Thú Tập

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ý thức Diệp Gia bắt đầu mơ hồ, một nửa là do thiếu máu, một nửa là vì đau.

Thanh Dịch nắm lấy hàm dưới của hắn, khiến hắn há mồm, rồi mới nâng đầu hắn lên đổ nước vào.

Cảm xúc lạnh lẽo ở cằm làm cho Diệp Gia tỉnh táo lại một ít, khuôn mặt Thanh Dịch ở ngay trước mắt hắn.

“Tránh ra……” Diệp Gia mấp máy môi, nhưng kỳ thật cũng không phát ra âm thanh.

Sau khi kiểm tra, Diệp Hoa nói: “Trứng trượt, đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ nó phải đi ra.” Lại quay ra nói với Diệp Gia: “Anh cố chịu đựng một lúc nữa.”

“Hắn mất máu khá nhiều.” Thanh Dịch để chiếc chén không xuống bình tĩnh nói.

“……”

“Anh ấy sẽ không có việc gì.” Diệp Hoa nói.

Hai tay Diệp Hoa run run, bỗng nhiên, một đôi tay trắng đến nỗi gần như trong suốt xuất hiện bên cạnh, cũng bắt đầu ép xuống.

“Ngươi……” Diệp Hoa khó hiểu.

“Hắn không chịu được lâu như vậy đâu, tốc độ hô hấp giảm xuống, tim cũng đập chậm lại.”

“Ngươi định làm gì?”

“Đem trứng lấy ra.” Thanh Dịch thản nhiên nói.

“Không được!” Diệp Hoa thất thanh kêu lên, quá hoang đường.

Thanh Dịch ngẩng đầu, “Khi cơ thể ký sinh bắt đầu suy yếu, trứng vì tự bảo vệ mình bắt đầu cùng cơ thể ký sinh thoát ly, bây giờ là thời cơ tốt nhất.”

“Chính là cưỡng ép như vậy…… có lẽ sẽ……” Trong đầu Diệp Hoa hiện lên vô số các khả năng, bất cứ cái nào cũng sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.

“Còn có thể tệ hơn so với bây giờ sao? Nếu cứ để thế này, trứng vì sự sinh tồn của chính mình mà bắt đầu hấp thu sinh mệnh của cơ thể ký sinh, hoặc là ngươi đợi cho đến khi hắn chết, trứng ở trong phá bụng mà chui ra?”

Diệp Hoa đột nhiên cúi đầu, rồi nói, “Làm đi.”

“A!” Diệp Gia phát ra tiếng kêu thảm thiết.

So sánh với sự đau đớn đang phải chịu, căn bản vừa rồi không tính là gì cả.

“Nhịn xuống.” Thanh Dịch nhìn Diệp Gia.

“A…… A……” Diệp Gia chợt ngất đi, rồi lại bị một cơn đau mãnh liệt hơn kéo quay về.

Cùng với tiếng thét chói tai của Diệp Gia, tay Thanh Dịch cũng run rẩy theo, nhưng y rất nhanh liền ổn định tâm tình, các ngón tay kiên định ép xuống, tác động thẳng xuống bụng.

Diệp Hoa che mặt, hai chân bủn rủn, bên tai là tiếng thở dốc không ngừng của Diệp Gia, có thể khiến Diệp Gia khổ sở như thế, đủ thấy nỗi đau này khó mà đong đếm được.

Diệp Hoa nhào về phía trước, áp sát vào mặt Diệp Gia, “Lập tức sẽ ổn thôi, rất nhanh.” Rồi mới nói với Thanh Dịch, “Nhanh lên, anh ấy cần một cơn sốc.”

“Không được, không…… đi…… ngươi giết ta đi, tiểu Hoa……” Hắn thở gấp, môi trắng bệch, cúi xuống nhìn cái bụng nhô lên của mình.

Diệp Hoa che mắt hắn lại, “Rất nhanh, cố thêm chút nữa, anh, nếu anh chết, vậy em phải làm sao?”

“Đúng…… đúng……” Diệp Gia bắt lấy tay Diệp Hoa đang đặt trên mí mắt hắn, “Không thể chết được……”

Tay Thanh Dịch nhấn mạnh xuống, Diệp Gia lại thở hổn hển, “…… A……”

“Thấy……” Giọng Thanh Dịch trở nên lạ lẫm.

Diệp Hoa đến gần liền thấy, đây là……

“Trứng?” Thanh Dịch nghi ngờ nói, tuy rằng chỉ lộ ra cái đầu, nhưng không phải trứng.

Không khác lắm so với thai nhi ở trái đất, chỉ là trên người có một lớp màng bán trong trong bao lấy, có vẻ giống cuống rốn (nhau thai), nhưng cũng không hoàn toàn giống.

“Là thai nhi…… trời ạ……” Diệp Hoa nói với Thanh Dịch: “Ngươi tránh ra, để ta.”

Diệp Gia đã không phân rõ ai là ai, cho nên khi Thanh Dịch tiếp nhận cầm lấy tay Diệp Gia, Diệp Gia cũng thuận theo nắm chặt lấy.

Diệp Hoa thật cẩn thận nâng đầu thai nhi lên, tiếp theo là vai……

“Mau, lấy một ít vải cùng quần áo mềm đến đây, càng mềm càng tốt.” Diệp Hoa làm không ngơi tay nói với Thanh Dịch.

Sau khi cắt bỏ lớp màng ngoài, thai nhi bảy tháng cũng không lớn hơn bao nhiêu so với một con mèo nhỏ, trên người có nhiều nếp nhăn màu hồng nhạt, Diệp Hoa không khỏi nghi ngờ liệu nó có thể sống sót hay không. Diệp Hoa vỗ vỗ vào mông đứa nhỏ, chính là bé vẫn không khóc. Sau khi vỗ vài cái, Diệp Hoa đành tạm thời mặc kệ bé, xem Diệp Gia trước rồi tính sau.

“Thuốc cầm máu?” Diệp Hoa hỏi Thanh Dịch.

Thanh Dịch xem qua đứa bé một cách qua loa rồi lại cầm tay Diệp Gia không buông, “Cái thứ ba bên trái.”

Diệp Hoa lấy thuốc ra rồi bôi vào trong hậu huyệt của Diệp Gia.

Nhưng vết thương như vậy, chỉ dựa vào thuốc này liệu có tác dụng không? Nếu các mạch máu trong bụng bị vỡ…… Không đúng, nếu như vậy, Diệp Gia đã sớm chết. Tràng ruột có thể coi như bị xé ra, chắc cũng đã bị nhiễm trùng nặng. Nhưng mà sau khi Diệp Hoa thay Diệp Gia lau sạch hạ thân lại phát hiện, dường như sau khi đứa bé được sinh ra, máu đã dần ngừng chảy. Diệp Hoa mừng rỡ như điên ôm lấy Diệp Gia.

Thật lâu sau, bọn họ mới biết được điều này hoàn toàn là may mắn, bởi vì mới có bảy tháng, thai nhi còn chưa đủ lớn, cho nên miệng vết thương ở tràng ruột cũng không đến nỗi gây chết người, bên cạnh đó còn có thuốc của Thanh Dịch.

Máu chảy ra nhiều là khi thai nhi cùng thân thể ký sinh chia lìa khiến cho mạch máu bị vỡ. Thai nhi vì tránh bị chết khi đang trong thân thể ký sinh, nên đã tự tiết ra chất khiến cho mạch máu co lại, vì vậy khi thai nhi rời đi, máu liền dần dần ngừng chảy.

Căn nguyên của sự đau đớn đã rời khỏi thân thể Diệp Gia, nhưng cơn đau vẫn chưa chấm dứt, hắn nhắm mắt lại, hơi thở mỏng manh.

Thanh Dịch lui đến phía sau Diệp Hoa, Diệp Hoa sờ lên trán Diệp Gia, “Đã xong.”

Diệp Gia nhẹ nhàng gật đầu, há mồm giống như muốn nói.

Diệp Hoa đưa lỗ tai qua.

Diệp Hoa nói ra chính là chữ giết……

Diệp Hoa nói, “Em sẽ làm tốt, giao cho em.”

Diệp Gia an tâm ngất đi.

Thấy Diệp Gia mất đi ý thức, Diệp Hoa đầu tiên là cả kinh, vội kiểm tra mạch đập cùng hô hấp của hắn, mở ra mí mắt rồi dùng nguồn sáng ở thiết bị liên lạc kiểm tra đồng tử cuối cùng mới kiệt sức ngồi xuống ở một bên.

Thanh Dịch dùng tay xoa qua khóe môi khô nứt của Diệp Gia, lặng yên không nói gì.

Diệp Hoa thoáng liếc nhìn, rồi mới nhớ tới đứa bé nhỏ như mèo con kia.

Đem đứa nhỏ đặt trong nước ấm, chậm rãi lau đi những vết máu trên người bé, làn da trẻ con rất non, giống như chạm một cái liền nát, sau khi tắm rửa qua, liền dùng vải bọc lấy.

Đứa nhỏ vẫn không khóc, có phải có vấn đề hay không? Hơn nữa, nó quá nhỏ, khuôn mặt chỉ bé bằng nửa bàn tay, lại gầy yếu như thế.

“Ngươi có muốn xem nó hay không?” Diệp Hoa hỏi Thanh Dịch.

Thanh Dịch khoát tay, cũng không muốn nhìn bé.

“Có lẽ, đứa nhỏ này không sống nổi.”

Thanh Dịch lúc này mới quay đầu lại, “Nó không phải đang sống sao? Vừa rồi không chết, thì sẽ không chết.” Nói xong, y ngồi xuống bên người Diệp Gia.

Diệp Hoa từ cũng không có ý kiến gì về lời tuyên bố của Thanh Dịch, hắn đã cố hết sức, cũng đã thông báo cho Thanh Dịch, huống hồ, đây hết thảy đều là Thanh Dịch tận mắt nhìn thấy.

Diệp Hoa nghĩ nghĩ, lại mặc thêm quần áo cho bé rồi đem đặt ở trên giường mình.

Không lâu sau, tiếng khóc oa oa của đứa bé vang lên, thanh âm nhỏ đến mức đáng thương. Diệp Hoa biết nó đói bụng, nhưng tìm không thấy sữa cho bé ăn, đành đút cho đứa nhỏ ít nước, nước vốn không có mùi vị gì cả làm sao có thể khiến một đứa bé đang đói hài lòng, làm bé khóc càng thương tâm hơn.

Diệp Hoa nhẹ nhàng ôm lấy bé, đặt trong lòng đung đưa. Có lẽ đã thoải mái hơn, tiếng khóc của bé nhỏ đi đôi chút, nhưng không dừng lại.

“Có cái gì để ăn không?” Diệp Hoa hỏi Thanh Dịch.

“Ta đi lấy ít thịt đến.”

“Thịt?” Diệp Hoa ngăn y lại, “Đứa bé nhỏ như vậy sao có thể ăn thịt, răng cũng chưa có mọc……”

Thanh Dịch đến gần, lập tức banh miệng bé ra, lộ ra lợi hồng hồng, không có cái răng nào hết……

Khuôn mặt Thanh Dịch có chút kỳ quặc, không lấy hình thức trứng sinh ra, cũng không giống bọn họ khi vừa phá vỏ có cái đuôi cùng móng tay nhọn.

Hành động không hề để ý nặng nhẹ làm đau bé, y vừa mới thu tay về tiếng khóc lại bắt đầu to lên.

Diệp Hoa ôm lấy đứa trẻ tránh đi, nói với Thanh Dịch: “Ưhm…… tốt nhất là sữa tươi của động vật, có thể để cho nó uống……”

Thanh Dịch gật đầu, rồi mới đi ra ngoài, chưa đầy một phút, y mang một ít trái cây đến, “Bóp lấy nước cho nó, ta đi tìm sữa tươi.” Nói xong, lại nhìn xung quanh phòng một chút rồi mới xoay người.

Diệp Hoa nửa quỳ bên người Diệp Gia, lẩm bẩm nói: “Thanh Dịch dường như không quá quan tâm đứa nhỏ này.”

Diệp Gia chán ghét đứa nhỏ này, Diệp Hoa cũng vậy, nhưng khi nghĩ đến Thanh Dịch hắn liền nhịn xuống, vốn tưởng rằng trứng sẽ giúp Diệp Gia tăng thêm lợi thế, hiện tại xem ra khả năng này cũng không lớn.

Đây không phải nhân loại, mà là trứng biến dị, không phải nhân loại, Diệp Hoa lặp đi lặp lại tự nói với chính mình.

Đem đứa trẻ đang y y nha nha đặt cạnh Diệp Gia, ngón giữa cùng ngón trỏ nắm lấy cái mũi của bé. Không có không khí, đứa nhỏ mở miệng táp táp vài cái, rồi mới đem cái miệng nhỏ nhắn như hạt đậu của mình mở lớn để hô hấp.

Diệp Hoa thấy Diệp Gia còn đang mê man, cầm lấy mảnh vải che miệng đứa bé lại. Bé con khó chịu vặn vẹo, đáng tiếc sức lực đó ở trong tay Diệp Hoa là không đáng kể, bé nhíu mắt vài lần, rồi mở ra đôi mắt đang nhắm chặt, con ngươi màu tím giống như ngọc lưu ly thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, bên trong đôi mắt tròn tròn giống như có chứa nước mắt.

Tay Diệp Hoa run lên, giây tiếp theo càng dùng sức ép xuống.

Khuôn mặt hồng hào trở nên xanh lợt, những giãy dụa mỏng manh cũng dần dần biến mất.

Dường như Diệp Hoa đã dùng hết tất cả sức lực, hắn ngã ngồi trên mặt đất, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đứa bé non nớt kia.

“Cho ngươi.” Thanh Dịch không biết đã quay về khi nào, Diệp Hoa kinh hãi nhảy dựng lên, ánh mắt nhấp nháy nhưng cũng không dám nhìn thi thể của đứa nhỏ kia.

Thanh Dịch cúi thấp đầu, nhìn con mẫu thú có bộ lông màu trắng mình đang cầm, “Đây là con thú vừa mới sinh sản.”

Thanh Dịch đánh gẫy chân nó, cũng bẻ luôn những chiếc răng sắc bén của nó……

“Grào……” Con thú bị thương phát ra tiếng gào thét, nằm úp sấp trên mặt đất liếm chân trước.

Diệp Hoa xoa nhẹ mi mắt dưới, khuôn mặt còn chưa khôi phục lại vẻ tự nhiên, giờ đã mang vẻ biếng nhác, “Vừa rồi trông anh trai, không ngờ lại mệt đến mức ngủ quên.”

Diệp Hoa cúi đầu chuẩn bị ôm lấy đứa nhỏ, thầm nghĩ phải làm ra vẻ mặt kinh ngạc……

“A!” Diệp Hoa kêu lên. Là kinh ngạc thật sự, sắc mặt vốn như than chì của đứa nhỏ lại khôi phục hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn còn chép chép.

Thanh Dịch nghe thấy liền liếc qua, Diệp Hoa vội hỏi: “Nó không khóc, có phải đang ngủ hay không?”

Thanh Dịch bước tới chỗ cái giá ở góc tường lấy chút nước ấm để rửa tay, rồi lau qua tay, chỉ xuống con thú bị vứt dưới đất, “Giao cho ngươi.” Lại bổ sung thêm: “Còn có Diệp Gia.”

Thanh Dịch rời đi, Diệp Hoa mới lo sợ đưa tay lên kiểm tra hơi thở của đứa nhỏ.

Sao vẫn còn sống?

Không thể lưu lại vết thương trên người đứa nhỏ, Diệp Hoa cởi quần áo của nó, quyết tâm dìm đứa bé vào trong chậu nước.

Mặt nước từ từ dâng lên, đứa nhỏ dần dần bị nước bao phủ, ở trong nước phun ra một chuỗi bọt nước.

“Oa a…… oa……” Tiếng khóc nhỏ bé mới cất lên đã bị Diệp Hoa bịt lại.

Đôi mắt tròn lại mở ra, như thể cầu xin……

Diệp Hoa nhắm mắt lại, không nhìn tới nó, thời gian chậm chạp trôi qua, cho tới khi thân mình mềm mại trong tay không hề nhúc nhích, Diệp Hoa mới nhấc nó ra khỏi nước.

Tí tách……

Nước từ trên người đứa nhỏ rơi xuống. Hai má xanh lợt, hai tay nhỏ như vuốt mèo buông thõng xuống bên người.

Diệp Hoa thở ra một hơi thật dài, sau khi xác định tim đứa nhỏ không còn đập nữa, mới đặt lại đứa nhỏ lên trên giường. Diệp Hoa ngồi xổm bên cạnh Diệp Gia, nhìn hai tay của chính mình, không cần anh ra tay, em đã làm giúp anh rồi.

Một lát sau, Diệp Gia từ từ tỉnh lại, đương nhiên vẫn rất suy yếu, vẫn chưa nâng nổi cánh tay, thanh âm nhỏ đến nỗi nếu không kề sát tai lại thì khó mà nghe được rõ ràng.

“Anh muốn uống nước không?” Diệp Hoa hỏi. Hắn vẫn luôn ngồi trông bên cạnh Diệp Gia. Diệp Gia gật đầu.

Uống được non nửa chén nước, Diệp Gia mới quay ra quan sát xung quanh.

“Thanh Dịch không ở đây……” Diệp Hoa nói.

Diệp Gia hạ mi mắt xuống, rồi mới nâng lên, hỏi: “Trứng……”

“Đã chết, nó quá nhỏ.” Diệp Hoa nói.

Đã chết…… Diệp Gia há mồm, “Tốt…… vậy…… tốt……”

“Nha…… nha……”

Diệp Hoa biến sắc.

Diệp Gia nghiêng đầu, “Là cái gì?”

“Nha…… oa……”

Diệp Gia miễn cưỡng hỏi: “Là ai khóc?”

Diệp Hoa muốn che giấu đã không còn kịp, sao lại thế? Hắn đã tự mình xác nhận qua. Lần đầu tiên có lẽ là may mắn, lần thứ hai thì sao? Rõ ràng đã tắt thở trong tay hắn.

“Là……” Diệp Hoa ấp úng.

Diệp Gia khẽ quát một tiếng, “Trứng!” Sau đó thở dốc dữ dội, “Trứng còn sống…… trứng……”

Muốn khóc…… Trứng thực ra là cái quái gì, có phải là sinh vật này vốn ở trong một thứ hình trứng hay không? Bên trong có điểm nào giống nhân loại hay không?

Diệp Hoa thấy vẻ mặt hoảng hốt của Diệp Gia, đột nhiên vỗ tay một cái, “Ai dà, trứng này không phải rất khỏe mạnh hay sao, giờ đã không chết thì chắc sẽ sống được thôi.”

“Để ta xem…… xem……” Diệp Gia không chống lại nổi lòng hiếu kỳ của mình đối với trứng, đến tột cùng nó có hình dạng như thế nào, khiến cho hắn khó chịu đau đớn lâu như thế.

Diệp Gia vẻ mặt suy yếu, lại mang bộ dáng sống chết muốn nhìn đứa nhỏ, Diệp Hoa cũng không muốn chỉ ra, sau khi nhìn chắc hắn sẽ chỉ khó chịu hơn.

Bởi vì nó trông rất giống một đứa nhỏ nhân loại, bề ngoài của nó đủ khiến cho người ta rung động, cho dù có thể hạ quyết tâm giết nó, nhưng sẽ lưu lại những âm u chôn giấu trong lòng, nếu có một ngày anh hối hận…… Diệp Hoa dù trong lòng hoàn toàn không muốn, lại vẫn bước ra nửa bước, bế lấy đứa nhỏ đang ngậm ngón tay.

Diệp Gia hồn vía lên mây, ngơ ngác nhìn đứa nhỏ đang nheo mắt, mút mút đầu ngón tay.

Nuốt nước miếng, Diệp Gia quay mặt đi, “Mang đi…… mau mang đi……” Diệp Hoa lập tức ôm đứa nhỏ tránh đi.

“Ta không muốn thấy nó.” Diệp Gia khô khốc nói.

Diệp Hoa thở dài, phản ứng của Diệp Gia thuyết minh lòng hắn đã dao động, điều này khiến bản thân càng không thể động thủ, ít nhất không thể ra tay trước mặt Diệp Gia, có lẽ phải tạo ra một sự cố ngoài ý muốn.

Nếu là sự cố ngoài ý muốn sẽ không có áy náy, cũng không ai phải chịu trách nhiệm.

Chính là đứa nhỏ này thực đáng sợ.

Thanh Dịch nằm dựa trên ghế, ngón tay để trên bàn điều khiển, y có thể yên tâm để Diệp Hoa trông coi Diệp Gia, đương nhiên là có lý do. Bọn họ không biết, gian thạch thất kia là có máy theo dõi.

Nhìn đứa nhỏ bị bóp mũi, bị dìm vào nước, mắt Thanh Dịch cũng không chớp, y muốn nhìn một chút xem đứa nhỏ kia rốt cuộc có phải người Lạc Già hay không. Cho dù không có vỏ trứng, bề ngoài y có thể không quan tâm, dù sao sau khi trưởng thành nó cũng biến mất, nhưng không có răng thì sẽ không ăn được thịt, điều này không phù hợp với quy tắc sinh sản của bọn họ.

Cằm Thanh Dịch gác trên tay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, huh? Sống. Đúng rồi, nhược điểm của người Lạc Già ở xương cổ, tạm thời thiếu dưỡng khí là không đủ để giết chết bọn họ. Khi nhìn đến Diệp Gia yêu cầu giết chết đứa nhỏ, Thanh Dịch ấn nút, tắt màn hình.

Thanh Dịch biết bản thân rất coi trọng Diệp Gia, đó là điều trước nay chưa từng có, là rung động mà y không hiểu được.

Diệp Gia thực chán ghét chính mình, Thanh Dịch cũng rất rõ ràng.

Phải làm sao mới có thể dần dần thay đổi được điều đó?

Thanh Dịch bắt đầu suy xét lại……

Buổi sáng, Diệp Hoa khéo léo ám chỉ y đưa Diệp Hoa ra ngoài, y còn tưởng Diệp Hoa đang giúp đỡ, kết quả chính là bọn họ nháo một trận, Diệp Gia thiếu chút nữa là mất mạng. Chính là Diệp Hoa không có lý do gì để hại Diệp Gia cả!

Thanh Dịch hoàn toàn không ý thức được chính mình “hành động không đúng đắn” với Diệp Gia, khiến cho Diệp Gia trở nên khẩn trương, mới phát sinh những chuyện vừa rồi.

Diệp Hoa không thể giữ lại, ý tưởng này lại một lần nữa hiện lên trong đầu Thanh Dịch!

Nghĩ đến Diệp Hoa, Thanh Dịch liền khó chịu. Y căm thù Diệp Hoa lâu lắm rồi, chỉ là trước kia vẫn không tìm ra nguyên nhân, chỉ biết là nhìn thấy Diệp Hoa là đã chán ghét, cái cảm giác mông lung không nói lên lời. Hiện tại y đã biết, y chán ghét Diệp Hoa lúc nào cũng gắt gao dính chặt lấy Diệp Gia, hơn nữa Diệp Gia cũng rất thích dính lấy Diệp Hoa.

Diệp Gia rất nhanh lại đi vào giấc ngủ.

Thở dài nhìn đứa nhỏ, ta nên làm gì mới có thể làm cho Diệp Gia cảm thấy dễ chịu hơn…… Thân thể Diệp Hoa không khống chế được mà hơi run rẩy.

Không thể mềm lòng! Diệp Hoa nhớ lại lời thề của chính mình, không thể luôn trốn đằng sau lưng anh trai, có một ngày, hắn hy vọng bản thân có thể đứng trước che chắn cho anh ấy.

Trong mắt dấy lên một ngọn lửa màu đen, nếu đứa nhỏ này là một cái gai, ta sẽ rút nó ra khỏi tim Diệp Gia…… Kể cả Thanh Dịch, nếu đó là thứ có thể bảo vệ cho mạng sống của Diệp Gia, Diệp Hoa liền nguyện ý sử dụng nó, chẳng sợ phải miễn cưỡng bản thân mình.

Tiếng trẻ con khóc lại vang lên, những nếp nhăn trên mặt nhíu hết lại, mắt cong cong lại như trăng lưỡi liềm, khóe miệng còn vương nước miếng.

Diệp Hoa sợ đứa bé khóc làm phiền đến Diệp Gia, liền đi vắt một chén sữa tươi.

Sữa bị rớt ra ngoài một ít khi lấy bát thứ nhất, con thú ngay tức khắc phát hiện ra người trước mắt không phải Thanh Dịch, bắt đầu rít gào tránh đi, còn khua đổ chén sữa. Đáng tiếc tuy rằng con thú rất khỏe mạnh nhưng đã bị Thanh Dịch bẻ gẫy móng cùng răng, giống như một con mèo lớn, cho dù là Diệp Hoa cũng dễ dàng chế ngự nó, lấy sữa tươi.

Ánh mắt con thú có chút u ám, có phải hay không bởi vì tách khỏi con nhỏ còn đang ngao ngao đòi sữa?

Diệp Hoa dùng đầu ngón tay dính sữa tươi, để ở miệng đứa nhỏ. Đứa nhỏ theo bản năng mở miệng mút, rồi mới táp táp hút vào, đến khi vị sữa biến mẩt, liền dùng lợi dốc sức cắn xuống.

Diệp Hoa rút đầu ngón tay ra, lại nhúng vào sữa. Chỉ bằng vài giọt sữa đã gợi lên hoàn toàn bản tính thèm ăn của đứa nhỏ. Diệp Hoa ôm lấy nó, nhìn xuống cái chén, rồi lại nhìn cái miệng nhỏ nhắn, quả thực có chút khó khăn. Cuối cùng đành lấy miếng vải đã đun qua nước sôi, xé ra thành những mảnh nhỏ, ngâm trong sữa rồi cho đứa nhỏ mút.

“Phư……” Đứa nhỏ phun ra một ít nước miếng lên tay Diệp Hoa, Diệp Hoa ngửi thấy toàn mùi sữa. Bé con sau khi ăn no liền nheo mắt lại, hừ hừ vài tiếng rồi ngủ luôn.

Giấc ngủ lần thứ hai của Diệp Gia lâu hơn so với lần thứ nhất, ngủ cả đêm, mãi cho đến chiều hôm sau mới tỉnh lại. Khác với lần trước, lần này vừa mở mắt, Diệp Gia thấy chính là Thanh Dịch.

Thanh Dịch buộc tóc lại, đuôi tóc dài buông xuống trước ngực, giống như những sợi tơ mềm mượt. Dưới ánh sáng của tinh thạch chiếu xuống, khuôn mặt còn trắng hơn trân châu, những dấu vết màu đen đã nhạt đi rất nhiều, nhìn qua giống như hóa trang vậy.

Diệp Gia không thể không thừa nhận, tên khốn khiếp này có vẻ ngoài tốt lắm, xinh đẹp nhưng hoàn toàn không mang chút nữ tính nào.

Mất vài giây để kéo lại những suy nghĩ của mình, Diệp Gia lại cảm thấy bụng dưới co rút đau đớn, thời gian một, hai ngày hiển nhiên là không đủ để thân thể con người hồi phục lại sức khỏe, nhưng cánh tay cùng thanh âm cuối cùng đã hồi phục, “Em trai ta đâu?”

Thanh Dịch cười nhẹ, khom người xuống, nói bên tai Diệp Gia: “Ta đem hắn làm thịt, thi thể liền đút cho hài tử của ta……”

Lời u ám vừa nói ra chính là điều mà Thanh Dịch vẫn muốn làm. Sau khi sinh ra, chất dinh dưỡng tộc nhân bọn họ cần chính là cơ thể mẹ, vốn Diệp Hoa chính là vì thay thế Diệp Gia mà được giữ lại.

Diệp Gia lại tin là thật, hắn hoàn toàn không nghi ngờ Thanh Dịch đã làm chuyện đó, sắc mặt vẫn tái nhợt giờ trở nên như tro tàn không mang chút khí sắc nào hết, ngón tay run run bám chặt xuống giường muốn đứng dậy.

Thanh Dịch có chút hối hận, tay y đặt lên tay Diệp Gia, không cho phép hắn ngồi dậy.

Diệp Gia bị kích động, khiến cho Thanh Dịch lo lắng có nên chữa lại câu nói hay không, trong khi do dự, tay phải bị giữ lấy nên Diệp Gia dùng tay trái quăng cho Thanh Dịch một cái tát.

Cái tát yếu như lụa mỏng quất vào mặt, nhưng cũng đã dùng hết toàn lực của Diệp Gia. Sau khi đánh trúng, cánh tay Diệp Gia buông thõng bên người, có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng Thanh Dịch nhất định sẽ tránh thoát.

Thanh Dịch dùng ngón trỏ lướt qua má, đem chuyện này ghi nợ lên người Diệp Hoa.

“Anh, anh tỉnh rồi?” Diệp Hoa từ cửa đi vào, đi đến đối diện liền buông đứa trẻ trong tay ra, rồi vui mừng chạy đến xem xét Diệp Gia.

Khuôn mặt căng cứng như dây cung liền thả lỏng ra.

Thực ra, Diệp Hoa chẳng qua là sang phòng bên vắt sữa, con thú bị thương không thể đặt ở trong phòng Diệp Gia, điều này đối với việc dưỡng thương của Diệp Gia không hề có ích, ngược lại chỉ tăng nguy cơ nhiễm trùng.

Mới vừa rồi đứa nhỏ đói bụng, khóc rất to, còn to hơn lúc ban đầu, hiệu quả của bát sữa tươi quả là kinh người.

Trong lòng đất trống, tiếng khóc rất to lại rõ ràng, Diệp Hoa đành phải ôm nó sang căn phòng liền kề, đó vốn là phòng trống, hiện tại đặt con thú bị thương, hơn nữa còn dùng khóa cố định tứ chi con thú ở góc tường.

Thanh Dịch quan sát Diệp Hoa, Diệp Hoa vốn mang những ý nghĩ không tốt về đứa nhỏ nên trong lòng chợt bất an, sẽ không phải Thanh Dịch biết ta đối với trứng của y hạ độc thủ đi, bằng không vì cái gì mà nhìn ta như vậy, nhưng Thanh Dịch hẳn là không cần đứa nhỏ này, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Diệp Hoa cùng Diệp Gia không quá giống nhau, bất quá nhìn kỹ, cũng không phải không có nét nào giống. Thanh Dịch vì phát hiện nhàm chán này mà dừng lại vài giây.

Diệp Hoa đem đứa nhỏ đang ôm trong lòng đặt trên chiếc giường bên kia, nơi tầm mắt Diệp Gia không thấy được.

“Có đói không? Có canh rau đấy.” Diệp Hoa đi tới chỗ cái bếp lò, phía trên là canh nóng vẫn đang đun, là canh rau loãng.

Miệng Diệp Gia nhạt nhẽo, trong bụng tuy trống rỗng nhưng không muốn ăn gì.

Diệp Gia múc nửa bát mang đến ngồi ở đầu giường Diệp Gia, “Chịu khó một chút, ăn thức ăn lỏng rất có lợi cho anh.” Nói xong, liền nâng đầu Diệp Gia dậy, múc một thìa đưa tới miệng hắn.

Thanh Dịch cũng không tranh được, lại không nghĩ nhìn hai người khăng khít thân mật với nhau, nhưng bảo rời đi thì y lại không cam lòng, liền đi tới cạnh đứa nhỏ, lần đầu tiên thật sự nhìn con nối dòng của chính mình.

Thanh Dịch dùng tay chạm vào cằm của đứa nhỏ, thực mềm mại. Móng tay vừa dài vừa sắc, cứ thế cắt vào làn da, nhiều dấu máu màu lam hiện lên, rồi đọng lại thành một đường mảnh, lấy tay lau đi, miệng vết thương cũng biến mất.

Diệp Gia không yên lòng vừa nuốt canh, con mắt cũng liếc nhìn sang một hướng khác, Diệp Hoa hơi nghiêng thân mình sang một bên, vừa lúc che đi.

Diệp Gia lúc này mới chuyên tâm ăn. Ăn được nửa bát canh rau nấu nhừ, Diệp Gia liền cảm thấy no.

Diệp Hoa tắt lửa đi, nói với Diệp Gia, “Em đi bưng nước canh lên, tránh bị cạn, chờ khi nào anh đói thì đun lại.”

Diệp Gia gật đầu, một lát sau, lại kéo kéo tay áo Diệp Hoa.

Diệp Hoa xoay người lại cúi xuống.

Diệp Gia nhẹ giọng hỏi: “Kia…… thật là trứng sao?”

Diệp Hoa biết anh trai mạnh miệng yếu lòng, nếu đứa nhỏ kia thật sự chết non, cũng liền thôi, nếu bảo ra tay, hắn phần nhiều là không xuống tay được.

“Thanh Dịch nhìn qua cũng không khác gì so với nhân loại.” Còn sự kinh ngạc của Thanh Dịch khi thấy đứa nhỏ kia, Diệp Hoa cho rằng không cần…… nói.

Nghe xong lời nói của Diệp Hoa, Diệp Gia bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt anh tuấn mà liều lĩnh ngay trước mắt khi vừa tỉnh lại kia.

Về năng lực, có thể so với người máy quân sự, thậm chí so với người máy còn mạnh hơn, người máy nếu bị tấn công vào các phần link kiện quan trọng còn có thể chết. Về khuôn mặt, ngay cả nam nhân anh tuấn nhất của tinh hệ đều kém y một phần, chỉ nhìn ngũ quan một cách đơn thuần, khuôn mặt của nữ minh tinh đẹp nhất ngân hà cũng không hoàn mỹ như y, chẳng ngại nữ minh tinh kia được mệnh danh là mỹ nhân mang gen tinh xảo nhất.

Diệp Gia suy nghĩ đến thất thần.

Diệp Hoa hiểu lầm hắn còn đang suy nghĩ đến đứa nhỏ, liền nói: “Anh muốn nhìn không?”

“A? Nhìn cái gì?” Mê man hỏi.

Trong lòng Diệp Hoa “Di” một tiếng, nói: “Đứa nhỏ.”

“Không!” Diệp Gia cứng giọng nói, nhưng một lát sau, đầu óc của hắn giống như đang trôi nổi trong nước, cao thấp lay động.

Thanh Dịch đang nhéo nhéo đứa nhỏ, đôi mắt bé mở to, rưng rưng nước mắt, nhưng lại không khóc.

Thanh Dịch hẳn là vẫn luôn lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn hắn, Diệp Hoa vừa đi lại đây, y đã để lại đứa bé lên trên ghế. Diệp Hoa ôm đứa bé quay lại bên mép giường của Diệp Gia.

Diệp Gia mới chỉ nhìn qua đứa nhỏ một lần, hình ảnh về nó rất mơ hồ, bây giờ nhìn lại, thực nhỏ, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt, cái mũi, lỗ tai, cái miệng cũng nhỏ, những ngón tay đang nắm chặt lại càng nhỏ hơn. Đã không bị Thanh Dịch quấy rầy, đứa nhỏ nhắm mắt lại, nhìn qua thực yên tĩnh mà thoải mái.

Diệp Gia không nói, Diệp Hoa cũng không mở miệng.

Thanh Dịch ngồi cách đó không xa, dường như chuẩn bị ngồi dây dưa, bởi vì nhìn y giống như đang ngủ, khuỷu tay đặt lên tay vịn của ghế, bàn tay đỡ lấy má, thân mình hơi nghiêng sang một bên.

“Anh muốn ôm đứa nhỏ không?” Trong không khí căng thẳng này, Diệp Gia đành phải hỏi.

Không ngoài dự kiến, Diệp Gia trả lời một cách cứng nhắc: “Không cần.” Giọng nói mang đầy vẻ khó chịu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio