Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngắm nghía hồ lô giữa những ngón tay, Quý Độc Chước không kìm được líu lưỡi: “Giang đại hiệp, ngươi đi mất nửa ngày, là để làm cái này?”
…
Gió đêm thu thổi qua rừng cây, lá cây xào xạc rung động, kinh sợ bay lên một bầy hàn nha.
Người kia đứng thẳng người dậy, lưng không còng nữa, nhẹ nhàng kéo ra mặt nạ da người trên mặt, y phục lão hán cô tửu đầy dầu mỡ lại cũng không giấu được bá khí trên người, gió thổi vạt áo tung bay, ưng mi hổ mục ngời sáng như sao trời.
Quý Độc Chước cười nhẹ, mở chiết phiến trong tay ra, tiếu ý trong mắt xem tận tam thu quế tử.
Hắn nói: “Lão Đao a, ta biết người nhiều năm như vậy, chỉ biết ngươi tính cách ngay thẳng, lại chưa hề biết ngươi vậy mà giỏi làm bộ làm tịch như thế.”
Lão Đao Tụng trưởng lão từ trong mũi hừ một tiếng, thổi chòm râu trên môi bay lên, ông lạnh lùng trừng Quý lâu chủ, càu nhàu: “Có một chủ tử chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, chúng ta làm thuộc hạ có thể không học được cách giả vờ sao?”
Quý Độc Chước đung đưa phiến tử, chớp chớp mắt: “Nói như vậy, là lỗi của ta rồi?”
“Lâu chủ,” Lão Đao lườm hắn một cái, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, “Lão Đao không thể không khuyên ngài một câu, điển cố Phong hỏa hí chư hầu lâu chủ cần phải cố gắng ôn tập một chút.”
Quý Độc Chước mỉm cười, xốc lên vạt áo, ngồi đến bên cạnh lão Đao, chìa tay vỗ vỗ bả vai lão nhân gia: “Ta nói lão Đao a, ta thực sự nửa điểm cũng nhìn không ra Giang đại hiệp có tư sắc khuynh quốc khuynh thành đó.”
Lão Đao “phách” một tiếng gạt tay hắn ra: “Y không có tư sắc, lâu chủ còn có thể vì hắn làm đến mức này; vậy nếu có, lâu chủ ngài còn không thể gánh đại lương của Phong Nhã Tụng?”
Quý Độc Chước sửng sốt.
Rất không có trách nhiệm bắt đầu tưởng tượng cảnh đầu đội phỉ thúy bước vàng đong đưa, một thân bát bảo nghê thường, liên bộ xuất trần, từng bước khẽ lay động Giang Ngạc, nghĩ như vậy, cái bộ dạng này, chậc chậc chậc, quả thực rất ngoạn mục.
Lão Đao nào biết mưu ma chước quỷ trong lòng hắn, vẫn đang khuyên nhủ rất có bài bản: “Lâu chủ a, ta là nhìn ngươi từ bé trưởng thành. Từ sau khi con ta qua đời, ta liền đối đãi ngươi như thân sinh nhi tử của mình, nếu ngươi thực sự nhất thời bị sắc che mờ mắt làm ra chuyện sai trái gì, ngươi bảo lão Đao làm sao đối mặt với lão lâu chủ nơi Cửu tuyền a.” Ông nói như vậy, vươn tay đến, hiền từ ở trên mu bàn tay Quý Độc Chước vỗ vỗ.
Lại không nghĩ bị Quý Độc Chước túm lấy tay, hắn đông nặn tây nhéo, sau đó thêm vào một bộ dạng đánh giá hoàn tất nói: “Lão Đao a, chẳng trách Giang Ngạc không nhận ra ngươi, ngươi ngay cả tay cũng dịch dung qua.”
“Lâu chủ…”
Lão Đao cơ thịt nơi khóe miệng khẽ giật.
Quý Độc Chước dùng ánh mắt cực kỳ vô tội mong đợi nhìn ông.
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người đều sẽ có rất nhiều chuyện bất đắc chí, nhưng đối với lão Đao mà nói, vô cùng rõ ràng, tai họa lớn nhất cả đời ông chính là gặp được cái tên họ Quý này.
Lão cười khổ hai tay chà vào nhau mấy cái, đôi tay thuộc về lão hán ủ rượu liền thần kỳ rớt ra một tầng da.
Lộ ra một đôi tay qua bảo trì kỹ lưỡng.
Đôi tay này chỉ cốt mảnh mai, da thịt mềm mại, dưới ánh trăng chiếu rọi vậy mà lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Miệng Quý Độc Chước há to, đột nhiên bắt lấy tay lão Đao, mắt tức khắc chuyển thành sáng lấp lánh: “Lão Đao, trước đây chúng ta ngày ngày gặp nhau, ta cũng không chú ý nhìn kỹ. Hôm nay mới lần đầu tiên phát hiện tay ngươi vừa trắng vừa mềm thế này, quả là giống tay của đại cô nương.”
Nói xong, lại nhéo một chút.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán lão Đao chảy xuống, ông lập tức rút tay lại, vội vàng co hai tay vào trong tay áo. Một động tác đơn giản như vậy, có thể khiến khí thế khi giáo huấn Quý Độc Chước ban nãy chớp mắt tan thành mây khói.
Quý Độc Chước ở bên cạnh cười vô cùng hiền lành, lại từ từ sáp lại: “Lão Đao a, kỳ thực, ta cảm thấy, cái vấn đề tư sắc này, dựa vào đôi tay này của ngài, nếu như trẻ lại hai mươi tuổi, ta cũng không ngại để ngươi trút giận vì hồng nhan.”
Yêu nghiệt a yêu nghiệt, nghĩ lão lâu chỉ một đời nghiêm cẩn, thế nào lại sinh ra một đứa con vô liêm sỉ thế này!
Lúc Giang Ngạc trở về, lửa đã được nhóm lên.
Quý Độc Chước ngồi bên cạnh đống lửa, vẫn đeo cái mặt nạ ôn nhu nhàn tĩnh thường ngày kia. Trái lại Kỷ lão, thì co lại một bên, ngón tay ở trên mặt đất vẽ một cái lại một cái vòng tròn.
Giang Ngạc thấy kỳ lạ, phỏng đoán là Quý Độc Chước nhân lúc y ra ngoài trêu ghẹo Kỷ lão một hồi để trả thù phá hoại bầu không khí. Trong lòng có kết luận, y cũng liền qua loa đặt vào vị trí của lão mà nghĩ, lại không quên đùa một câu: “Kỷ lão cũng muốn nghiên cứu tinh tượng sao?”
“Có lẽ là đang cùng con giun nói chuyện đó.” Quý Độc Chước không có trách nhiệm trả lời, “Ta nói Giang đại hiệp a, phiền ngươi vẫn là để ý cái bụng của chúng ta nhiều một chút đi, nếu không chúng ta liền đói đến xuống Âm ty Hoàng tuyền nghiên cứu đầu trâu mặt ngựa rồi.”
Cơm tối là thỏ, ba con thỏ, từng con bụng ngửa lên trời, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn bọn họ chăm chú.
“Hai ngày nay cũng thật có mối thù với thỏ, tính thêm ba con hôm nay này, mấy ngày nay tổng cộng đã ăn chín con.”
Quý Độc Chước bĩu môi, dùng tay chọc chọc con nhỏ nhất trong ba con thỏ, “Con này nhỏ nhất, ta quyết định rồi, phải đặt tên cho nó là… Tử Thố Cửu (con thỏ thứ chín bị chết ;))).”
Giang Ngạc liếc hắn một cái, đem con thỏ đáng thương kia mổ bụng, xâu trên cành cây: “Con thứ tám kia thì sao?”
“Là ca ca của Tử Thố Cửu đi, đặt tên cho từng con quá phiền phức, không bằng cứ gọi chung là Thố Bát ca.”
“Ta nói, ngươi thực sự đang chạy nạn sao?”
“Cái này…”
Nghe đâu rất nhiều rất nhiều năm sau, Quý Độc Chước lâu chủ đem chuyện lữ hành của bọn họ ghi chép lại, viết thành một quyển kinh thế kỳ thư. Sau đó trải qua mấy trăm năm lăn lộn đầu đường xó chợ, nửa quyển dưới của cuốn sách này truyền đến một đất nước xinh đẹp. Thế là quốc gia xinh đẹp này xuất hiện một nhân vật vĩ đại gọi là Thố Bát Ca. Mà cùng lúc đó, nghe đâu nửa quyển trên được một tiểu cô nương tìm được, từ đó về sau, tên nàng liền đổi thành Thố Tử Cửu.
Cái gọi là sự vật chính là liên hệ, liên hệ là phát triển.
Đương nhiên, đó vẫn là chuyện sau này.
Trong đêm ngập tràn hương vị đồ ăn kia, sau khi mọi người không chút lưu tình phân chia ba con thỏ, Giang Ngạc nhìn Quý công tử bộ dạng uể oải một cái, tiện tay ném một thứ cho hắn: “Cái này tặng ngươi. Sau này tránh ngươi nửa đường muốn uống rượu, gây thêm phiềm phức cho ta.”
Nguyên lai là một cái hồ lô.
Bên trong khoét sạch, miệng hồ lô nút một khối gỗ, một cái hồ lô đựng rượu thô sơ.
Quý Độc Chước vô cùng kinh ngạc, từ khi lưu vong đến nay, nam tử này quả thực chung quy mang cho hắn rất nhiều kinh hỉ. Y giống như một miếng ngọc thô chưa từng gọt giũa, nhất định phải ở thời gian thích hợp nhất địa điểm thích hợp nhất, mới có thể phát ra loại hào quang đặc biệt của bản thân.
Ngắm nghía hồ lô giữa những ngón tay, Quý Độc Chước không kìm được líu lưỡi: “Giang đại hiệp, ngươi đi mất nửa ngày, là để làm cái này?”
“Đã mùa thu, rừng hoang núi sâu muốn tìm dây bầu mọc hoang cũng không khó.”
Khó ngược lại là không khó, nhưng là… “Đại hiệp, ngươi chẳng lẽ là dùng trường kiếm gãy một nửa kia của ngươi bào hồ lô?”
“Cũng không thể tính là gãy một nửa,” Giang Ngạc nắm con thỏ bên tay lật một cái, không có gì đáng kể nói, “Lúc này mới xác thực gãy thành hai đoạn.”
“Cổ nhân có cái câu kia giết gà dùng dao mổ trâu…”
Giang Ngạc nhướng mày: “Nga, nghe chừng lâu chủ không hài lòng?… Không bằng đem hồ lô trả lại cho ta đi.”
“Tặng rồi còn đòi lại khó tránh có chút hẹp hòi.”
Ngón tay từng chút từng chút có tiết tấu gõ lên hồ lô rượu, Quý Độc Chước cười tủm tỉm nhìn chăm chú nam nhân này, từng từ từng câu như thề thốt: “Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy. Thiên trường địa cửu hữu thời tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.”
(Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.Đây là hai câu cuối trong bài vịnh “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh thời Bắc Tống, nghĩa là: đai áo lỏng cài không hối hận, vì người héo úa cả thân gầy. Thiên trường địa cửu hữu thời tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ. Đây là hai câu cuối trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, nghĩa là: trời đất lâu bền rồi sẽ tận, chỉ có hận thù là còn mãi mãi)
Ánh lửa chiếu lên mặt hắn, nét mày khóe miệng ôn hòa, mơ hồ một chút ửng đỏ.
Lão Đao đeo mặt nạ da người bên cạnh trơ mắt nhìn hai người này mắt qua mày lại, tuy rằng một bụng không cho là đúng, lại e ngại thân phận của mình không thể phát tác, khó tránh khuôn mặt xanh lét như trái khổ qua.
Thở dài một tiếng, quyết định trở lại cái góc của lão tiếp tục đi đếm giun.
…Cái kia, lâu chủ a lâu chủ. Ngươi nói dối một lần, tất phải nói dối lần thứ hai, sau đó lại có lần thứ ba thứ tư, từng lời từng lời dối trá nói ra, đợi một ngày kia lời nói dối bị vạch trần, ngươi sẽ làm thế nào đây?
Cứ như vậy đi rồi dừng dừng rồi đi, đợi một nhóm ba người cuối cùng đi đến Bão Mã Trấn, vừa vặn chạng vạng ngày thứ năm, không sớm một canh giờ.
Lão Đao đóng vai Kỷ lão cảm kích đến rơi nước mắt bái tạ hai vị trượng nghĩa hào hiệp, lau nước mắt nước mũi, lại còn thiếu chút nữa quỳ lạy hai vị ân nhân. Quý Độc Chước ở một bên cười thầm, lão Đao này đừng thấy lão bình thường đoan chính, nếu không phải chính mình sớm phát hiện thân phận thực của người này, chỉ sợ cũng sẽ bị lừa gạt tin tưởng ba bốn phần.
Giang Ngạc tuy rằng vẫn luôn cảm thấy sự tình phát sinh quá đột ngột, bất quá may mắn có một Kỷ lão phân tán lực chú ý của y, trong hai ngày ba người đồng hành, toàn bộ tinh thần của y đều đặt trên người lão hán này, tự nhiên sẽ không có lòng đi căn nhắc tâm địa gian xảo kia của Quý Độc Chước.
Đương nhiên, đối với Phong Nhã Tụng mà nói, có lẽ Quý Độc Chước không phải là một lâu chủ tốt, nhưng đối với kẻ thân trong hí kịch mà nói, giống như những lời Giang Ngạc trước đây vẫn nói vô số lần, hắn tuyệt đối là một diễn viên giỏi.
Bão Mã Trấn nằm ở phía Tây khu vực Phục Ngưu Sơn, thuộc phía ngoài núi, bên cạnh Mộng Tân cũ, phía Đông là Trung Nhạc Tung Sơn chỗ Thiếu Lâm Bắc Đẩu. Quý Độc Chước dẫn Giang Ngạc vào trong thị trấn đi mất hơn nửa canh giờ, hai người liền trông thấy một tòa hào trạch thẳng tắp sừng sững trước mặt.
“Két” một tiếng, đại môn sơn đỏ mở ra, từ trong trạch tử đi ra một lão hán mặc y phục của tôi tớ. Lão hán nhìn hai người họ một cái, Quý Độc Chước hai tay chắp lại thi lễ vừa muốn tiến lên nói chuyện, lão hán kia liền thận trọng lui trở vào.
Đường đường một đời chủ nhân Phong Nhã Tụng chưa từng bị đối xử như vậy, tay Quý Độc Chước đơ lại giữa không trung, duỗi cũng không được mà co vào cũng không xong.
Giang Ngạc nhếch miệng mỉm cười, đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai hắn nói: “Quý lâu chủ không cần thương tâm, thiên hạ rộng lớn, không phải tất cả mọi người đều biết thưởng thức yêu nghiệt của lâu chủ.”
Lão đầu mở cửa không biết thưởng thức, bất quá may mắn vẫn còn có người khác hiểu được. Quý lâu chủ mắt lấp lánh chuyển a chuyển, im lặng kéo tay Giang đại hiệp, đang định cùng y bắt tay. “Ầm” một tiếng thật lớn, đại môn hào trạch lại phút chốc mở ra lần nữa.
Từ trong hào trạch Nhiếp Bình Trọng nước mắt mơ hồ bổ nhào tới, ôm chầm lấy cổ Quý Độc Chước, khóc đến nhất tháp hồ đồ: “Lâu chủ, lâu chủ, lâu chủ… ngươi…”
Quý Độc Chước mỉm cười, hung hăng ở trên lưng ông nhéo một cái, câu “Ngươi lừa ta cùng Thiệp Giang thật khổ” của Nhiếp trưởng lão kia liền nuốt vào trong bụng. Làm người phải biết tiến biết lui, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, Nhiếp Bình Trọng gắng gượng tiếp một câu: “Lâu chủ… Ngươi… Ngươi bình an vô sự.”
“Ngoan…” Quý Độc Chước vỗ lên vai ông, không kìm được trong lòng thêm một câu trẻ con dễ dạy, cho dù tuổi của Nhiếp trưởng lão so với Quý lâu chủ lớn hơn rất nhiều.
Phút chốc, trong hào trạch xuất hiện vài chục người vẻ mặt cung kính, mà đi đầu chính là Thiệp Giang cô nương cùng lão Đao tiền bối đã đổi lại trang bị.
Quý Độc Chước vuốt sau lưng Nhiếp Bình Trọng đang nghẹn ngào, vừa vặn chạm phải ánh mắt Thiệp Giang trưởng lão. Thiệp Giang toàn thân hồng sắc yêu mị, đào hoa đoàn phiến che nửa gương mặt phù dung, môi đỏ chói nũng nịu khẽ nhếch, hướng về phía lâu chủ cười thực xinh đẹp. Quý Độc Chước một đời yêu nghiệt, hiếm có trong lòng nhói lên một cái.
Lão Đao nhấc vạt áo, bảo đao cắm xuống đất, hướng Quý Độc Chước hạ thấp người: “Cung nghênh lâu chủ.”
Hơn mười người đồng thời cúi người xuống: “Cung nghênh lâu chủ.”
Quý Độc Chước đem Nhiếp trưởng lão giao đến trong tay Thiệp Giang: “Làm phiền Nhã trưởng lão chuẩn bị cho chúng ta mấy con hảo mã.” Dứt lời, phất nhẹ tay áo, sải bước đi vào hào trạch.
Giang Ngạc đương nhiên theo sau hắn, trên đường hoàn toàn không khách khí soi mói bố trí trong trạch tử.
Nhìn theo bóng dáng Quý Độc Chước cùng Giang Ngạc sải bước vào bên trong, Nhiếp trưởng lão lau nước mắt nước mũi, sáp đến bên cạnh Thiệp Giang: “Lão bà, nàng xem chuẩn bị cho lâu chủ ngựa gì thì tốt?”
Thiệp Giang không thiện cảm liếc ông một cái: “Ngựa gì cũng không cần chuẩn bị.”
“Không cần chuẩn bị?” Nhiếp Bình Trọng bị dọa nhảy dựng lên.
“Ngươi a,” Ngón tay sơn móng đỏ của Thiệp Giang ở trên trán ông điểm một chút, “Ý tứ của lâu chủ là… dám quấy rầy người hắn nói chuyện yêu đương vẫn là cho ngựa đá chết đi.”
Chủ nhân của hào trạch họ Bùi, tên một chữ Chí, chính là một thương nhân năm đó từng nhận được ân huệ của lão lâu chủ. Lão năm đó làm buôn bán bị người hãm hại mắc nợ chồng chất, là lão lâu chủ xuất tiền cho lão trả nợ, mà Bùi phủ sau này liền trở thành một phân chỉ bí mật của Phong Nhã Tụng.
Khách chủ hai bên chào hỏi qua, dùng một chút trà bánh, đang muốn bày tiệc mời khách phương xa, không ngờ Quý Độc Chước hai mí mắt díu lại, trước mắt mọi người không khách khí ngáp một cái.
Bùi Chí tùy mặt gửi lời, nói một tiếng: “Lâu chủ đường xa mà đến, chắc hẳn có chút mệt mỏi.” Liền kêu hai ả nha đầu dẫn Quý Độc Chước cùng Giang Ngạc từng người về phòng nghỉ ngơi.
Từ sau khi Cổ Đồng xảy ra chuyện, Giang Ngạc liền theo Quý Độc Chước ở bên ngoài liên tiếp nhiều ngày, tay nghề làm đồ ăn của hắn tuy rằng là thứ nhất thứ nhì, nhưng ở nơi hoang dã số lần có thể tắm gội thay y phục thì đã ít lại càng ít.
Trước sau tính lại, cũng chính là đêm nọ vừa từ mật thất đi ra tắm qua một cái thay y phục trên người, y vốn là người quen sống trên sông nước, lúc này nhàn rỗi, chỉ cảm thấy trên người vừa nhờn vừa bẩn.
Trước kia không có điều kiện, nhưng hiện tại đã có Bùi Chí tiêu tiền như rác này, làm sao lại không cần?
Nước tắm nóng bốn thùng, bồ kết dùng hai quả, lăn qua lăn lại hơn nửa canh giờ, thay một thân tân y mềm mại, Giang Ngạc nằm trên giường lớn chạm trổ hoa văn thở một hơi thật dài.
Ngón tay y đùa nghịch lưu tô trên giường, không khỏi cảm thán Bùi gia thực xa xỉ thái quá, ngay cả một cái lưu tô bình thường cũng phải dùng vàng bện thành tơ mảnh trộn vào trong chỉ gai.
Cuộc đời này của con người, có thể dùng tiền đổi lấy thực sự ít ỏi, tiền quá nhiều, cũng trở thành gánh nặng.
Trong lòng hạ thấp thưởng thức của Bùi Chí, Giang Ngạc lật người từ trên giường ngồi dậy, đi đến trước song cửa đẩy cửa sổ ra.
Quý Độc Chước rõ ràng nửa canh giờ trước còn đầy mệt mỏi kia đang ở bên ngoài bám vào cửa sổ, thấy y mở cửa, liền không hề áy náy theo cửa sổ chui vào bên trong.
Giang Ngạc không thể không cười khổ, đối với hắn bái phục sát đất: “Lâu chủ, nơi này là lầu hai.” Nghĩ như vậy, độ cao này đối với lâu chủ đã quen được chiều chuộng vai không thể gánh tay không thể xách mà nói đều có chút cao.
Quý Độc chước khẽ đung đưa phiến tử, rất tự nhiên xoay người đóng cửa sổ, cười đến thuần lương vô bì: “Nếu ngay cả hai tầng lâu ít ỏi này cũng không leo lên được, ta còn làm hái hoa tặc thế nào a?”
“Ta nhớ ngươi vừa rồi rất mệt a.”
Quý Độc Chước con ngươi khẽ chuyển: “Thế nhưng ta vừa nghĩ đến Giang đại hiệp, liền không buồn ngủ nữa.” Nói xong, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Giang Ngạc, một tay kéo vạt áo của mình lên.
Thanh y như lam, năm ngón tay thon dài.
Hắn đưa mặt mình sáp đến trước mặt người kia: “Giang đại hiệp, ta hôm nay đặc biệt tắm nửa ngày, còn dùng chút thuốc mỡ từ Tây Vực mua đến, không biết ngươi có thích mùi này không?”
Mùi hương vào mũi giống như thúy trúc mùa xuân vừa mới chặt đứt, nước mưa hắt qua, tỏa ra một loại vị đạo tươi mát trong lành, hơi ngọt.
Giang Ngạc trong lòng khẽ chấn động, đột nhiên vươn tay ra, hung hăng nắm lấy cổ tay Quý Độc Chước, nửa phần cơ hội thở gấp cũng không cho hắn, từ sau lưng đem hắn chặt chẽ ấn vào trong ngực mình.
Quý Độc Chước chỉ thấy một bàn tay nóng bỏng theo lưng mình từng chút mò lên, cách lớp y phục trượt qua ngực, cuối cùng dừng lại trên cổ hắn, sít sao chế trụ yết hầu.
Nơi bị bàn tay nam nhân này trượt qua nhiệt độ lưu lại hồi lâu không tan đi, nóng đến có thể làm bị thương da thịt.
Quý Độc Chước không khỏi cười khẽ: “Đêm hôm đó Giang đại hiệp xông vào Tiêu Tức Lâu của ta, cũng là chụp ta như vậy. Vẫn là nói, động tác thế này có thể khiến Giang đại hiệp thỏa mãn dục vọng chiếm giữ của bản thân?” Nếu là lúc bình thường, lời nói này vốn là chỉ trích, nhưng giờ phút này, hắn lại nói đến không nhu không cương, từng từ nhẹ nhàng phun ra, tay Giang Ngạc dao động, càng giống như trêu chọc.
Tiếng nói vừa dừng, hắn liền cảm thấy sau lưng bị một thứ rắn chắc đỡ lấy.
Thanh âm của Giang Ngạc khàn khàn trầm thấp mà gợi cảm: “Lâu chủ a, ngươi là đang câu dẫn ta sao?”
Quý Độc Chước xoay đầu, khéo mắt cong lên cười với y: “Chẳng lẽ Giang đại hiệp không bị dụ dỗ?”
Bàn tay chế trụ Quý Độc Chước kia theo yết hầu lần lên môi hắn, Giang Ngạc cúi đầu, ở bên môi hắn nhẹ nhàng hôn khẽ: “Không, lâu chủ mị công rất cao, Giang Ngạc nếu bất vi sở động liền không xứng là nam nhân.”
“Vậy thì thỉnh Giang đại hiệp làm chút chuyện của nam nhân đi.”
Giang Ngạc không nói hai lời, ôm Quý Độc Chước lên, đi qua bàn, đem hắn ấn đến trên sàng thạp ở buồng trong. Cúi người xuống, môi ngậm môi, hôn hắn thật sâu, lúc ngẩng đầu lên, Quý lâu chủ đang dùng ánh mắt ý cười như nước mà nhìn y.
Giang Ngạc chậm rãi cởi đai áo của Quý Độc Chước, lộ ra trường y bạch sắc bên trong, môi ấm áp kề bên tay hắn nhẹ giọng thì thầm: “Chuyện đã đến nước này, lâu chủ a, ta sẽ không cho ngươi cơ hội nói không.”
Quý Độc Chước hài lòng cười khẽ: “Thập phần chờ mong.”
Chú:
. Hàn nha: quạ gáy xám
. Tam thu quế tử:hoa quế ba năm, ở đây ý nói ánh mắt vô cùng sâu xa
. Phong hỏa hí chư hầu: đốt lửa trên đài phong hỏa lừa chư hầu. Chuyện Bao Tự ấy. Bao Tự là phi tử Chu U Vương, rất đẹp nhưng chẳng cười bao giờ. Vua muốn nàng cười nên trên phong hỏa đài đốt lửa báo tin có chiến sự cần giúp sức, một hình thức truyền tin cấp ngày xưa. Các nước chư hầu thấy lửa phong hỏa đài cháy bèn kéo quân đến giúp. Bao Tự nhìn thấy đám quân kéo đến xong tẽn tò vì không có ai để đánh cả liền bật cười. Vua rất đắc ý. Sau đó khi có giặc đến thật, Vua sai đốt lửa phong hỏa đài cầu cứu. Các nước chư hầu mắc lừa một lần liền không đến nữa. Chu U Vương mất nước.
. Đại lương: xà nhà lớn, ở đây ý nói Chước ca có thể và Giang Ngạc bất chấp tất cả mọi thứ
. Chỉ cốt:xương ngón tay
. Tinh tượng:từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoạn vận mệnh
. Trung Nhạc Tung Sơn:nằm tại Đăng Phong, Hà Nam, bên bờ sông Hoàng Hà, là một trong năm ngọn núi linh thiêng của Trung Quốc hay còn gọi là Ngũ Nhạc. Ngũ Nhạc bao gồm Hằng Sơn ở hướng Bắc, Hành Sơn ở phía Nam, Thái Sơn ở phía Đông, Hoa Sơn ở phía Tây và Tung Sơn ở trung tâm. Bạn nào xem hay đọc truyện kiếm hiệp sẽ biết các môn phái nằm trên các ngọn núi này, ví dụ Hằng Sơn có phái Hằng Sơn, Tung Sơn có phái Tung Sơn. Thái Sơn có phái Võ Đang, Hoa Sơn có phái Hoa Sơn. Thiếu Lâm Tự của phái Thiếu Lâm chính là nằm trên ngọn núi này. ;))
. Hào trạch:nơi ở của gia đình hào phú
. Nhất tháp hồ đồ:rối tinh rối mù, hoảng loạn hồ đồ
. Đào hoa đoàn phiến:quạt tròn thêu hoa đào, một dạng khác của cung phiến
. Lưu tô: tương tự như thế này
. Thuần lương vô bì:thuần khiết lương thiện không gì sánh được
. Bất vi sở động:không làm gì cả
. Sàng thạp:giường nhỏ