Editor: loveyoumore
Beta: Heisall
Thế nào là phúc hắc, Tây Hồ như vậy hoàn toàn có thể xứng với danh hiệu phúc hắc.
Sau khi đá Tiêu Sái ra khỏi phòng, vẫn có thể nhàn nhã ngồi trước máy vi tính,tiếp tục nói chuyện với Thu Thiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Khi Thu Thiên phát hiện ra Tiêu Sái vốn ở trong phòng YY giờ lại đột nhiên biến mất, Tây Hồ mới ung dung nói cho cô biết: “Cậu ta có chuyện, phải ra ngoài.”
Thu Thiên nửa tin nửa ngờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Tây Hồ. Chỉ thầm nghĩ Tiêu Sái lời đang nói dở lại đột nhiên bỏ đi, thật là có cá tính.
Anh gật đầu: “Cậu ta luôn như vậy, sau này cứ coi cậu ta như người vô hình là được rồi.”
Người của anh, anh có thể chăm sóc rất tốt, nhưng nếu là người khác, sợ rằng anh không có chút kiên nhẫn nào, cho dù người đó là anh em của anh.
Quả thật, anh trở nên nóng nảy.
Tiêu Sái bị anh coi là người vô hình, giờ phút này đang buồn bực ngồi trước máy vi tính kéo kéo tóc.
Đừng đùa như vậy chứ, Tứ ca, đã không cho mình xem hình, còn không để mình nói thêm vài câu với Thu Thiên, lại đá mình đến phòng khác.
Chẳng lẽ Tứ ca muốn tận diệt?
Tại sao cậu lại không gặp được mỹ nữ chứ?
Ông trời cũng quá không công bằng, cậu đây thanh niên thời đại mới ngũ giảng tứ mỹ có dung khí dám hiến dâng, mỹ nữ lại không gặp được mấy người, lại gặp phải kẻ cơ bắp dung tục như lão Nhị.
( ‘Ngũ giảng’: Nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, giảng đạo đức
‘Tứ mỹ’: Tâm linh mỹ, tiếng nói mỹ, hành động mỹ, hoàn cảnh mỹ)
Càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng kích động.
“Mỹ nữ Thu Thiên...” Cậu ta ở phòng khác lặng lẽ nhắn tin mật với cô.
Ồ? Tiêu Sái đã trở lại rồi? Không phải nói có chuyện gì sao?
Tiêu Sái gửi vẻ mặt đẫm lệ: “Anh bị Tứ ca đá ra khỏi phòng!”
Thu: “...”
Sợ Thu Thiên không tin, Tiêu Sái lại thề: “Thật đó! Tứ ca không muốn để anh nghe giọng của em!” Cậu ta giả vờ tắt kênh, sau đó lại lặng lẽ đi vào.
“A! Đúng rồi!” Dường như nhớ tới điều gì, Tiêu Sái vội vàng bổ sung một câu “Ngàn vạn lần đừng cho Tứ ca biết anh nhắn tin mật với em.” Tránh cho Tứ ca lại đá anh đi lần nữa. Ha ha, mình thật là thông minh!
Thu Thiên toát mồ hôi gõ chữ: “Em nói với anh ấy rồi.”
A a a a! Không phải chứ!
Sau đó, bi kịch xảy ra; hệ thống nhắc nhở [quản lý Tây Hồ đá Tiêu Sái ra khỏi kênh.]
Lần này, Thu Thiên thấy được, đồng thời cũng toát mồ hôi.
Thu Thiên hỏi Tây Hồ: “Tiêu Sái, vừa nãy là anh đá anh ấy ra à.” Không phải lúc trước còn nói Tiêu Sái có việc sao.
Anh không hề phủ nhận, bình thản ừ một tiếng: “Đỡ cậu ta ầm ĩ.”
“Thật ra thì, ba người cũng được mà.” Chắc là anh sợ cô cảm thấy Tiêu Sái phiền?
Anh lại vô cùng kiên quyết: “Không được!”
Có chút không ngờ anh sẽ nói như vậy, trong ấn tượng của Thu Thiên, anh vẫn luôn rất khoan dung rất săn sóc cho Tiêu Sái, chẳng lẽ là vì giữa hai người có gì mâu thuẫn sao?
Thu Thiên lại bật cười lắc đầu, không thể nào.
Anh khiêm tốn lễ độ với tất cả mọi người bên cạnh, cô biết; anh ôn hòa, rộng lượng với người khác, cô cũng biết.
Ngay cả lão Tam cũng nói: “Sự kiên nhẫn và độ lượng của lão Tứ thể hiện rõ nét qua cách đối xử vs Tiểu Ngũ.” Nhiều lần, khi ngay cả cô cũng bị Tiêu Sái trêu chọc đến mức buồn bực không chịu nổi, anh lại vẫn có thể trầm tĩnh đáp lời như cũ.
Vậy giờ là vì điều gì đây?
Lẽ nào! Thật sự giống như lời Tiêu Sái sao, anh không muốn Tiêu Sái nghe được giọng của cô? Giọng của cô rất khó nghe sao?
Đang lúc suy nghĩ trong đầu cô thay đổi liên tục, tâm trí rối bời, lại nghe anh chậm rãi nói: “Hai chúng ta hẹn hò trên YY, cậu ta tới làm gì.”
Hẹn hò...
Thu Thiên phải dùng sức lực thật lớn mới tiêu hóa hết được hàm nghĩa thực sự của hai chữ này.
Hẹn hò, đây gọi là hẹn hò sao? Không phải chỉ là hai người ở trong một gian phòng nhỏ cùng nói chuyện thôi sao?
Hơn nữa, nội dung nói chuyện của bọn họ rất lành mạnh rất trong sáng, hoàn toàn không có chút mập mờ!
Những chuyện như vậy, cũng thuộc trong nội dung hẹn hò sao sao?
Hít sâu hít sâu, Giang Thu Thiên, bình tĩnh!
Hẹn hò trong lời anh hẳn là nghĩa rộng, không phải là loại hẹn hò mà cô nghĩ đến, chắc hẳn là như vậy.
Vì vậy, cô cảm thấy mình bình tĩnh hơn, vì vậy, cô cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ rất bình thản.
“Không sao đâu, dù sao người trong bang cũng thường hẹn nhau trên YY mà.”
Nói xong, Thu Thiên nhìn về phía màn hình nhấp chuột vài cái, ừm, những lời này biến từ hẹn hò thành từ đồng nghĩa hài hòa nhất phổ biến nhất, nghe vào giống như cùng một ý nghĩa.
Được rồi, Thu Thiên không còn cách nào dập nhẹ trán vào mặt bàn, thừa nhận, cô đang tự lừa gạt chính mình.
Lúc chờ đợi anh trả lời, Thu Thiên trong vô thức bắt đầu ngắm nghía ngón tay của mình.
Không biết anh sẽ nói gì.
Thời gian từng giây từng giây một trôi qua, ngón tay thon dài cầm tài liệu buông lỏng lại nắm chặt.
Một giọng nam nhàn nhạt, không nghe ra tâm trạng: “Nhiều người em không thấy ngại?”
Thu Thiên lập tức đơn thuần đáp lời: “Không sao đâu.” Nhiều người sẽ sôi nổi hơn một chút... Mặc dù cô cũng không phải là người thích tham gia náo nhiệt, nhưng nhiều người dù sao cũng đỡ lúng túng hơn. Nhất là khi cùng anh hai người một chỗ, dường như, cô có chút không tự nhiên nổi.
“Không thích hai người ngồi ngẩn ngơ với anh hả?”
“Không phải vậy...”
......
Người phản ứng theo bản năng thật là một chuyện đáng sợ, nghe được hai chữ không thích, phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận, vì thế mà không để ý đến nội dung quan trọng thực sự của câu nói phía sau.
Nói cho nhanh vào, tự mang tảng đá đập vào chân mình rồi.
Vốn còn muốn gạt bỏ không khí mập mờ vừa rồi, kết quả không nghĩ tới lại càng mập mờ, bầu không khí này ngày càng dày đặc.
Thu Thiên quyết định không nói lời nào, cô quyết định tắt máy tính đi úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Kiểm điểm một chút, tại sao vừa chạm phải anh ấy, sự bình tĩnh của cô sẽ luôn biến mất không thấy đâu.
Quả nhiên, một giọng nam mơ hồ mang chút vui vẻ: “Nói như vậy, là thích ngồi ngẩn người với anh. Hửm?”
Âm cuối của anh, hơi cao lên, còn mang theo chút kiên trì mê hoặc.
Đột nhiên khiến cô nhớ đến anh trong tòa nhà Tây Đồ, lúc cúi đầu đến gần cô, trên mặt hiện lên một nụ cười mê hoặc.
Mặt Thu Thiên bất giác nóng lên.
Thấy cô không lên tiếng, anh lại tiếp tục: “Không nói lời nào anh xem như em đồng ý nhé.”
Đâu phải như vậy!
Thu Thiên cắn cắn môi, phản bác lại không tốt, vì vậy ngập ngừng nói: “Không có...” Nhưng mà ngay cả bản thân cô cũng không biết, không có gì.
Là không có thừa nhận, hay là không có không thích.
Thời gian quen biết trong game không dài cũng không ngắn, mấy ngày nay thường xuyên tiếp xúc, nếu nói không có thiện cảm với anh, đó là gạt người.
Nhưng muốn cô nói ra thích anh hay ghét anh, dù sao vẫn cảm thấy... Thật không được tự nhiên!
Anh lại cố tình không vì vậy mà bỏ qua: “Thích cùng ngồi ngẩn người với anh sao?”
Ban đêm mùa đông, cảm giác không khí lưu thông rất chậm, khi giọng nói của anh dịu dàng vang lên bên tai, phảng phất tựa như đóa hoa mai nở vào mùa đông lạnh giá, chợt mang đến căn phòng hương mai mát lạnh lại làm lòng người mê say.
Từng chữ từng chữ anh nói vô cùng rõ ràng, khiến cô ngay cả cơ hội giả ngu cũng không có.
Anh đây, có thể coi là đang trêu chọc cô không?
Nếu như lúc nãy còn chỉ là có dự cảm, nói chuyện có một chút mập mờ như vậy, vậy thì bây giờ, cô vô cùng chắc chắn, đối thoại giữa hai người đã đạt tới mức “hạn chế“.
Dường như nhất định phải biết được câu trả lời của cô, cô không lên tiếng, anh cũng không nói gì.
Yên lặng chờ đợi, chờ cô trả lời.
Chỉ có lồng ngực hơi phập phồng và đôi mắt đen càng ngày càng sâu để lộ tâm tư của anh.
Lại sau đó, Thu Thiên làm một động tác vô cùng thần kỳ: Cô, trực tiếp nhấn nút tắt máy.
Chờ tới khi nhận ra, ngón tay cô đã ấn xuống nút shutdown, màn hình máy tính đã là một mảnh đen như mực.
Thu Thiên quẫn bách, liền trực tiếp tắt máy! Giang Thu Thiên, lại có thể chạy trối chết.
Đi tới đi lui trong phòng, vô tình nhìn thấy bản thân mình trong gương trên bàn trang điểm, môi hồng răng trắng, mặt phiếm hồng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời giờ phút này càng giống như sương sớm tháng ba, ngập nước trong veo.
Lúc người nào đó trong phòng YY bỗng dưng biến mất, bên môi Kỷ Tri Viễn cong lên một nụ cười.
Sư Tử nhỏ của anh xấu hổ rồi.
Điều này có phải nói rõ, thật ra cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác giữa hai người.
Ngay sau đó, anh liền cầm điện thoại lên, không chút do dự bấm dãy số tuy mới chỉ gọi một lần, nhưng lại đã thuộc lòng từ lâu.
“A lô?” Rầu rĩ, giống như là tiếng phát ra từ trong gối đầu.
Anh chậm rãi mở miệng: “Thu Thiên.”