Ánh sáng dìu dịu giữa khe hẹp từ màn che len lỏi vào bên trong nhà, chiếu xuống một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt ở trên sàn nhà.
Vầng sáng màu bạc nhàn nhạt kia kéo dài dọc từ thảm dài lên đến bên giường, quanh co ở giường, rồi chiếu xuống cặp nam nữ đang ở trên giường.
Trên giường lớn màu trắng, hai thân thể xinh đẹp khoan khoái phơi bày ra ngoài, chân dài thon thả nhẹ nhàng quấn lấy thân thể cường tráng, cánh tay của đàn ông ôm lấy cái eo mảnh khảnh của người phụ nữ, thân hình to lớn ngăm đen với thân hình mềm mại thướt tha kiều diễm dán sát ở một chỗ, cực kỳ giống một bức tranh đẹp đẽ, nam nhân cường tráng và nữ nhân mảnh mai thân mật, yên tĩnh mà dây dưa với nhau.
Giờ phút này bên trong gian phòng sang trọng thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng ngáy ngủ say của đàn ông hơi thở nhẹ nhàng của phụ nữ.
Nhưng không khí yên lặng này bị phá hư bởi người phụ nữ đang dần tỉnh lại ——
"Ừ. . . . . ." Chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng, Hắc Tương Lăng cảm giác xương cốt ở chân tay đều như tách rời ra, vì say rượu mà cô đau muốn nứt đầu rồi, vẫn đang lơ mơ không rõ tình hình."Y ~~ nha ~~"
Cô nằm nghiêng ngủ, một tay xoa trán, một tay chống lên định xuống giường.
Nhưng thật kỳ quái, thân thể của cô như bị một sức nặng nào đấy đè lên.
Hắc Tương Lăng khẽ mở mắt ra, cúi đầu nhìn, đột nhiên nhìn thấy một cách tay phái nam ngăm đen bền chắc giữ chặt eo trắng nõn của cô.
"A?" Cảm giác lạnh lẽo xuất hiện từ sau lưng khiến cô run rẩy một hồi, cô hô nhỏ một tiếng, không dám quay đầu lại nhìn nam nhân nằm sau lưng mình, toàn bộ buồn ngủ còn sót lại lập tức biến mất sạch.
Tại sao lại có nam nhân nằm trên giường của cô? Mà cả người cô còn không mặc quần áo?
Suy nghĩ đáng sợ khiến cho toàn thân cô lạnh cả người, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn lên đến ót.
Trời ạ! Trời ạ! Cô cố lấy lại tỉnh táo, trong cơn kinh hoảng hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua tại sao cô ở cả đêm với người đàn ông này?
Vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cô cố nhớ lại tối hôm qua lúc cô uống rượu ở hộp đêm thì hơi say xỉn, sau đó hộp đêm xảy ra sự kiện phần tử hắc đạo cầm đao chém giết, lúc ấy cô bị dọa sợ, đúng lúc không biết nên làm gì thì thật may có một người đàn ông xa lạ kịp thời kéo cô chạy ra hộp đêm.
Trong trí nhớ thì người kia kéo cô chạy rất lâu, cách xa hộp đêm, nhưng sau đó trí nhớ cũng chỉ còn lại trống rỗng.
Chẳng lẽ sau đó cô lại say đến bất tỉnh nhân sự rồi hả? Vì say rượu mất lý trí mới có thể xảy ra loại sự kiện chệch đường ray này?
Trời ạ! Tình một đêm ư!
Nàng vậy mà lại xảy ra tình một đêm với đàn ông xa lạ? !
Kinh nghiệm lần đầu quý mà không biết vì sao lại cho người đàn ông này?
"Ông trời! Cái này nhất định là nằm mộng phải không?" Hắc Tương Lăng lạnh cả người, bàn tay run lấy nhè nhẹ lấy bàn tay siết tại trên eo cô ra.
Vừa đụng đến cánh tay ấm áp kia, cô lập tức bị thực tế gõ tỉnh —— đáng chết! Cái này thật sự không phải mộng!
Hắc Tương Lăng hốt hoảng khấn cầu ở trong lòng, hi vọng tên kia đàn ông sau lưng kia đừng tỉnh lại.
Có lẽ do cô thành tâm khấn cầu nên đã cảm động trời xanh, khi cô thoát thân xuống giường thì người đàn ông phía sau kia một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Vì bị chấn động quá mức, Hắc Tương Lăng hoàn toàn không biết được nên đối mặt với đối tượng tình một đêm này như thế nào, nên biện pháp duy nhất chính là chạy trốn.
Vì vậy sau khi nén lút thở một hơi, cô nhịn chua xót đau đớn từ cơ thể, hốt hoảng tìm kiếm quần áo bị tán loạn khắp nơi trên thảm.
Hắc Tương Lăng nhanh chóng tìm thấy Bra ren, áo và quần jean, còn có túi da của cô, nhưng tìm mãi cũng không ra quần nhỏ may ren của cô.
Làm sao bây giờ? Không thấy bóng dáng quần nhỏ của cô, cô cũng không thể để đồ tư mật đó ở đây chứ?
"Ưm. . . . . ." Lúc này, người đàn ông phía sau đột nhiên phát ra tiếng rên, sau đó là tiếng lật người thay đổi tư thế ngủ.
Cô ôm quần áo kinh hoảng quay đầu lại, trừng mắt nhìn lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia. Cơ ngực mê người của anh ta trong nắng sớm cực kỳ hấp dẫn, màu da ngăm đen khỏe mạnh này với đường cong của bắp thịt, khiến trái tim cô đập thình thịch hơn nữa mắt cũng nhìn thẳng.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy diện mạo của anh ta.
Gương mặt rất cá tính, thâm thúy ngũ quan vô cùng sắc nét, giờ phút này anh ta đang ngủ say, môi mỏng nhẹ nhàng mân mân, còn nâng lên nụ cười thản nhiên.
Anh ta cười cái gì? Do có một nữ nhân ngốc cho hắn lần đầu, ngủ một đêm với hắn?
Một cỗ tức giận xông lên, cô thật sự muốn đạp cho anh ta tỉnh lại! Nhưng sau khi hành động có thể gây ra di chứng, vì cô đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hắc, nếu bị nhận ra, vậy thì sẽ như thế nào? Nhất định sẽ làm cho danh dự nhà họ Hắc mất sạch!
Không! Cô phải nhân lúc này nhanh rời đi!
Nhưng. . . . . . cô còn chưa tìm được quần nhỏ thân thiết của mình. . . . . .
Đúng lúc Hắc Tương Lăng nóng lòng, tầm mắt cô dời đi khỏi mặt anh ta, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy bên dưới cặp mông bền chắc đang đè lên một mảnh vải màu trắng.
Đó không phải là. . . . . .
Sắc mặt Hắc Tương Lăng trắng bệch hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh.
Trời ạ! Quần lót mà cô mãi không tìm được lại bị đè ở phía dưới cái mông của anh ta!
Cô chắc chắn không dám mạo hiểm đi rút cái quần nhỏ đó, nếu không cẩn thận đánh thức anh ta, chẳng phải cô sẽ xấu hổ sao?
Suy nghĩ ba giây đồng hồ, Hắc Tương Lăng quyết định buông tha, tay chân run rẩy mặc lại quần áo, đeo giày thể thao, cầm ví da chạy ra cửa, hoảng hốt mở cửa vội vàng rời đi.