Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 48: Vận mệnh nối liền
Hạ Ngọc Huyền tốt tính, bị em đạp cũng không tức giận, chỉ dắt em để em không chạy đi lung tung, lát sau đã đến nơi.
Địa điểm gặp mặt là một quán trà tư nhân vắng vẻ, Lan Trạch đi theo vào, bên trong có rất nhiều hành lang mái đình, quanh co rẽ vòng mãi mới tới.
Lan Trạch khá tò mò xem người Hạ Ngọc Huyền sắp gặp là ai, song trong nhã gian chẳng có người nào, Hạ Ngọc Huyền nói: "Chắc phải đợi thêm lúc nữa."
Trên bàn đã bày trà nước điểm tâm, lư hương bên cạnh đang đốt huân hương, một lúc lâu vẫn chưa thấy ai, Lan Trạch hơi buồn ngủ, bóng dáng Hạ Ngọc Huyền trước mặt trở nên mờ ảo, em dần dần thiếp đi.
Lúc sắp ngủ lơ mơ em nghe thấy có tiếng chuông, loáng thoáng trông thấy một bóng người mờ nhạt, chưa kịp nhìn rõ thì ý thức em đã tan biến, nặng nề thiếp ngủ.
Sư Vô Dục bước vào trong điện, anh ta mặc áo choàng dài màu đen điểm vàng, gần như che hết quá nửa gương mặt, đôi con ngươi thấm đẫm giá rét nhìn vào phía trong, tầm mắt dừng lại chốc lát ở Lan Trạch đang nhoài người trên bàn.
"Cậu bé nhất định đòi đi theo, vừa nãy ta khiến cậu bé ngủ rồi, không cần để tâm." Hạ Ngọc Huyền nói, lo Lan Trạch ngủ bị khó chịu, đặc biệt sửa lại tư thế giúp Lan Trạch.
Gương mặt này khá quen thuộc, Sư Vô Dục nhanh chóng lục tìm ra từ trí nhớ, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Thời gian trước Tông Dật đòi một tiểu nô từ chỗ Tạ Cảnh Đình, sau ấy không biết tiểu nô này dùng thủ đoạn gì, Tạ Cảnh Đình lại đưa người về."
Tiểu nô chỉ Lan Trạch.
Hạ Ngọc Huyền biết việc này, nói với Sư Vô Dục: "Ta đã từng nghe nói, cậu bé bị thương đôi chút ở chỗ hoàng thượng."
Nên mới nói xấu Cơ Thường.
"Bạc triều đình bị cướp, chưa đến hai ngày Tạ Cảnh Đình đã bắt được đạo tặc, hiện giờ toàn bộ nhóm đạo tặc đều đang bị giam trong chiếu ngục."
Con ngươi Sư Vô Dục lạnh băng, lên tiếng nói: "Đợt trước ta đã xem quẻ chuyến này cho ngươi. Lần này con đường trước mặt ngươi là điềm hung, có lẽ sẽ nhiều bất lợi."
"Ra vậy, dọc đường ta sẽ cẩn thận hơn." Hạ Ngọc Huyền lấy một bức thư ra, nói với Sư Vô Dục: "Ngài đưa bức thư này cho hoàng thượng, hoàng thượng đọc xong tự khắc sẽ hiểu."
Lá trà chìm nổi lửng lơ lên xuống trong bát trà, gương mặt Hạ Ngọc Huyền bị bao phủ trong làn hơi nước mịt mù, chàng hỏi: "Ngài đã tính quẻ cho Tạ Cảnh Đình bao giờ chưa?"
Thật lâu sau Sư Vô Dục mới trả lời: "Ngày xưa ở chùa Vạn Tướng sư phụ từng xem cho hắn, sáu mệnh hắn đều cực hung, đường tương lai gian nan hiểm trở, lối nào cũng ngang trái."
"Ra vậy, có lẽ so sánh với hắn thì gian nan giữa đường của ta chẳng là gì cả."
Tâm trạng trong mắt Hạ Ngọc Huyền biến đổi, chàng nói với Sư Vô Dục: "Tạ Cảnh Đình dính dấp đến dư nghiệt triều trước, không thể không trừ, hi vọng quốc sư đừng mềm lòng nương tay như hoàng thượng."
Sư Vô Dục cúi đầu rũ mắt, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Đương nhiên."
"Nửa tháng sau là lễ Ôn nguyên ở quận Thục, ngày này sẽ là thời cơ tốt để ra tay."
Sư Vô Dục nói xong định đi, lúc đứng dậy tầm mắt lại thoáng dừng ở Lan Trạch.
Hạ Ngọc Huyền để ý thấy, nói: "Cậu bé chỉ có vẻ ngoài hơi tương tự Tạ Cảnh Đình thôi, tính cách thì một trời một vực với Tạ Cảnh Đình."
Chẳng có ai dễ lừa đến mức như Lan Trạch cả, đi theo xong cũng chẳng để ý gì, bị dỗ cho ngủ mà bản thân vẫn chẳng hề hay biết.
Lời giải thích làm Sư Vô Dục liếc sang Hạ Ngọc Huyền một cái, Sư Vô Dục không nói gì cả, anh ta chỉ trông thấy một sợi dây lờ mờ.
Nghe đồn khi chấp niệm giữa người và người với nhau quá nặng thì sẽ nhìn được tơ hồng buộc nối trên người họ, Sư Vô Dục đã từng chứng kiến, những sợi dây chằng chịt trên người Tạ Cảnh Đình, khắp toàn thân như có đến vô số sợi dây quấn thật chặt vào nhau.
Lần trước anh ta từng thấy dây tơ của Cơ Thường nối với Lan Trạch, bây giờ người Hạ Ngọc Huyền cũng có một sợi dây, đều cùng nối liền sang Lan Trạch.
Khi những số mạng hoàn toàn khác biệt nối liền với nhau, vận mệnh cũng sẽ lặng lẽ biến đổi.
"Hạ lang, đường dài gian nan, xa chớ quay đầu." Sư Vô Dục tạm biệt Hạ Ngọc Huyền, bóng người biến mất cuối hành lang.
Ngoài kia trời đổ mưa phùn mịt mù nhòe nhoẹt, lúc Lan Trạch thức dậy chỉ có mỗi Hạ Ngọc Huyền ngồi cạnh, em ngủ rất ngon, hằn cả vết lên má, trông thấy sắc trời bên ngoài đã sắp tối đến nơi.
"Người kia vẫn chưa đến à?" Lan Trạch hỏi.
Hạ Ngọc Huyền ngồi cạnh vẽ tranh, nghe vậy nói với em: "Chắc là hôm nay không tới, Tiểu Trạch ngủ đủ rồi thì mình về thôi."
Lan Trạch không được nhìn mặt người kia, tương đối thất vọng, nhưng sự chú ý của em nhanh chóng bị thu hút vào bức tranh của Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền vẽ em trong lúc ngủ gật, dáng ngủ không ra đâu vào đâu, trông kiểu sắp chảy nước dãi ra rồi.
"Sao anh không gọi tôi dậy." Lan Trạch tức tối nói với Hạ Ngọc Huyền: "Chưa được tôi đồng ý đã vẽ tôi rồi, sau này tôi mà không đồng ý thì không được vẽ tôi."
Hạ Ngọc Huyền ừ một tiếng, đồng ý với em, cơ mà bút vẽ lất phất mấy nét đã lại hoàn thành thêm một hình phác bên cạnh, là điệu bộ tức giận của em.
"Anh cần gặp ai thế, tại sao hôm nay lại không đến." Lan Trạch hỏi.
Hạ Ngọc Huyền nói: "Người ta cần gặp là quận ty địa phương, hôm nay quận ty có việc không đến, ngày mai mình còn phải lên đường, đành về luôn thôi."
"Nếu là quận ty địa phương thì sao lại không được kể cho đốc chủ." Lan Trạch hỏi.
Tầm mắt Hạ Ngọc Huyền nhìn vào em, nói với em: "Lan Trạch mà kể, hôm nay ta chưa gặp người, có lẽ đốc chủ sẽ tra xét việc này xong biết là Lan Trạch đang nói dối."
Mất một lúc lâu Lan Trạch mới phản ứng lại được, em bị Hạ Ngọc Huyền giở trò chơi xấu, em khá hậm hực, bực tức suốt dọc đường về.
Do trời đang đổ mưa, nơi này là trấn nhỏ Giang Nam, lá sen mọc lan tràn tươi tốt, Lan Trạch không muốn đi bộ về cho lắm, Hạ Ngọc Huyền thuê thuyền mái che cho em.
Thực ra Lan Trạch gần như chưa đi xa bao giờ, đi đến kinh thành coi như đã là xa nhất rồi, chỗ Từ Châu họ cũng có thuyền mái che, mỗi tội khi ấy em không có tiền, dĩ nhiên chưa được đi.
Bây giờ cũng vẫn không có tiền, nhưng có đồ ngốc tiêu tiền cho em.
Có lẽ là vì Hạ Ngọc Huyền liều mình cứu em, em không còn đề phòng Hạ Ngọc Huyền quá nữa, huống chi giờ đây người em dựa vào được cũng chỉ có mỗi Hạ Ngọc Huyền thôi.
Thế là em quên mất lời mẹ dặn không được tiêu bạc của đàn ông, dọc đường gặp thứ gì cũng đòi Hạ Ngọc Huyền.
Không phải cái gì Hạ Ngọc Huyền cũng mua cho em, một số thứ không đồng ý cho em mua.
Ví dụ trên đường có bán truyện tranh liên hoàn với tiểu thuyết, trước đó Lan Trạch từng đọc thể loại này, trông thấy bèn muốn mua mấy quyển, em biết Hạ Ngọc Huyền có tiền, đòi Hạ Ngọc Huyền mua cho em.
Đúng lúc thuyền đi ngang, giọt mưa lướt qua gò má Lan Trạch, Lan Trạch gọi lái thuyền dừng lại, em kéo Hạ Ngọc Huyền đi đến gần.
"Tôi muốn đọc truyện tranh liên hoàn." Lan Trạch nêu yêu cầu.
Thế là Hạ Ngọc Huyền phải đặt bút vẽ trong tay xuống, cả lá sen lẫn Lan Trạch đều chưa vẽ xong, để mặc cho Lan Trạch dắt đi, nhìn lướt mấy cái, đọc tên xem bìa đã hiểu được đại khái là nội dung kể về cái gì.
"Toàn sách lặt vặt, nếu Tiểu Trạch muốn đọc thì để sau vào hiệu sách mua." Hạ Ngọc Huyền nói.
Lan Trạch ngó thấy mấy quyển khá hay ho, em vẫn đang lôi tay áo Hạ Ngọc Huyền, rất là kém vui: "Tôi muốn đọc bây giờ, có khi về rồi lại không muốn đọc nữa, muốn mua ngay bây giờ cơ."
Hạ Ngọc Huyền không nói được em, thế là phải mua cho em.
Lan Trạch ôm chỗ sách giải trí của mình, em khá hớn hở nhưng lại không biết thể hiện tâm trạng của mình thế nào, con ngươi em xoay chuyển nhìn sang Hạ Ngọc Huyền.
Thường ngày Hạ Ngọc Huyền dẻo mồm ngọt miệng, trên thực tế rất ít khi bộc lộ cảm xúc, không vui thì chỉ trầm mặc kiệm lời, vui cũng chỉ cười khẽ một tiếng.
Em quan sát Hạ Ngọc Huyền đang tập trung vẽ tranh, không hiểu vì sao, có ý tưởng âm thầm nảy ra trong lòng, bỗng nhiên muốn xem thử dáng vẻ tâm trạng mất khống chế của Hạ Ngọc Huyền.
Lan Trạch ngồi bên mạn thuyền, hoa sen đằng sau hòa quyện với nhau, nước hồ nối trời, em ngồi nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nói với Hạ Ngọc Huyền: "Nhị ca ca, anh lại đây."
Giọng em trong veo, gọi một tiếng là Hạ Ngọc Huyền sẽ dừng việc đang làm dở trong tay lại, đi ra cạnh em.
Lan Trạch kéo lấy tay Hạ Ngọc Huyền, lúc Hạ Ngọc Huyền hơi cúi người xuống thì em rướn mình lên, khẽ khàng chạm một cái lên má Hạ Ngọc Huyền.
Đôi môi mềm ấm sượt qua gò má Hạ Ngọc Huyền, đôi con ngươi màu trà của Hạ Ngọc Huyền khẽ biến đổi, từ nhạt nhòa trở nên sâu thẳm, đồng tử co rụt lại, sau đó tầm mắt đen kịt xoáy vào em.
Hạ Ngọc Huyền cứu em, em hôn Hạ Ngọc Huyền một cái, thế này xem như bù trừ xong, Lan Trạch nghĩ trong lòng như thế.
Em chạm phải ánh mắt như ăn thịt người của Hạ Ngọc Huyền, khẽ giật mình, em còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một tiếng "Tiểu Trạch" trầm lắng.
Cằm Lan Trạch bị bấu lấy, em chỉ muốn xem thử phản ứng của Hạ Ngọc Huyền mà thôi, giây tiếp theo, môi lưỡi em đã bị chặn kín.
Em ngơ ra một lát, trước mắt là lá sen nước hồ mênh mông liền với chân trời, có cả đôi mắt hơi rũ của Hạ Ngọc Huyền, va phải mảng màu lấp lánh trong ấy, hơi thở thuộc về Hạ Ngọc Huyền xâm chiếm khoang miệng em.
Cảm giác như điện giật truyền đi khắp toàn thân Lan Trạch, Lan Trạch không thể nào ngờ được sự việc sẽ tiến triển thế này, gò má em đỏ ửng hết cả lên, lan ra đến tận cổ, em không đẩy được Hạ Ngọc Huyền ra, bị ép buộc chỉ có thể túm lấy góc áo Hạ Ngọc Huyền.
Từ bé đến lớn Lan Trạch chưa bao giờ hôn môi với ai, hồi bé mẹ cũng chỉ thơm vào má vào trán em thôi, cái tên khốn Hạ Ngọc Huyền... không những hôn lên mặt em mà giờ còn hôn môi em.
Em biết là ngoại hình mình tàm tạm, chỉ là từ hồi nhỏ đến tận bây giờ Hạ Ngọc Huyền vẫn còn nhớ thương em suốt, còn lâu em mới trao cho Hạ Ngọc Huyền.
"Bỏ... bỏ ra." Vành tai Lan Trạch đỏ lên, đôi mắt cũng ướt át theo, nhịp thở trở nên gấp gáp, may là xung quanh còn có lá sen che chắn, không thì có lẽ sẽ bị người qua đường trông thấy mất. truyện xuyên nhanh
Em sốt ruột đến nỗi bật khóc tới nơi, đầu ngón tay ửng đỏ nhàn nhạt, nghe thấy tiếng nức nở của em, Hạ Ngọc Huyền thả em ra, đầu ngón tay chạm lên mí mắt em.
"Đây không phải cái Tiểu Trạch mong muốn à," Hạ Ngọc Huyền lướt xuống chạm vào môi em, "Tiểu Trạch hôn ta, có phải nghĩa là thích ta không?"
Còn lâu ấy, hồi xưa em cũng từng hôn chó hôn mèo, những thứ đáng yêu em đều hôn tất, kể cả búp bê vải ở đầu giường em nữa.
Khóe môi vẫn đang tê rần, Lan Trạch lo Hạ Ngọc Huyền lại hôn em tiếp, em che miệng mình, trừng mắt tức giận với Hạ Ngọc Huyền: "Anh có liêm sỉ không... mẹ đã dặn là không được hôn môi người khác."
"Tôi hôn anh là vì anh cứu tôi, xong xuôi là tôi với anh không phải dây dưa gì nữa."
"Ra vậy, sắp đến quận Thục nên Lan Trạch muốn quẳng ta đi, định đi tìm đàn ông khác rồi." Tầm mắt Hạ Ngọc Huyền nhìn vào Lan Trạch từ trên xuống dưới, chàng bắt Lan Trạch phải thả tay ra quá dễ dàng.
"Tiểu Trạch nói chẳng giữ lời, mẹ ta cũng từng dặn, hôn rồi là phải thành thân với nhau, Tiểu Trạch đã chòng ghẹo ta trước thì phải chịu trách nhiệm với ta." Hạ Ngọc Huyền áp sát lại gần hôn tiếp lên ngón tay em.
Lan Trạch lập tức cảm thấy da đầu tê dại, Hạ Ngọc Huyền vốn đã siêu phiền phức, nếu em thành thân với Hạ Ngọc Huyền thì có khi Hạ Ngọc Huyền còn quản lí em nghiêm nữa, em không thèm ở chung với siêu phiền phức đâu.
Em mau chóng gạt ngay đống suy nghĩ rối tung trong đầu sang một bên, em thèm vào thành thân với tên khốn này ấy.
"Còn lâu tôi mới thành thân với anh, anh đừng có nằm mơ nữa." Lan Trạch rụt ngón tay mình về.
Kĩ năng quấn người của Hạ Ngọc Huyền vô cùng ghê gớm, nghe vậy cũng chẳng để bụng, kiên nhẫn nói với em: "Vừa nãy mình hôn nhau rồi, bất kể Tiểu Trạch có chịu nhận không, sau cùng rồi mình cũng phải thành thân thôi."