Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận sau nửa đêm = =
. Xin hỏi bên nào công, bên nào thụ?
Độc Chước: Ta là thụ, ta là thụ, ta là thụ nhá nhá nhá nhá~ (Phía sau Nhiếp trưởng lão lặng lẽ giúp hắn đút tiền boa…)
Tiểu Mặc: …Cái này đáng vui vẻ như thế sao?
Giang Ngạc: Đã như vậy, ta liền oan ức làm công đi.
Tiểu Mặc: Ê… đúng là mặt dày.
※
. Vì sao có thể quyết định như thế?
Độc Chước: Vì y áp đảo ta.
Giang Ngạc: Vì ta áp đảo hắn.
Tiểu Mặc: Vậy nếu ta áp đảo hai người các ngươi thì sao?
Giang Ngạc: Ngươi sẽ trở thành sao băng.
Tiểu Mặc: (Chảy nước mắt) Lặng lẽ bay đi… Ta cuối cùng đã chứng minh giữa các ngươi là có tình yêu.
※
. Ngươi thỏa mãn với tình hình hiện tại chứ?
Độc Chước: Bản thân rất thỏa mãn.
Giang Ngạc: Ta cũng rất hài lòng.
(Hai người quen nhau cười)
Độc Chước/Giang Ngạc: Chúng ta quả nhiên là một đôi trời sinh.
(Xì xà xì xồ, con rắn nào đó bắt đầu bỏ đi)
※
. Lần đầu H ở đâu?
Độc Chước: Trên giường của y quán.
Giang Ngạc: Trên người Quý Độc Chước.
Tiểu Mặc: …Đại thúc ngươi thật biết nói đùa.
※
. Cảm giác lúc đó thế nào?
Độc Chước: Rất đau.
Tiểu Mặc: =口= Như vậy là nói đại thúc y rất mãnh liệt sao? (Mắt phát sáng)
Độc Chước: (Khinh thường) Đổi lại ngươi trúng một kiếm một chưởng ba mũi tên cực độc, rồi sau đó H một lần thử xem, rồi sẽ biết là có mãnh liệt hay không.
Tiểu Mặc: …(Lặng lẽ xoay đầu về phía Giang đại thúc)
Giang Ngạc: (Ho một tiếng) Có một loại cảm giác cuối cùng cũng hả lòng hả dạ.
Tiểu Mặc: Cái gọi là gừng càng già càng cay? (Giang Ngạc một mắt liếc qua… Mặc mỗ lạnh gáy)
※
. Khi đó bộ dạng của đối phượng thế nào?
Độc Chước: Rất khờ khạo.
Giang Ngạc: Rất ngốc nghếch.
Tiểu Mặc: …Đó chính là đoạn H ướt át ta trăm phương ngàn kế phải viết sao?
※
. Sáng sớm sau đêm động phòng câu đầu tiên ngươi nói là?
Độc Chước: Ta nói với y “Người thân yêu ơi, gả vào nhà ta giặt đồ nấu cơm đi!”
Giang Ngạc: Vì thế ta trả lời hắn một câu “Đồ ngốc”, rồi quay đầu tiếp tục ngủ.
※
. Số lần H mỗi tuần?
Độc Chước: Ta rất mong đợi mỗi ngày một lần.
Tiểu Mặc: Vậy chính là nói không có mỗi ngày một lần?
Độc Chước: (Tiểu tức phụ nước mắt lưng tròng) Nếu tính luôn quả cà dưa chuột gì đó, miễn cưỡng cũng xem như mỗi ngày một lần.
Tiểu Mặc: 囧
Giang Ngạc: Nếu tính thêm trái cây thì sao?
Độc Chước: Vậy thì miễn cưỡng xem như mỗi ngày ba lần đi.
Tiểu Mặc: …
※
. Cảm thấy dưới tình hình tốt nhất, mỗi tuần mấy lần?
Độc Chước: Vì sao phải lấy mỗi tuần để tính?
Giang Ngạc: Có thể là vì tác giả biết ngươi tính toán không tốt, mới cố ý làm khó ngươi đi.
Độc Chước: (Mở quạt ra) Tác giả đại nhân, ngươi có ý kiến sao?
Tiểu Mặc: Ta có thể có ý kiến gì, 囧 bay đi.
※
. Như vậy, là H thế nào?
Độc Chước: Vô cùng đau khổ.
Giang Ngạc: Xúc động lòng người.
Tiểu Mặc: ==+ Nói cách khác, chính là gà chó không yên đi…
※
. Nơi mẫn cảm nhất của bản thân?
Độc Chước: Trái tim ta.
Giang Ngạc: Quý công tử nha, làm người phải biết liêm sỉ.
Độc Chước: (Cọ qua) Không việc gì, dù sao ta cũng biết ngươi thích ta như thế, ta càng vô liêm sỉ ngươi càng thích, đúng không?
Giang Ngạc: …(Xòe tay)
※
. Nơi mẫn cảm nhất của đối phương?
Độc Chước: Nói về Giang đại thúc, ta cũng muốn biết toàn thân ngươi nơi mẫn cảm nhất là chỗ nào.
Giang Ngạc: Cái này dễ xử lý, ban đêm chúng ta từ từ luyện tập một chút là biết ngay.
Độc Chước: Vỗ tay, tốt quá rồi, Quý Độc Chước đang có ý này.
※
. Dùng một câu nói để miêu tả đối phương lúc H?
Độc Chước: Thâm trầm, sầu muộn, mà hấp dẫn.
Giang Ngạc: Tươi ngon mọng nước.
Tiểu Mặc: … =口= Ta phải chảy máu mũi rồi, ai cho khăn tay với!!
※
. Thẳng thắn mà nói, ngươi thích H không?
Độc Chước: Hoa kính bất tằng duyên khách tảo, bồng môn kim thủy vị quân khai. (Trích trong bài thơ Khách đến của Đỗ Phủ. Ý thơ: Con đường nhỏ trong sân mọc đầy hoa cỏ chưa được quét dọn để chào đón khách, cổng nhà từ trước đến nay vẫn khép kín hôm nay mới được mò ra để đón người.)
Giang Ngạc: Mỗi ngày băng qua vườn mà thành thú.
Tiểu Mặc: =_=
※
. Tình huống thường xảy ra H?
Độc Chước: Trên đường chạy trốn đi.
Giang Ngạc: Căn bản chính là như Quý công tử nói.
※
. Ngươi muốn thử H ở đâu?
Độc Chước: Sao hỏa.
Giang Ngạc: Sao hỏa.
Tiểu Mặc: == Ý các ngươi là nói, toàn bộ trái đất đã rải rác nòng nọc của các ngươi rồi sao?
※
. Tắm trước hay tắm sau H?
Độc Chước: Tùy tâm trạng.
Giang Ngạc: Đều phải tắm.
※
. Khi H có ước hẹn gì không?
Độc Chước: (Nghĩ nghĩ) Hình như, không có thì phải…
Giang Ngạc: Chuyện muốn làm đã làm rồi, còn cần ước hẹn?!
※
. Ngươi có cùng người khác ngoài tình nhân phát sinh quan hệ bất chính không?
Độc Chước: Tính tay phải sao?
Tiểu Mặc: Ta càng muốn biết tay phải của ngươi là nặn dưa chuột, hay là nặn hoa cúc.
Độc Chước: (Quạt che mặt) Hỏi thẳng như thế, mọi người sẽ xấu hổ nha.
Tiểu Mặc: …(Lặng lẽ quay đầu về phía đại thúc)
Giang Ngạc: Ta là người trong sáng thuần khiết.
Tiểu Mặc: Quỷ mới tin.
※
. Đối với ý kiến “Nếu không có được tâm hồn, ít nhất cũng phải có được thể xác” này, ngươi giữ thái độ tán thành hay phản đối?
Độc Chước: Cầm thú.
Giang Ngạc: Cầm thú.
Tiểu Mặc: Các ngươi không cảm thấy, gà và cá sấu vốn chính là một cầm một thú sao? =_=+
※
. Nếu đối phương bị côn đồ chà đạp, ngươi sẽ làm gì?
Độc Chước: Khuyến khích Giang đại thúc cường bạo lại.
Giang Ngạc: Ngay sau đó dưới tình huống Quý lâu chủ cường bạo ta chưa thỏa mãn, ta tìm cơ hội cường bạo lại.
※
. Trước khi H ngươi có cảm thấy xấu hổ không? Hay là sau đó?
Độc Chước: Ai nha, ta luôn không xấu hổ nha. Thật hổ thẹn, thật hổ thẹn.
Giang Ngạc: (Xòe tay) Đôi khi xấu hổ là một loại tư tưởng, xin mọi người hiểu cho Quý công tử.
※
. Nếu hảo bằng hữu nói với ngươi “Ta rất cô đơn, cho nên chỉ có đêm nay, xin…” Tóm lại muốn cầu H, ngươi sẽ?
Độc Chước: Không ăn thì phí.
Giang Ngạc: Không ăn thì phí.
Tiểu Mặc: Cầm thú!
※
. Ngươi cảm thấy bản thân rất giỏi H chứ?
Độc Chước: (Đức hạnh nhìn Giang Ngạc) Ta không giỏi làm thụ, thật đấy.
Giang Ngạc: Ngươi luyện tập nhiều thì sẽ giỏi.
Độc Chước: …
※
. Vậy đối phương thì sao?
Độc Chước: Y không giỏi làm công.
Giang Ngạc: Ta luyện tập nhiều thì sẽ giỏi.
Độc Chước: …
※
. Lúc H lời ngươi hy vọng đối phương nói là?
Độc Chước: Ta hy vọng Giang đại thúc có thể nói với ta “Ngày mai ta xuất giá đến nhà ngươi giặt quần áo nấu cơm cho con bú.” Lời như vậy.
Giang Ngạc: Ngươi chỉ cần không nói lung tung ta đã niệm Phật rồi.
※
. Ngươi thích loại biểu cảm nào của đối phương khi H hơn?
Độc Chước: Hai mắt nhìn dán vào ta, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Giang Ngạc: Nhắm mắt lại, cắn răng bặm môi, biểu cảm hưởng thụ.
Tiểu Mặc: Quệt máu mũi, đây là nội dung có thực chất nhất của nửa đêm trường ngày hôm nay…
※
. Ngươi cảm thấy H cùng người ngoài tình nhân cũng có thể?
Độc Chước: Nếu có người thích, nhất định không bỏ lỡ.
Giang Ngạc: Như trên.
Tiểu Mặc: Cầm… thú…
※
. Ngươi có hứng thú với SM không?
Độc Chước: Tiểu ngược di tình.
Giang Ngạc: Ta đối với SM Quý lâu chủ rất có hứng thú.
※
. Nếu đối phương bỗng nhiên không đòi hỏi thân thể ngươi nữa, ngươi sẽ?
Độc Chước: Chạy đến nhà Giang nhị thiếu thảo luận cầm kỳ thư họa.
Giang Ngạc: Vẫn như trên.
(Lưu Thủy: Các ngươi không thể bỏ qua cho ta sao?)
※
. Ngươi thấy thế nào về cưỡng dâm?
Độc Chước: Thú vị.
Giang Ngạc: Thú vị.
Tiểu Mặc: Được rồi, ta đã lười nói hai từ này rồi. (Cầm thú ;)))
※
. Chuyện thống khổ trong H là?
Độc Chước: Lần đầu tiên đi, khắp người đều bị thương, cho nên cử động rất đau.
Giang Ngạc: Thứ tự công tác chuẩn bị đều phải làm đủ.
Tiểu Mặc: …Giang đại thúc ngươi thực sự rất mãnh liệt.
※
. Giữa H đến tận bây giờ, nơi khiến ngươi cảm thấy hưng phấn, lo lắng nhất là?
Độc Chước: Sau khi Thử sinh kết thúc, lần đó chúng ta làm dưới gầm giường của cha ta.
Giang Ngạc: Đúng nha, chúng ta ở dưới gầm giường, cha hắn và phương trượng Thiếu Lâm Tự ở trên giường…
Tiểu Mặc … =口=
Giang Ngạc: Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, Hoa Tửu đại sư chỉ là chơi cờ cùng phương trượng đại sư mà thôi.
※
. Đã từng có chuyện bên thụ chủ động quyến rũ chưa?
Độc Chước: Rất nhiều.
Giang Ngạc: Cực kỳ nhiều.
※
. Lúc đó biểu cảm của bên công thế nào?
Độc Chước/Giang Ngạc: Xin tham khảo trang , cám ơn. (Nói chung là Giang đại thúc không chần chừ ăn ngay lập tức…)
※
. Bên công đã từng có hành vi cường bạo không?
Độc Chước: Có, mà còn rất nhiều.
Giang Ngạc: Kỳ thực cái này chúng ta có thể xem như là cùng thông gian đi….
※
. Khi đó phản ứng của bên thụ là?
Độc Chước: Ta rất hưởng thụ nha.
※
. Đối với ngươi mà nói, “đối tượng H” lý tưởng là?
Độc Chước: Kim cang lực sĩ.
Tiểu Mặc: …
Giang Ngạc: (Lành lạnh liếc Quý Độc Chước một cái) Giang Lưu Thủy.
Độc Chước: Này này, Giang đại thúc ngươi là ánh mắt gì thế, chẳng lẽ ngươi muốn ta nói với Phong Tranh sao?
(Bên cạnh, Phong Tranh rốt cuộc đặt chén trà xuống, kéo tay Lưu thủy nhà hắn, mãnh liệt đè lên ghế. Sau một màn hôn triền miên nóng bỏng, tiếp tục thản nhiên uống trà.)
Độc Chước: …Được rồi, Phong Tranh biểu huynh, tiểu đệ bái phục ngươi.
※
. Đối phương hiện tại phù hợp với hy vọng của ngươi không?
Độc Chước: Nếu ta nói thỏa mãn, có phải nói Giang đại thúc chính là Phong Tranh không nhỉ?
Giang Ngạc: Nếu ta nói thỏa mãn, vậy Quý Độc Chước cũng sẽ không biến thành Giang Lưu Thủy chứ?
Độc Chước/Giang Ngạc: Chúng ta đều không thỏa mãn! Mãnh liệt phải cầu tác giả p!
Tiểu Mặc: …Rất muốn nói, fk.
※
. Trong H có từng sử dụng đạo cụ nhỏ không?
Độc Chước: (Thuần khiết) Cái gì gọi là đạo cụ nhỏ?
Giang Ngạc: (Chính trực) Chính là các loại rau củ trái cây có thể ăn của Phong Nhã Tụng từ từ giảm bớt đó.
※
. Lần đầu tiên của ngươi phát sinh lúc nào?
Độc Chước: Nói phía sau, năm đó hai mươi tuổi?
Giang Ngạc: Nói phía trước, là năm đó hai mươi bảy tuổi. Phía sau sao… Đến giờ vô duyên.
Tiểu Mặc: … =口= Nói như vậy đối phương đều là lần đầu tiên của các ngươi!
※
. Đối tượng lúc đó là người tình hiện tại sao?
Độc Chước: Nếu y không phải xuyên việt, phải là thế đi.
Giang Ngạc: Khó nói, ta tạm thời vẫn không có cơ hội đè Giang Lưu Thủy.
※
. Ngươi thích được hôn chỗ nào nhất?
Độc Chước: Trái tim.
Giang Ngạc: Kỳ thực trái tim ngươi muốn nói là bộ phận màu hồng bên ngoài kia đi?
Độc Chước: (Phe phẩy quạt) Nói thẳng như thế, mọi người sẽ xấu hổ nha. (không phải cái ta đang nghĩ chứ… O.O)
※
. Ngươi thích hôn nơi nào của đối phương nhất?
Độc Chước: Ngón tay cầm kiếm của y.
Giang Ngạc: Cái miệng nói hươu nói vượn của hắn.
※
. Chuyện có thể lấy lòng đối phương lúc H nhất là?
Độc chước: Dùng miệng giúp y.
Giang Ngạc: Dùng ngón tay làm dạo đầu cho hắn.
Tiểu Mặc: Vậy là các ngươi làm xong rồi… chỗ đó của đối phương… Lạnh quá a…
※
. Lúc H ngươi sẽ muốn những gì?
Độc Chước: Làm thế nào lừa y đến nhà ta giặt quần áo nấu cơm cho con bú.
Giang Ngạc: Làm thế nào đánh bay những thứ nghĩ ngợi lung tung trong đầu hắn.
※
. Số lần H một đêm là?
Độc Chước: Một đêm bảy…
Tiểu Mặc: Một đêm bảy lần?
Giang Ngạc: Không, là tác giả một đêm bảy từ.
Tiểu Mặc: (Đếm đếm) Thế là, Giang đại thúc đè Quý tiểu lâu chủ… Xem ra đủ để ta viết hai đêm rồi.
※
. Lúc H, y phục là ngươi tự cởi, hay đối phương cởi giúp?
Độc Chước: Cởi y phục? Thật không đẳng cấp.
Giang Ngạc: Đúng a, chúng ta đều xé hết.
Tiểu Mặc: …Rốt cuộc là ai không có đẳng cấp?
※
. Đối với ngươi mà nói H là?
Độc Chước: Nhân chi sơ, tính bổn thiện.
Giang Ngạc: Nhận, muốn, làm, quen, cũng lặp lại như thế.
※
. Xin nói với tình nhân một câu.
Độc Chước: Giang đại thúc, xuất giá đến nhà ta giặt quần áo nấu cơm cho con bú đi.
Giang Ngạc: (Nhìn chăm chú bụng dưới của Quý Độc Chước) Được nha, lúc nào ngươi mang thai hài tử, ta tự nhiên kiệu tám người khiêng, lấy ngươi qua cửa.
※
PS:Một trăm câu hỏi vừa buồn tẻ vừa nhàm chán này cuối cùng đến lúc kết thúc. Phong Tranh dắt Giang Lưu Thủy đi vào phòng hóa trang ở hậu trường, một giờ đồng hồ sau bọn họ tay nắm tay đi ra, những người liên quan đều có thể trông thấy trên cổ Giang Lưu Thủy có một vết hôn đỏ tươi.
Lời Tiểu Mặc: Phong Tranh à, kỳ thực ngươi mới là kẻ biến thái mạnh nhất trong toàn thế giới.