Bởi vì ký ức đã trải qua hơn nửa năm ở Nạp Tây, vì thế khi Nhan Tử Kì đứng trước cửa trung tâm nghệ thuật liền có cảm giác phảng phất đã qua cả một thế hệ.
“Thầy Nhan………..” Một giọng trẻ con mang theo vài phần tức giận vang lên phía sau.
Nhan Tử Kì xoay người, liền nhìn thấy một nam nhân anh tuấn dắt theo hai đứa trẻ đi lên bậc thang, bộ dáng nam nhân tươi cười làm người ta nhìn thấy rất thân thiện.
Mở miệng chính là một đứa bé có vẻ thấp bé, tên là Dịch Hân, rất nhu thuận đáng yêu, là một trong những học trò đứng đầu của Nhan Tử Kì, đứng bên cạnh là một đứa trẻ trông có vẻ lãnh khốc hơn gọi là Phương Tiểu Vũ, đứa bé này tuy là không quá nghe lời, bất quá nó luôn bảo hộ Dịch Hân, hơn nữa phần lớn thời điểm có chút bảo hộ hơi quá…..tóm lại, đây là hai đứa nhỏ gây ra ấn tượng sâu sắc cho Nhan Tử Kì.
“Thầy Nhan mấy ngày này không phải đã xin phép nghỉ sao? Tiểu Hân nghe thầy không tới dạy đã khóc không ngừng.” Nam nhân anh tuấn bước tới gần hai bước, mỉm cười nói với Nhan Tử Kì.
Nam nhân này Nhan Tử Kì cũng không xa lạ, người này thường xuyên dắt hai đứa trẻ này đi học, điều thú vị chính là cả hai đứa nhỏ này không hề có quan hệ gì với anh, hình như anh là trợ lý của ba ba Tiểu Vũ hay gì đó.
“Quả thật là có xin nghỉ vài ngày, hôm nay đi ngang qua nên vào nhìn xem một chút, chút nữa lại phải đi.” Nhan Tử Kì giải thích.
“Thầy ơi, thầy không đi dạy sao? Chúng con đều nhớ thầy, thầy giáo dạy thay rất hung dữ……” Dịch Hân mới tuổi cầm lấy góc áo hắn, đáng thương vô cùng nói.
Nhan Tử Kì xoa xoa đầu bé: “Tiểu Hân ngoan, chỉ cần hảo hảo nghe lời thầy giáo, thầy ấy sẽ không hung.” Nói xong lại quay đầu nhìn Phương Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ phải chiếu cố hảo Tiểu Hân nga!”
“Hừ!” Trả lời hắn là một tiếng hừ lạnh của đứa bé, bộ đạng như đang nói ‘này còn cần phải nhắc sao’.
Tạm biệt bọn họ, Nhan Tử Kì trực tiếp đi tới văn phòng chủ nhiệm, tuy rằng trong lòng vẫn còn chút không muốn, nhưng chuyện gì đã quyết định Nhan Tử Kì sẽ không đổi ý.
Chủ nhiệm thấy hắn xuất hiện ít nhiều có chút bất ngờ, lão béo nhân hiền lành mỉm cười, khách khí vội vàng đón tiếp hắn ngồi xuống.
Đối mặt với chủ nhiệm nhiệt tình như vậy, lời từ chức nghẹn trong cổ họng không có dũng khí nói ra.
Nói xong vài việc thường ngày, chủ nhiệm cầm lấy một ly trà hớp một ngụm, cười nói: “Hôm nay cậu tới có phải có việc gì muốn nói không?”
Nhan Tử Kì khó xử, cười đến xấu hổ: “Ta…….”
“Đứa nhỏ này, có gì thì cứ nói, ấp a ấp úng cái gì, ta và thầy của cậu cùng một niên, đệ tử của anh ta cũng chính là đệ tử của ta, có gì khó khăn cứ nói, nhiều người thì dễ tìm ra biện pháp hơn.”
“Chủ nhiệm, ta muốn từ chức.” Nhan Tử Kì cắn răng một hơi nói ra mục đích tới lần này, vừa rồi trên đường đi đã chuẩn bị kĩ tinh thần, cứ kéo dài lôi thôi, chi bằng dứt điểm một cái cho thống khoái, chỉ cần đem tất cả đường lui của mình cắt đứt hắn mới có thể toàn tâm toàn ý đi cùng Lan Nô Tu Đốn.
Lão nhân hiền lành có chút sửng sốt, tươi cười cũng giảm đi rất nhiều, chỉ nghe ông nhẹ giọng hỏi: “Có phải sắp đi tới một nơi tốt hơn?” Chủ nhiệm vẫn cảm thấy Nhan Tử Kì là một nhân tài, chịu thiệt ở trong một trung tâm nghệ thuật nho nhỏ này thật sự rất đáng tiếc, lúc này nghe thấy hắn phải rời đi, thực tự nhiên muốn biết nơi hắn muốn tới sau này.
Nhan Tử Kì mỉm cười, có điểm xấu hổ nói: “Bởi vì yêu một người vì thế quyết định theo y rời khỏi đây.”
Chủ nhiệm nhất thời hiểu ra, đứa nhỏ này lại rất si tình: “Đi thành phố khác hay phải xuất ngoại?”
Nếu nói phải đi tới một tinh cầu khác không biết có dọa chủ nhiệm hết hồn hay không, phỏng chừng ông sẽ xem hắn là một kẻ điên.
“Ân, phải xuất ngoại.”
“Cũng tốt, sân khấu nước ngoài sẽ lớn hơn, hi vọng cậu có thể đạt được nhiều thành công.” Chủ nhiệm gật gật đầu cổ vũ.
Nhan Tử Kì gắng gượng cười vài tiếng, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Rời khỏi trung tâm nghệ thuật, Nhan Tử Kì đột nhiên cảm thấy nhẹ cả người, vừa rồi hắn còn đặc biệt chia tay với đám học trò, Dịch Hân nghe thấy hắn về sau không tới dạy nữa liền òa khóc, Phương Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhận định hắn là quái thúc thúc khi dễ trẻ con………..
Tóm lại, mọi chuyện đều đã giải quyết xong, những ngày tiếp theo, hắn cần phải thay đổi tâm trạng một chút, cảm thụ người ở bên cạnh, cảm thụ những điều tuyệt vời cuộc sống đã ban tặng.
Duyên phận có gì đó thật kỳ diệu, hắn lại có thể không hề chùn bước yêu thương một thú nhân ở một tinh cầu xa xôi, chuyện như vậy, bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng ra được đi.
Những ngày kế tiếp, Nhan Tử Kì tuy trong lòng nhớ dã thú đại thúc muốn chết, nhưng mặt ngoài luôn làm ra vẻ bình thường, ngẫu nhiên sẽ đi shopping dạo phố, mua một vài CD hay một vài bộ sách. (chuẩn bị để mang về Nạp Tây a.) Còn lại phần lớn thời gian đều ở trong nhà, xem TV, lên mạng chơi game, thời gian trôi qua cũng khá nhanh.
Một ngày nọ, khi hắn vừa thức giấc thì nhìn thấy một khối lông xù nằm bên người, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng lặng lẽ trở về chổ cũ, vươn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của dã thú, cảm thấy cảm xúc rất tốt, xoa mãi không chán liền xoay người nằm úp sấp trên người dã thú, cọ tới cọ lui không ngừng, cọ đến khi làm dã thú tỉnh lại.
Chỉ thấy dã thú trở thân mình một cái, nháy mắt biến thành nhân loại, Nhan Tử Kì thực tự nhiên lọt vào trong ngực y.
Đối với nhiệt tình hiếm thấy của hắn, dã thú đại thúc rất thỏa mãn, nhếch khóe miệng tươi cười nói: “Vài ngày không gặp, dường như lại béo thêm một vòng a.”
Nhan Tử Kì nháy mắt mấy cái: “Bởi vì có người không ở đây, nên ta mới có thể béo lên!”
Lan Nô Tu Đốn gật gật đầu, ra vẻ thành thật nói: “Vì thế để ngươi có thể giữ dáng nhất định phải khắc khắc ở bên cạnh ta, như vậy mới không sợ bị béo.”
“Như thế nào, không thích ta béo sao!” Ánh mắt Nhan Tử Kì chợt lóe, rút ngắn khoảng cách làm hô hấp hai người quấn lấy nhau, có chút mập mờ.
Lan Nô Tu Đốn khiêu mi: “Chẳng lẽ ngươi muốn béo, tin ta đi, bên Nạp Tây có mấy ngàn phương pháp có thể làm ngươi béo lên trong một đêm.”
Nhan Tử Kì trợn mắt lẩm bẩm một tiếng: “Nếu như vậy, ta nhất định sẽ tự kết liễu tính mạng mình.” Nói xong, Nhan Tử Kì không chút do dự tiến tới hôn lên nam nhân làm hắn ngày đêm mong nhớ mấy hôm nay, đôi môi giao triền, hít vào hơi thở quen thuộc, mãi đến lúc này Nhan Tử Kì mới có thể an tâm nghĩ: y không nuốt lời, tới đón hắn…………….
Nếu Nhan Tử Kì đã chủ động như vậy, Lan Nô Tu Đốn đương nhiên sẽ không khách khí, thoáng một cái, thiên lôi động địa hỏa, điện thiểm lôi minh, lửa văng khắp nơi……..
Dục vọng tích tụ mấy hôm nay từng chút gom góp lại, thúc đẩy Lan Nô Tu Đốn hai ba cái đã lột sạch Nhan Tử Kì, không hề làm công tác chuẩn bị, trực tiếp giơ thương ra trận, đâm vào làm Nhan Tử Kì ứa ra một thân mồ hôi lạnh.
Lan Nô Tu Đốn nguyên bản chỉ muốn qua loa bắn qua một lần, diệt một ít hỏa, sau đó sẽ hảo hảo vuốt ve an ủi tiểu tử này một phen, nhưng không biết vì sao tiểu tử này hôm nay yêu nghiệt quá mức, cứ ân a kêu một hồi làm y mất tập trung, eo thon cùng tiểu mông không ngừng uốn éo làm Lan Nô Tu Đốn miệng lưỡi khô ran, vì thế dục hỏa ngày càng mạnh mẽ, muốn ngừng mà không được.
Một hồi lâu sau, mãi đến khi tiểu tử kia kêu lên một tiếng đau đớn, nằm úp sấp trên giường không thể nhúc nhích, Lan Nô Tu Đốn lúc này mới phát hiện ra y đã làm tiểu tử đến ngất đi.
Nhìn thấy nơi bí ẩn của người dưới thân mình bị máu loãng và tinh dịch hòa lẫn, Lan Nô Tu Đốn hung hăng tự mắng chửi mình một lần, đứng dậy xuống giường, sửa soạn bản thân mình chỉnh tề một chút vội vàng chạy thẳng tới tiệm thuốc tây.
Mấy cô gái nhìn thấy nam nhân anh tuấn không ai sánh bằng kia lại tới, ánh mắt hướng về phía quầy thuốc mỡ nhìn nhìn, thầm đoán, soái ca này hẳn là tới mua thuốc mỡ nữa đi.
Quả nhiên, Lan Nô Tu Đốn đặt ống thuốc mỡ trên quầy tính tiền, ngón tay gõ gõ mặt kính thủy tinh, ý bảo các nàng nhanh lấy thuốc ra, các cô gái vội vàng đẩy quản lý nhà mình tiến lên tiếp khách, nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn các cô một lượt mới nhanh chóng lắc mình tiến vào quầy, lấy thuốc mỡ ra đưa cho Lan Nô Tu Đốn, lo lắng hỏi: “Như thế nào, miệng vết thương còn chưa lành sao? Vậy có cần mua thêm thuốc giảm nhiệt không.”
Lan Nô Tu Đốn nhận thuốc mỡ, thản nhiên nói: “Tốt lắm, là buổi sáng mới lộng thương.”
Đám cô gái vừa nghe thấy, liền trợn mắt nhìn y, ánh mắt đồng loạt hiện lên dòng chữ ‘suất ca, hảo mãnh’ .
Quản lý khụ hai tiếng để nhóm cô nương hoàn hồn lại, lúc này mới tươi cười nói với Lan Nô Tu Đốn: “Vậy tiên sinh có muốn thử loại bôi trơn mới không?”
Lan Nô Tu Đốn nhướng mày, lắc đầu, cầm lấy thuốc mỡ quay đi, lần này lại quên trả tiền.
Mấy cô gái nhìn theo bóng dáng suất ca thở dài: “Thật là muốn nhìn người bị thương kia nga! Bộ dáng chắc hẳn cũng thực hợp khẩu vị đi!”
Quản lý đảo đôi mắt trắng dã: “Ta thật không nghĩ tới vị ở nhà anh ta, ta kỳ quái chính là tiền thuốc còn chưa trả mà các ngươi không ai chịu chạy đi ngăn lại!”
Quản lý nói xong liền lập tức bị khinh bỉ tập thể: “Quản lý, lần trước anh ta đưa cho ngươi tờ một trăm còn chưa thối, sao hôm nay ngươi không trả cho người ta!”
Quản lý nghe vậy nghiến răng nghiến lợi: “Một trăm kia còn không phải bị các ngươi lấy đi mua kem sao………”
Mọi người im lặng, lập tức giải tán…………
Nhan Tử Kì hôn mê không bao lâu thì tỉnh lại, lúc này Lan Nô Tu Đốn đang tự mình đặt hắn vào bồn tắm, cẩn thận giúp hắn tẩy trừ, nhìn gương mặt nghiêm túc của y, mặt Nhan Tử Kì lập tức đỏ bừng, vừa rồi chính mình dường như phóng đãng quá mức.
Bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút thì liền bình thường trở lại, bởi vì trong lòng đã tiếp nhận Lan Nô Tu Đốn, vì thế không cần phải che dấu cảm xúc của mình, thích chính là thích, cứ nũng nịu ngại ngùng mới không giống tính cách của hắn.
Lan Nô Tu Đốn phát hiện hắn tỉnh lại, liền nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Trừ bỏ phần eo mỏi nhừ, mông còn chút đau nhức thì không còn chỗ nào không khỏe, Nhan Tử Kì lắc đầu tỏ vẻ đừng lo, chỉ thấy Lan Nô Tu Đốn đứng lên, khom lưng ẵm hắn từ trong nước lên, ôm vào trong phòng ngủ.
Lúc giúp hắn lau khô thân thể, Lan Nô Tu Đốn thuận miệng hỏi một câu, có chút bất ngờ: “Ngươi trước kia từng dưỡng cẩu sao?”
Nhan Tử Kì hơi sửng sốt, không ngờ y đột nhiên hỏi tới chuyện này, lập tức nhớ lại tiểu Hắc trước kia làm bạn với mình nhiều năm, gật đầu nói: “Có dưỡng, sau đó bởi vì công việc bận rộn quá nên cũng không hảo chiếu cố nó.”
Lan Nô Tu Đốn khẽ nhíu mày, mím môi, dường như định nói gì đó, mím mím môi sau đó từ bỏ, vẻ mặt có chút buồn bực.
“Sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi việc này.” Nhan Tử Kì khó hiểu hỏi y.
Lan Nô Tu Đốn lắc đầu: “Không có gì, thuận tiện hỏi thôi.” Cái này bảo y làm thế nào nói ra, nói y lần này trở lại Nạp Tây, Lam Đặc báo cho y một tin tức suýt nữa làm y ói ra máu sao, trước kia y từng bị trục xuất đến địa cầu, biến thành một con cẩu bị một nhân loại thu dưỡng, mà người này trùng hợp lại chính là Nhan Tử Kì, bởi vì trí nhớ quá mức kinh khủng, khi y quay lại Nạp Tây, thậm chí còn biến mình thành bộ dáng nhân loại chuẩn bị quay lại trả thù, cuối cùng bị lão chủ tử ngăn cản, đồng thời cũng xóa đi đoạn trí nhớ phản nghịch của thiếu niên.
Trải qua việc cẩu huyết như vậy, y sao có thể không chút xấu hổ mà nói với Nhan Tử kì chứ, hơn nữa, phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói: tiểu tử, ta từng là cẩu của ngươi!
Giết y, y cũng không nói.
Đối với chủ đề này Nhan Tử Kì cũng không nói rõ, nhưng lại thích thú lôi ra một album cũ: “Ta nhớ rõ có chụp với tiểu Hắc vài tấm, để ta cho ngươi xem.”
Nhìn thấy con cẩu béo ú đần độn trong hình, khóe miệng Lan Nô Tu Đốn co rút, hận không thể chụp lấy tấm hình xé nát, một con cẩu nhỏ xíu như vậy sao có thể là Lan Nô Tu Đốn y, nếu biến cũng nên biến thành một con chó ngao hung mãnh mới đúng a a a a a…………………
Lan Nô Tu Đốn yên lặng tản mác ra oán niệm, Nhan Tử Kì lại vô cùng bùi ngùi.
“Tiểu tử, ngươi thu thập hành lý một chút, ta mang ngươi đi du lịch…………” Không muốn nói tới chuyện này nữa Lan Nô Tu Đốn rốt cục chuyển chủ đề.
“Du lịch?” Nhan Tử Kì mờ mịt dời ánh mắt từ album ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”
“Ngươi muốn đi đâu?”
Y hỏi như vậy, Nhan Tử Kì cũng cảm thấy rất hào hứng: “Ta luôn muốn đi Ai Cập xem kim tự tháp, hoặc là Hawaii tắm nắng………..”
“……………..”Lan Nô Tu Đốn đen mặt nghe hắn kể mấy nơi muốn đi.
Thấy phản ứng của Lan Nô Tu Đốn, Nhan Tử Kì bĩu môi: “Ngươi không phải nói có một rương lớn hoàng kim sao? Số này cũng đủ để chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới thật lâu!”
“Ánh mắt của ngươi không thể nhìn xa một chút sao? Tỷ như du lịch vũ trụ………..” Ánh mắt Nhan Tử Kì lóe sáng, ngây người một lúc sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, bắt đầu lăn tới lăn lui trong phòng.
“Ngươi làm gì vậy?” Lan Nô Tu Đốn khó hiểu nhìn Nhan Tử Kì đang bận rộn.
“Thu thập hành lý a! Nhanh lên, ngươi cũng lại đây giúp một tay………..mau!”
Vì thế, màn đêm buông xuống, Lan Nô Tu Đốn mang theo tiểu tử yêu dấu cùng mớ hành lý bắt đầu chuyến du hành vũ trụ…….