Đợi đến lúc bốn người đuổi kịp Lão Đại và Cúc Hoa Kiêu Ngạo thì đã thấy Tây Hồ đẫ đến sớm hơn bọn họ một bước, bên cạnh còn có mấy người của bang hội Lưu Quang.
Thu Thiên và Lão Tam cùng cưỡi một con hổ lớn, trên đường đi vẫn chưa kịp hoàn hồn, vẫn đang suy nghĩ đến những lời lão Tam nói.
Az, 囧.
Xa xa thấy bóng lưng nam tử mặc áo xanh quen thuộc, Thu Thiên lập tức bị cưỡng chế hoàn hồn lại.
Nàng chà xát một chút ở trên láp tốp rồi đứng lên , trừng mắt nhìn, đôi tay vỗ nhẹ mặt mình, hít một hơi thật sâu, sau khi xác định được mình đã bình tĩnh, lúc này mới ngồi lại trên ghế.
Nàng là ai chứ? Nàng là Giang Thu Thiên đó, một Giang Thu Thiên gặp chuyện gì cũng không biểu hiện ra mặt, tại sao có thể bởi vì một câu nói của lão Tam mà trong đầu lại bắt đầu loạn lên chứ?
Không được, Tây Hồ cứ nói nhứ vậy, thì chắc chắn bọn lão Tam Tiêu Sái sẽ nghĩ là thật.
Lặng lẽ liếc nhìn Tây Hồ, hắn đang cùng người của bang Lưu Quang nói gì đó.
Ánh mặt trời chiếu từ phía sau lưng hắn tới, không thấy rõ gương mặt của hắn, lại vẫn nhưng cảm giác được hắn bình tĩnh và rộng lượng.
Tây Hồ nhìn về phía nàng, cười dịu dàng với nàng một cái: "Thu Thiên, đến đây."
Theo bản năng, Thu Thiên cũng điều khiển người tý hon màu tím trên màn hình đi tới bên cạnh Tây Hồ, đợi đến lúc nàng phản ứng kịp, thì thiếu nữ áo tím đã đứng ở bên cạnh nam tử áo xanh rồi.
"Quả thật là một đôi trời đất tạo nên." Nói chuyện nam kiếm khách tên là Vạn Năm Ký Ức, đồng thời cũng là Bang chủ của bang Lưu Quang.
Hắn cười híp mắt nhìn Tây Hồ và Thu Thiên, vội vàng ôm quyền chào hỏi Thu Thiên: "Thu Thiên cô nương, chào ngươi! Ngưỡng mộ phương danh đã lâu!"
Thu Thiên vội vàng phúc cúi chào, coi như là đáp lễ rồi.
Vạn Năm Ký Ức người này Thu Thiên có ấn tượng, là Bang chủ của Thỏ Con, Thỏ Con cùng nàng nói chuyện trời đất, cũng thỉnh thoảng sẽ nhắc tới hắn. Nghe nói nhân phẩm của hắn tương đối tốt, nhưng làm sao lại chọc phải Xích Long vậy? Chẳng lẽ cũng bị nữ nhân mến nên mới vậy. =|||
Thu Thiên đang suy nghĩ, có người đã hỏi thay nàng rồi.
"Vạn Năm, bang các ngươi và Tử Thần có chuyện gì vậy?"
Vạn Năm Ký Ức: "Trước kia không có, nhưng mà mấy ngày nay, một thủ hạ của Xích Long quấy rầy một người mới nên có một MM trong bang chúng ta nhịn không được nên đã ra tay."
"Không phải chứ! Trâu bò như vậy?" Thanh Sơn Bạch Lang vỗ tay một cái " MM nào mạnh như vậy, ta đuổi theo nàng!"
Tiêu Sái bĩu môi: "Lão Nhị, ngươi không thể bởi vì ngươi không chiếm được tình yêu của ta, lại muốn làm hại thiếu nữ vô tội ~~"
"Ngươi đứng sang một bên!" Thanh Sơn Bạch Lang dơ giơ ngón giữa với Tiêu Sáu, sau đó lại tiếp tục hỏi Vạn Năm Ký Ức "Ta thích những MM thấy việc nghĩa hăng hái làm, mau nói cho ta MM này tên gì?"
Vạn Năm Ký Ức không để ý đến Thanh Sơn và Tiêu Sái cãi vã nhau, có lẽ đã thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi, sau đó cười ôn hòa với mọi người: "Thỏ Con."
Thỏ Con. . . Thu Thiên gật đầu một cái, đột nhiên lại cả kinh, Thỏ, Thỏ, Thỏ Con?
Gần đây trên YY Thỏ Con không phải đang mê luyến giọng nói của một anh chàng nào đó dẫn chương trình phát thanh hay sao? Từ lúc nào lại chuyển qua trò chơi rồi? Hơn nữa còn trình diễn tiết mục mỹ nữ cứu tân thủ.
Lúc này nàng mới nhớ tới những gì Lão Tán nói trên đường về xích mích của La Hán đường và Xích Long, Thu Thiên nhíu lông mày: "Người của bang Tử Thần tại sao lại đùa giỡn với các tiểu cô nương vậy?"
Một bang chúng trong bang Lưu Quan hừ lạnh một tiếng: "Trong bang hội Tử Thần, bây giờ tất cả đều là một đám bỏ đi. Nếu không tại sao người chơi nữ lại ghê tởm bọn chúng như vậy chứ."
Trong trò chơi, giữa nam nữ nói một số lời vui đùa, thật ra thì rất bình thường.
Nói thí dụ như; nam nói một câu, không bằng chúng ta JQ đi, hoặc là nữ một câu, ta muốn trèo tường với ngươi.
Đây là những lời đùa giỡn bình thường nằm trong phạm vi chịu đựng được, không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng mà có một số người chơi nam rất lưu manh, sẽ hỏi: Ngực ngươi rất lớn sao? Sờ vài da ngươi cảm giác như thế nào đây? Ngươi nguyện ý để cho ta XX hông? Những câu nói như thế sẽ khiến một số người chơi nữ giữ mình trong sạch thấy rất phản cảm.
Đừng nói là Thỏ Con, nếu như lúc đó nàng ở hiện trường, chỉ cần cấp bậc của nàng cho phép, nhất định nàng cũng sẽ ra tay tương trợ.
Nhưng mà, nữ? Thu Thiên nghiêng đầu, nữ đùa giỡn nữ?
"Người đùa giỡn tân thủ là nữ?" Lão Tán có chút kinh ngạc.
Bang chúng gật đầu: "Còn không phải sao! Người chơi nữ kia cứ thấy người chơi nam là nàng đều thích, thấy người chơi mới này có bộ dáng nhã nhặn, liền chạy tới chít chít méo mó, tân thủ này lễ phép cự tuyệt nàng, nhưng nàng lại làm như không hiểu tiếng người, nhất định muốn bám theo, tại sao lại có người ti tiện như vậy chứ?" Hắn chưa bao giờ gặp qua người chơi nữ nào da mặt dày như vậy.
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra người bị đùa giỡn kia là một người chơi nam.
Nói như vậy, có lỗi chính là bang Tử Thần, bọn họ cũng không có lý, không có bất cứ cớ gì có thể đánh lén lưu quang.
Ca chính là tịch mịch: "Chậc chậc, Tử Thần thật có tiền đồ, ngay đến cả nữ nhân cũng học thủ đoạn hạ lưu của đám đàn ông."
Mục mã Nam Sơn: "Tại sao không để lão tử gặp được? nếu lão tử gặp phải. Lão tử không thể không giáo huấn cô nương kia một chút!"
Thanh Sơn Bạch Lang: "Mẹ nó! Nam Sơn ngươi còn giáo huấn cái gì chứ? Trực tiếp giết chết!"
Lão Tam lắc đầu: "Các ngươi đừng kích động, cứ để Vạn Bang chủ nói xong đã."
Vạn năm ký ức cười cười: "Đã nói xong rồi, tình huống hiện tại chính là như thế. Vừa lúc người trong bang chúng ta là Thỏ Con đi qua, thấy liền khuyên mấy câu."
Mới đầu Thỏ Con cũng cùng nàng ta nói mấy câu đạo lý, nhưng mà nàng ta lại trực tiếp cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu, bất đắc dĩ, Thỏ Con mới ra tay.
Bang chúng càng nói càng tức giận: "Cùng một đống đồ bỏ đi nói P đạo lý! Ai chẳng biết Xích Long nàng nói cái gì nghe cái đó. Đúng rồi! Các ngươi cũng biết đó!"
Lão đại và lão Tam liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mơ hồ có một dự cảm xấu, trăm miệng một lời hỏi "Người nào?"
"Mị song!"
"Mẹ kiếp! ! Lại nữ nhân này!" Thanh Sơn Bạch Lang là người thứ nhất hô lên . Hắn ghét nhất nữ nhân tự cho mình mặt mũi mà lên mặt.
Mục mã Nam Sơn: "Mụ đàn bà này nhất định là bị đứt gân não?"
Ca chính là tịch mịch: "Lần đó ở Vọng tịch nhai người đánh lén Thu Thiên nữ thần chính là nàng ta!”
"Giết Thu tỷ tỷ chính người kia sao? Trách không được quá đáng như vậy!" Ngay cả đám người thường ngày rất an tĩnh như Cúc Hoa Kiêu Ngạo đột nhiên ở kênh trước mặt cũng cắm một câu như vậy.
Thu Thiên sáu bảy Đại Nam Hài trước mặt tức giận bất bình nắm quyền, suy nghĩ một chút, mới nhớ lại đúng có một người như vậy tồn tại.
Lúc ở Vong Tịch Nhai lấy cung tiến ám toán nàng, hơn nữa còn có một hoàng y tóc đỏ tự xưng muốn đánh rớt kinh nghiệm của nàng.
Nữ nhân này tại sao lại như vậy chứ? Mình bị giết chưa truy cứu nàng, nàng ngược lại tái phạm động chạm đến bọn họ.
"Lão Tứ" lão Tam nhìn về phía Tây Hồ vẫn trầm mặc không: "Ngươi tính toán giải quyết như thế nào."
Tây Hồ trầm ngâm một hồi, đánh ra một chữ: "Giết."
Giết. . . . . .
"Khụ khụ khụ khụ!" Thu Thiên bị sặc.
Mặc dù nói nữ nhân đó quả thật rất quá đáng, nhưng mà, lãng phí tinh lực trên những loại người như nàng ta, chẳng phải được không bù mất hay sao?
Thu Thiên vội vàng phát ra một khuôn mặt bất đắc dĩ tươi cười: "Ta có lời muốn nói."
Chúng nam lập tức an tĩnh, hơn nữa Tây Hồ, không biết vì sao , Thu Thiên cứ có cảm giác hắn vẫn nhìn chăm chú vào mình.
Lại một lần không tự chủ được hắng giọng một cái, ngồi thẳng tư thế, để tay ở trên bàn phím từng chữ từng chữ gõ xuống.
Thu Thiên: "Không nhất định phải giết đi?" Chuyện mặc dù là bởi vì nàng ta mà ra, nhưng Tử Thần và mọi người trong bang sớm đã có xung đột, cũng không phải giết mỗi nữ nhân đó là có thể giải quyết chuyện tình, cho dù muốn bang chiến, cũng không thể đánh không minh bạch. Việc này sẽ làm cho bang chúng cấp thấp trong bang bị liên lụy, cũng không hề có tác dụng bảo vệ bọn họ.
Lúc này, lão đại đầu tiên mỉm cười hiền lành với Thu Thiên, sau đó lắc đầu: "Thu Thiên, điểm xuất phát của ngươi là tốt . Nhưng mà hiện tại, bất kể là nói hay không nói, cũng không ý nghĩa." Bởi vì Tử Thần rõ ràng là muốn đại chiến một trận.
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, chỉ cần còn ở trong trò chơi một ngày, giống như người trong giang hồ, trừ phi ngươi độc lai độc vãng, có thể không quan tâm đến danh hào của mình, nếu không sẽ có một ngày bắt buộc thân bất do kỷ.
"Đúng vậy đúng vậy!" Tiêu Sái giơ hai tay đồng ý: "Ủng hộ Tứ ca!"
Thanh Sơn Bạch Lang: "Mẹ nó! Cũng không phải là chưa từng giết người!"
Ca chơi là vì tịch mịch: "Đúng vậy, nàng đó học không ngoan, phải giết thiêm mấy lần"
Thì ra là từng giết? Thu Thiên ngạc nhiên, lúc nào vậy?
Nàng một bụng nghi vấn, chỉ tiếc, trường hợp không đúng, không thích hợp giáp mặt hỏi Tây Hồ.
Vạn năm ôm quyền trước mọi người: "Cám ơn các vị!"
Nếu như không phải là Cúc Hoa Kiêu Ngạo ở trong YY của bang Lưu Quang nói cho bọn hắn biết âm mưu của bang Tử Thần, rất nhiều người sắp sửa làm phụ ma có lẽ kinh nghiệm sẽ trở về số , dù sao trong quá trình phụ ma phải trần truồng ra trận, lại không thể để bất cứ người chơi nào tham gia tranh đấu. Khi đó, cho dù là một người chơi mới cấp mười tham gia tranh đấu cùng với NPC, cũng sẽ khiến kinh nghiệm người đang làm phụ ma thành số . Rõ ràng là Tử Thần đang diễn xiếc, đã lâu rồi không có người nào đen như vậy.
Lúc bọn hắn cho rằng Bang Tử Thần không còn cảm thấy hứng thú với nội dung này nữa, thì bọn họ lại thông qua người được sắp xếp trong bang khác để thám thính chính xác thời gian tập thể bọn họ muốn đi phụ ma.
May mắn! Có Kiêu Ngạo tới thông báo cho bọn họ, nếu không, tổn thất sẽ rất lớn.
Hơn nữa, còn vì vậy mà bọn họ đã bắt được người làm nội gián của Tử Thần trong Lưu Quang bọn họ.
Có thể nói, Lưu Quang thiếu La Hán Đường một nhân tình lớn.
Nếu như La Hán Đường muốn cùng Tử Thần bang chiến, Lưu Quang chi niên nhất định toàn lực ứng phó!
Vạn năm ký ức kiên định nhìn về phía Tây Hồ: "Bắt đầu từ bây giờ, Lưu Quang cùng La Hán Đường cùng tiến lùi."
Tây Hồ cười nhạt, phát ra biểu cảm bắt tay: "Có những lời này của ngươi, chúng ta hôm nay lấy máu để kết minh."
Thu Thiên nhìn bọn họ thay phiên nhau bắt tay, gọi nhau huynh đệ, cảm giác đột nhiên trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Loại cảm giác này đã rất lâu rồi nàng chưa có, giống như hồi bé nàng đứng trước cửa trường học, thấy bé trai thấp bé ngã trên mặt đất, lại bị một cậu bé lớn hơn vươn tay kéo lên.
Cậu bé lớn hơn kia mỉm cười ấm áp mà nhu hòa, khiến khuôn mặt mê man của bé trai kia trong nháy mắt tràn đây tươi cười.
Đều là người xa lạ, khi đó Thu Thiên còn nhỏ, bởi vì nụ cười ấm áp như vậy mà ngất xỉu, cứ như vậy đem tay nhỏ bé sờ lên ngực của chính mình, cảm thấy ấm áp.
Mà hôm nay, lại một lần nữa cảm thấy ấm áp như vậy.
Ai nói trong trò chơi tất cả đều là hư cấu?
Hơn nữa trong không gian hư cấu, chỉ cần ngươi thật lòng đối đãi, cho dù chỉ một cái nháy mắt, như vậy cũng đủ làm cho người ta cảm động.
Cho đến sau khi người của Bang Lưu Quang rời đi, Thu Thiên vẫn còn đắm chìm trong cảm động.
Nhìn về phía nam tử áo xanh bên cạnh, khóe môi không tự chủ được cong lên.
Tiêu Sái nói: "Tứ ca, khi nào đi giết nữ nhân kia? Lần trước chúng ta đi giết nàng chỉ đem nàng treo một lần, không đã ngiền một chút nào! !"
Nếu không phải là Tứ ca nói, chỉ làm giết nàng một lần là được rồi, hắn còn muốn giết nàng ta thêm mấy lần! Để luyện kỹ năng cũng được!
Giết treo? Vốn dĩ Thu Thiên đã quên mất vấn đề nghi hoặc vừa nãy, nghe Tiêu Sái nhắc tới, lại nghĩ đến một lần nữa.
Thu Thiên: "Tiêu Sái. . ."
Đáng tiếc, lúc này không đợi Thu Thiên đánh xong những lời này, Tiêu Sái đã bị Thanh Sơn Bạch Lang lấy Kiếm ra uy hiếp: "Ngươi dám nói chuyện Lão Tứ đem chúng ta đi giết nữ nhân kia, lại còn cho Thu Thiên biết chuyện báo thù! Ngươi đúng là không biết giữ miệng! ! !"
Tiêu Sái: "Ta ~~~~"
Thanh Sơn Bạch Lang: "Ta cái gì ta! Ngươi không được lắm mồm như vậy nữa biết không, không được nói ra chuyện nữ nhân Mị Song đó thầm mến Lão Tứ! Nghe không!"
Tiêu Sái buồn bã, hắn chưa nói mà ~~ lúc này hắn thật sự không nói, ngược lại Lão nhị đã tự mình nói ra rồi.
Cảm thấy bốn phía im ắng lạ thường, lão Nhị chậm rãi xoay người, vừa đúng nhìn thấy Tây Hồ nhíu mày nhìn hắn.
Xong rồi xong rồi, Thu Thiên cũng ở đây, hắn quên mất, thất bại thất bại.
Thiếu nữ áo tím ngây ngẩn một hồi, trong kênh tán gẫu lặng lẽ hỏi một nam nhân nào đó: "Ngươi đi giết nữ nhân đó?"
Tây Hồ một lát sau mới gửi lại: "Ừ."
Thu Thiên trầm mặc.