Thu Nguyệt Minh nhìn Lam Kha Nghi trên mặt đất, khuôn mặt không biểu tình ngồi xổm trước đối phương.
" Ngươi không mang theo dược liệu " đưa đối phương một bình sứ nhỏ không nhanh không chậm nói thả nhẹ âm lượng làm thanh âm nàng có chút ôn hòa hơn thường ngày.
" thứ này cầm máu tốt, đừng nhìn ta như thế, ta không muốn bị người quấn lấy nên ngươi không cần phải theo ta, khoả thí vẫn còn đến khi gặp lại chúng ta vẫn tiếp tục giao tranh" ánh mắt có chút suy tư nhìn vết thương sau lưng Lam Kha Nghi.
Nàng từ trước vẫn luôn thích tự do huống chi còn vấn bận một cái hệ thống nhiệm vụ, với thật tình Thu Nguyệt Minh vẫn luôn hâm mộ khả năng của Lam Kha Nghi, đối phương có thể rèn luyện ra một thân công phu trong thế giới mờ mờ ảo ảo này quả thật rất kiên trì.
Thu Nguyệt Minh biết nếu đem so sánh nàng có thể không thắng được chỉ nhờ vào sự may mắn của võ thuật hiện đại làm nàng vượt trước một bước, Thu Nguyệt Minh rất có tự tin nếu để Lam Kha Nghi về thế giới nàng ngươi này có thể sẽ lấy sự hiểu biết của mình mà vượt qua hàng top các chiến sĩ lão luyện.
Vết thương trên người là chứng cứ xác thực nhất, toàn thân Thu Nguyệt Minh đã rướm máu, đối phương chỉ có vết thương ngắn sau lưng trước người đều sạch sẽ, một ít máu bắn lên cũng là của nàng.
Ngược lại, Lam Kha Nghi không nghĩ nhiều sau khi nghe xong nàng nói cảm thấy một cỗ tức giận bùng phát tơ máu trong mắt mơ hồ hiện lên nàng run giọng gào lên.
" Ngươi đừng khinh người quá đáng, ta đã thua dù có chết ta cũng không hèn nhát mà bỏ đi thà ngươi giết ta " nàng gào lên tay nắm chặt thanh quyền cảm thấy nhục nhã chưa từng có.
Không khí xung quanh giao động.
Giọng nói Thu Nguyệt Minh trầm xuống kẻ không thức thời luôn chọc người phiền chán.
" ngươi đang bảo vệ tôn nghiêm của mình, ngươi chắc không biết ta luôn ghét nhất kẻ hạ thấp sinh mệnh mình, đối với ta những kẻ đó không khác một cái rắm hôi thối nên cút đi, nếu muốn chết thì đi xa một chút "
Sự tốt đẹp đối phương mang lại cũng theo đó tiêu tán, Thu Nguyệt Minh không để ý cách nghĩ Lam Kha Nghi với mình, chỉ biết đối phương lúc này chọc nàng thập phần chán ghét.
Không khí xung quanh thay đổi căng thẳng hơn không ít, Sở Nhan khuôn mặt đã kinh đến hai mắt phát sáng chưa từng nghe ngôn từ nàng sắc bén trong lòng âm thầm dơ ngón cái.
Nữ tử mang mặt nạ khoanh tay trước ngực nhìn qua, thần sắc trong mắt hiện tia thích thú một bộ dạng coi kịch dựa vào thân cây sau lưng.
Vũ Hạo Thiên đương nhiên cũng nghe đến chỉ nhíu mi nhanh hạ xuống có chút ý vị kéo khóe môi.
Biểu tình Lam Kha Nghi có chút không tin được rồi lại hoảng hốt nàng muốn phản ứng nhưng lại không nên lời.
Nàng nghiên ngã đứng lên máu tươi theo động tác đã nhiễm một đường xuống thắt lưng, nàng cũng mặc không để ý, tìm một góc cây im lặng dựa đầu vào ngây người.
Thu Nguyệt Minh bên này trông thấy cũng xoay người đi xa.
Cẩn Hạ Thần nhìn bình sứ nhỏ không thương tiếc bị người ném đi qua rơi trúng cánh tay nữ tử đang rúc vào góc, nàng nắm chặt lên còn mơ hồ run rẩy, mở nắp kéo mở áo ngoài rắc lung tung sau lưng khoé môi bị cắn đến trắng bệt mặt nạ cũng bị nàng tháo gỡ lộ ra khuôn mặt thanh tú bị bất lực cùng thống khổ bao chùm.
Dời mắt đi tới chỗ ba người.
Ba người Thu Nguyệt Minh đang bàn bạc kế hoạch kế tiếp, Vũ Hạo Thiên trông thấy Cẩn Hạ Thần đi tới cảnh giác bước lên phía trước.
Cẩn Hạ Thần liếc mắt nhìn hắn thấp thoáng chán ghét cùng căm hận đan xen hiện lên đáy mắt.
Thu Nguyệt Minh kì quái cảm nhận, mặc dù chưa trải qua luyến ái nhưng nàng chắc chắn bầu không khí trước mắt là tuyệt đối là chiến tranh sắp đến.
Suy nghĩ một chút nhận ra cũng không phải không thể lí giải nàng âm thầm liếc mắt Vũ Hạo Thiên lại cảm thấy hắn có chút kì lạ.
Vũ Hạo Thiên căng chặt sự ôn hòa hàng ngày cũng thu lại khuôn mặt trầm lắng quan sát nữ tử, khí chất trên người nàng quá âm trầm sự chán ghét trong đáy mắt kia khiến hắn có chút quen thuộc nhưng không thể nhớ ra.
" Cô nương muốn giao đấu " cảm thấy không khí giằng co hơn lâu hắn ép buộc mình bình thản đối mặt.
Thu Nguyệt Minh ở bên lại âm thầm than thở nghĩ ngươi lễ độ có thừa đánh nhau thì cần phải bàn chuyện trước sao.
Bạch y trước mắt vẫn không tiếng động tuỳ ý nhìn, phóng một cây ngân châm xoẹt qua bên mặt Sở Nhan.
Hiển nhiên tất cả đều không nghĩ nàng động thủ, Thu Nguyệt Minh lùi người lại kéo Sở Nhan qua bên tạm thời để Vũ Hạo Thiên trông một chút, vết thương không có chỉ để lại một đường hằng đỏ.
Sở Nhan thất kinh không nghĩ mình bị nhắm đến hoảng hốt đã bị kéo đi.
" Yên tâm không có độc "
Nghe được tiếng nói Sở Nhan lúc này mới bình ổn tâm tình, lửa giận hừng lên đi qua lại bị kéo về.
" Ngươi đi đâu, thành thật ở đây cho ta "
Sở Nhan nhìn Thu Nguyệt Minh thấy đối phương không nhìn mình nhưng tay bị nắm chặt, Sở Nhan mới phát hiện không ổn hướng mặt nhìn qua không biết khi nào hai người kia đã giao đấu vang trời căng chặt đến cả sát chiêu đều đem ra tới.
Nội tâm hoảng hốt càng không biết Thiên ca ca vì nàng một kích mà chủ động rút kiếm đối đầu, giãy dụa thoát ra Sở Nhan nắm chui kiếm bên hông lao đến.
Ba người chiến đến khí thế ngập trời đao quang kiếm ảnh đã nhanh chóng không người nhìn được.
Thu Nguyệt Minh không am hiểu kiếm chiêu chỉ cảm thấy rất chỉnh chu còn đẹp mắt, nàng nhìn không bỏ xót bất cứ chi tiết nào, trong đầu đem phát thảo từng hành động một.
Vũ Hạo Thiên tư thế phóng phúng phiên phiên khác hoàn toàn với tính cách trầm ổn thường ngày, nam nhân bộ pháp lại nhẹ nhàng mỗi bước đi đều cho người cảm giác hắn rất tùy hứng nhưng quan sát kỹ lại thấy hắn rất có nhịp điệu.
Kiếm trong tay uống lượng như nhành liễu phất qua trước gió mỗi góc đều nhanh chóng lấy máu đối phương kết hợp với kiếm chiêu có phần cứng cáp của Sở Nhan quả thật thiên y vô phùng.
Sở Nhan mặc dù chưa luyện đến bậc biểu ca nàng nhưng cũng không lung tung đánh loạn, nhìn qua bộ pháp đều là từ một khối vung ra.
Mũi chân Sở Nhan xoay chuyển vẽ vòng dùng mũi kiếm quét qua mặt nạ đối phương, ngay lúc nàng tưởng mình đã cắt đến thì cánh tay chuyền đến cảm giác tê rần, mũi kiếm lệt qua quơ quào trong không trung.
Thu Nguyệt Minh nhìn hai thanh kiếm chấn động lên cánh tay Sở Nhan rất muốn đập bàn vỗ tay.
Quá tuyệt, không nghĩ nữ chủ đại nhân lại là cao thủ trong cao thủ.
Dùng mồi giả nuốt cá lớn rất ngoan độc chiêu tổn dịch một trăm ta một này nàng không thể so, trong tình huống hai bên giáp công đều nghĩ ra đến Thu Nguyệt Minh không cản được ánh mắt phát sáng hứng thú bừng bừng nhiều đến.
Cũng thật kì quái trước giờ nàng luôn không mặn không nhạt chỉ khi vào đây mới bộc bạch những tính cách khác biệt, Thu Nguyệt Minh ngẫm nghĩ cũng không thấy chán ghét ngược lại có chút mới mẻ.
Vũ Hạo Thiên vừa đỡ một đao kia cánh tay bị chấn động,không kịp phòng bị trúng một kích của đối phương.
Hai bên tạm thời tách ra mặt mỗi người đều ngưng trọng.
Sở Nhan lúc này hoảng hốt qua tới nhìn thấy máu bên miệng vết biểu ca nàng phẫn nộ tới rồi, trước giờ luôn là người không giỏi che giấu tâm tình gì cũng viết lên mặt có chút áy náy, khổ sở cũng có chút nghẹn ngào.
Nàng vẫn là người không dễ khóc cố tình làm vẻ nghiêm túc nói:" Sao huynh không tránh đi, tránh sẽ không bị thương đến"
Biểu muội trước giờ luôn ương ngạnh tùy hướng không muốn luyên lụy người khác, mặc dù bốc đồng nhưng là một người tốt chỉ không thể hiện ra.
Vũ Hạo Thiên luôn nghiêm khắc với nàng nhưng sâu trong tâm luôn hiểu rõ phải bảo hộ nàng thật tốt.
Hắn nhìn Sở Nhan nở nụ cười như gió xuân " không quan trọng muội không sao là tốt "
Nhìn hắn, Sở Nhan quay mặt đi biểu tình đã hạ xuống hiện ra tia ngọt ngào.
Vũ Hạo Thiên cười cười ngẫng đầu đã giấu đi hắn nghiêm túc trầm giọng " cô nương còn muốn tiếp tục.
"
Nữ tử mang mặt nạ liếc mắt hắn không đếm xỉa chỉ tay hướng Thu Nguyệt Minh đứng cất lên câu đầu tiên.
" Nàng đến "
Giọng quả thật trầm đến đáng sợ Thu Nguyệt Minh có thể chắc chắn người này là người bí ẩn trong hang động, không phải nâng không tin hệ thống thông cáo chỉ là cảm giác chứng thực phỏng đoán lúc này có chủ bi diệu.
Mà Sở Nhan bên này cũng mau chóng nhận ra không vì gì, chỉ chất giọng cùng khí áp trên người đối phương lúc này làm nàng rùng mình.
Đại khái đã bị bóng ma tâm lý đè nặng, nghĩ đến nàng lại bạo hồng tức giận đến gân trán nhảy dựng, chỉ thẳng đối phương quát " là người quá ra không mệt ta đi kiếm lần trước không vì bị ngươi đánh lén ta không đến nỗi mất hết mặt mũi."
Vũ Hạo Thiên khó hiểu nhìn nàng " muội quen biết nàng"
" Không quen, nàng là người chỉa kiếm vào cổ ta lúc trước "
Thu Nguyệt Minh chăm chú biểu tình Vũ Hạo Thiên không có chút gì là giả dối nàng quay đầu.
" Tại sao ta phải giao đấu, chẳng phải cả ba chúng ta xông đến không thu phục được ngươi "
Hàn quang lấp léo trong mắt ngữ điệu như đang nói chuyện phiếm của nàng lúc này rất đáng đòn.
Cẩn Hạ Thần thả ngữ khí theo giọng nói thiên hướng trầm lắng mang theo tia đùa bỡn
" Dựa vào các ngươi còn quá no nớn "
Đối phương thực mau dùng hành động chứng minh, tàn ảnh lướt qua Sở Nhan cảm thấy trời đất quay cuồng ngã xuống đến vết thương ở đâu trên người cũng không cảm nhận thấy.
Bên người cũng không tìm được dấu vết Vũ Hạo Thiên chấn định thăm dò mạch nàng.
" Ngất đi trong người không có biến hóa gì" Hắn đặc Sở Nhan một bên khoát lên người nàng lớp áo cầm kiếm đứng dậy.
Trong mắt hắn chỉ một mảng lạnh băng lan tỏa cả khuôn mặt tuấn mỹ.
Thu Nguyệt Minh nhìn thấy trông mắt của không động dung, biết tình huống Sở Nhan không việc gì liền thả lỏng.
Cảm giác bị đè ép rất nhanh đến không khí ngưng trệ.
- " Nói đi ngươi cầm thứ gì"
- " Tất nhiên là giao đấu phần thắng là nàng "
Lam Kha Nghi, nàng không nghĩ đối phương lại hứng thú với người kia.
" Nàng không phải vật phẩm ta không có quyền định đoạt "
Âm thanh nàng ngày càng trầm xuống vẫn không nhanh chậm bình tĩnh nói.
Đối phương lại bỏ ngoài tai lời nàng nói ngữ khí không kiên dè
" Nàng thua ngươi, thật hiện giao ước, ngươi từ bỏ nàng là việc của ngươi nhưng nàng thì không "
Tiếng nói ngắt ngừng lại tiếp tục
" bị vứt bỏ vẫn còn tác dụng trao đổi sao lại không thể, nói không đến có thể lấy làm hộ mạng"
Thu Nguyệt Minh nắm tay ghim chặt vào, ngữ khí cùng ý đồ của đối phương đều đem mạng người phủng trong lòng bàn làm đồ vật tùy ý chơi đùa.
Không nghĩ đến đối mặt, một ngày hai kẻ chọc người chán ghét nàng thở một hắc thả nhẹ ra xung quanh nhiệt độ đều hạ thấp xuống.
" Thật dễ nghe nhưng rất tiếc ta không có tâm lý lệch lạc như ngươi, hảo ý của ngươi nên đem về tự mình dùng lấy"
Cùng đi lên, Thu Nguyệt Minh và Vũ Hạo Thiên mang tâm lý cá chết lưới rách xông ra.
Hai bên đao kiếm tương phùng một chốc lát không thể tách rời.
Hai bên cùng quyết diệt đối nhau
Tình cảnh hoảng loạn qua đi đao qang kiếm ảnh Thu Nguyệt Minh cùng Vũ Hạo Thiên đã rơi vào thế bị động, phòng thủ kiên cố vết thương trên người đã thấm máu ra tới cũ mới chồng chất thập phần chật vật.
Trán hai hai rũ ra một tầng mồ hôi, hơi thở từ bình ổn từ từ đã nhanh đến, đặc biệt cánh tay Thu Nguyệt Minh có vết thương khá sâu vận động đã bắt đầu đau đến nàng cắn chặt môi.
Bộ dạng hai người đều thu hết vào đáy mắt Cẩn Hạ Thần ánh mắt giao động hạ từng chiêu tăng thêm phần lực đạo.
Tiếng leng keng không ngừng kéo dài người không đến còn tưởng chiến trường oanh động nhưng tình huống trước mắt không khác tưởng tượng là bao chỉ khác một chút tình huống đều nghiêm hoàn toàn về một bên.
Lam Kha Nghi yên tĩnh nghĩ nhân sinh cũng bị kinh động đến, mắt hiện lên do dự.
Có thể động tĩnh quá lớn Dịch Vũ Nhất cũng tỉnh lại biểu tình mơ màn, khi nhìn đến nữ tử mang mặt nạ hắn bừng tỉnh lửa giận xách kiếm nhập cuộc.
Hai người Thu Nguyệt Minh không vì trợ giúp mà thả lỏng ngược lại còn rất muốn đánh chất tên quơ loạn trước mặt.
Đại ca ngươi học mèo cào đại pháp đi, móng còn rất dài.
Nhưng rất nhanh có người đã làm giùm các nàng, Cẩn Hạ Thần không biết dùng thứ gì từ trong tay phóng ra Dịch Vũ Nhất một lần nữa lăn ra, bất tỉnh.
Thu Nguyệt Minh nhanh cơ hội thở dốc, đổi mũi đao lợi dụng sự linh hoạt của thắt lưng tránh thoát mũi kiếm đâm đến Vũ Hạo Thiên ở bên phụ giúp, nàng đá chân ngang hông đối phương lực đạo không lại mạng nhưng đủ để đối phương chú ý.
Xoay người tay đổi thế đao, tay đưa lên làm động tác cắt ngang,quét qua vùng cổ bức đối phương tránh đi, đao trong tay đến chưa chạm vào đã rụt về thay vào là sóng kiếm sắc bén của Vũ Hạo Thiên chém gió đến.
Mũi kiếm xuyên tim người kia máu tươi không có cảnh máu bắn ra, tàn ảnh lách người hòa vào không khí biến mất rơi xuống là khối gỗ bị đâm xuyên.
" Không nghĩ đến các ngươi cũng rất lợi hại "
Âm thanh trầm lắng như đáy biển sâu thẩm xoáy vào tai Thu Nguyệt Minh quỷ dị mang theo hơi thở tử vong.
Trên mặt Thu Nguyệt Minh biểu tình gì cũng không có, nàng không kinh ngạc như trong tưởng tượng, Cẩn Hạ Thần có chút hứng thú nhướn mày đôi mắt lam sắc hiện tia thích ý.
" Ngươi không ngạc nhiên "
Thu Nguyệt Minh nhếch miệng lần đầu tiên nở nụ cười với đối phương nhưng lại mang theo trào phúng: " a phải sau ta không kinh ngạc chứ? Chỉ trách ta quá hiểu loại người như ngươi"
Cẩn Hạ Thần chỉ nhìn nàng khóe môi khẽ vươn:" tiểu cô nương, ngươi biết ta là loại người gì sao?"
- " là loại người ta chán ghét "
Thu Nguyệt Minh không khách khí đáp
Nghe được đáp án Cẩm Hạ Thần liền cười thành tiếng, sau lớp mặt nạ khuôn mặt lại không hiện được sự vui vẻ nhưng nụ cười nàng có chút chua chát trong đáy mắt.
Nàng vung tay không khí vụt qua hai tiếng, Thu Nguyệt Minh lúc này nhìn thứ vừa bay ra có hình dáng một cây châm ngỏ kích thước chỉ bằng ngón tay út.
Vũ Hạo Thiên cùng Lam Kha Nghi đều ngã xuống.
- " ngươi có ý gì " Thu Nguyệt Minh cảm thấy không ổn nắm chui đao.
- " không cầm khẩn trương ta chỉ có chút hứng thú với ngươi, giúp ngươi sớm chút thoát khỏi "
Lại thêm một tiếng vút trong không trung Thu Nguyệt Minh mất lực hai chân không vững nghiên ngã, trước khi mất ý thức nàng biết mình bị người ôm vào mát lạnh bao phủ quanh người hương thơm nhẹ nhàng bay vào chớp mũi nàng thiếp đi sau đó.
______
//
Ngủ ngon ♪┌|∵|┘♪.