Dã thú đại thúc thở hổn hển cúi đầu nhìn hắn, mắt thú nguyên bản tối đen lúc này đã nổi đầy tơ máu, lỗ mũi hừ hừ phun nhiệt khí về phía Nhan Tử Kì.
Nhan Tử Kì khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, hắn biết dã thú đại thúc khi hóa về hình thú rất dễ kích động, trước kia có một lần nhưng chỉ cọ đùi hắn để phát tiết, nhưng lúc đó dã thú đại thúc hoàn toàn không có kinh nghiệm, vì thế mới bỏ qua cúc hoa mà sử dụng đùi hắn, hiện tại kinh nghiệm trên giường của đại thúc hoàn toàn khác xưa, thậm chí có thể nói một bước tiến m, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn kỹ xảo có kỹ xảo! Tuy hóa thân thành thú không có cách để nói chuyện không có nghĩa là y không thể suy nghĩ, đơn giản nhìn cách y khẩu giao cho hắn là biết, đó không phải chuyện dã thú bình thường có thể tùy tiện làm.
Vì thế tổng hợp lại các kết quả phân tích, suy ra kết luận là: nếu dã thú đại thúc thực sự muốn thượng hắn trong hình thái thú, đóa cúc hoa của hắn nhất định khó bảo toàn!
Càng nghĩ càng kinh sợ, càng nghĩ càng cấp bách, Nhan Tử Kì lại bắt đầu giãy dụa vô ích: “Lan Nô Tu Đốn, ngươi mau biến trở về cho ta, nếu dám dùng hình dạng này thống ta, ngươi nhất định phải chết!” Hung ác uy hiếp dã thú trước mặt, cơ thể tái nhợt vô lực, nhìn dã thú ngày càng tiến gần, Nhan Tử Kì chán nản nói: “Đại thúc, ngươi không phải muốn ta làm bạn đời sao, bây giờ đem ta ra thống chết, sau này ai làm bạn đời của ngươi đây, cho dù không thống chết cũng sẽ tàn tạ, về sau ngươi muốn dùng cũng không được, không có lợi a!” (đứa nhỏ đáng thương đã bắt đầu nói năng lộn xộn!)
Dã thú đại thúc cúi đầu, vươn đầu lưỡi tiếp tục liếm loạn một trận trên mặt Nhan Tử Kì, tuy rằng nước miếng dã thú rất nhiều nhưng không có mùi lạ nên Nhan Tử Kì cũng không có cảm giác ghê tởm, tuy nhiên cũng không có nghĩa là hắn thích dùng nước miếng rửa mặt a!
Giãy dụa, Nhan Tử Kì nhấc hai chân muốn đá bụng dã thú, nhưng vừa nâng lên sắc mặt hắn liền tái nhợt, vì hắn nâng hai cái đùi lên nên cái mông liền không thể che dấu lộ ra ngoài, dã thú đại thúc vừa vặn hạ thấp thắt lưng, hung khí tà ác kia húc lên mông hắn! Nhan Tử Kì kinh hoảng muốn thu chân về nhưng dã thú đại thúc mạnh mẽ giữ chặt làm hai chân hắn chỉ có thể nhấc lên cao, căn bản không thể rụt lại………….
Chết chắc rồi! Hung khí truyền tới độ ấm làm Nhan Tử Kì có cảm giác mình sắp bị phỏng rồi, ráng ngẩng đầu lên xem thử vật kia lớn cỡ nào, nhưng vừa nâng mặt lên dã thú lập tức đưa lưỡi tới tiếp tục khẩu chiến.
“Tên chết tiệt này………..” Nhan Tử Kì bất đắc dĩ chửi nhỏ một tiếng, lập tức thả lỏng cơ thể, không hề giãy dụa, quên đi, chết thì chết, coi như dùng cơ thể mình đặt cược một phen, nếu Lan Nô Tu Đốn không kiêng nể gì tổn thương cơ thể hắn thì chuyện yêu đương miễn bàn tới, nếu Lan Nô Tu Đốn cho dù đã hóa về hình thú cũng biếc thương tiếc hắn thì sau này cứ đi theo y đi, cho dù phải rời khỏi địa cầu vĩnh viễn, hắn cũng không oán thán.
Bởi vì loại tình cảm này từ đầu đã là bất thường vì thế phải dùng phương thức bất thường để xử lý nó, nếu đã muốn tiếp nhận thú nhân này thì ngay cả hình dạng thú của y cũng phải nhận đi……….
Dã thú tuy rất dễ dàng hưng phấn, nhưng không hề nóng nảy như Nhan Tử Kì nghĩ, càng không phải lung tung đã đâm vào trong cơ thể hắn, mà chính là dùng đầu lưỡi của mình không ngừng liếm khẽ, Nhan Tử Kì lúc sau mới phát hiện ra, dã thú làm như vậy là đang trấn an hắn đi.
Thật sự là không hiểu được, nếu sợ hắn bị dọa thì cần gì phải biến thành dạng dã thú? Nhan Tử Kì thật sự nghĩ không ra.
Dã thú đại thúc đột nhiên ngừng lại, thối lui một ít sau đó vươn đại chưởng làm Nhan Tử Kì lật người lại, lần này Nhan Tử Kì rất phối hợp, không chỉ ngoan ngoãn trở mình, còn gập hai chân lại cong thắt lưng thành dáng nửa quỳ, cái mông nhếch lên cao, đầu vùi vào gối, Nhan Tử Kì quay đầu lại nhìn cái tên dưới thân của Lan Nô Tu Đốn, vừa thấy một cái suýt nữa đã phun một ngụm máu đen.
Tuy rằng trong lòng đã âm thầm đồng ý cho dã thú đại thúc thượng hắn, nhưng mà nhìn thấy kích thước tiểu dã thú kia, Nhan Tử Kì lập tức muốn suy nghĩ lại, cái này sao có thể, so với cánh tay của hắn còn thô hơn, làm sao đi vào được a, trong lòng Nhan Tử Kì bắt đầu rối loạn!
Bất quá cũng tới bước này rồi, dã thú đại thúc sẽ không để hắn dễ dàng lùi bước, đầu lưỡi dã thú chậm rãi di chuyển từ lưng hắn chạy xuống, thẳng đến khi chạm vào đóa cúc hoa yếu ớt sắp đối mặt với khảo nghiệm sinh tử.
Cơ thể Nhan Tử Kì bắt đầu run lên, thắt lưng vô lực cong xuống cố gắng nhếch mông, tùy ý để đầu lưỡi kia mặc sức công thành đoạt đất, không hề có chút chống cự nào.
Dã thú đại thúc liếm một hồi lâu mới bắt đầu đưa dục vọng mình tiến tới cọ cọ lối vào, một lượng chất lỏng sền sệch dính lên mông có cảm giác man mát làm Nhan Tử Kì có cảm giác ngoài ý muốn.
Tiểu ác thú cực đại kia chầm chậm tiến vào bên trong cơ thể hắn, Nhan Tử Kì đau đớn đến mức mặt nhăn nhó thành một nhúm, dưới thân bị xé rách vô cùng đau đớn không thể coi nhẹ, mặt hắn xanh lét, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ trán và lưng.
Dã thú cũng cảm nhận được hắn siết quá chặt, cúi đầu không ngừng liếm lên thắt lưng hắn như đang mát xa, rất thần kỳ làm giảm bớt một chút đau đớn.
Chờ dã thú rốt cuộc nhét toàn bộ thứ kia vào, Nhan Tử Kì cảm thấy mình vì quá đau đớn mà chết đi, sau đó lại vì cầm thú chầm chậm kéo tiểu quái của nó ra mà đau đớn sống lại.
Vì thế trong suốt quá trình bị chiếm giữ, hắn giống như bị quay cuồng giữa chết đi và sống lại, thời gian một giây trôi qua lại dài hệt như một thế kỷ.
Một dã thú khổng lồ đè trên người một nhân loại yếu ớt, chiếc giường nguyên bản vô cùng rắn chắc vì hành động kịch liệt của bọn họ mà phát ra tiếng rên kẽo kẹt, Nhan Tử Kì nằm sấp trên giường, phần eo bị giữ chặt, va chạm mãnh liệt dưới thân nhắc nhở hắn chính mình vẫn chưa chết, mông bị cọ đến tê dại, không còn cảm nhận được nhiều cảm giác, bên trong cơ thể bị đâm chọc nóng đến phát sốt, hắn sợ nếu còn tiếp tục ma xát như vậy cơ thể hắn nhất định sẽ bùng cháy.
Nhan Tử Kì cảm thấy chính mình cũng đã hóa thân thành dã thú, phía sau bị dã thú chiếm giữ, dục vọng chôn sâu trong cơ thể từng bước bị khuất phục, vứt bỏ hết thảy phát ra tiếng rên rỉ thất thanh.
Không biết trải qua bao lâu, trận hoan ái như thiên tai này sau khi dã thú đại thúc thúc thêm vài cái thật mạnh đâm vào thật sâu rốt cuộc tuyên cáo kết thúc.
Nhan Tử Kì giống như một con búp bê vải bị xé nát, xụi lơ nằm trên giường, một chút khí lực cũng không còn, vết máu đỏ tươi nhiễm trên sàn đan trắng toát nhìn có vẻ phá lệ ghê người.
Nhan Tử Kì cảm thấy trước mắt tối sầm, cuối cùng cũng ngất đi, trước khi hôn mê vẫn còn kịp suy nghĩ đến một chuyện: nếu đã phải ngất thì sao không ngất đúng lúc dã thú tiến vào đi! Mụ nội nó! !
Sáng sớm mặt trời chiếu sáng rực rỡ, bởi vì không có khách nhân nên mấy cô gái túm tụm lại thảo luận về mấy anh thần tượng bên Hàn Quốc, tranh luận xem người nào đẹp trai nhất, đang lúc thảo luận khí thế hừng hực thì trước cửa bất ngờ xuất hiện một bóng dáng, trong nháy mắt chắn đi không ít ánh sáng, mấy cô nhìn thấy dung mạo y liền ngây dại, trong đầu thống nhất một suy nghĩ: ngôi sao thần tượng Hàn Quốc chỉ là đám mây, nam nhân trước mắt mới thật sự dễ nhìn, là cực phẩm trong cực phẩm a! ! !
Vẫn là quản lý lý trí hơn hẳn, là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, bước tới hai bước hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn mua thuốc gì? Ta có thể giới thiệu giúp ngài.”
Lan Nô Tu Đốn nhìn đủ loại thuốc trong tiệm đến hoa mắt, lạnh lùng nói: “Thuốc cầm máu.”
Quản lý mỉm cười tiếp tục hỏi: “Là thuốc uống? Hay là loại thoa ngoài da?”
Lan Nô Tu Đốn nhướng mày: “Bị thương bên trong.”
Quản lý có chút sửng sốt, trong đầu nhanh chóng lọc ra thuốc gì để điều trị thương bên trong, thứ duy nhất nghĩ tới chính là trĩ sang cao! Nghĩ đến đây, quản lý có chút lúng túng, thầm nghĩ, nam nhân này đẹp trai như vậy cư nhiên lại mắc phải loại bệnh này, quả nhiên con người không ai vẹn toàn a!
Quản lý đang định đặt thuốc mỡ lên quầy thì một cô bé chuyên môn hơi kém không nhịn được bước tới hỏi thẳng vấn đề: “Là thuốc mỡ trị trĩ sao?” Cô vừa nói xong lập tức nhận được vô số ánh mắt hung tợn cùng coi thường từ mọi người, nghĩ thầm, ai cũng biết trĩ sang cao trị cái gì ngươi có cần nói thẳng ra làm đối phương khó xử như vậy không? Tập thể khinh bỉ ngươi!
Bất quá các cô hiển nhiên là lo lắng dư thừa, Lan đại soái không có nửa điểm lúng túng, thậm chí còn nói lại một câu làm tất cả mọi người hóa đá tại chỗ, chỉ thấy y nhíu mày, thản nhiên nói: “Không phải bệnh trĩ, là khi làm chuyện yêu bị thương, bây giờ vẫn còn chảy máu.”
Lan Nô Tu Đốn vốn định đưa Nhan Tử Kì tới bệnh viện, nhưng nếu quả thực làm như vậy với tính sĩ diện của tiểu tử kia sau khi tỉnh lại nhất định sẽ liều mạng với y vì thế cuối cùng Lan Nô Tu Đốn chỉ còn một lựa chọn là ra ngoài mua thuốc, y cũng đã kiểm tra qua, vết thương cũng không quá nặng.
Đám tiểu cô nương nghe y giải thích xong bộ dáng giống hệt như bị sét đánh.
Làm yêu tới bị thương! Làm yêu tới bị thương!………… vô số tiếng vang không ngừng lẩn quẩn trong đầu đám tiểu cô nương.
Nam nhân này quả nhiên là siêu cấp suất a! Ngay cả chuyện làm yêu bị thương cũng có thể bình tĩnh nói ra như vậy.
Cuối cùng vẫn là quản lý bình tĩnh nhất, xoay người đi vào trong quầy, chọn vài loại thuốc mỡ sau đó dùng biểu tình thản nhiên nhưng thực chất trong lòng cũng tò mò muốn chết nói: “Xin hỏi vợ tiên sinh là nam hay là nữ, nếu là nam dùng loại này sẽ tốt hơn, nếu là nữ thì dùng loại này.”
Lan Nô Tu Đốn liếc mắt nhìn hai loại thuốc một cái, không chút do dự cầm lấy loại dành cho nam, để lại một tờ tiền sau đó liền vội vàng chạy đi.
“Tiên sinh, còn chưa thối tiền.” Quản lý cầm tiền thối chạy ra ngoài nhưng bóng dáng người nọ đã biến mất không còn tăm hơi.
Quản lý quay trở vào cửa hàng liền nhìn thấy đám tiểu cô nương mắt sáng như sao, sùng bái nhìn cô: “Quản lý thật lợi hại, cư nhiên dám gạt suất ca!” Thuốc mỡ kia rõ ràng không phân biệt nam nữ sử dụng, quản lý lại đưa ra lựa chọn cho y.
Quản lý nháy mắt, cười gian nói: “Không gạt như vậy, sao có thể thỏa mãn YY của đám hủ nữ mấy người? !”
………….
Không biết ngủ bao lâu Nhan Tử Kì rốt cục tỉnh lại, hắn bị cơn đói làm thức giấc, trong lúc mơ ngủ hắn thấy một đống thức ăn ngon lượn lờ trước mặt, vươn tay cỡ nào cũng không bắt được, cuối cùng hắn thấy thức ăn bay đầy trời nhưng chính mình lại bị chết đói.
Mở mắt ra hình ảnh đầu tiên xuất hiện là Lan Nô Tu Đốn đang ngồi bên giường, một tay chống đầu, khép mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Những hình ảnh lúc trước ào ạt xuất hiện trong óc, Nhan Tử Kì ảo não nhắm mắt lại, hung hăng xoay lưng về phía Lan Nô Tu Đốn, vừa mới động một chút mới phát hiện nơi dưới mông có cảm giác lành lạnh, nơi bị xâm nhập cũng không quá đau, hẳn là Lan Nô Tu Đốn đã giúp hắn xoa thuốc.
Lan Nô Tu Đốn thấy hắn tỉnh lại, không khỏi vươn tay xoa đầu hắn: “Vẫn còn khó chịu sao?”
“Biết ta sẽ khó chịu ngươi vẫn làm.” Nhan Tử Kì buồn bực lên án.
Nghe hắn lên án xong, ngược lại dự đoán Lan Nô Tu Đốn lại nhếch khóe môi, giải thích: “Đây là một nghi thức để ngươi hoàn toàn trở thành bạn đời của ta.”
Nhan Tử Kì quay đầu lại nghi ngờ nhìn y: “Chúng ta đã sớm làm rồi, cần chi lại phải làm vậy!”
“Nhưng lúc trước ta chưa từng dùng hình thú làm với ngươi.” Lan Nô Tu Đốn đứng dậy xoay người thân mật hôn lên vành tai hắn, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, vốn định chờ thêm một thời gian nữa nhưng thực sự ta nhịn không nỗi.” Chỉ có chính y biết rõ, không phải mình nhịn không được mà là không tin tưởng được, nếu đến lúc đó tiểu tử này không chịu quay về với y, chẳng lẽ lại một lần nữa bắt ép sao? Cho dù lấy được người của hắn thì có ý nghĩa gì chứ?
Nghe y giải thích, Nhan Tử Kì bất đắc dĩ bĩu môi, trong lòng thầm mắng: ngươi là quỷ háo sắc, ngươi là con cầm thú háo sắc.
Sau đó hắn nghe thấy dã thú dùng âm thanh rất khẽ hỏi: “Tiểu tử, ngươi có nguyện ý theo ta trở về Nạp Tây đại lục không?”