này, nhưng chương này dài quá a, mà mấy hôm nay ta bận, tính đăng trước một nửa trước, nhưng cảm thấy thôi để đăng cả chương để mọi người đọc cho khỏi tụt mood.
Chương phúc lợi đạt like fanpage ta nợ đó nha, ta sẽ cố edit nhanh hơn để tặng sớm cho mọi người. Moah moah