Tuy là dã thú đại thúc nói nó có thể biến trở lại, nhưng Nhan Tử Kì vẫn cảm thấy đại thúc có điểm không phúc hậu, đối phương nhỏ xinh như vậy lại rất dễ bị dặm trúng, đại thúc một cước này quả thực là khi dễ vật nhỏ nha!
Nhan Tử Kì nhỏ giọng thì thầm bên tai đại thúc: “Ngươi đây là ỷ mạnh hiếp yếu.”
Dã thú đại thúc khiêu mi nói: “Lâu rồi không thấy khắc lỗ nhân có chút không nhịn được.”
Nhan Tử Kì khó hiểu hỏi: “Chuyện này bắt đầu từ đâu?”
Dã thú đại thúc nhớ lại một chút, nói: “Trước kia có người tiến cử lấy khắc lỗ nhân làm sủng vật, ai ngờ thứ này năng lực sinh sản quá mạnh mẽ, lan tràn ở Nạp Tây như cỏ dại, thời điểm đó những thanh niên khi nhìn thấy thứ này liền đạp lên, còn thi đấu xem ai giẫm nhiều hơn……. sau đó bắt đầu điều động quân đội mới có thể đưa bọn họ rời khỏi Nạp Tây.”
“Trận đấu đạp khắc lỗ nhân? !” Khóe môi Nhan Tử Kì có chút co rút, hành động này có phải hay không quá ngây thơ a!
Dã thú đại thúc bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nhìn quang cảnh xung quanh một chút mới nói: “Đi lên trên, có thể bơi lội.”
Nhan Tử Kì ngạc nhiên nhìn khắc lỗ nhân đang từ từ khôi phục hình dạng lục hầu tử, nghe thấy tiếng Lan Nô Tu Đốn liền vội vàng kéo tay y chạy theo.
Khắc lỗ nhân nhìn bọn họ càng lúc càng xa, miệng mắng không ngừng, chờ khôi phục nguyên hình sau đó liền nhảy theo hướng khác.
Nhan Tử Kì nghĩ Lan Nô Tu Đốn nói có thể bơi lội hẳn là một hồ nước ở ngoại thiên, sau đó lại phải cùng một đám sinh vật hình thù kỳ quái cùng nhau tắm rửa, tùy tiện suy nghĩ lại thấy như dặm phải lôi, nhiệt tình bơi lội lập tức giảm đi phân nửa.
Vừa mới bắt đầu Lan Nô Tu Đốn dắt Nhan Tử Kì hướng về phía trên thác nước mà đi, nhưng đi được một nửa thì dã thú đại thúc huýt sáo một tiếng gọi Tái Á tới, để nó chở hai người bay lên trên.
“Thỉnh thoảng vận động một chút cũng không sai a.” Nhan Tử Kì đang hưng phấn leo núi đột nhiên bị dã thú đại thúc ôm lên người dực thú, rất bất mãn.
Dã thú đại thúc liếc mắt: “Ngươi cảm thấy chúng ta vận động buổi tối còn chưa đủ?”
Nhan Tử Kì bị y nói nghẹn họng muốn cào tường, nhưng lúc này lại không có tường, vì thế chỉ có thể đánh lên người dã thú đại thúc, há mồm cắn lên vai y.
Chờ Tái Á chở hai người bay đến đỉnh núi xong, Nhan Tử Kì bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ: “Đại thúc, này…..trên này là biển a!”
Từ trên không trung nhìn lại, mặt nước mênh mông tựa như một miệng hút khổng lồ, không ngừng hút nước từ khắp bốn phía chảy ngược lên trên về phía mình, thật thần kỳ lại vô cùng đồ sộ.
Lan Nô Tu Đốn vỗ vỗ Tái Á, để nó ngừng lại ở một khoảng trống không có sinh vật tụ tập, Nhan Tử Kì bị ôm từ phía sau vội vàng nhảy xuống, miệng dính nước thử liếm qua hương vị: “Không mặn.”
“Đây là hồ, không phải biển mà ngươi nói.” Dã thú đại thúc sửa lại ý của hắn.
“Hồ này cũng quá lớn đi, nhìn không thấy bờ bên kia.”
Dã thú đại thúc lắc đầu: “Đừng so sánh với bên địa cầu, nơi của các ngươi là bị hỏng rồi……..”
“Nạp Tây của các ngươi mới bị hỏng, Pháp Địch Lỗ phiến hệ của các ngươi mới là nơi bị hỏng!” Nhan Tử Kì nghiến răng nghiến lợi nói.
Lan Nô Tu Đốn nhìn thấy tiểu tử kia lại tạc mao, liền đưa tay lên sờ sờ đầu hắn nói: “Ngoan.”
Nhan Tử Kì gạt bàn tay của y: “Ngươi đang dỗ tiểu hài tử à!”
Khóe miệng đại thúc nhếch lên, thấp giọng: “Ta là đang vuốt tóc.”
“…………”
Chờ dã thú đại thúc cảm thấy tóc đã suôn mềm lại, liền bắt đầu cởi quần áo.
Nhìn thấy từng kiện quần áo từ trên người đại thúc được cởi ra, cơ thể rắn chắc dần dần xuất hiện, khuôn mặt Nhan Tử Kì dần sung huyết, lúc nhìn thấy dã thú đại thúc xoay người định cởi quần thì Nhan Tử Kì nổi giận: “Lan Nô Tu Đốn, ban ngày ban mặt, ngươi…..ngươi…..ngươi lại dám đùa giỡn lưu manh trước mặt mọi người! ! !”
Dã thú đại thúc cởi được một nửa, nghe thấy Nhan Tử Kì hổn hển lên án, ngừng lại nhướng mày nói: “Ta cũng không đụng tới ngươi, sao gọi là đùa giỡn lưu manh?”
“Ngươi……ngươi không phải ý này thì cởi quần áo làm gì!” Nếu không phải muốn làm hắn, tự nhiên lại cởi quần áo đến vui sướng như vậy.
Dã thú đại thúc vốn định nói tắm rửa đương nhiên phải cỡi quần áo! Nhưng nhìn lại bộ dạng mặt đỏ tai hồng ngượng ngùng của Nhan Tử Kì, y lại nhịn không được muốn đùa hắn một chút, vì thế sắc mặt không đổi liền nói: “Nghe nói nếu giao hợp trong hồ này sẽ thụ thai.”
Nhan Tử Kì nghe y nói xong, trực giác cho hắn biết đây là chuyện không thể, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của đại thúc hắn bắt đầu có cảm giác hoài nghi, đây là chuyện tội lỗi a.
“Thật sao? ……..bất đồng chủng tộc cũng có thể?”
Dã thú đại thúc còn nghiêm túc gật đầu: “Nghe nói có thể.”
Tưởng tượng chính mình hoặc là dã thú đại thúc bởi vì mang thai mà bụng phình to…… Nhan Tử Kì quả thật bị hình ảnh trong đầu mình oanh tạc.
“Vậy sao ngươi còn cởi? !” Còn cởi nữa thì sạch sẽ rồi, Nhan Tử Kì nhìn chằm chằm dã thú đại thúc.
Dã thú đại thúc dưới ánh mắt phê phán của hắn, thoải mái cởi bỏ kiện vải dệt cuối cùng trên người, nhàn nhã nện bước, chậm rãi tiến vào trong nước, còn không quên quay đầu lại nhìn Nhan Tử Kì mỉm cười khiêu khích: “Nếu đã tới đây rồi, chúng ta cứ chứng thực một chút xem thật hay giả.”
“Chứng thật cái rắm.” Nhan Tử Kì lui lại hai bước, không muốn mình bị dã thú đại thúc dụ dỗ.
Nhìn thấy bộ dáng phản ứng quá mức đáng yêu của hắn, dã thú đại thúc không thể dấu được ý cười trên mặt đành phải ẩn xuống nước.
Nhan Tử Kì chờ trên bờ nửa ngày không thấy dã thú đại thúc nổi lên, trong lòng có chút sốt ruột, hướng về phía mặt nước xa xa quát: “Đại thúc, ngươi đang làm gì đó!”
‘Rầm’ một tiếng, dã thú đại thúc từ trong nước trồi lên, mái tóc dài nguyên bản bị bó buộc đã xõa ra, buông xuống trên vai, chỉ thấy dã thúc cười nhẹ nhìn hắn, hướng hắn phất tay: “Xuống đây, nhiệt độ vừa phải, rất thoải mái.”
Nhan Tử Kì nhìn nước hồ trong suốt có chút động tâm, vì thế nhìn chung quanh một hồi, phát hiện trong phạm vi m không có sinh vật khả nghi xuất hiện, lúc này mới bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa nói với người trong nước: “Ngươi không được làm.” Chỉ cần không làm chuyện đó, hẳn là sẽ không mang thai đi! Tuy hắn cảm thấy nam nhân không có khả năng mang thai, nhưng dù sao đây cũng là một nơi khác trong vũ trụ cách trái đất rất xa, chuyện gì cũng có thể phát sinh, không thể không phòng a!
“Không làm ngươi.” Lan Nô Tu Đốn khẽ cười cam đoan.
Nhan Tử Kì chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, nâng chân thử nhiệt độ nước, quả nhiên không lạnh, vì thế nắm mũi nhảy xuống, vừa mới nhảy vào trong nước, cả người liền bị Lan Nô Tu Đốn tiếp được.
“Buông! Ngươi không phải nói không làm ta sao.” Nhan Tử Kì hổn hển vũng vẫy.
Nam nhân cúi đầu cười bên tai hắn: “Không làm, ta chỉ ôm ngươi.”
Nhan Tử Kì hắc tuyến, hai từ này có gì khác nhau! ?
“Ngươi đừng để ý, ôm một chút cũng cũng sẽ không mang thai.” Nam nhân vẫn tiếp tục ghé vào tai hắn trêu chọc.
Nghe thấy âm thanh trầm thấp dễ nghe, Nhan Tử Kì nghiêng mặt nhìn y, thì thào nói: “Đại thúc, nếu ta là nữ nhân, nhất định sẽ sinh em bé cho ngươi…….”
Đại thúc nghe xong lời này, mày kiếm nhíu lại, lạnh giọng nói: “Muốn đứa nhỏ để làm gì? Giành ngươi với ta à!” Đứa nhỏ, cái loại chán ghét này có gì tốt, y chỉ cần một mình tiểu tử này là được rồi.
Nhan Tử Kì choáng váng: “Ngươi không thích con nít?”
“Loại sinh vật phiền toái lại chán ghét này có gì mà thích.”
“…………..”
Nhìn thấy phản ứng kỳ quái của Nhan Tử Kì, Lan Nô Tu Đốn nhịn không được hỏi lại: “Ngươi rất thích con nít sao?”
Nhan Tử Kì gật gật đầu: “Lúc ta ở trung tâm nghệ thuật, phần lớn học trò đều là con nít, đáng yêu đến mức làm người ta chịu không nổi.”
Lan Nô Tu Đốn mím môi, trầm mặc một chút lại hỏi: “Vậy ngươi có muốn cùng ta sinh một đứa không?” Lúc này trong lời nói của dã thú đại thúc, tuyệt đối không phải nói giỡn, cũng không phải chọc hắn, y thật sự nghiêm túc hỏi Nhan Tử Kì, bởi vì y nhớ đến trong mớ tài liệu Lam Đặc đưa, bên trong có nhắc tới đứa nhỏ sẽ tăng thêm hạnh phúc, có đứa nhỏ, tình yêu của hai người càng viên mãn, nếu có thể làm hai người càng thêm hạnh phúc thì có đứa nhỏ cũng không sai.
Bất quá Nhan Tử Kì nghe thấy lời y lại không nghĩ là thật, nghĩ thầm rằng người này nhất định lại đang đùa giỡn hắn, bởi vì không tin nên cũng tùy ý đùa ngược: “Nếu có thể cùng ngươi sinh một đứa, ta đương nhiên nguyện ý.”
Nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh, dã thú đại thúc nhịn không được cúi đầu, hung hăng hôn lên môi hắn.
Lúc dã thú đại thúc ý đồ muốn tiến vào cơ thể Nhan Tử Kì, lại bị hắn lắc thân mình né tránh: “Nếu thực mang thai thì sao!”
Dã thú đại thúc không nói gì ngước nhìn trời, tiểu tử này bình thường thông minh như vậy vì sao hôm nay lại dễ bị lừa thế? ! Một bên dùng vũ khí dưới thân mình đẩy hắn, một bên vô cùng dũng cảm nói: “Có ta phụ trách.”
“Phụ trách cái muội ngươi! Ân……..”
Cuối cùng, Nhan Tử Kì phản kháng không có hiệu quả, bị dã thú đại thúc ăn sạch trong nước.
Hai ngươi làm loạn trong nước suốt một buổi, Nhan Tử Kì mệt mỏi ghé vào phần nước cạn gần bờ, lười biếng không muốn động, lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía bờ bên kia, không khỏi nhíu nhíu mày, hướng về phía Lan Nô Tu Đốn vẫn còn ngâm mình trong nước hô: “Đại thúc, quần áo chúng ta sao không thấy.”
Lan Nô Tu Đốn nghe xong, bước hai ba bước tiến lên bờ xem, vừa rồi quần áo bọn họ chính là tùy tiện quăng xuống nhưng lúc này thật sự một cái cũng không có.
“Chẳng lẽ có người tới?” Nhan Tử Kì trốn trong nước cạn không đi lên, da mặt hắn không dày như Lan Nô Tu Đốn, cơ thể xích lõa vẫn thong dong như vậy.
“Hẳn là không có.” Sắc mặt dã thú đại thúc tối lại, tuy rằng vừa rồi hai người đều đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt, nhưng không có nghĩa y hoàn toàn đánh mất cảnh giác, vừa rồi khẳng định không có người tới.
“Vậy……” Nhan Tử Kì nhìn trái nhìn phải: “Có thể nào bị gió thổi bay đi không?”
Rõ ràng gió êm sóng lặng, vì thế không thể nào là gió cuốn đi a!
Hai người buồn bực, tắm rửa một chút đã đánh mất quần áo, chuyện này tính sao a!
“Nếu không chúng ta tìm kiếm ở phụ cận thử xem.” Nhan Tử Kì chưa từ bỏ ý định liền đề nghị, hắn không muốn xích lõa như vậy trở về phi thuyền a! ! !
Lan Nô Tu Đốn đi ở phía trước, ánh mắt quét một vòng xung quanh, đột nhiên nhìn thấy trên bụi cỏ cách đó không xa có một mảnh y phục trắng, không khỏi nhíu mày đi qua xem, quả nhiên là áo khoác của y, không chờ y cúi người xuống lấy phía sau đột nhiên truyền đến “A……..” một tiếng kêu sợ hãi.
Lan Nô Tu Đốn lập tức quay người lại, chỉ nhìn thấy bọt nước ở khu vực gần bờ văng tung tóe, tinh thần rất nhanh trầm xuống, trong lòng Lan Nô Tu Đốn nhói một trận, vội vàng chạy về phía nước cạn nhưng mặt hồ đã quay về vẻ yên tỉnh, tiểu tử kia đã biến mất không còn dấu vết.
Lan Nô Tu Đốn lẳng lặng đứng trong nước, một trận bão tố ập tới trong đôi mắt lạnh lẽo u ám…………