Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 41: Chừa
Mạnh Thanh Ngưng không nhìn biểu cảm của Tạ Cảnh Đình đằng sau, cứ cảm giác kiểu hình như mình vừa phát hiện ra chuyện gì khủng khiếp lắm.
"Đốc chủ, hai ta mà đi ra chắc sẽ quấy rầy hứng thú của Hạ đại nhân mất, ta thấy có chỗ khác phong cảnh cũng được lắm, hay mình sang đấy xem sao."
Ánh mắt Tạ Cảnh Đình khựng lại ở Lan Trạch, tầm mắt sâu xa tựa thanh đoản đao đen kịt lạnh lẽo, chỉ dừng lại một thoáng rồi nhanh chóng dời tầm nhìn đi.
Buổi tối hôm ấy đoàn người nghỉ lại thành Ngu một đêm.
Mới đầu Tạ Cảnh Đình không hỏi thăm Lan Trạch, Lan Trạch tự ăn hết điểm tâm. Hạ Ngọc Huyền còn mua cho em ít đồ chơi nữa, có sách truyện, Lan Trạch bèn háo hức cầm quyển truyện bắt đầu đọc.
Truyện kể hay ho hơn hẳn bài vở thường ngày tiên sinh dạy, trong truyện thường xuất hiện hồ ly tinh lợi dụng người khác để tư lợi cho mình, Lan Trạch lại chẳng thấy hồ ly tinh sai ở đâu cả.
Nếu hồ ly tinh không hề hại chết người khác, mà số nam nữ bị mê muội kia lại sẵn sàng cam lòng, thì sao vẫn phải nói là hồ ly tinh có lỗi nhỉ.
Đông người nhận định hồ ly tinh sai, thì là hồ ly tinh sai, Lan Trạch không kìm được nghĩ, nếu trên đời có thêm vài người cùng quan điểm với em thì có khi sai sẽ được đổi lại thành không sai.
Cơ mà kết cục của hồ ly tinh không yên lành gì, mê hoặc lòng người khắp nơi, cuối cùng bị đạo trưởng vì yêu đâm hận xử tội chết, lột da khoét tim, chịu một cái kết thảm thương.
Đọc hết truyện tâm trạng Lan Trạch cứ bức bối, em không muốn hồ ly tinh phải chết.
Vừa đọc xong thì có người gõ cửa phòng em, Lan Trạch đi ra mở cửa, thấy Thường Khanh.
"Tối nay tiểu công tử nghỉ bên chỗ đốc chủ, vì nghĩ cho sự an toàn của tiểu công tử."
Thế là Lan Trạch đeo tay nải của mình đi theo lên tầng cao nhất, đây là thành Ngu, không nằm trong phạm vi kinh thành, nên cũng không có thị vệ Cẩm y vệ.
Tạ Cảnh Đình ở một mình trên tầng cao nhất, Lan Trạch bước vào phòng, em chú ý thấy Tạ Cảnh Đình đang ngồi bên cửa sổ, đường nét mờ mờ giữa đêm tối, bóng người dần dà hiện ra theo ánh nến thắp sáng.
"Nô tài tham kiến đốc chủ." Lan Trạch hành lễ nghiêm chỉnh, em để túi của mình lên bàn ở một bên.
Trong phòng khá tối, sau khi Thường Khanh lùi ra thì phòng chỉ còn có hai người họ, Lan Trạch hỏi: "Đốc chủ, ngài có thấy trong phòng hơi tối quá không ạ."
"Thế này không tốt cho mắt đâu ạ, nếu buổi tối đốc chủ đọc sách lâu quá sẽ hại mắt." Lan Trạch nói.
Tạ Cảnh Đình đang ngồi trong vùng tối nhìn em, nói với em: "Nếu Lan Trạch thấy tối thì thắp nến lên đi."
Thế là Lan Trạch nghe lời đi thắp nến, sáp nến chảy một ít ra bàn, ngón tay em cũng bị quẹt phải xíu xiu, may là không bỏng.
Căn phòng sáng sủa hơn, Lan Trạch nhớ là mấy lần rồi đều thế này, hình như Tạ Cảnh Đình không thích ánh sáng cho lắm.
Đây là phòng chữ Thiên loại thượng hạng, phòng chữ Thiên chỉ có một chiếc giường, Lan Trạch ngó nghiêng một vòng, chốc nữa em phải trải đệm dưới sàn.
"Vừa nãy Lan Trạch đang làm gì thế." Tạ Cảnh Đình hỏi em.
Lan Trạch không nghĩ nhiều, lấy quyển truyện trong tay nải ra, đúng lúc em đang cần người lải nhải, bèn thỏ thẻ nói: "Lúc nãy nô tài đang đọc truyện ạ."
"Đốc chủ, nô tài vừa mới đọc xong truyện đầu tiên, kẻ xấu trong truyện chết rồi, nô tài thấy bức bối quá."
Tạ Cảnh Đình yên lặng lắng nghe, dịu giọng hỏi: "Sao lại bức bối."
"Vì nô tài không thấy nó là kẻ xấu, câu chuyện trong sách bảo nó là kẻ xấu, hồ ly tinh lợi dụng rất nhiều người để báo thù, cuối cùng chết không toàn thây."
"Rõ ràng những người kia làm việc xấu trước mà, nhưng mọi người đều thấy kẻ xấu nhất vẫn là hồ ly, sau đấy kết cục của hồ ly thảm thiết lắm ạ."
Lan Trạch rầu rĩ nói: "Nô tài không muốn hồ ly phải chết."
"Lan Trạch để ta đọc thử được không." Tạ Cảnh Đình kiên nhẫn trả lời.
Thế là Lan Trạch cầm quyển truyện lại gần, Tạ Cảnh Đình đọc lướt qua một lượt, quyển truyện này của Hạ Ngọc Huyền tặng, đây mới là câu chuyện đầu tiên, nói về các lựa chọn khác nhau các cuộc đời khác nhau.
Cuối cùng hồ ly lựa chọn cuộc sống tử tế tốt đẹp, chung sống với một nông phu, là một kết thúc có hậu.
"Lan Trạch, định kiến của con người khó mà thay đổi, có lẽ dụng ý của người vẽ quyển truyện này chỉ để trào phúng thôi."
"Tiêu chuẩn về chính nghĩa nằm trong tay một số ít người, nếu Lan Trạch muốn thay đổi kết cục của người khác, thì đầu tiên bản thân phải trở thành một phần của số ít người ấy đã."
"Nếu không thể thay đổi được, trong tình cảnh khó lo thân mình mà đi làm những việc thế tục cho là xấu thì chưa chắc đã rơi vào kết quả tồi tệ, nhưng nguy cơ đầu tiên là sẽ bị người ta đồn đại phỉ báng."
"Lời đồn dối trá là vũ khí giết người sắc bén."
Tạ Cảnh Đình đưa lại quyển truyện cho em, dịu giọng nói với em: "Vậy nên nếu làm việc xấu, thì trước tiên đừng để lại thóp cho người ta nói."
Nghe xong Lan Trạch ngơ ngác mất một lát, tuy em không rõ ý đoạn trước lắm, nhưng câu cuối cùng liên kết các thứ lại thì em hiểu được.
Tạ Cảnh Đình... Đây là lời Tạ Cảnh Đình nói.
"Đốc chủ..." Miệng lưỡi Lan Trạch trở nên vụng về, bối rối không biết làm sao, em nhìn Tạ Cảnh Đình một cái rồi lại nhìn Tạ Cảnh Đình lần nữa, cảm giác khá kì lạ.
Một lúc lâu sau, Lan Trạch mới cẩn thận chọn từ: "Đốc chủ, ngay tiết đầu tiên các tiên sinh ở Quốc tử giám đã dạy là làm người phải hướng thiện, biết xót thương ạ."
Chứ không phải dạy bảo học sinh làm việc xấu.
"Đúng là thế, mỗi tội đôi lúc sẽ xuất hiện một số tình huống đặc thù." Tạ Cảnh Đình nói, "Vốn dĩ nguyên tắc do chính con người đặt ra, đương nhiên cũng thay đổi được."
"Chưa đến mức bất đắc dĩ bắt buộc thì Lan Trạch không cần phải làm chuyện xấu đâu." Giọng Tạ Cảnh Đình bình bình, không biết là nói thật lòng hay dối lòng nữa.
Lan Trạch vẫn chưa biết Tạ Cảnh Đình và em không thuộc cùng một thế giới, đầu óc ngốc nghếch của em không nghĩ ra được thủ đoạn mưu hại người khác, hơn nữa em còn nhát gan, em che chở được cho bản thân không bị bắt nạt đã là giỏi lắm rồi.
"Nô tài không dám..." Lan Trạch quan sát sắc mặt Tạ Cảnh Đình một lát, cùng lắm em chỉ biết lừa gạt Hạ Ngọc Huyền xíu thôi, nếu không lừa Hạ Ngọc Huyền thì em sẽ bị Nguyễn Vân Hạc bắt nạt, có lẽ đây là tình huống bất đắc dĩ bắt buộc mà Tạ Cảnh Đình nói.
"Nô tài nghĩ... chỉ cần được sống yên ổn là tốt lắm rồi ạ." Lan Trạch ma sát mép bàn, chí hướng em thế này đúng là chẳng thấy tiền đồ đâu.
Em ngượng nghịu cúi đầu xuống nhìn đầu ngón chân mình, mãi chẳng nghe thấy lời đáp của Tạ Cảnh Đình, em nghiêng đầu ngó thử, phát hiện ra Tạ Cảnh Đình đang nhìn em.
"Vậy à," Tạ Cảnh Đình chỉ nói mỗi hai chữ.
"Nghe nói hôm nay Hạ Ngọc Huyền đến tìm Lan Trạch, Lan Trạch thích hắn à?" Giọng nói của Tạ Cảnh Đình giữ nguyên vẻ bình tĩnh, tầm mắt nhìn vào em, đáy mắt cứ như bờ biển chẳng sợ sóng gió.
Việc Lan Trạch lo lắng vẫn cứ xảy ra, quả nhiên Mạnh Thanh Ngưng là cái đồ lắm miệng. Lòng em hơi hốt hoảng, chạm phải tầm mắt Tạ Cảnh Đình cứ như gai đâm vào lưng, em không kìm được thốt lên: "Nô tài chưa từng làm gì với hắn cả."
Em nói quá bằng chưa hỏi đã khai lạy ông tôi ở bụi này, em bổ sung thêm: "Nô tài cũng không thích hắn, đốc chủ đừng nghe người ta nói bừa ạ."
"Người nô tài thích chỉ có mỗi mẹ thôi, trừ mẹ ra, những người khác đều không có quan hệ gì với nô tài ạ."
Lan Trạch bổ sung lòng như lửa đốt, mặt em cũng nóng lên theo, em không muốn để Tạ Cảnh Đình hiểu nhầm.
Em bổ sung cả trong lòng nữa, có lẽ em cũng hơi hơi thích Tạ Cảnh Đình, thích dạng dạng như thích mẹ ấy. Bởi vì Tạ Cảnh Đình luôn luôn dịu dàng, tuy thỉnh thoảng rất đáng sợ, lại còn suốt ngày định vứt bỏ em... nhưng em vẫn không kìm lòng nổi mà hơi thinh thích.
Sẽ thường xuyên ôm ấp mong đợi không nên có với Tạ Cảnh Đình.
Nhưng lần trước Tạ Cảnh Đình đưa trà của em cho người khác, em thấy tương đối buồn bực, gặp phải người hay chuyện gây buồn bã là em sẽ tự động co rụt lại vào vỏ.
Tạ Cảnh Đình bí ẩn khó lường, không thể đoán biết, không phải người mà em có thể vấy loang.
"Thế à." Tạ Cảnh Đình không hề biết được tâm tình phức tạp trong lòng Lan Trạch, mặt mũi thoáng rũ như bao trùm sau màn sương mịt mờ, làm người ta cứ cảm giác không trông thấy rõ.
Giây tiếp theo, cổ tay Lan Trạch bị nắm lấy, Tạ Cảnh Đình trông thì hiền hòa vô hại nhưng sức lực không hề yếu ớt, đưa em đến trước mặt rất nhẹ nhàng.
Lan Trạch ngớ ra, em bật thốt lên gọi "đốc chủ". Tạ Cảnh Đình rũ mắt nhìn xuống em, con ngươi có phần lạnh nhạt, ngón tay bấu vào đường eo em, dễ dàng kéo em vào lòng.
"Đốc chủ ——"
Em bị Tạ Cảnh Đình đè lại, buộc phải ngồi vào lòng Tạ Cảnh Đình, âm giọng Lan Trạch hơi biến đổi, cả người em đều lúng túng, suýt thì không giữ được trọng tâm, không thể không túm lấy góc áo Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch lọt thỏm trong lòng Tạ Cảnh Đình, hương cành tuyết thoảng qua ngay chóp mũi, khoảng cách quá gần, em không kiềm chế được đỏ bừng cả mặt.
"Lan Trạch sợ à?" Tạ Cảnh Đình nhìn dáng vẻ hoảng loạn của em, còn chưa làm gì em cả mà toàn bộ người em trông đã như sắp khóc đến nơi, em ngồi trong lòng Tạ Cảnh Đình luống cuống không biết làm sao, đầu ngón tay trắng mạnh bấu chặt góc áo của Tạ Cảnh Đình.
"Ta cũng chưa làm gì Lan Trạch hết, Lan Trạch lo cái gì." Đầu ngón tay Tạ Cảnh Đình động vào vành tai của thiếu niên trong lòng, sự sợ hãi của Lan Trạch lại tăng thêm, nơi bị chạm vào run lên khe khẽ, màu đỏ ửng lan tràn khắp mặt, đáy mắt ướt nước loang loáng bất an.
Ngón tay sượt đến vị trí dái tai, sau đó đến cổ tay, cuối cùng là môi, môi Lan Trạch bị ma sát nhè nhẹ, em có ảo giác như thể ngón tay sẽ chuẩn bị cắm vào đến nơi, làm em nghẹn ngào không thốt nên lời.
Em lờ mờ hiểu ra, Hạ Ngọc Huyền từng cõng em, hôn lên ngón tay em, cổ tay em, cả lên má em nữa... Tạ Cảnh Đình biết hết tất thảy.
Vừa nãy em còn luôn mồm luôn miệng nói là mình và Hạ Ngọc Huyền chưa từng làm gì hết, Tạ Cảnh Đình không hề vạch trần em, mà chỉ mượn cách này để em ngộ ra nói dối thì tự rước lấy nhục.
"Hay Lan Trạch vẫn còn chuyện khác giấu ta, hai người không chỉ làm những việc này." Tạ Cảnh Đình trói buộc em trong không gian đúng một tấc vuông, sống lưng Lan Trạch thẳng băng lên, bàn tay kia hơi dịch xuống dưới, lúc phát giác ra điều gì, toàn bộ cơ thể em đều cứng đờ hết cả.
Rõ ràng giọng Tạ Cảnh Đình vẫn luôn rất điềm tĩnh nhưng đến cả tim gan Lan Trạch cũng đang run lên theo, dường như người trước mắt đã lại biến thành quỷ Tu La dưới địa ngục, thẩm vấn em rất kiên nhẫn dịu dàng mà sao chẳng khác gì lăng trì.
Ngón tay lướt qua vị trí xương cụt, đôi tay của Tạ Cảnh Đình vô cùng đẹp đẽ, bàn tay ấy là tay viết chữ, bây giờ đang làm những chuyện không hề kiêng kỵ mà trong sách đã nói, rõ ràng là đang mạo phạm Lan Trạch, chính bản thân Lan Trạch lại cảm thấy hổ thẹn không thể chịu đựng nổi.
"Đốc chủ... đừng mà..."
Lan Trạch níu lấy quần áo Tạ Cảnh Đình, em xấu hổ đến nỗi chỉ mong vùi mình vào lòng Tạ Cảnh Đình, tìm cái lỗ nào mà chui xuống, giọng đã hơi run run, che chắn chỗ quần áo nguy ngập khốn đốn của mình.
"Không có đâu ạ... nô tài chưa từng làm những việc này với Hạ Ngọc Huyền, chỉ cho hắn hôn ngón tay, hắn hôn lên mặt nô tài, nô tài không tự nguyện đâu ạ..."
"Đốc chủ..."
Lan Trạch ở trong lòng Tạ Cảnh Đình nhìn Tạ Cảnh Đình theo cái cách vô cùng đáng thương, hi vọng Tạ Cảnh Đình đừng xử phạt em bằng cái cách này nữa. Em cũng không muốn bị đánh, chỉ có thể bày ra mặt yếu ớt xót xa nhất cho đối phương thấy, hi vọng Tạ Cảnh Đình tha cho em với.
Em không biết là chính vẻ rưng rưng ép mình miễn cưỡng thế này lại dễ kích thích khơi gợi phần tăm tối trong lòng người ta nhất, huống hồ Tạ Cảnh Đình trước mặt em đâu hề vô hại lương thiện như bề ngoài.
"Mãi Lan Trạch chẳng chừa gì cả." Tạ Cảnh Đình nhẫn nại dịu dàng nói: "...Cách hiệu quả nhất để biết nhớ đời chính là hình thành thói quen."
"Tốt nhất là để lần sau có định làm chuyện xấu, thì Lan Trạch sẽ nhớ đến lời ta."
Ngón tay trắng bóc thon dài chạm vào khóe môi Lan Trạch, Lan Trạch nhìn vào đáy mắt Tạ Cảnh Đình, em nghe thấy hai chữ trầm thấp, một mảng nhiệt độ chạm đến khoang miệng, người em mềm nhũn ra trong lòng Tạ Cảnh Đình.