Thứ Thuộc Về Tôi

chương 14: khoả thí 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

___

Thu Nguyệt Minh bình ổn tâm tình, lúc này nàng đang ở trên một thân cây cao lớn, tán cây chắc khỏe còn đọng lại chút sương sớm ánh sáng cũng bắt đầu lan tỏa khắp khu rừng.

Nàng hướng mặt nhìn phía xa màn sương trắng có vẻ đang phai nhạt dần, cánh rừng lúc này tuy có chút lạnh lẽo nhưng chỉ là thoáng qua trong những cơn gió.

Khung cảnh trước mắt có chút yên tĩnh nhất là trong tình thế không nhận biết được Thu Nguyệt Minh ở trong lòng đề cao cảnh giác vài phần.

- " có người ".

Người nói là Vũ Hạo Thiên hắn hướng mắt về bên trái ngay lập tức ba người yên tĩnh cầm lên vũ khí.

Người so với vật khác nhau rất nhiều trong tình huống sống còn đặt biệt cần phải chú ý.

Không lâu bên tai tiếng bước chân chầm chậm đạp lên mặt đất ướt đi đến.

Khoảng cách mơ hồ có thể thấy là một nhóm ba người, Thu Nguyệt Minh thầm tính toán không rứt dây động rừng mà tiếp tục quan sát.

Phía xa bóng người đang tiến đến một người trong đó có vẻ cảm nhận khác thường không cố kị nói ra lời trong lòng.

- " Tam bảo ngươi nói sao khu rừng này lại lạnh thế.

Từ tối qua cũng không có ấm lên chút nào ta có chút sợ a"

Người gọi Tam bảo không trả lời hắn ngược là là một người khác.

" Sợ cái gì chứ còn không bằng một đứa con gái " giọng nói có chút lớn vang lên bên cạnh.

Có lẽ không chịu nổi ngữ khí khinh thường của đối phương hắn gắn giọng:" ngươi thì tốt hơn ta sao, có một con nhóc miệng còn hôi sữa ngươi cũng đánh không lại làm hại chúng ta phải chạy đến chỗ quỷ quái này."

- " Ngươi có gan thì đi mà đánh nói cho ra lẽ không phải ngươi cũng không thắng nổi con nhóc đó hay sao mà khoang người dẫn chúng vào đây còn không phải tên thảm hại nhà ngươi"

Tiếng cãi nhau ngày càng lớn phá vỡ sự âm trầm vừa rồi, người gọi Tam bảo mới bắt đầu không nhanh không chậm cất giọng

" Cho các ngươi một cơ hội không câm miệng chó cái ngươi lại không thì đừng trách ta để các ngươi tự sinh tự duyệt.

" Âm thanh vừa lên đã bình ổn được hai người kia, bọn họ không tự chủ được run lên.

Nghĩ lại cảnh tượng vừa trải qua nháy mắt hai người đã không còn gương nanh múa vuốt với đối phương ngược lại có xu hướng muốn ôm nhau.

Nhà bọn họ tuy quyền thế không cao nhưng cũng có chút chỗ đứng một vùng, bản tính ngông cuồng được sinh ra và lớn lên theo bọn họ.

Phụ mẫu hai người nhận thấy sự tình đã vượt tầm kiểm soát bọn họ, hai người nuốt trái đắng đuổi song bào huynh đệ rời đi không thành tựu thì không có ngày về.

Song bào không nghĩ nhiều vì tự nhỏ họ nhận thức phụ mẫu luôn mền lòng với họ, mang tâm trạng hào hứng rời khỏi đến khi túi tiền đã thấy đáy họ quay về nhà đổi lại, phụ mẫu hai người lại trực tiếp đóng cửa không nhận thân.

Cùng đường họ quyết định ra đi trong ấm ất.

Song bào huynh đệ lúc này chọn đường ngắn mà đi chỉ có thể tu luyện thăng cấp mới mau vượt khốn cảnh, hai người cũng có thứ đáng để kêu ngạo, hai người đều có nhất hệ hảo linh căn, đều có màu sắc nguyên hệ, vì ít rèn luyện nên cũng chỉ được luyện khí nhưng đối với hoả linh luyện khí cũng đã đủ.

Thực không may khoả thí lại hủy đi chìa khóa bảo mệnh của họ.

Hai người cũng không lo lắng mảy mây đánh nhau đối với họ cũng thật quen thuộc.

Đến khi song bào gặp được nữ tử nhỏ hơn mình một cái đầu, bị nàng nắn bóp vài khớp xương còn siết chút bị đá bay khỏi khoả thí họ mới nhận thức thế giới quan cũng bị sụp đổ từ đây.

Lúc hai người tưởng chừng như khó thoát người được họ gọi Tam bảo xuất hiện đem hai cái mạng nhỏ họ cứu về.

Song bào cũng nhiều lần hỏi lí do tại sao, người kia chỉ vẻ mặt lạnh tanh đáp " con mồi của kẻ thù chính là chiến phẩm của kẻ địch họ"

Mặc dù tức giận nhưng họ không còn đường lui đành mặt dày bám theo.

Cái tên Tam bảo cũng là do họ tự đặt vì hỏi thế nào người kia cũng không hé miệng nửa lời còn dùng gương mặt đông cứng nhìn đến hai người trong lòng run rẩy.

- " ta không còn cách nơi này thật sự lạnh, a Tam bảo ngươi biết hướng ra sao ta cảm thấy mình đã đang đi một vòng rồi " Dịch Vũ Nhị sau một lúc cũng không còn sợ huy áp vừa rồi còn mon men đi đến gần hỏi.

Vị Tam bảo trong miệng hắn cũng không có hắn sắc mặt tốt, đi đến một góc cây không khác gì những góc còn lại nhìn nhìn trong lòng xác định một chút.

Hai người phía sau cũng theo đến trên thân cây quả thật không có dấu vết nào.

Họ đưa mắt nhìn xung quanh cất bước đi tiếp, Dịch Vũ Nhị đi đường cũng không quên oán hận, Dịch Vũ Nhất bên này thấy hắn vừa đi vừa lẩm bẩm không khỏi cau mày muốn qua dạy dỗ tên ngốc kia thì liền thấy Dịch Vũ Nhị mắt hướng đất người cũng hướng theo ngã chổng vó.

- " a a cái...!gia nhà...!ngươi chuyện gì sao cái khúc cây này lại nằm ở đây, nha mặt ta..

mặt ta "

" Mặt ngươi cái gì tên ngốc còn không mau đứng dậy" Dịch Vũ Nhất gõ lên đầu Dịch Vũ Nhị một cái cảm thấy người này thật hết thuốc chữa.

Dịch Vũ Nhị không thua kém đứng lên liền một đá vô người hắn còn không quên mắng chửi:" ta ngốc ngươi thì tính là cái gì còn lên giọng ta nói ngươi biết khuôn mặt của ta rất..quý..

đấy "

Rắc ~

Tiếng cành cây khô rơi xuống, vị Tam bảo chạm vào nhìn một chút, không có dấu vết bị cháy khô nó giống bị một vật sắt nhọn đâm thủng tàn cây vì không chịu được lực liền rẫy xuống, tiếng động phát sinh cảnh tượng trước mắt làm họ ngây ngốc.

" Có giao chiến dấu vết còn rất mới" Dịch Vũ Nhất từ nhủ mình sẽ không chạm mặt với đối phương, cái mạng nhỏ của hắn không chống đỡ được lâu.

" Thật ác liệt a, thân cây cũng bị thủng vài chỗ ta thấy cho thêm chút lửa nó có thể biến thành khu rừng chết " Dịch Vũ Nhị cũng có chút lạnh gáy lấy sức họ muốn chém ra mấy nhát như thế cũng thật là còn xa.

" Ta đồng ý không biết người thế nào mới có thể làm ra thảm trạng này đây " Dịch Vũ Nhất lần đầu tiên chung cách nghĩ với người kia.

Cũng không thảm như hai người nói, Thu Nguyệt Minh một bên quan sát âm thầm chột dạ.

" Nhất ngươi cũng nghĩ là có người gây ra sao " Dịch Vũ Nhị hỏi

- " a không phải ngươi cũng nghĩ như vậy" Dịch Vũ Nhất cau mày trả lời luôn cảm thấy đại não tên này rất khó lường.

- " Nhện bạc cấp "

- " thật sao cũng đúng ta nghĩ chỉ có hình thể to lớn mới tàn phá một vùng thế này " Dịch Vũ Nhị cũng có chút suy đoán

Hắn nói tiếp:" sao ngươi biết được ta còn nghĩ là loài có bốn chân "

- " mùi hương khó ngửi"

Tam bảo không nhìn hắn đáp lại bốn chữ liền xoay người phóng thanh dao trong tay lên phía tán cây.

Cùng với âm thanh xé gió tiếng thanh dao ghim chặt vào thân cây, im lặng không có bất kỳ thứ gì khác xuất hiện trong tầm mắt họ.

Dịch Vũ Nhất bước đến rõ ràng hắn cũng đã thấy một màn vừa rồi:" ngươi phát hiện thứ gì"

" Không ta đang xác định phương hướng"

Người lại bỏ đi, hai người nhìn nhau đều cảm thấy nghi vấn trong mắt đối phương

- " ta cảm thấy đi lạc "

Dịch Vũ Nhị hiếm có hạ giọng nói

" Không biết " Dịch Vũ Nhất nhìn chằm chằm Tam bảo với đầu óc hai người họ muốn biết mục đích người kia là gì thì thật như lên trời.

Quả nhiên từ bỏ động não mới có đường sống muốn yên ổn phải theo chân Tam bảo, hai người vứt bỏ chuyện vừa rồi ra sau đầu một lần nữa trái phải lủi thủi đi theo người phía trước.

_____

//.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio