Diệp Gia giống cái mộc đầu nhân, chỉ có chuyển động con mắt, thế là tầm mắt không thể tránh Thanh Dịch đang ở ngay trước mặt mình.
Đôi mắt màu tím giống như châu ngọc, làm cho kẻ thô kệch như Diệp Gia cũng nhịn không được ý nghĩ muốn sưu tầm, mũi thẳng tắp không bị võng xuống, môi như củ ấu, nhìn qua cực kỳ trơn bóng, y dù nhăn mặt cũng không thấy lỗ chân lông, giống như dùng trân châu ngưng tụ thành.
Thật sự rất đẹp…..
Diệp Gia vốn hiếm khi tiếp xúc với nữ nhân liền ngây người ngẩn ngơ.
Thanh Dịch chuyên tâm chăm sóc vết thương cho Diệp Gia, cứ thế liền bỏ qua vành tai phiếm hồng cùng ánh mắt né tránh của Diệp Gia.
Khuôn mặt như vậy, vì cái gì mà lòng lại hiểm ác như thế? Diệp Gia nhấp môi dưới, khinh bỉ chính mình cư nhiên lại đi thích vẻ ngoài của Thanh Dịch.
Móng tay Thanh Dịch so với đao còn sắc bén, mặt ngoài vết thương rất nhỏ, sau khi máu ngừng chảy căn bản không thể nhìn thấy miệng vết thương.
Thanh Dịch cảm thấy thật chướng mắt, đúng vậy, đến nỗi vì cái gì, y cho rằng đó là do niềm đam mê của mình tác oai tác quái gây ra, phải biết rằng lúc trước y đối với làn da ấm áp của Diệp Gia là rất vừa lòng.
Thế là Thanh Dịch dùng đầu lưỡi liếm lên. Sau khi liếm qua lại vài lần, Thanh Dịch mới bỏ qua.
Ánh mắt Diệp Gia trở nên phát ngốc.
Động tác của Thanh Dịch quá mức mềm nhẹ, giống như hành động giữa những người đang yêu vậy.
Phì phì, Diệp Gia lấy lại tinh thần, tự phỉ nhổ bản thân mình.
Thanh Dịch căn bản không nghĩ tới hành động của chính mình có bao nhiêu ám muội, phải nói là y từ trước đến nay không biết ám muội là cái gì, tuân theo dục vọng của bản thân, nghĩ muốn liếm liền liếm.
Thanh Dịch đem chỗ băng vải còn lại buộc vào, thả vào túi áo Diệp Gia, y thấy hắn lấy ra từ nơi đó.
Thanh Dịch chậm rãi hỏi: “Ngươi, thời điểm gặp tộc nhân của ta, từ lúc các ngươi bắt đầu đặt chân xuống đây, từng chuyện từng chuyện, toàn bộ kể cho ta biết.”
“……”
“Ngươi nếu không nghĩ muốn ta cứu em trai ngươi, vậy cứ ngậm miệng đi.”
Diệp Gia bắt đầu kể lại, cũng không có cái gì để giấu diếm.
“Hưm? Hang núi? Đồng bạn của ngươi rơi vào đó, sau đó ngươi cũng đi vào mà không thấy gì hết?” Thanh Dịch hỏi.
“Đúng vậy.”
Nghe hết mọi chuyện một cách cẩn thận, Thanh Dịch có chút đăm chiêu.
Một lát sau, y nói với Diệp Gia, “Ngươi đại khái còn phải ở đây một thời gian, ta phải ra ngoài tìm xem, bọn họ phải định cư ở một nơi nào đó….. Có nghe thấy không? Ngươi cho dù rời đi ta, cũng sẽ bị bọn họ bắt được, không cần làm chuyện điên rồ, nếu bị ta phát hiện….. Nghe rõ chưa? Lần sau ta sẽ không có tâm trạng tốt như thế cùng ngươi giao dịch.”
Thanh Dịch nói vọng ra sau, bước đi ra ngoài.
Thanh Dịch lấy cỏ dại che lên miệng hang, rồi mới nhảy xuống sườn núi, đầu tiên y đi đến nơi hạ cánh lúc đầu của phi thuyền, rồi mới đi tới sơn động mà Diệp Gia cùng đồng bạn ở lúc ban đầu, bên trong vẫn còn ít dấu vết, ví dụ như tro than, ba cái chăn mỏng, cùng vài thứ kỳ quái mà y không biết…..
Thanh Dịch tưởng là vũ khí, nhưng gập lại liền đứt, một thanh dài màu bạc, một đoạn còn có chỗ bị lõm vào hình nửa ê líp. Rác rưởi, Thanh Dịch ném nó, đi vài bước, lại quay lại đem mấy tấm chăn cầm trong tay.
Kế tiếp, Thanh Dịch tới cái hang mà Diệp Gia nhắc đến, chỗ này khiến y mất một chút thời gian, bởi vì Diệp Gia cũng không nhớ rõ ràng, chỉ nói là trên đường đi hái quả, hơn nữa lại đã qua mấy ngày, miệng hang sẽ bị cỏ cây bao trùm, nếu không phải Thanh Dịch có ánh mắt sắc bén, hơn phân nửa sẽ bỏ lỡ.
Thanh Dịch đặt chăn trên một cái cây cách đó không xa, rồi mới nhảy xuống, khi sắp rơi vào đầm, Thanh Dịch đã nhìn rõ mọi thứ dưới chân, y dùng tay đẩy mạnh vào vách đá, dùng chân đạp lên vách đá bên kia, rồi mới xoay người, cuối cùng dừng lại ven đầm. Mặt đất không có người giẫm lên vẫn còn vết bùn khô, xem ra trước đó quả thật chưa có người đi xuống.
Thanh Dịch giống như Diệp Gia lúc trước xuống dưới, theo dấu bùn khô đi về phía trước, nhưng Thanh Dịch thận trọng hơn, y mở ra móng tay, dựng thẳng tai, trong mắt cũng ánh lên nghiêm túc, nơi này, có lẽ sẽ có đồng loại.
Bằng vào ngũ cảm siêu phàm, thậm chí phương hướng của dòng khí y đều có thể cảm nhận được, Thanh Dịch chậm rãi sờ soạng, đi được khoảng mười phút liền dừng lại, xoay người quay về. Không cần phải đi tiếp nữa, bên trong không chỉ có một tộc nhân, y không thể đi thêm về phía trước.
Đối với Diệp Gia cùng Lâm Lẫm mà nói, cả hai người đều không có khả năng đi lên khỏi miệng hang, căn bản không đáng giá nhắc tới trước mặt Thanh Dịch, móng tay của y còn tốt hơn đinh móc, sức của đôi chân, những bắp thịt phối hợp nhau đã đạt đến độ tuyệt hảo.
Thanh Dịch gỡ mấy cái chăn xuống, chuẩn bị trở về, liền thấy cây dại theo gió đung đưa, những quả sắp chín cùng với những quả đã chín đỏ ở đầu cành lắc lư, y mở chăn ra, rồi mới hái quả mang đầy trong ngực.
Diệp Gia lần lượt hoạt động tứ chi, sau khi liên tiếp thất bại, hắn phiền muộn nháy nháy mắt vài cái, cảm giác giống như kẻ vô dụng thật không phải ai cũng chịu được. Diệp Gia lại nghĩ, Diệp Hoa rốt cuộc là như thế nào mới chịu được mấy ngày không thể nhúc nhích? Nếu thay bằng hắn đã sớm điên rồi.
Giờ phút này, Diệp Gia không có thử nghĩ, Diệp Hoa nếu biết tình cảnh của hắn, nhất định cũng cho rằng anh trai của mình không thể chịu đựng được người khác xâm phạm hắn.
Thanh Dịch đẩy ra vài nhánh cây trên cửa hang, thấy mí mắt Diệp Gia cứ nháy nháy giống như một tên ngốc.
Thanh Dịch ngồi xuống cạnh Diệp Gia, rồi mới đem chăn đặt trên mặt đất, lấy ra một quả dại, sau khi đổ nước trong siêu ra để rửa, liền cắn một miếng nhỏ, phát ra tiếng vang rõ ràng. Còn hơn ăn thịt, cách ăn hoa quả của Thanh Dịch cũng rất nho nhã, cái miệng nhỏ đang nhai cơ hồ nhìn không thấy răng nanh.
Mùi thơm mát của quả dại dần bay vào trong mũi Diệp Gia, đã lâu như thế suốt ngày phải ăn thịt không có gia vị, nói không thèm là gạt người, thậm chí đều muốn nuốt nước miếng. Nhưng Diệp Gia tự chủ không tồi, hắn có chuyện trọng yếu hơn cần hỏi, “Ngươi đi tìm thứ này?”
Lời nói của Diệp Gia tràn đầy sự chất vấn, không hiểu Thanh Dịch có nhận ra được hay không, hay là trái cây đã làm cho tâm tình của y tốt đến mức không muốn cùng Diệp Gia so đo, y nói: “Đã tìm được chỗ ở của bọn họ, ngay tại hang động mà đồng bạn ngươi rơi xuống.”
Diệp Gia như bị vật sắc đâm vào tim, không dám nghĩ nhiều nói: “Lâm Lẫm…..”
“Lâm Lẫm? Đồng bạn của ngươi?” Thanh Dịch ăn xong một quả, ném hột xuống, lại lấy ra một quả khác chín đỏ sáng bóng, “Không cần hy vọng xa vời, hắn đã rơi vào trong tay bọn họ.”
“M nó!”
Thanh Dịch bắt đầu tấn công một quả khác, xem nhẹ câu mắng của Diệp Gia. Thời gian Thanh Dịch gặm cắn thong thả trôi qua, tay chân Diệp Gia cuối cùng cũng có dấu hiệu phục hồi lại như cũ. Thanh Dịch đem chăn đổ lên trước mặt Diệp Gia, chỉ còn một ít trái cây, “Ăn!”
Diệp Gia hơi trễ khóe miệng, cũng không thấy hắn cầm lấy trái cây màu đỏ ngon lành lên, không phải không muốn ăn, chính là tay không động được.
Thanh Dịch xoa hai tay, chuyển qua nằm đối diện với Diệp Gia, xung quanh đầy hạt rơi vãi.
Diệp Gia sau khi có thể hoạt động, đầu tiên là kiểm tra thân thể Diệp Hoa, lúc trước đầu óc bị tuyệt vọng quấy nát như tương, cũng không quan tâm đến cú đấm kia của Thanh Dịch, hiện tại tình hình chuyển biến tốt, Diệp Gia mới giật mình cuống quýt kiểm tra.
Thanh Dịch ngạo nghễ nói: “Yên tâm, không chết được.”
Cùng Diệp Gia ở chung mấy ngày, y đại khái cũng biết được mức độ thân thể có thể chịu đựng của hai anh em Diệp Gia, cho nên khi ra tay đã khống chế lực đạo.
Diệp Gia ngoảnh mặt làm ngơ, sau khi đã chắc chắn Diệp Hoa không có thương tổn gì lớn mới mềm nhũn xuống ngã qua một bên. Trứng này, nguyên lai cũng là lợi thế, Diệp Gia giống như giữa biển cả vô tận bắt được một khối gỗ đang trôi, có lẽ, bắt lấy, chờ đợi, vậy bản thân sẽ không bị chìm, có thể, vẫn còn cơ hội.
Chính là Diệp Gia thật sự không thông minh lắm, có lẽ hắn đã cố che giấu biểu tình, có lẽ không, dù sao đi nữa, từ trong ánh mắt, Thanh Dịch nhận ra được nội tâm đang gợn sóng của hắn, càng có thể đoán được chủ ý của hắn là gì.
Diệp Gia là người rất hăng hái, một khi có hy vọng, cho dù là rất nhỏ bé, hắn cũng sẽ cố gắng nghĩ đến điểm tốt của nó. Diệp Gia giương mắt, Thanh Dịch thản nhiên vênh váo, Diệp Gia trong lòng có tức giận mà không có chỗ phát tiết, cầm một quả lên cắn liên tục mấy miếng. Trái cây vốn không lớn, Diệp Gia cắn vài miếng liền hết một nửa, đầy cả miệng, hai má phồng to lên.
“Rốt cuộc thì bao giờ ngươi mới hành động? Ngươi không phải rất lợi hại sao?” Sau khi ăn liên tiếp ba quả, Diệp Gia lau miệng, có chút châm chọc nói.
“Ta đương nhiên sẽ ra tay.” Thanh Dịch không nói nhiều, liền bắt đầu chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Dịch liền lay Diệp Gia dậy, cảnh giác nói với Diệp Gia: “Ta phải đi ra ngoài, đi tìm dược cho em trai yêu quý của ngươi.”
“Thật sao?” Diệp Gia không quá tin tưởng.
Thanh Dịch đáp trả bằng một ánh mắt lạnh, rồi mới rời đi.
Số trái cây còn lại từ hôm qua, Diệp Gia cùng Diệp Hoa đã bọc lại, sau khi Thanh Dịch đi không lâu, Diệp Hoa mơ màng tỉnh lại, hỏi Diệp Gia xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thanh Dịch vì sao sắc mặt bỗng nhiên thay đổi tấn công hắn, tuy rằng bình thường Thanh Dịch cũng lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ động chân tay.
Diệp Gia đương nhiên là nói qua loa cho có lệ, bình tĩnh trả lời vì hắn biết Diệp Hoa sẽ không thực sự ép buộc hắn.
Đối mặt với sự kiên trì hiếm thấy của Diệp Gia, Diệp Hoa chỉ có thể thở dài, anh trai hắn là một tên cứng đầu, một khi đã thật tâm nhận thức một chuyện nào đó, sẽ kiên cường chống đỡ.
Diệp Gia gãi tai, nửa cao hứng nửa chờ mong nói, “Ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta tranh cãi nhau chính là vì thời gian đi tìm thuốc thôi, y một khi xúc động liền…..”
Diệp Hoa cuối cùng không cam lòng nói một câu, “Y vì cái gì mà tìm thuốc cho ta? Không thân cũng chẳng quen…..”
Những lời này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, chỉ kém mỗi việc là Diệp Gia chưa có tung nắm đấm ra, cao giọng nói: “Không thân cũng chẳng quen thì không thể giúp đỡ sao? Đương nhiên là có thể a…..”
Nói xằng nói xiên một lúc, khiến cho Diệp Hoa nghi ngờ càng tăng thêm.
Diệp Hoa thử nói: “Anh à, chúng ta vẫn nên rời đi, dù sao cũng là người xa lạ, vẫn là không cần quá mức gần gũi.”
Diệp Gia im lặng một lúc, rồi mới khó khăn nói: “Thân thể của em không thuận tiện, hơn nữa bên ngoài không đơn giản như chúng ta tưởng tượng.”
Diệp Hoa tựa đầu vào cánh tay Diệp Gia, “Em chỉ hy vọng, không bao giờ liên lụy đến anh.”
Diệp Gia xoa đầu hắn, “Sẽ không.”
Thanh Dịch lại đi xuống hang động lần nữa, thật cẩn thận đi sâu vào trong. Y cũng không tự tin có thể tránh được tất cả các máy theo dõi, cho nên vẫn chưa trực tiếp xâm nhập, mà là lẳng lặng quan sát, ở khoảng cách không bị phát hiện, ở những lối rẽ đảm bảo an toàn…..
Quan sát số lượng, quan sát cách bố trí.
Thanh Dịch cũng không dừng lại lâu, bởi vì y biết rõ năng lực hiện tại của bản thân chỉ có sáu phần, nhiều nhất cũng không vượt qua bảy phần so với trước kia.
Diệp Gia và Diệp Hoa đang ôm nhau, hai anh em đều đang an ủi nhau, bằng cách ôm để lấy thêm sức mạnh, ngay cả khi bị ngăn cách bằng sự thật, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình anh em của hai người.
Khi Thanh Dịch quay lại thì thấy cảnh này, bỗng nhiên lửa giận bốc lên, tiến lên kéo hai người ra, bước qua trung gian.
Diệp Hoa nhíu mày.
Diệp Gia đầu tiên nghĩ đến chuyện khiến Thanh Dịch phải ra ngoài, “Sao rồi?”
Ta đi ra ngoài tìm dược cứu hắn, các ngươi liền không có việc gì ôm ấp lẫn nhau, Thanh Dịch cảm thấy được chính mình thật xui xẻo, đó là một trải nghiệm chưa từng có từ trước đến nay. Tâm tư Thanh Dịch mông lung, cảm thấy được tình cảm của chính mình đang dao động, lập tức liền nghĩ lại, nếu trước nay chưa có, như vậy có nghĩ không ra cũng là bình thường.
Diệp Gia lo lắng chờ đợi, đang muốn mở miệng, Thanh Dịch đã quay về từ cõi mộng, “Ngươi nghĩ rằng tộc nhân của ta vô dụng như vậy sao?”
Diệp Gia mất mác thở dài, xoay người nói với Diệp Hoa: “Đừng lo lắng, thân thể của em nhất định sẽ tốt lên.”
Ngày hôm sau, Thanh Dịch cũng rời đi vào buổi sáng, trước trưa liền trở về, mấy ngày liên tiếp như vậy, nhưng lại không hề có tiến triển.
Diệp Gia không khỏi đem Thanh Dịch kéo sang một bên, hỏi; “Thực ra ngươi có dã tâm gì, ta sẽ không để ngươi kéo dài đến….. sau mấy tháng đâu.”
Thanh Dịch lạnh nhạt nói, ngôn từ cay nghiệt, “Não của ngươi làm từ đậu hũ chắc? Chuyện chưa chắc chắn ta sẽ không làm, ta đã rời đi nơi này quá lâu, nếu khinh suất mà ra tay sẽ lợi bất cập hại, hay là ngươi muốn ta chết ở nơi nào đó sao? Đừng có mơ.”
Máu nóng dâng lên, nhưng Diệp Gia cũng chỉ nghiến răng mà nhịn xuống.
Thanh Dịch tự có quyết định của chính mình, trải qua mấy ngày quan sát, tuy rằng chưa hoàn toàn hiểu hết tình hình, nhưng cũng hiểu được một phần, có thể nhận thấy những tộc nhân còn lại không đoàn kết thành một nhóm, thân thiết hữu nghị với nhau, bọn họ cho tới bây giờ vốn không phải một chủng tộc hòa thuận, hiện tại cũng không thể thay đổi, nếu không sẽ không có thủ vệ cùng cảnh giới nghiêm ngặt như vậy.
Thanh Dịch không tin việc bọn Diệp Gia có thể làm cho tộc nhân coi trọng như thế, bởi vì thực lực thật sự là kém quá xa.
Việc suy vong cũng không thể thay đổi bản tính tranh đấu, trái lại, bởi vì nhân số giảm bớt, cơ thể ký sinh trở nên khuyết thiếu, vì khuếch trương phe cánh của chính mình, khiến cho tộc nhân tương tàn lẫn nhau.
Thanh Dịch sẽ không đem bản thân đẩy vào trong đó, hiện tại y cần chính là ẩn nhẫn, tĩnh dưỡng, cùng với thời cơ.
Sau một tuần, Thanh Dịch quần áo lộn xộn quay trở lại, trên eo đeo một cái đai lưng màu xanh thẫm, Diệp Gia không biết, đó là vật phẩm duy nhất mà mỗi một tộc nhân đều mang theo bên người, dù nhiều năm đã trôi qua, tuy rằng có lẽ nó đã trở nên vô dụng, nhưng phần lớn mọi người vẫn duy trì thói quen này.
Tuy rằng lý trí nói cho Thanh Dịch có thể đợi thêm ít ngày nữa, nhưng là thái độ ngày càng lạnh như băng của Diệp Gia, còn cả ánh mắt không thèm giấu diếm kia, toàn bộ đều tỏ vẻ hắn càng ngày càng xác định Thanh Dịch chỉ đối phó cho có lệ với hắn.
Thanh Dịch cân nhắc nhiều lần, vẫn là ra tay. Y bắt lấy một tộc nhân ra ngoài tuần tra, bẻ gẫy xương cổ của hắn. Tuy rằng tay của tộc nhân đó chọc thẳng vào một bên thắt lưng của y, bóp nát nội tạng, nhưng so với vết thương trí mạng ở xương cổ thì nó không đáng để nhắc tới.
Thân thể Thanh Dịch chưa khôi phục hết, cùng với năng lực chữa trị cũng không mạnh như trước kia. Nhưng khi bước vào hang, y vẫn là một kẻ cường giả cao ngạo lãnh huyết, lưng thẳng, ánh mắt sắc bén.
“Chẳng lẽ ngươi gặp phải tộc nhân?” Hôm nay Thanh Dịch trở về muộn hơn một chút, Diệp Gia vô tình hỏi.
Thanh Dịch đi về phía hắn, trong tay đang cầm một viên tròn to bằng hạt đậu xanh.
Diệp Gia nhìn thứ gì đó Thanh Dịch đặt vào lòng bàn tay hắn, bởi vì mong chờ đã rất nhiều, thất vọng cũng rất nhiều, hôm nay ngược lại không dám mở miệng.
Thanh Dịch không biết tâm trạng rối rắm phức tạp của hắn, nhưng cũng hiểu được Diệp Gia oán thầm mình đã lâu, thế là chủ động nói: “Cho hắn ăn.”
Tình huống của Diệp Hoa không thể nói là không có chuyển biến tốt đẹp, chính là quá chậm, chậm đến mức Diệp Gia nghĩ rằng Diệp Hoa giống như một đứa trẻ sơ sinh, cần trải qua năm tháng để dần dần lớn lên…..
Lúc này, Diệp Hoa cũng đang tỉnh, nghe thấy lời nói của Thanh Dịch đương nhiên cũng rất cao hứng, nhưng hắn cũng lo sợ bất an, vô cớ lại nhận được lễ vật của Thanh Dịch, vậy y muốn cái gì? Hắn cùng Diệp Gia gần như chẳng làm được gì, hơn nữa, Diệp Hoa còn khôn khéo hơn Diệp Gia, hắn cũng vẫn không tin Diệp Gia có thể thuyết phục người khác giúp đỡ mình, lại càng không tin tưởng một người như Thanh Dịch lại có thể trợ giúp người khác.
Chính là bản thân lại không thể nhúc nhích, chẳng phải một cái con tin sao? Nhưng nếu nhận lấy thuốc của y, Diệp Hoa cũng hiểu được rằng điều đó không ổn…..
Nhìn Diệp Gia ân cần đưa nước cùng viên thuốc tới bên miệng mình, Diệp Hoa do dự.
“Mau uống đi.” Diệp Gia nghĩ đến Diệp Hoa buồn ngủ, lại nhắc.
Diệp Hoa than nhẹ một tiếng, chỉ sợ nếu mình không uống thì Diệp Gia cũng không từ bỏ.
Đến nỗi thuốc có phải thật hay không, có vấn đề hay không, Diệp Gia đã sớm nghĩ đến điều đó sau khi Thanh Dịch đồng ý với mình. Chính là Thanh Dịch muốn giết hai người bọn hắn chỉ cần động một ngón tay là được, không cần phải….. lòng vòng làm gì.
Diệp Hoa ngoan ngoãn nuốt viên thuốc vào, rồi uống thêm mấy ngụm nước Diệp Gia đưa cho hắn.
Đêm đó, sau khi Diệp Hoa ngủ say, Diệp Gia cảm thấy trên mặt có chút ngứa, giống như có người đang trêu mình. Đột nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy nửa người trên Thanh Dịch nâng lên, hai tay chống tại hai bên sườn mình, sợi tóc tự nhiên rơi xuống, chính là mái tóc này đã quấy rầy giấc ngủ của Diệp Gia.
Nhưng đó không phải điều quan trọng, quan trọng là….. Thanh Dịch muốn làm cái gì?
Những buổi tối gần đây, Thanh Dịch rất an phận, Diệp Gia cảm thấy Thanh Dịch sẽ vì trứng mà không đụng chạm hắn nữa, vừa mới có một giấc ngủ an ổn vào buổi đêm, giờ lại bắt đầu lo lắng đề phòng.
Diệp Gia nhỏ giọng, “Ngươi…..”
Thanh Dịch nhấc hẳn người lên, vắt qua người Diệp Gia, hai tay đặt quanh vai hắn, rồi mới bắt đầu cúi xuống.
Trong chớp mắt, Diệp Gia giống như một con rùa bị lật ngược lại vậy.
Thanh Dịch đè chặt phần xương cụt của hắn, “Đừng nhúc nhích….. Trừ phi ngươi nghĩ muốn đánh thức em trai ngươi.”
Diệp Gia cào tay lên mặt đất, dùng sức bóp lấy đất bùn coi nó như Thanh Dịch, khô khan nói: “Trứng…..”
Thanh Dịch kề sát xuống Diệp Gia, mặt dán mặt nói: “Đừng lo lắng, nó không có yếu ớt như vậy.”
Lời giải thích của Thanh Dịch khiến Diệp Gia giãy dụa càng mạnh hơn, nhưng hắn không phải là đối thủ của Thanh Dịch.
Chỉ dùng một tay, như một tảng đá to đè lên người, giống như bị đóng đinh trên mặt đất vậy. Thanh Dịch xoa nhẹ mông Diệp Gia qua lớp quần, tư vị của lần trước khi tiến vào nơi này vẫn còn mới mẻ trong đầu y. Diệp Gia sợ run nổi hết cả da gà, mà lại không thể phản kháng.
“Ưhm…..” Diệp Hoa ở bên cạnh bỗng nhiên xoay người, dọa Diệp Gia toát mồ hôi lạnh.
Thanh Dịch đã cởi xong quần hắn, cặp mông tròn vểnh trong đêm lạnh hơi co rút lại. Phía sau truyền đến tiếng quần áo ma sát loạt soạt vào nhau, Thanh Dịch đang cởi quần của chính mình.
Có lẽ bởi vì quá căng thẳng, hậu huyệt của Diệp Gia rất sít, một đầu ngón tay được đưa vào, Thanh Dịch hơi do dự, rút ngón tay, buông Diệp Gia ra. Tuy rằng không biết vì sao Thanh Dịch thay đổi chủ ý, Diệp Gia vội vã mặc quần vào, còn chưa kịp kéo khóa quần, Thanh Dịch đã quay lại.
Ngồi xổm xuống bên người Diệp Gia, Thanh Dịch lại đè lên người hắn, trên tay cầm một quả nhỏ. Từ lần trước sau khi phát hiện cây ăn quả kia, Thanh Dịch thường xuyên hái một ít mang về.
“Không cần…..” Diệp Gia yếu ớt nói.
Thanh Dịch rút đi vẻ im lặng, gợi lên một nụ cười nhạt, nhấc lưng quần của Diệp Gia lên, “Mơ tưởng.”
Diệp Gia liếc nhìn qua Diệp Hoa, hạ giọng nói: “Vô sỉ!”
Thanh Dịch nhướng hàng lông mày dài mảnh, biếng nhác nói: “Còn hơn khi mới gặp, miệng của ngươi bây giờ sạch sẽ hơn rất nhiều.”
“……”
Làm cho hậu huyệt của Diệp Gia lộ ra ngoài, Thanh Dịch bóp nát trái cây, khiến cho chất lỏng nhỏ giọt xuống cúc huyệt.
Xúc cảm lành lạnh khiến cho Diệp Gia hơi run rẩy, rất nhanh, hắn liền hiểu được Thanh Dịch đang làm cái gì, mùi hương nhàn nhạt của trái cây như có như không, lại bởi vì tình cảnh này, tràn đầy ý vị lạ lùng.
Ngón tay đưa vào trong huyệt, đầu ngón tay dính chất lỏng chậm rãi khuếch trương.
Nhìn Diệp Gia mặt đỏ rực lên, muốn kháng cự rồi lại không thể không ngoan ngoãn nằm úp sấp, vẻ mặt nhăn nhó rối rắm, Thanh Dịch rất hưởng thụ, dẫn đến tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, cho nên mới có hứng thú giúp hắn làm một chút tiền diễn.
Chất lỏng trên tay trong lúc ngón tay ra vào tạo ra những thanh âm mỹ, Diệp Gia mặt đỏ tai hồng, ánh mắt cũng không biết hướng vào đâu, rồi lại nhịn không được thỉnh thoảng nhìn sang phía Diệp Hoa, sợ hắn tỉnh lại thấy được cảnh nhục nhã này.
Khi cả ba ngón tay cũng thuận lợi tiến vào, Thanh Dịch cũng có chút động tình, cơ thể Diệp Gia vẫn cứ cứng như đá, nhưng hậu huyệt mềm mại lại tham lam cắn hút chính mình. Để đi vào hậu huyệt của Diệp Gia, Thanh Dịch liền nâng thắt lưng hắn lên, chọc thẳng vào.
“Ah!” Diệp Gia cúi đầu chôn vào giữa cánh tay, không phát ra một tiếng.
Có trơn, đau đớn lần này liền giảm bớt, nhưng bởi vì Diệp Gia lo lắng về Diệp Hoa, nên niêm mạc mẫn cảm lại đặc biệt sít chặt, ngược lại càng thêm đau đớn.
Lực cản từ bên trong cơ thể cũng không thể ngăn lại cuộc chinh phạt của Thanh Dịch, chỉ có thể tăng thêm lạc thú mà thôi.
Để chuyển hướng sự chú ý, Diệp Gia bắt đầu nhìn chằm chằm vào thời gian trên thiết bị liên lạc đeo ở tay, từng giây từng phút.
Một giờ bốn mươi phút sau, cự vật mới rút ra khỏi cơ thể Diệp Gia.
Sau khi được giải thoát, Diệp Gia mới buông lỏng bản thân, hậu huyệt còn chưa khôi phục lại sau khi bị ra vào, vẫn lưu lại cảm giác bị khuếch trương một cách rõ ràng. Diệp Gia nhìn Diệp Hoa, hắn vẫn bảo trì tư thế ngủ say vừa nãy.
Có kinh nghiệm từ lần trước, sau khi Thanh Dịch bắn tinh, liền thay Diệp Gia đang xụi lơ rửa qua, rồi mới mặc quần áo cho hắn, ôm lấy hắn cùng ngủ.
Có thuốc của Thanh Dịch, ngày hôm sau thân thể Diệp Hoa bắt đầu chuyển biến tốt, ngón tay đã có thể cầm các vật nhẹ, nửa người trên cũng đã có thể cử động ngồi dựa vào vách tường.
Diệp Gia trong lòng vui mừng, ban đêm Thanh Dịch quấy rầy hắn, hắn cũng ngàn vạn đau khổ toàn bộ chịu đựng.
Hơn nửa tháng sau, Diệp Gia trợn mắt đối diện với Thanh Dịch. “Vì sao mà Diệp Hoa vẫn chưa thể đứng lên? Ngươi đưa thuốc giả?”
Thanh Dịch dễ dàng ngăn lại nắm đấm của Diệp Gia, “Thuốc giả?”
Trên mặt Thanh Dịch tràn ngập “Đáng sao?”, thuốc đương nhiên là thật, nhưng nếu y dễ dàng liền chịu uy hiếp của Diệp Gia mà đưa ra thuốc giải cho Diệp Hoa, vậy đó cũng không phải Thanh Dịch.
“Ngươi rốt cuộc làm cái gì?” Diệp Gia rống lên.
Thanh Dịch bắt lấy nắm đấm của hắn, cũng không buông ra, ngược lại kéo hắn vào lòng mình, “Ta muốn ngươi đẻ trứng của ta một cách an toàn đã.”
“Chỉ cần ngươi chữa khỏi cho em trai ta.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Thanh Dịch, “Buồn cười, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Chữa khỏi rồi, ngươi cam lòng sao? Nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp mặt, ngươi cũng đâu có thông minh như thế…..” Chỉ có nắm được điểm yếu của ngươi, ngươi mới có thể nghe lời ta.
“Ngươi làm cái gì?” Diệp Gia quát lên một tiếng, tay kia đánh thẳng đến huyệt thái dương của Thanh Dịch.
Thanh Dịch không nhúc nhích, khi Diệp Gia chuẩn bị lại ra tay, cũng bắt đầu đá chân, Thanh Dịch mới túm lấy Diệp Gia kéo ngã xuống đất.
“Thuốc còn có một nửa, ngươi nếu không cần, ta liền vứt xuống sông.” Thanh Dịch từ đai lưng lấy ra một viên thuốc to bằng hạt đậu xanh, làm bộ muốn vứt đi.
“Không thể.” Diệp Gia thốt lên.
Nước sông chảy xuôi dòng, một khi viên thuốc rơi vào trong nước, có muốn cũng không thể tìm nổi. Thừa dịp Thanh Dịch dẫn hắn ra ngoài làm sạch thức ăn, Diệp Gia mới có thể dấu diếm Diệp Hoa đặt câu hỏi.
“Còn ba tháng, chỉ cần trứng ra ngoài, ta liền đưa thuốc cho hắn.”
Diệp Gia bị mù mịt vô tận vây quanh, hắn khàn khàn nói: “Ngươi thật sự sẽ thả em trai ta chứ? Ba tháng sau…..” Đây là hoài nghi luôn luẩn quẩn trong đầu, cũng là tia hy vọng còn sót lại trong đầu hắn.
Mặt Diệp Gia gầy đi rất nhiều, mặc dù ở cùng Thanh Dịch, đồ ăn không thiếu, nhưng hắn phải chịu quá nhiều áp lực.
Tim Thanh Dịch khẽ đập nhanh hơn, như là cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra một khe nhỏ. Người này, ban đêm từng cùng y vô cùng thân mật, từ lúc y sinh ra đến giờ, Diệp Gia là người duy nhất gần gũi y đến thế. Thanh Dịch vậy mà lại có thể dùng giọng điệu ôn nhu nói, “Tất nhiên rồi, hắn cũng chẳng có tác dụng gì…..”
Diệp Gia dùng tay đè lên mắt, không tin, lời của Thanh Dịch làm sao có thể tin được? Tin y đi, không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ mình dám hạ quyết tâm để Diệp Hoa chết cùng sao?
Thanh Dịch cầm viên thuốc đưa qua đưa lại trước mắt Diệp Gia, rồi mới cất vào đai lưng.
Hai người duy trì tư thế một thấp một cao một lúc lâu, Diệp Gia đưa tay đặt lên ngực Thanh Dịch, dùng sức đẩy y, “Tránh ra…..”
Thanh Dịch xoay người, kéo lấy cánh tay Diệp Gia muốn ôm lấy hắn.
Diệp Gia tránh đi, chính mình đứng dậy, rồi mới tiếp tục rửa sạch da thú đặt trên đá.
Thời điểm quay lại hang, Diệp Hoa đang coi lửa, trong tay là một siêu nước sôi.
Diệp Gia giấu đi những tâm sự của bản thân, cười với Diệp Hoa, rồi cả hai cùng nhau chia thịt.
Diệp Hoa chưa bao giờ cùng Diệp Gia thảo luận về tình trạng cơ thể của chính mình, tựa hồ cũng không lo lắng, chính là Diệp Gia biết, Diệp Hoa không muốn cho hắn có thêm phiền toái.
Ngày lại ngày trôi qua, bốn tháng theo như lời Thanh Dịch càng ngày càng gần.
“Anh nghĩ gì thế?” Diệp Hoa vỗ vào vai Diệp Gia, gần đây luôn thấy hắn ngẩn người.
Diệp Gia hoàn hồn, nói qua loa: “Không có gì, chính là dạo này thời tiết chuyển lạnh thôi…..”
Ngày hôm qua, Diệp Gia cũng là nói như thế, nhưng bản thân hắn hình như không hề để ý.
Thanh Dịch đứng ở cửa hang, dùng dây mây đan lại làm cửa che, ngăn lại gió lạnh đêm khuya.
“Gần đây, tâm sự của ngươi rất nặng nề.” Diệp Hoa thản nhiên nói.
Diệp Gia không thừa nhận, “Không có a.”
Diệp Hoa liếc nhìn Thanh Dịch đang bận rộn, rồi mới hạ thấp giọng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Gia, “Anh nhìn em đi, anh rốt cuộc đang giấu em cái gì?” Diệp Hoa không ngại nhàm chán hỏi câu mình đã hỏi đi hỏi lại vô số lần.
Diệp Gia quanh co nói, hắn không giỏi nói dối, nhưng lại không thể nói ra sự thật. Diệp Gia chuyển ánh mắt tới ngọn lửa đang lay động không ngừng, không hề nói gì.
Diệp Hoa lặng yên, khiến Diệp Gia có ảo giác cuối cùng hắn cũng thoát ra khỏi tình cảnh bị đuổi theo ráo riết, nhưng Diệp Hoa từ trước đến nay cũng không phải một người dễ dàng lùi bước, lần này làm sao có thể đơn giản bỏ qua cho chính mình? Diệp Gia lắc đầu, mặc kệ nó.
Cửa động sau khi được che kín lại, Thanh Dịch mới đi sang chỗ hai anh em Diệp Gia ngồi để ăn tối.
Một phần thịt chín, cùng hai phần thịt khô thái nhỏ, trải qua vài tháng tìm tòi, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một ít rau dại, thích hợp để bổ sung vitamin.
Ăn cơm xong, Diệp Hoa bỗng nhiên nói muốn cùng Diệp Gia tâm sự, rồi chui vào chăn của hắn. Thanh Dịch sắp phát cáu, lại bị Diệp Gia cắt lời, nhìn ánh mắt Diệp Gia mang vẻ cầu xin, Thanh Dịch liền biết ngày hôm sau có thể làm càng kịch liệt hơn.
Diệp Hoa tuy rằng vẫn không tiện đi lại, nhưng cũng đã thoát khỏi trạng thái thèm ngủ. Để Diệp Hoa không phát giác, bọn họ giảm bớt việc mập hợp trong động, mà đổi thành dã hợp bên ngoài, tuy rằng lạnh, nhưng cũng không phải lo lắng bị Diệp Hoa nghe thấy, nhìn thấy.
Diệp Hoa ôm lấy thắt lưng anh trai, gối đầu lên khuỷu tay hắn. Hai anh em bắt đầu thủ thỉ kể lại những chuyện cũ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhẹ.
Thanh Dịch đột nhiên ngồi dậy, thong thả bước đi nhấc tấm mành che bằng dây mây lên, rồi đi ra ngoài.
Diệp Hoa gần như dán sát vào lỗ tai của anh mình, “Anh còn nhớ rõ anh trước đây từng nói sẽ không bao giờ gạt em không?”
Diệp Gia âm thầm kêu thảm, Diệp Hoa sao lại vô duyên vô cớ cùng hắn nói chuyện cũ, ra là muốn thẩm vấn hắn.
“……”
Diệp Hoa kéo kéo chăn, khiến cho mặt hai người sát lại, thanh âm nghiêm túc”Anh, anh coi em là kẻ ngốc sao?”
“……”
Diệp Hoa càng thêm tức giận, “Anh nhất định phải đợi em nói ra rồi mới thừa nhận sao?”
Diệp Gia thở dài một tiếng, cuối cùng nói: “Anh không phải cố ý…..”
Diệp Hoa cả người bốc hỏa, thanh âm lại buồn bã vô lực, “Đúng rồi….. bởi vì em đi…..” Diệp Hoa tuy rằng đoán ra Diệp Gia bị uy hiếp, nhưng lại không nghĩ đến mức hai người lại có quan hệ với nhau.
Diệp Gia nghe ra giọng nói của em trai mình không vui, đang muốn an ủi, thì Thanh Dịch đã quay lại. Diệp Gia đờ đẫn cùng Diệp Hoa tiếp tục trò chuyện về những việc hồi nhỏ, đầu óc cùng miệng giống như tách ra, đầu thì suy nghĩ không hiểu sao mà hắn lại biết, trong miệng lại không ngừng hùa theo.
Ngày hôm sau, thừa dịp Thanh Dịch ra ngoài tìm thức ăn, Diệp Gia khô khốc nói, “Ngươi biết việc đó khi nào?”
Diệp Hoa nhìn hắn, Diệp Gia bị nhìn chột dạ nói tiếp: “Ta cũng không muốn, chính là chúng ta….. chúng ta không có cách nào, ta….. chỉ cần trứng đi ra, sẽ không có việc gì, y sẽ thả chúng ta đi.” Ít nhất cũng có thể thả ngươi đi .
Trứng? Diệp Hoa hơi nhíu mày.
Diệp Gia vội vàng giải thích, “Cũng không có cách nào khác cả, dù sao ta cũng là nam nhân, bị làm thì cũng coi như chó cắn…..”
“Cái gì!” Diệp Hoa giận dữ nói: “Anh bị y hãm hiếp!”
Diệp Gia há hốc mồm.
————————-
Mộc đầu nhân là loại trò chơi thử xem khả năng im lặng của bạn. Trong trò chơi này, sẽ có vài đứa bé đứng cùng nhau, miệng lẩm bẩm: “Ba ba bốn bốn, chúng ta đều là mộc đầu nhân, không nói không nhúc nhích.” Sau đó làm tư thế bất động, ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng chính là người thắng.
Môi như củ ấu:
ngũ cảm: cảm giác của năm giác quan (vị giác, xúc giác, thính giác, thị giác, khứu giác)