Editor: Hàn Tử Tiêu
Bầu trời u ám, cây cối xanh rờn lay động.
Một cô gái cầm trên tay cây chủy thủ, nhìn những con báo lớn đang há miệng về phía mình, đôi mắt cô phản chiếu hình ảnh ngược của con báo, con ngươi khẽ híp lại, cô lùi về phía sau mấy bước.
“Các ngươi đứng im cho ta, nếu không lão nương sẽ đem tất cả giết chết hết.”
Con báo trong đàn trừng mắt đầy hung tợn, thân thể lao nhanh tới bên người cô!
Cô hít sâu một hơi, nắm chặt cây chủy thủ trong tay, tay phải vung lên muốn đâm chết con báo trước mắt!
Đúng lúc này, một con sư tử xinh đẹp từ trên cây cổ thụ nhảy xuống, vững vàng đứng trước mặt cô, mắt tím thâm ý liếc nhìn cô!
“Ta là người cứu nàng, sau này nàng chính là người của ta?!”
Sư tử ưu nhã nói, thân hình to lớn xông vào đàn báo
Tư thái ưu nhã mang theo tia sắc bén và khí phách, trong mắt là tinh huyết dày đặc.
Cuộc chiến khốc liệt kết thúc trong giây lát, cả đàn báo to lớn lần lượt ngã xuống!
Trong mắt cô là một vũng máu lớn!
Sư tử ưu nhã xoay người, đi lới bên cạnh Lãnh Kiều Nguyệt. Sau đó chậm rãi biến thành một nam tử tuấn mĩ.
Con ngươi màu tím nhạt hút hồn, mái tóc trên đầu rối tung, nhẹ nhàng thổi qua hai vai, bộ dáng quyến rũ động lòng người. Cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc, vùng eo gầy gò xinh đẹp, toàn thân không mảnh vải che thân, đẹp đến mê người, hắn như thần tiên bước ra từ trong tranh khiến cho người nhìn vào không khống chế nổi mình.
Lãnh Kiều Nguyệt nheo mắt, khuôn mặt bình tĩnh khẽ biến đổi, rõ ràng bàn tay dơ lên che lấy mặt nhưng lại cố hở ra một khe nhỏ để liếc nhìn người trước mắt.
Ở thế kỉ , cô được gọi là thần trộm, nhưng vì không cẩn thận nên bị người dùng bom giết chết!
Khi tỉnh lại thì bị nhiều con báo tấn công, hơn nữa lại còn gặp một kẻ điên khùng, thật quá bi kịch!
Tuy rằng hắn là kẻ cứu mình, trên thực tế cô phải báo đáp, nhưng việc trước mắt…
Hiện tại cô bị bức đến ngốc luôn rồi!
Tại sao thú lại có thể biến thành hình người?!
Không thể nào!!!
Nam Li tiến về phía nàng, môi mỏng mấp máy, ánh mắt gợn lên ý cười, không nhanh không chậm ôm nàng vào trong ngực.
Mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Lãnh Kiều Nguyệt muốn giãy dụa cũng không được, sức lực của hắn quá lớn, cô không đủ sức giãy dụa.
Vài phút sau hắn mới thỏa mãn liếm môi, khóe miệng nhếch cao tạo thành đường cong đẹp mắt: “Hương vị không tồi!”
Đôi mắt tràn đầy hơi nước ủy khuất nhìn về phía Nam Li, môi bị hắn cắn có chút sưng.
Qua một lát, sau khi ổn định hơi thở, nàng liền dơ tay lên đánh hắn!
“Cút xéo! ĐCM, ngươi dám hôn lão nương >_