Thứ Thuộc Về Tôi

chương 8: vào thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ồn ào huyên náo một lúc đã về lại ban đầu, tâm mỗi người đều có chút thất vọng.

Lúc Thu Nguyệt Minh và Sở Nhan đến nơi, bầu không khí náo nhiệt của thành trì đã trở lại, khoảng cách quá xa các nàng lại cước bộ cũng may còn kịp mặt trời vẫn chưa khuất nếu không thì có thể các nàng phải trú vào rừng một đêm.

Chuyện đầu tiên khi vào thành phải tìm nơi nghỉ chân trước Thu Nguyệt Minh dựa vào lời hệ thống chỉ dẫn đi đến tủ lâu phía nam quả nhiên khi hỏi chủ quầy thì biết Vũ Hạo Thiên đã trọ ở đây một ngày trước.

Nàng còn được hắn phổ cập thêm về một ít chuyện mới phát sinh trong thành.

Chẳng hạn như nam nhân vẻ ngoài tuấn mỹ, ôn nhuận bị nữ nhân đeo mặt nạ bạch sắc cả người tỏa ra khí lạnh đánh lén chật vật chạy trốn khỏi tủ lâu thế mà lại là nam chủ.

Đáng khinh hơn nữ nhân kia giữa trận lại biến mất không một vết tích.

Cũng may chưa đả động đến binh lính hoàng thành nếu không nam nhân khẳng định có oan cũng gỡ không được.

Biểu cảm thương tiếc của hắn khi thuật lại mọi chuyện làm Thu Nguyệt Minh nhịn không được nhếch khóe môi nàng nghĩ Vũ Hạo Thiên tâm tình lúc này chắc phải tốt lắm đây.Cảm giác bị người trêu đùa hắn cũng nên nếm thử.

Thật không uổng tốn chút thời gian, nghe lão chủ quầy bát quái thu được một hồi thú vị đại khá cũng khiến nàng nắm được chút chuyện.

Thu Nguyệt Minh cùng Sở Nhan theo lời chủ quầy dọc hành lang tầng hai tủ lâu bên phải.

Thoáng nhìn căn phòng đáng thương bên phía đối diện, trong đầu có thể xem tới viễn cảnh Vũ Hạo Thiên phải chật vật thế nào mới thoát khỏi việc bị truy đuổi.

Cánh cửa đổ nát đã được người dọn dẹp nhưng mảnh tàn phá còn chưa kịp tu bổ khung cửa sổ bị oanh tạc đến khó hình ra hình dáng, chiếc giường cùng tấm bình phong cũng khó tránh việc trộn lẫn vào một chỗ.

Hơi suy tư, hai nàng đã đến trước cửa một căn phòng, gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp trả..

Kì quái không có người...!Nhìn thoáng qua Sở Nhan cũng đầy mặt khó bước tới trước.

" Thiên ca ca, ngươi có trong đó không mau ra mở cửa là ta Sở Nhan đây."

Khoảng một lúc sau..

Cạch..

Cánh cửa mở, khuôn mặt Vũ Hạo Thiên hiện ra mang theo chút kinh ngạc mà nhìn về phía các nàng.

Còn có chút thả lỏng.

Thu Nguyệt Minh thu biểu tình này của hắn vào trong mắt.

" Các ngươi vì sao biết ta ở đây " giọng nói mang theo kinh ngạc cùng nghi ngoặc

Từ lúc nghe tiếng động ngoài hành lang tâm Vũ Hạo Thiên đã nhấc lên gợn sóng như chim sợ cành cong mà áp sát bình phong không lên tiếng.

Khi tiếng bước chân dừng lại, có tiếng gõ cửa Vũ Hạo Thiên tay nắm phiến quạt định xong ra thì nghe được tiếng nói vọng vào, là Sở Nhan sao muội ấy lại ở đây.

Hắn từng bước đi về phía cửa dùng chút linh lực cảm thụ sau đó mới từ từ mở cửa.

Nữ nhân đeo mặt nạ kia coi như đã gieo cho hắn bóng ma không nhỏ khi có thể dùng linh lực xác nhận thì việc đầu tiên hắn nghĩ lại là chạy trốn, thoát khỏi cơn ác mộng không có điểm kết thúc.

( ) Ở đây chỉ những tình huống phát sinh trong quá khứ gây tổn thương về tâm lý nên khi gặp lại những tình huống tương tự nỗi sợ và độ cảnh giác sẽ tự động nâng cao .

" Là ta và Nguyệt Minh vào thành định tìm kiếm nghỉ ngơi sau đó hỏi một chút lão bản nơi này.

Thì trùng hợp ngươi cũng có mặt nên nhanh một chút qua hội họp"

Sở Nhan đơn giản lược qua một chút đại khái cảm thấy may mắn nếu không thật không biết phải bắt đầu từ đâu mà tìm kiếm.

Cô cũng không quên bất mãng chuyện cũ mà bắt đầu càu nhàu

- " Thiên ca ca ngươi đã đi đâu trong lúc chúng ta bị tách ra, ngươi không biết ta phải chịu khổ như thế nào trong lúc đó a"

Cái người kia thật vô sỉ lợi dụng lúc bổn cô nương không phòng bị mà đánh lén thật đáng chết.

Tốt nhất đừng để ta biết ngươi là ai, ta không mang ngươi đi luyện dược tên ta có thể viết ngược.

Sở Nhan ở trong lòng phun tào kia không biết bao nhiêu lần cho đủ.

- " Ta cũng không rõ lúc đó chỉ cảm thấy mê mang đi vào rồi cứ như vậy mà đi tới lối ra, nhìn lại thì các ngươi đã không ở, ta cũng đã đi ngược lại tra xét một chút cũng vô ích mà quay về ".

- " Ngươi nói có quay lại nhưng tìm không thấy chúng ta nên trọ ở đây mà đợi sao "

Người nói lần này là Thu Nguyệt Minh, không riêng Vũ Hạo Thiên nàng cũng thật tò mò cốt truyện có phải hay không lệch hướng.

- " Phải, ta dự định sẽ báo cho bằng hữu nơi đây tìm kiếm nhưng may mắn các ngươi đã tới "

Vũ Hạo Thiên thả lỏng không ít, các nàng không việc gì hẳn là tốt.

Nghĩ đến lại nhìn cả hai nghi hoặc hỏi

- " Các ngươi đã có phải xảy ra chuyện gì sao "

" A thì chính là gặp được cái người kì quái còn bị hắn khống chế một hồi nữa ngươi nhìn xem vết thương còn chưa có mờ đi "

Sở Nhan ủy ủy khuất khuất mà kêu lên đưa tay chỉ vào vết tích trên cổ.

Một đường nhỏ thẳng kéo ngay qua yết hầu, máu đã khô từ lâu chỉ còn vệt trắng dài khoảng ngón trỏ, tình trạng khôi phục khá tốt.

Vũ Hạo Thiên cũng nhìn thấy bắt đầu trầm ngâm.

Không quên hống vài câu để Sở Nhan mặt nhăm mày nhíu cũng bắt đầu tươi cười như hoa.

Thu Nguyệt Minh đứng bên cạnh xem xét lên tiếng cắt đứt

- " Chúng ta có phải hay không nên vào trong hãy nói tiếp "

- " ngượng ngùng là ta thất lễ các ngươi vào đi."

Vũ Hạo Thiên nghiên người qua nở nụ cười kêu gọi các nàng đi vào.

Căn phòng được bày trí ngăn nắp, giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ nhìn chất liệu cho thấy chỉ là loại gỗ cây bình thường, phía trên đặt ấm trà cùng vài chén nhỏ.

Khung cửa sổ xác vách đã đóng lại che lấp tiếng ồn bên ngoài.

Bên cạnh là tấm bình phong khảm đủ màu sắc được đặt trước chiếc giường đơn nhỏ chiếm một khoảng lớn căn phòng.

Thu Nguyệt Minh nhận ra cách bố trí các phòng ở nơi đây khá giống với cách bố trí của các bộ phim truyền hình ở thế giới nàng.

Không có gì mới lạ.

- " Trà vẫn còn ấm Nguyệt Minh cô nương mời dùng " nói xong đẩy chén đến trước nàng lại rót thêm hai ly đưa cho Sở Nhan bên cạnh và chính mình.

- " không khách khí, Vũ công tử ta có đều thắc mắc không biết có tiện hay không "

Gần một tháng ở dị giới nàng coi như đã quen với cách sống nơi đây.

Nhưng vẫn cảm thấy lạ lẫn vì kì thật nàng không thể khống chế mà phát ra vài ngôn ngữ hiện đại.

Nên phần lớn là không nói không sai.

Vũ Hạo Thiên thấy nàng biểu cảm nghiêm túc cho là có việc nghiêm trọng sẳng giọng đáp.

- " Cô nương có việc xin tự nhiên "

" Ta trên đường nghe chút chuyện, lúc lên đây cũng nghe được lão bản nói người trọ căn phòng đối diện ngươi, bị người đánh lén trùng hợp ngươi cũng mới đổi phòng sang đây"

.-" phải nha, Thiên ca ca a ngươi không có sao đi, bên kia sắp biến thành mớ hỗn độn.

Lão chủ ở dưới cũng lãi nhãi suốt chuyện đó làm tai ta đóng kén một buổi, không phải Nguyệt Minh nói mình là bằng hữu của ngươi không chừng hắn đã không tha cho chúng ta"

Nhắc đến chén trà trong tay Vũ Hạo Thiên đưa lên lại ngừng ở môi.

Mơ màng uống cạn lại đặt ly xuống.

Hắn nghĩ từ nay không nên vào đây nghĩ chân, nơi này đa sự khó lường.

" Người đó là ta nhưng không việc gì nữ nhân kia cũng đã đi, ta không muốn oanh động đến phía trên nên ở tạm nơi này vài hôm "

Hoàng thành có luật nghiêm muốn sống tốt nhất đừng động vào vẫn hơn.

- " Vậy không được ngươi là bị đánh lén cơ mà "

Sở Nhan bất bình thay hắn như đã quên mình cũng không tốt hơn là bao

- " Sở Nhan, muội không cần nổi giận người kia sai ách sẽ có thiên phạt chúng ta không cần bận tâm "

" Nhưng mà...!" Sở Nhan thoáng do dự, cần nhắc cuối cùng cũng không nháo nữa nâng ly nhấp từng ngụm nước trà thanh ngọt.

Vui vẻ mà ngó đông tây

"?.."

Thu Nguyệt Minh thở dài trong lòng cũng phải tiểu cô nương người ta chỉ mới mười lăm hống một chút thì lại ngoan ngoãn, tâm tư thật đơn giản.

Mà chờ chút nàng bây giờ cũng chẳng phải tâm hồn hai lăm, thân hình mười lăm sao.

Ối nơi đây phát triển thật tốt nàng còn không nhận ra điều này nữa.

__________________

//

Cúi đầu gốc ° thật xin lỗi

Ta sẽ lên lịch

tuần/ , chương

tuần / , chương

Vậy nha (• ▽ •;).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio